Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Các người mạnh hơn nô lệ một chút, cho nên các người có thể đối xử với bọn họ như vậy. Vậy tôi mạnh hơn các người, thế có phải tôi cũng được đối xử như vậy với các người hay không?”
Nhìn nô lệ binh và chiến sĩ của tộc Liệp đang bày trận thế ở bên kia bờ sông, Nghiêm Mặc cảm thấy hết sức cạn lời.
Hắn chọn tiếp xúc với tộc Nhung trước khi đến nơi này không chỉ vì tình cờ gặp được Nhung Khang, mà kế hoạch vốn dĩ của hắn chính là như thế.
Dựa theo tin tức mà đội điểu quân do Cửu Phong quản hạt cùng các du thương mang tới, trên cánh đồng hoang này có bốn bộ tộc, tộc Nhung là giao dịch với người ngoài nhiều nhất, lượng dân cư cũng là đông nhất trong bốn tộc, cách đối xử với bộ tộc nhỏ phụ thuộc cũng khá ôn hòa, phần lớn đều lấy giao dịch làm chủ, vào mùa đông khó khăn thỉnh thoảng còn giúp các bộ tộc nhỏ phụ thuộc không vượt qua nổi một tay.
Mà tộc Liệp đối địch với tộc Nhung thì có tính xâm lược mạnh, thích dùng vũ lực để xử lý tất cả mọi chuyện, còn giảo hoạt và âm hiểm hơn tộc Nhung nhiều, cách đối xử với bộ tộc nhỏ phụ thuộc không khác gì với nô lệ, mùa đông đừng nói là đi giúp bộ tộc nhỏ, mà còn thường xuyên cướp đoạt thức ăn của bọn họ, đến nay vẫn có kẻ mang cái tật xấu này.
“Đại nhân, tộc Liệp rất đáng giận, bọn chúng vốn không phải dân cư của cánh đồng hoang này như bọn ta, dân nơi này hồi trước tên là tộc Chiểu Trạch, tổ tiên của tộc Nhung bọn ta sau khi tới nơi này thì ở cùng với tộc Chiểu Trạch, rất ít xảy ra mâu thuẫn, cánh đồng hoang rất lớn, mọi người thân ai nấy lo là chính. Nhưng tộc Liệp thì, hừ!” Tộc trưởng tộc Nhung vừa thấy người tộc Liệp đứng bên kia bờ liền tức giận, ông không muốn tộc Liệp qua lại với Cửu Nguyên chút nào, nên lập tức dốc hết sức lực kể ra đủ loại chuyện xấu của tộc Liệp.
“Tộc Liệp lúc vừa tới không có bao nhiêu người, nhưng thủ lĩnh lúc trước của bọn chúng rất ti tiện mà chiếm hữu nữ tộc trưởng tộc Chiểu Trạch, còn bắt cô ta sinh con cho mình, nữ tộc trưởng kia cũng là một kẻ ngu xuẩn, thật sự tin lời tên thủ lĩnh tộc Liệp đó, còn gả tộc nhân mình cho đám người tộc Liệp, cô ta nghĩ một bộ tộc chỉ toàn là đàn ông tráng niên sẽ là một bộ tộc tốt sao? Kết quả… không bao lâu sau, nữ tộc trưởng kia chết không rõ nguyên nhân, trưởng lão và tộc vu tộc Chiểu Trạch cũng bị giết sạch, chờ khi con của nữ tộc trưởng kia lớn lên, tộc Chiểu Trạch liền đổi thành tộc Liệp. Mà tộc vu tộc Chiểu Trạch vốn vì để dòng dõi và truyền thừa tộc Chiểu Trạch kéo dài mà không thể không chấp nhận trở thành tộc vu tộc Liệp.”
Nghiêm Mặc: “Ồ?” Tin tức này là lần đầu tiên hắn nghe được.
