Dị Thế Lưu Đày

chương 642: trên đường

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

“Tư căn bản không tin thân phận của bọn họ thay đổi, tuy vị Mặc vu đại nhân nhân từ kia luôn nói rằng bọn họ không phải nô lệ, nhưng Tư đã sớm qua cái tuổi dễ dàng tin tưởng người khác.”

Thời tiết dần nóng lên, nhất là khi đi về phía nam, không khí càng lúc càng ẩm, nên vừa nóng vừa hầm, đi không được bao lâu mà quần áo đã dán vào người.

Trên thế giới này khắp nơi đều là vùng hoang dã, vốn không có đường, các du thương phải sử dụng chiến thú biết nhận đường hoặc chim chóc để chỉ đường hay dẫn một người già có nhiều kinh nghiệm trong đội, đi một đoạn đường liền phải xác định vị trí một chút, cũng có thể tìm dân địa phương nhờ bọn họ dẫn đi một đoạn – cách này là thường thấy nhất, nếu không, dù anh có là chiến sĩ thần huyết lợi hại cách mấy, cũng sẽ bị lạc trong hoang dã và rừng rậm vô tận.

Hiện giờ rất hiếm khi gặp được dấu tích của đội ngũ lớn nào trong nơi hoang dã.

Người dẫn đầu cưỡi ngựa sừng, phía sau là một đám người đi bộ. Tốc độ của ngựa sừng rất chậm, cứ như đang lắc lư, giúp những người đi bộ phía sau không cần phải cố sức chạy nhanh, chỉ cần dựa theo tốc độ bình thường là có thể đuổi kịp.

Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ngũ quan của phần lớn người đi bộ đều bị thiếu hụt, hơn nữa diện mạo còn rất đặc biệt, sự đặc biệt này là do những đặc điểm khác nhau giữa các dân địa phương, thoạt nhìn rất quái dị.

Loa giơ tay lau đi mồ hôi trên trán, cầm túi da đeo trên đai lưng mở nút ra uống một ngụm.

Những túi da như thế này khi đựng nước trong ngày hè đều sẽ có một thứ mùi lạ, nhưng cái túi da này không biết có phải vì được chế tác tinh xảo hay không, mà dù nước đã có hơi ấm nhưng vẫn không thấy có mùi lạ gì.

Túi da tinh xảo như vậy đừng nói tới khi trước cậu ta còn là nô lệ binh, mà ngay cả đám lãnh đạo của tộc Liệp cũng chưa chắc đã có thể có được.

Nhưng bây giờ, túi da như vậy, mỗi người trong đội đều có một cái, bao gồm cả bọn cậu – những nô lệ được giải cứu.

Ngoại trừ túi da chứa nước, bọn cậu còn có quần áo của mình, có giày, có chén đũa muỗng để ăn cơm, cùng với mũ rơm dùng để che ánh mặt trời, còn có chăn đệm, chăn đệm dùng để trải khá nặng, không tiện mang theo bên người, Mặc vu từ bi, cất chăn đệm của mọi người vào cốt khí trữ vật, chỉ khi cần dùng mới cho người phụ trách chuyên môn phát xuống.

Loa sờ sờ áo bông trên người, lại sờ sờ chén đũa muỗng đeo bên hông, cảm thấy mình chưa bao giờ giàu có như vậy.

Liệp đại nhân nói, tất cả những thứ này đều là tài sản của bọn cậu, về sau, cứ mỗi tháng bọn cậu còn được nhận thù lao của mình.

Điều này làm Loa rất chờ mong đối với tương lai, cho dù trước kia cậu từng phải chịu những tra tấn tàn nhẫn, ngay cả tư cách làm một người đàn ông cũng bị cướp đi, nhưng cậu vẫn nhịn không được mà khao khát tương lai.

“Cậu cười ngu cái gì đó? Cố gắng đi đường đi, đừng để bị tuột lại!” Bên cạnh vẫn luôn có thủ lĩnh nô lệ phụ trách quản lý và chăm sóc nô lệ thấy vậy thì nhíu mày thấp giọng quát.

“Không phải, tôi chỉ cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.” Tuổi của Loa không lớn lắm, khuôn mặt ngăm đen hơi hồng lên, ngại ngùng nói.

Mặt Tư không chút cảm xúc: “Cậu tự tát mình một cái, nếu đau thì không phải mơ.”