Nhung Tuyệt nghe xong cũng oán giận: “Bọn chúng còn cướp phụ nữ và con mồi mà chúng tôi săn được! Tới mùa đông liền kéo đi tấn công chúng tôi.”
“Đại nhân, ngài không biết đâu, lúc trước tộc Liệp chiếm đoạt tộc Chiểu Trạch còn chưa đủ, sau khi mạnh lên thì chỗ tấn công các bộ tộc nhỏ khác, tộc Nhung bọn ta cũng là bị ép cho không còn cách nào khác mới cố gắng khuếch trương. Trước kia, trên cánh đồng hoang này có không dưới mười bộ tộc nhỏ sinh sống, nhưng bây giờ… aizzz. Tóm lại tộc Liệp là một đám lừa đảo! Cường đạo! Đại nhân ngài không thể tin tưởng chúng!” Tộc trưởng tộc Nhung nói.
Nghiêm Mặc cười không đáp.
Nghiêm Mặc hắn cũng không phải thánh nhân đạo đức gì, đương nhiên cũng không cảm thấy tộc Liệp là tội không thể tha. Lúc trước bộ lạc Nguyên Tế chính là như vậy, thậm chí có thể nói, các thế lực trên đông đại lục và cả tây đại lục, có người nào là thật sự nhân từ? Tộc Nhung cũng chỉ là người có thủ đoạn khá ôn hòa mà thôi, chứ việc làm nào có khác gì tộc Liệp, bao gồm cả Cửu Nguyên bọn hắn cũng thế.
Nhưng hắn không thể không thừa nhận, so với bộ tộc tàn nhẫn âm hiểm xảo trá, ai mà không thích người ôn hòa hơn một chút? Mà có một số việc dù bản chất giống nhau, nhưng cách làm khác nhau, thì hiệu quả về lâu về dài cũng sẽ hoàn toàn bất đồng.
Nói cách khác, đối với con nít làm sai, có người lớn thì không nói không rằng đã quất roi, có người thì luôn mồm mắng chửi những lời ác độc hay nhục mạ, có người sẽ lải nhải giảng đạo, có người lại tìm cách hiểu rõ sự tình đã xảy ra, sau đó phân tích cho đứa nhỏ, chỉ nó cái nào đúng cái nào sai, rồi để nó tự suy nghĩ xem nên làm như thế nào, nếu có phạt nó thì cũng phải hợp lý và văn minh.
Mục đích đều là để dạy con, nhưng những đứa trẻ lớn lên trong bốn kiểu dạy khác nhau này sẽ có những tính cách gì?
Mà các nhà tâm lý học và rất nhiều số liệu thực tế đã sớm cho thấy, khen và cổ vũ có thể khích lệ một đứa nhỏ trưởng thành tốt hơn việc nhục mạ và trừng phạt.
Con người là như thế, đoàn thể được tạo thành từ con người cũng là như thế.
Cho nên dù Nghiêm Mặc hiểu rõ các lãnh đạo cấp cao của tộc Nhung rất hy vọng mượn tay hắn dạy cho tộc Liệp một bài học hay thậm chí là tiêu diệt luôn, đồng thời hắn cũng hiểu rõ tộc Liệp sẽ không dễ thu phục, nhưng hắn hoàn toàn không định sử dụng vũ lực để trấn áp tộc Liệp, trừ phi đối phương thật sự ngu đến mức hắn không thể không làm thế.
Nhưng một bộ tộc từ thời tổ tiên đã biết dùng ‘sắc’ dụ nữ tộc trưởng dân bản xứ để thi hành chính sách xâm nhập chủng tộc, bọn họ thật sự không nhìn ra thực lực khác biệt giữa bọn họ và Cửu Nguyên rồi đắc tội Cửu Nguyên sao?
“Anh cảm thấy bọn họ dẫn đội quân qua đây là muốn làm gì?” Nghiêm Mặc hỏi Nguyên Chiến bằng giọng điệu đùa giỡn.