Loa cười ngây ngô, cậu ta sẽ không tự đánh mình đâu, cậu bước nhanh hơn, đi ngang cùng Tư, đánh bạo nói: “Tư, thủ lĩnh đại nhân và tư tế đại nhân muốn dẫn chúng ta đi đâu vậy?”

Tư như không muốn trả lời, nhưng vẫn nói: “Cậu quan tâm nhiều như vậy làm gì, chúng ta đi theo là được.”

“Tôi, tôi chỉ cảm thấy vùng phụ cận này thoạt nhìn rất quen, có lẽ bộ tộc của tôi nằm ở đây, tôi muốn xem thử mẹ mình còn ở đó không, có lẽ…”

Tư trầm mặc chốc lát: “Cậu có nhớ rõ mình đến từ đâu không?”

Loa gật đầu rồi lại lắc đầu: “Tôi không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ ở gần bộ tộc của chúng tôi có một con sông rất lớn, Đại Vu tộc tôi từng nói con sông kia chỉ là một con sông nhỏ, ở phần cuối của nó còn có một con sông to hơn, tôi vẫn luôn muốn đi xem con sông kia, nhưng tôi còn chưa trưởng thành được đến khi có thể đi theo đội săn thú ra ngoài thì bộ tộc đã bị tấn công, người toàn tộc bị giết hại, bị bắt, tôi nhớ lúc ấy mẹ tôi bị tách khỏi bọn tôi, không biết bà có bị bắt không, hay là trốn được, tôi… nhớ bà.”

“Cậu nói ngôn ngữ thông dụng rất trôi chảy, cậu hẳn là đến từ một bộ tộc khá lớn, đúng không?” Tư hỏi.

“Vâng.” Loa lại gật đầu: “Bộ tộc chúng tôi hình như cách Mộc Thành không xa lắm, cứ vài năm là sẽ có thương đội của Mộc Thành đi qua.”

“Cậu cảm thấy khu phụ cận này thoạt nhìn rất quen?”

“Vâng! Nơi này dù không phải phụ cận của tộc tôi, thì chắc tôi cũng từng đi theo đội nô lệ mà băng qua nơi này.”

“Bộ tộc cậu tên gì?”

“Tộc Cao Sơn Động.”

Lúc trước bọn họ rất hiếm khi có cơ hội nói chuyện như vậy, nô lệ bị tuyển chọn vào nô lệ binh mỗi ngày đều phải chịu một lượng huấn luyện lớn, mỗi ngày đều mệt đến mức vừa trở về trại nô lệ là ngã đầu ra ngủ, hơn nữa, đại đa số nô lệ đều không có ngôn ngữ hoàn chỉnh, mà hơn hết là mọi người cũng không muốn nói cái gì.

Loa bởi vì còn nhỏ nên khi mới bị chọn vào nô lệ binh, còn chưa bị loại cảm xúc chết lặng đáng sợ trong trại nô lệ xâm nhiễm, nhưng ngày thường cũng không dám nói quá nhiều với mọi người, cho dù thủ lĩnh Tư đã cố ý vô tình mà quan tâm cậu ta hơn người khác một chút.

Tư cũng không có tâm tình đi tìm hiểu quá khứ của thủ hạ, dù có biết thì như thế nào, khi nô lệ binh bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi, chết do không chịu nổi huấn luyện, chết do bị trừng phạt, hoặc bị dã thú cắn chết khi đi theo chiến sĩ ra ngoài săn thú, hoặc là… tóm lại, bất cứ một nô lệ binh nào đều không thể sống quá lâu.

Khi cậu ta mới trở thành nô lệ binh, cậu ta còn vì bạn mình tử thương mà đau khổ trong lòng, thậm chí còn vì thế mà đấu tranh, nhưng sau khi bị trừng phạt một lần rồi một lần, khi nhìn những người quen thuộc bên cạnh dùng tốc độ cực nhanh mà biến mất, nô lệ mới lại không ngừng bổ sung vào, một thời gian lâu, cậu ta cũng trở nên chết lặng giống như các nô lệ binh khác.

Nhưng bây giờ tất cả đã khác!

Người Cửu Nguyên đánh bại tộc Liệp, bọn họ từ nô lệ tộc Liệp biến thành nô lệ của người Cửu Nguyên, mà người Cửu Nguyên hiển nhiên nhân từ hơn rất nhiều rất nhiều.

Đúng vậy, Tư căn bản không tin thân phận của bọn họ thay đổi, tuy vị Mặc vu đại nhân nhân từ kia luôn nói rằng bọn họ không phải nô lệ, nhưng Tư đã sớm qua cái tuổi dễ dàng tin tưởng người khác.

Cũng chỉ có các cậu thiếu niên giống Loa mới thật sự tin mình có được tự do, từ nay được ăn no mặc ấm, sống những ngày tốt đẹp.

“Tư, nếu tôi cầu xin Liệp đại nhân, anh nói xem bọn họ có cho tôi trở về xem không? Tôi chỉ muốn trở về xem thôi.”

Quả nhiên! Khi anh nghe cậu nhóc này nói phụ cận trông quen mắt thì đã đoán được đối phương sẽ đưa ra thỉnh cầu như vậy.

Vẫn là một tên nhóc, có thể đưa ra lời thỉnh cầu ngây thơ như vậy. Tư trực tiếp gạch dấu chéo cho hành vi của Loa trong lòng.

Anh không đành lòng để cậu nhóc khó khăn lắm mới lộ ra nụ cười ngốc nghếch lần nữa lại vì chọc giận chiến sĩ thủ lĩnh Cửu Nguyên mà bị phạt, liền tiếp nhận chuyện này: “Chờ đến giờ nghỉ ngơi, tôi sẽ đi hỏi một chút, nói không chừng các đại nhân cũng đang tìm bộ lạc bản xứ ở phụ cận, nếu nơi này thật sự có tộc Cao Sơn Động, tôi sẽ nghĩ cách để cậu qua đó xem. Nhưng cậu đừng có làm xằng làm bậy, nghe không?”

Loa hưng phấn, nhịn không được mà thấp giọng cảm ơn.

Tư ngẩng đầu nhìn mặt trời phía trước, lại nhìn về phía đội ngũ đi đầu, theo như thường lệ, khi mặt trời sắp lên tới đỉnh đầu, các đại nhân sẽ tìm nơi để mọi người dừng chân nghỉ ngơi, hiện giờ đã sắp đến lúc đó rồi.

Mà khi bọn họ cách đó một khu rừng thưa không xa, anh ta còn nghe thấy tiếng suối chảy, chỉ cần ở đó không có dã thú nguy hiểm, thì các đại nhân sẽ chọn làm nơi nghỉ ngơi tạm thời, chờ khi qua khỏi thời điểm nóng nhất trong ngày thì lại xuất phát lần nữa.

Lại nói, đại nhân đi tuốt đằng trước hình như chưa bao giờ lạc đường, bọn họ như vẫn luôn đi về một hướng, không có tạm dừng, cũng không có chần chờ, thậm chí mỗi lần nghỉ ngơi đều có thể vừa lúc tìm được nơi dừng chân thích hợp.

Là nhờ con chim mặt người có thể biến thành nhóc con kia sao? Hay là nhờ vị Mặc vu đại nhân vừa thần bí vừa nhân từ đó?

Tư không nghĩ ra, anh đều không hiểu những việc làm mà các đại nhân Cửu Nguyên làm dọc đường. Tỷ như mục tiêu cuối cùng của người Cửu Nguyên là gì? Vì sao dọc đường đi lại trải một con đường thật rộng thật bằng phẳng và rắn chắc, gặp sông còn xây cầu? Vì sao bọn họ cứ đi không nhanh không chậm như vậy, còn tùy ý để mấy đứa nhỏ mỗi ngày đều cãi nhau ầm ĩ trên vùng đất hoang?

Còn nữa, vì sao bọn họ muốn dẫn theo các nô lệ binh? Hơn nữa, nói là để giúp bọn họ canh gác, thu thập thực vật và thảo dược, giúp đội thi công gì kia xây cầu trải đường, nhưng mấy ngày nay việc thật sự cần bọn họ làm lại rất ít.

Tư nghĩ như thế nào cũng không rõ, nhưng không sao, anh đã sớm học được cách không nghĩ nhiều, chỉ cần nghe lệnh mà làm là được.

Ở đội ngũ đi phía trước.

Nguyên Chiến sờ sờ tóc của tư tế đại nhân nhà mình, trêu: “Rốt cuộc cũng chịu biến trở về rồi?”