“Không có sát khí, hẳn là không phải đi tìm chết. Như vậy chỉ có một khả năng, bọn chúng muốn dọa sợ tộc Nhung, đồng thời mượn cơ hội này gặp chúng ta.” Nguyên Chiến đùa nghịch một quả cầu nhỏ giữa năm ngón tay, quả cầu nhỏ không ngừng thay đổi năm loại thuộc tính, bây giờ hắn chỉ cần rảnh là sẽ luyện tập như thế này, mà tốc độ thay đổi thuộc tính của quả cầu cũng càng lúc càng nhanh, chứng tỏ hắn đã càng thuần thục trong việc điều khiển năng lực của mình.
Nghiêm Mặc nhìn tốc độ thay đổi của quả cầu nhỏ, với nhãn lực của người bình thường chỉ sợ khó mà phân biệt được, trong lòng không khỏi bội phục gia súc lớn nhà mình chăm chỉ luyện tập. Có lẽ sự thành công của Nguyên Chiến có vận may bên trong, nhưng sự cường đại của Nguyên Chiến thì không chỉ dựa vào tư chất và vận may của hắn.
“Nếu bọn họ muốn gặp chúng ta như vậy, vậy thì gặp bọn họ thôi.”
Ngày đó, dưới những cái nhìn căng thẳng và không tình nguyện của người tộc Nhung, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến đi qua bờ sông bên kia gặp tộc Liệp.
Con sông không tính là lớn này vừa sâu vừa chảy xiết, nguồn của nó bắt từ lòng đất và khi chảy ra khỏi cánh đồng hoang nó lại ẩn vào trong đất, làm người ta không biết đầu nguồn của nó nằm ở đâu và chảy qua vùng đất nào.
Tộc Nhung và tộc Liệp lấy con sông này làm biên giới, nhiều năm qua vẫn mãi tranh đoạt con mồi ở bờ sông.
Mà con sông chảy xiết như vậy rất nguy hiểm, trên bờ sông đương nhiên không có chiếc cầu nào, hai tộc muốn qua sông đều phải tìm nơi nào hẹp và nước chảy nhẹ để qua.
Nhưng bây giờ, tại nơi rộng nhất của con sông lại xuất hiện một chiếc cầu hình vòm có bề rộng khoảng mười thước, ở giữa được chống bởi ba trụ đá cực lớn.
Mà tộc Nhung và tộc Liệp đứng ở hai bên bờ sông đều tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình chiếc cầu hình thành.
Thấy một chiếc cầu to như vậy bất chợt xuất hiện đã đủ khiến người ta phải khiếp sợ, càng đáng sợ hơn là từ khi bắt đầu đến lúc hoàn thành chỉ dùng chưa đến nửa phút.
Có người tộc Liệp không tin mà đi đến chỗ chiếc cầu dùng sức đạp đạp mặt cầu, sau đó mờ mịt quay đầu nói với tộc nhân: “Thật sự là cầu đá, tao giẫm mạnh cũng không sụp không hư.”
Lãnh đạo cấp cao của tộc Liệp: Tiêu rồi! Bị dọa ngược trở lại rồi!
Tộc Liệp dẫn theo chiến sĩ mạnh nhất và nô lệ binh tới đây, ngoại trừ để hù dọa tộc Nhung ra chẳng phải vì còn có ý khoe khoang vũ lực với Cửu Nguyên sao? Bọn hắn dù biết thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên đều đã đạt tới cảnh giới bán thần trong truyền thuyết, nhưng có ai từng gặp qua bán thần? Dù sao thì bọn hắn chưa từng gặp, mà trong suy nghĩ của bọn hắn, bọn hắn có nhiều chiến sĩ như vậy, một ngàn đánh một dù sao cũng không thể không có hiệu quả dù chỉ một chút.