Nghiêm Mặc đang xem bản đồ đẩy hắn: “Nóng muốn chết! Đừng có dán sát như vậy.” Trời nóng thế này, mỗi ngày trùm một bộ tóc dài ai mà chịu cho nổi, nếu không phải vì để diễn trò thì hắn tội gì phải chịu khổ thế chứ?

Nhẩm tính thời gian thì đã cách lần chúc phúc đó hơn nửa tháng, hắn đã có thể ‘khôi phục lại như ban đầu’, chủ yếu cũng là vì hắn không muốn chờ thêm nữa, sáng nay vừa cảm thấy nhiệt độ bên ngoài thì việc đầu tiên chính là biến trở về tóc ngắn, chẳng qua màu vẫn là tạm thời duy trì màu bạc.

Nguyên Chiến phát hiện mình rất thích Nghiêm Mặc để tóc ngắn, vì sẽ làm hắn thoạt nhìn đầy sức sống và hoạt bát, chứ không trở nên… xa xôi như vậy.

“Chúng ta sắp đến biên giới Mộc Thành rồi đi?”

“Ừ, đi theo con đường này là có thể vòng qua Mộc Thành, theo như tốc độ của chúng ta bây giờ, nếu không trì hoãn thì phải đi chừng một tháng nữa mới có thể tiến vào rừng rậm nguyên thủy trên dãy núi chạy dài, mà di tích viễn cổ kia hẳn là nằm trong khu núi sâu rừng già đó.”

“Trên con đường này có bộ tộc nào lớn không?”

“Cửu Phong đi dò la, khi trở về sẽ nói cho chúng ta biết kỹ càng hơn. Dựa theo tin tức mà Mộc Thành cho chúng ta, hẳn là có một bộ tộc nhỏ khoảng hai ba trăm người, còn nhỏ hơn nữa thì bọn họ không để ý.” Nghiêm Mặc cất bản đồ.

“Đám nô lệ binh đó em tính xử lý thế nào? Dù sao cũng không thể dẫn theo mãi.” Nguyên Chiến quạt gió cho hắn, kỳ thật hai người không sợ nóng, nhưng trời nóng như vậy, dù thân mình đã có thể tự điều tiết, nhưng thị giác vẫn sẽ cảm thấy nóng bức khó chịu.

“Những nô lệ binh đó có biểu hiện không tồi trong khoảng thời gian này, dù sao cũng không thể để bọn họ tàn phế như vậy mãi.” Nghiêm Mặc thả lỏng thân thể, vừa rồi còn chê người ta nóng, hiện giờ lại dựa vào lồng ngực người phía sau.

“Em muốn giúp bọn họ phục hồi lại như cũ?” Nguyên Chiến ôm lấy hắn.

“Ừm.”

Nguyên Chiến nhíu mày: “Đó có hơn một ngàn người.”

“Tôi đâu nói sẽ giúp bọn họ phục hồi lại trong một lần đâu, có thể dùng phần thưởng và cổ vũ để trị cho từng nhóm.” Tuy với năng lực bây giờ của hắn, dù có chúc phúc trên diện rộng một lần nữa cũng không phải việc khó, nhưng giúp nhiều người mọc lại các bộ phận thiếu hụt như vậy cần số năng lượng nhiều hơn lần hắn chúc phúc ở tộc Nhung rất nhiều, nhưng hắn có thể chậm rãi bổ sung lại năng lượng sinh mệnh đã tổn thất, nên không tiếc gì.

“Cho nên đây là lý do em không cho người dẫn bọn họ về Cửu Nguyên, mà mang theo cùng?”

“Này chỉ là nguyên nhân thứ nhất mà thôi, Cửu Nguyên chúng ta vẫn ít người quá, dọc đường đi, chúng ta đã đi qua bao nhiêu thế lực lớn nhỏ? Dù để lại một người ở một thế lực thì cũng không đủ để chúng ta tiêu hao. Về sau, các thế lực gia nhập Cửu Nguyên sẽ càng ngày càng nhiều, chúng ta cũng sẽ nhận nhiều chiến sĩ của thế lực hơn, để họ trở thành binh lính của Cửu Nguyên, nhưng những người vừa tới đó liệu anh có dám cam đoan bọn họ sẽ trung thành mãi không?”

“Em nhìn trúng nhóm nô lệ binh này?”