Đúng vậy, tộc Liệp cũng muốn mượn đội quân của mình để nói cho Cửu Nguyên biết: Cho dù chúng mày cường đại, thì bọn tao cũng không yếu. Mà bọn tao còn mạnh hơn cả tộc Nhung, Cửu Nguyên chúng mày muốn bọn tao quy thuận thì phải trả đủ giá, cho bọn tao nhiều chỗ tốt hơn tộc Nhung mới được!
Nhưng sự thật tàn khốc nói cho bọn hắn biết, có lẽ bọn hắn mạnh, nhưng so với Cửu Nguyên… chậc, vẫn là đừng nên so, miễn cho lòng tin bị đả kích quá mức.
Tất cả chiến sĩ tộc Liệp đã bị đả kích đều không thể tin vào mắt mình!
Khi bọn hắn nhìn thấy thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên đi đến bờ sông còn nghĩ: Đây là bán thần à? Sao trông chẳng có gì cả, cũng chỉ là một tên đàn ông có thân hình cao lớn cường tráng và một tên thanh niên có mái tóc dài màu bạc chưa từng thấy qua mà thôi.
Thậm chí có vài kẻ trong não chỉ toàn là cơ bắp, tỷ như nhị trưởng lão tộc Liệp còn nghĩ: Chỉ có hai tên, chờ khi chúng qua bờ bên này, không bằng trực tiếp bắt lấy chúng, cướp hết toàn bộ đồ tốt mà Cửu Nguyên mang đến.
Đương nhiên, này chỉ là suy nghĩ vừa rồi, chứ người tộc Liệp bây giờ: “…” Đây là năng lực của thần đúng không? Đúng không?
Tộc trưởng tộc Liệp còn muốn ủng hộ sĩ khí bên ta, nhưng ông ta còn chưa kịp động viên thì tình hình đã phát sinh biến hóa!
Nghiêm Mặc đứng ở giữa cầu, nhẹ nhàng phất tay qua không trung, miệng nói: “Sắc lệnh nổi sương mù.”
Vừa nói xong, trên mặt sông liền dâng lên một màn sương mù trắng.
Đám người hai bên bờ sông xôn xao.
Liệp nói với người tộc Nhung, bảo họ không cần lo lắng, và cũng bảo bọn họ đừng manh động gì, cứ ở yên bên này.
Tộc Liệp bên kia thấy sương mù chỉ nổi lên mặt sông, che đi tầm nhìn từ hai bờ sông, sau một lúc bất an thì khôi phục lại bình thường.
Nhưng chính lúc này, sương mù đột nhiên thay đổi.
Chờ khi người tộc Liệp phản ứng lại thì đã phát hiện bọn hắn bị sương mù dày đặc bao vây, ngoại trừ chỗ mà bọn hắn đứng cùng nửa chiếc cầu phía trước thì bất cứ thứ khác đều không nhìn thấy.
“Vu thuật! Mọi người cẩn thận! Giơ vũ khí lên!” Chiến sĩ cấp cao của tộc Liệp rống to.
Tất cả chiến sĩ và nô lệ binh tộc Liệp đều bày tư thế tấn công và phòng thủ.
“Đừng bước vào sương mù! Coi chừng có độc.” Tộc vu nhắc nhở.
Tộc trưởng lập tức hỏi tộc vu có cách giải quyết sương mù không.
Nữ tộc vu mặt vẽ đầy những thứ hoa văn quỷ dị lắc đầu: “Sương mù không nằm trong quyền lực của thần Đầm Lầy.”
Tộc trưởng tộc Liệp bất mãn nhíu mày, lập tức thấp giọng ra lệnh cho nữ tộc vu. “Biến toàn bộ khu đất bên này thành đầm lầy, mau! Đừng để hai tên kia nhận ra.”
Nữ tộc vu nhắm mắt lại, thân thể bắt đầu run rẩy.
Tộc trưởng tộc Liệp muốn tranh thủ kéo dài thời gian cho tộc vu, cố ý dẫn vài trưởng lão bước lên phía trước nói với hai người Nghiêm Mặc: “Các người chính là thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên đi, bọn ta tới đây là để đón các người tới tộc Liệp ta làm khách, đừng để bị bọn tộc Nhung lừa, người hiểu biết vùng đầm lầy này nhất chính là tộc Liệp bọn ta, bọn chúng chỉ là người đến từ bên ngoài.”
Tên tộc trưởng không hề đề cập đến vấn đề sương mù dày đặc, cứ như ông ta không thấy sương mù vậy.
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến chậm rãi đi đến cuối chiếc cầu, dừng bước đứng bên cầu.
Nghiêm Mặc nhìn những nô lệ binh, ánh mắt đột nhiên lạnh đi.
Hắn biết tộc Liệp tàn nhẫn hơn tộc Nhung, nhưng hắn không nghĩ tới cái bộ tộc này lại tàn nhẫn đến mức đó!
Những nô lệ binh đó đều bị xỏ khoen mũi! Tai cũng bị cắt sạch.
Này vẫn chưa đủ, bởi vì thời tiết không lạnh mà tộc Liệp ngay cả váy da cũng không cho nô lệ binh mang, để toàn bộ thân thể của các nô lệ binh lộ ra ngoài… bọn họ không còn bộ phận sinh dục, cơ quan tượng trưng cho giống đực đã bị cắt mất!
Đủ loại đối đãi tàn nhẫn vô nhân tính, làm nô lệ binh của tộc Liệp càng thêm chết lặng hơn nô lệ binh của tộc Nhung, tử khí quanh họ càng trầm.
Nghiêm Mặc giận đến mức tay đã phát run.
Nguyên Chiến cảm giác có gì đó không đúng, lập tức cầm lấy tay hắn, rồi nhìn theo ánh mắt Nghiêm Mặc cũng thấy được tình cảnh bi thảm của các nô lệ binh, lòng như nhỏ máu, không phải hắn đau lòng vì những nô lệ này, mà là biết Nghiêm Mặc lại nhớ đến bản thân trong quá khứ, thậm chí càng tồi tệ hơn là Nghiêm Mặc lại nghĩ tới ảo cảnh kia.
“Tộc Liệp, chúng mày muốn bọn tao qua đó?” Nguyên Chiến thấy Nghiêm Mặc không còn tâm tình nói chuyện với người tộc Liệp, nên đành phải cất tiếng.
“Đương nhiên.” Tộc trưởng tộc Liệp mỉm cười hữu hảo với hai người.
“Nhưng bọn tao mà qua thì chúng mày từ nay sẽ thuộc về Cửu Nguyên, phải chấp nhận những sắp đặt và an bài của Cửu Nguyên, tuân thủ mọi quy tắc của Cửu Nguyên, một trong những quy tắc là từ bỏ tất cả nô lệ trong tay, như vậy chúng mày cũng nguyện ý?” Nguyên Chiến cười như không cười, nét mặt kia vừa nhìn liền biết không phải người lương thiện.
“Tộc Nhung làm như thế nào, bọn ta cũng sẽ làm như thế đó.” Đại trưởng lão tộc Liệp tỏ vẻ bảo tộc mình làm cái gì cũng được.
Nguyên Chiến cười nhạo.
Đám lãnh đạo cấp cao của tộc Liệp không hề thay đổi sắc mặt, bọn hắn không tin tộc Nhung bỏ được nhiều nô lệ như vậy, chắc chắn chúng cũng có suy nghĩ giống bọn hắn, chỉ là làm bộ mà thôi, chờ khi lừa được đồ tốt, người Cửu Nguyên vừa đi, hết thảy liền khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Tộc Nhung có thể làm như vậy, tộc Liệp bọn hắn đương nhiên cũng có thể làm như vậy.