Nghiêm Mặc thừa nhận: “Anh cũng đã nói những nô lệ binh này đều là tinh binh được chọn ra, lãng phí như vậy thì tiếc quá. Tuy tộc Liệp ác, nhưng ánh mắt chọn người thì rất tốt, tôi cũng đã kiểm tra sơ sơ các nô lệ binh, tuy bọn họ bị tra tấn nhiều, thân thể có rất nhiều nội thương, nhưng hai phần ba trong số họ đều là chiến sĩ thần huyết, dù cấp bậc rất thấp, cao nhất cũng chỉ mới cấp ba, nhưng chỉ cần giúp bọn họ điều dưỡng tốt, lại có công pháp tốt, muốn thăng cấp thì sẽ rất nhanh.

Ngay cả một phần ba chiến sĩ bình thường còn lại, có thể kiên trì sống đến giờ đều là những người có nghị lực và đã được mài giũa, nếu dạy công pháp luyện khí cho bọn họ, tôi tin rằng thành tựu của bọn họ sẽ không kém hai phần ba chiến sĩ thần huyết kia.”

Nguyên Chiến có chút khó hiểu: “Lúc trước chúng ta cũng xem qua, đã cứu không ít nô lệ và nô lệ binh, vì sao em lại ưu ái nhóm người tộc Liệp này thế? Mà tộc Nhung thì em lại không dẫn theo ai.”

“Bởi vì bọn họ nằm dưới tầng chót, bao gồm cả tinh thần của bọn họ cũng bị phá hủy một lần.” Có thể nói, nhóm nô lệ này chỉ cần dạy tốt, thì chính là con rối và tử sĩ tốt nhất.

Nói một câu không dễ nghe, kỳ thật tộc Liệp đã giúp hắn làm chuyện tàn nhẫn nhất, mà hắn chỉ cần làm chúa cứu thế đứng trước mặt những người này, trao cho họ một cuộc sống mới là được, cuộc sống này không chỉ là trên mặt thể xác, mà còn trên mặt tinh thần.

Mà những người từng bị phá hủy triệt để này sau khi đến chỗ hắn, không dám nói từ nay về sau sẽ xem hắn như thần, nhưng độ trung thành tuyệt đối sẽ vượt qua các chiến sĩ khác cũng được nhận ơn huệ từ hắn.

Nghiêm Mặc không biết phải giải thích như thế nào với Nguyên Chiến về điểm này, dù sao cũng không thể nói là kiếp trước hắn từng tiếp xúc với ‘bệnh nhân tâm thần’ như thế, nên mới có một chút kinh nghiệm trên phương diện này.

Mà nhóm nô lệ binh này, có thể nói rằng mỗi người đều là những bệnh nhân tâm thần cực đoan và khó trị nhất, mà điều hắn cần làm là trở thành thần của bọn họ, cho bọn họ hy vọng và cuộc sống mới.

Nghĩ như vậy rất khốn nạn, nhưng dù sao cũng tốt hơn là sau khi trị liệu xong cho bọn họ thì thả đi, mặc kệ bọn họ sau đó sống hay chết.

Những nô lệ binh này không chỉ cần trị liệu thân thể, mà bọn họ còn cần xây dựng lại thế giới tinh thần, đây sẽ là một công tác trường kỳ, Nghiêm Mặc không thể phân thân chú ý từng người, nên biện pháp tốt nhất là tập trung bọn họ lại bên cạnh mình.

Nếu đã ở bên cạnh, vậy hắn không thể nuôi không nhiều người như vậy, một khi đã thế, còn không bằng đào tạo lại lần nữa dựa theo ý muốn của hắn, để họ hoàn toàn cam tâm tình nguyện làm việc vì hắn.

Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đã là tâm ý tương thông, không cần Nghiêm Mặc nhiều lời, hắn vẫn hiểu ý đối phương.

Tuy không biết tư tế đại nhân của hắn muốn dạy dỗ các nô lệ binh này như thế nào, nhưng hắn biết kết quả sẽ không có hại cho Mặc, còn có thể thành lập một đội quân tư nhân vừa trung thành vừa có vũ lực không yếu cho Mặc, Nguyên Chiến cũng đồng ý với việc hắn nhận công việc không chút thoải mái nào này.

Chính ngọ đã đến, Nguyên Chiến lập tức ra lệnh cho đội thi công của Cửu Nguyên đi qua rừng cây nhỏ và con suối xây một vài căn phòng đơn giản, đồng thời để mọi người đẩy nhanh tốc độ tới bên rừng cây nhỏ mà nghỉ ngơi.

Truyện Chữ Hay