“Có phải chúng mày cảm thấy bọn tao rất dễ lừa, dễ nói chuyện không?” Nguyên Chiến với thân hình cao lớn, đứng ở trên cầu đối mặt với đám tộc Liệp khá thấp bé, nên cái nhìn của hắn hoàn toàn là từ trên cao nhìn xuống.
“Ha hả, sao có thể như thế, các người chính là liên minh Cửu Nguyên cường đại nhất đông đại lục chúng ta.” Nụ cười của tộc trưởng tộc Liệp muốn bao nhiêu dối trá liền có bấy nhiêu dối trá, lại lần nữa mời hai người đi cùng mình.
Nhưng hai người như nhìn thấu suy nghĩ của ông ta, cứ đứng bên cầu nửa bước không chịu dời.
Tộc trưởng tộc Liệp nhắm thời gian, cảm thấy tộc vu đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ lừa hai tên kia bước vào đầm lầy, chỉ cần tiến vào đầm lầy, thì đó chính là thiên hạ của tộc Liệp, ông không tin bên mình nhiều người như vậy mà không đối phó được…
“A Chiến.” Nghiêm Mặc chỉ gọi tên Nguyên Chiến.
Nhưng Nguyên Chiến như biết Nghiêm Mặc nghĩ gì, lập tức ra tay.
“A!” Tộc trưởng tộc Liệp sợ hãi kêu lên, cảm thấy mặt đất dưới chân bỗng nhiên biến mất, thân thể rơi xuống dưới!
Rơi cùng ông ta còn có vài tên trưởng lão.
Có chuyện gì vậy? Phải là đầm lầy chứ sao lại biến thành hố! Tộc trưởng tộc Liệp muốn chất vấn tộc vu, nhưng mọi âm thanh mà ông ta phát ra đều bị tiếng kêu sợ hãi còn lớn hơn nữa áp mất.
“A a a ——!” Tất cả chiến sĩ tộc Liệp, bao gồm cả nô lệ binh, đều không tự chủ được mà kinh hoảng kêu to, quơ chân múa tay ngã xuống.
Bọn hắn cũng không muốn kêu to một cách mất mặt như vậy, nhưng sự tình phát sinh quá đột ngột, ngoại trừ hai chiến sĩ cấp cao nhất tộc – cấp bảy, thì những người khác đều không thể bình tĩnh được.
“Bịch bịch!”
“Ầm!”
Đám chiến sĩ tộc Liệp ngã xuống hố đất, chờ khi bọn hắn bò dậy và đứng vững mới phát hiện ra, kỳ thật cái hố mà bọn hắn ngã không sâu lắm, chỉ cách mặt đất bằng chiều cao hai người, nhưng mà…
Hai người Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến đứng bên cạnh hố, cúi đầu nhìn người tộc Liệp phía dưới.
Tộc trưởng và các trưởng lão tộc Liệp cũng bò dậy, bọn họ lúc này dù có ngu thế nào cũng biết không phải là tộc vu thi triển vu thuật sai, mà là hai người trên kia ra tay với bọn họ.
Nguyên Chiến quả thực đã lười cười nhạo: “Đứng trước mặt tao mà cũng dám tạo đầm lầy làm bẫy rập, bọn mày không biết năng lực thần huyết của tao là cái gì sao?”
Nghiêm Mặc nói tiếp: “Tôi cảm thấy bọn chúng biết, nhưng chỉ là không rõ năng lực của anh đã sớm siêu việt hơn chiến sĩ thần huyết bình thường, các chiến sĩ khống chế đất, khống chế nước bình thường khác sẽ không thể khống chế đầm lầy, nếu không thì chúng đã không còn sống được và tự đại như vậy khi chiếm một khu đất lớn như thế.”
“Tộc Liệp thoạt nhìn khó dạy hơn tộc Nhung đấy, không bằng trực tiếp giết hết đi, đến lúc đó để tộc Nhung tiếp nhận những gì còn lại của tộc chúng.” Nguyên Chiến làm bộ như muốn ra tay.
“Hẵng khoan!” Nghiêm Mặc bắt lấy cánh tay hắn, cố gắng áp chế lửa giận sắp bùng nổ của mình, nỗ lực sắm vai tư tế lương thiện, khó xử nói: “Nhiều người như vậy, trong đó còn có không ít nô lệ binh, bọn họ chưa chắc đã như đám người này muốn hại chúng ta. Không bằng hỏi bọn họ trước xem có nguyện ý rời khỏi tộc Liệp không?”
Này còn cần phải hỏi sao, bất cứ người nào thân mang hai từ nô lệ chỉ cần không phải kẻ cuồng ngược đãi thì sẽ không có ai không muốn làm người tự do.
Chẳng qua nô lệ của tộc Liệp đã bị chèn ép tới mức triệt để chết lặng và không dám phản kháng chủ nhân, nhưng Nghiêm Mặc có thể sử dụng ngôn ngữ để thôi miên và trấn an mọi người, khiến các nô lệ binh phản bội cũng chỉ là chuyện làm trong một giây, đặc biệt là khi Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến còn hứa hẹn sẽ đưa tất cả các tộc nhân của bọn họ còn ở trong tộc Liệp ra và cho bọn họ một cuộc sống mới.
Khi tất cả các nô lệ binh quyết định phản bội tộc Liệp, mặt đất dưới chân bọn họ liền bắt đầu nâng lên, thẳng đến khi ngang với mặt đất bình thường.
Nghiêm Mặc gọi Cửu Phong tới, bảo nó dẫn các nô lệ binh qua cầu, tới chỗ tộc Nhung bên kia. Đồng thời cũng dặn dò Cửu Phong nhất định phải lưu ý đến những người này xem có khuynh hướng tự sát không, nếu có thì đánh bất tỉnh bọn họ.
Đám người tộc Liệp ở dưới đáy hố có kẻ phẫn nộ, có kẻ sợ hãi, cũng có kẻ ôm tâm tư khác.
Kẻ phẫn nộ lại không thích động não tỷ như nhị trưởng lão, lập tức ra lệnh cho chiến sĩ tấn công Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến đứng bên trên.
Nghiêm Mặc phất tay: “Chặn!”
Tất cả đòn tấn công đều biến mất hoặc bắn ngược trở lại kẻ tấn công, làm không ít chiến sĩ phát động tấn công bị thương.
Giọng nói lạnh như băng và hung ác của Nguyên Chiến xuyên qua vòng bảo hộ mà truyền vào tai đám tộc Liệp dưới đáy hố: “Đây là do chúng mày tấn công trước, tư tế đại nhân của tao vốn dĩ còn muốn nói chuyện với chúng mày một phen, nếu chúng mày đã tự tìm cái chết, vậy tao cũng không cần để chúng mày lại nữa!”
“A Chiến!” Mặc Đại Tư Tế bất đắc dĩ gọi.
Nhưng như vậy cũng không thể ngăn cản Chiến đại thủ lĩnh phát uy.
Trong hố đột nhiên trào ra một dòng nước, nước dâng lên rất nhanh, bao phủ gần ba ngàn chiến sĩ tộc Liệp dưới đáy hố.
Nhưng tộc Liệp thấy nước chảy ra chẳng những không kinh hoảng mà ngược lại còn vui cực
Chiến sĩ thủ lĩnh ra dấu tay, bảo mọi người nhanh áp sát thành hố.
Tộc trưởng tộc Liệp tìm được tộc vu, bảo cô ta dùng tốc độ nhanh nhất khiến bùn đất xung quanh mềm đi, để mọi người lợi dụng ưu thế huyết mạch mà thoát vây.
“Ồ, không sợ bị dìm à?” Nghiêm Mặc bắt đầu cảm thấy hứng thú với cấu tạo thân thể của người tộc Liệp. Tộc này có thể sử dụng loại năng lực đó, vậy chẳng phải huyết mạch của cả chủng tộc đều là chiến sĩ thần huyết sao? Ừm, nhất định phải giải phẫu mấy tên ra xem thử, tốt nhất là giải phẫu sống.
Nguyên Chiến cười lạnh: “Muốn chạy, phải hỏi tao có đồng ý hay không đã?”
Những kẻ muốn lợi dụng sức nước để làm mềm đất xung quanh thành đầm lầy rồi đào cùng đập người vào một bức tường đá cứng chắc.
Người tộc Liệp bắt đầu thật sự kinh hoảng.
Tất cả đều cứng hệt như cục đá, vậy phải làm sao mà làm mềm được?
Tộc trưởng thúc giục tộc vu, tộc vu gắng sức thi triển vu lực, thẳng đến khi hôn mê.
“Nếu nước không dìm chết tụi mày, vậy lửa thì sao? Để tao xem xem tụi mày có sống được trong biển lửa không.”
Lời nói và nụ cười của Nguyên Chiến trong mắt đám người tộc Liệp dưới đáy hố muốn đáng sợ bao nhiêu liền đáng sợ bấy nhiêu.
Ma quỷ! Người tộc Liệp hô to trong nước.
Tiếc là mặc kệ bọn hắn có giãy giụa như thế nào, thì nước xung quanh bắt đầu nóng lên.
Con mẹ nó! Mày muốn nấu chín bọn tao trước khi thiêu bọn tao đúng không?
Các chiến sĩ tộc Liệp muốn khóc trong hố nước càng ngày càng nóng, bọn hắn không sợ bị dìm trong khoảng thời gian ngắn, nhưng cũng không thể kiên trì trong một thời gian dài, huống chi là dưới tình huống bị nấu như thế này?
Nghiêm Mặc nhìn người tộc Liệp phía dưới đang không ngừng tru tréo, trong lòng dâng lên cảm giác sung sướng tàn nhẫn.
Các người mạnh hơn nô lệ một chút, cho nên các người có thể đối xử với bọn họ như vậy. Vậy tôi mạnh hơn các người, thế có phải tôi cũng được đối xử như vậy với các người hay không?
Đám lãnh đạo cấp cao của tộc Liệp không tự đại được nữa, tấn công cũng không có biện pháp tấn công đối phương, muốn trốn lại càng không thể trốn, bọn hắn còn có thể làm gì?
Vũ lực chênh lệch quá lớn, phá nát hết mọi ý niệm phản kháng của bọn hắn.
Tộc trưởng tộc Liệp chịu đựng nước nóng bỏng người mà bơi tới phía trước, ló đầu ra, cầu xin với hai người bên trên: “Hai vị đại nhân, bọn ta sai rồi! Xin hai vị tha cho bọn ta, tộc Liệp bọn ta nguyện ý gia nhập Cửu Nguyên, từ nay lấy Cửu Nguyên vi tôn!”
Mả cha mày, chờ đó! Chờ bọn ta ra khỏi đây, bọn ta sẽ lập tức gia nhập vào quân địch của chúng mày, ngày đêm gây phiền toái cho chúng mày!
Nghiêm Mặc đứng bên trên nhìn tộc trưởng tộc Liệp, lắc đầu: “Tổ Thần nói cho tôi biết, ông đang nói dối, ông và tộc nhân của ông không thật lòng muốn lấy Cửu Nguyên vi tôn.”
“Bọn ta thật lòng!” Đại trưởng lão cũng bơi lên, lau nước trên mặt kêu.
Nghiêm Mặc vẫn lắc đầu.
Nguyên Chiến mất kiên nhẫn: “Không nghe lời thì giữ lại có ích gì? Tôi xả nước, phóng hỏa thiêu chết chúng!”
“Không ——!”
Nước biến mất, bốn vách tường đột nhiên bùng lên một ngọn lửa.
“A a a!” Các chiến sĩ tộc Liệp bị ép cho tụ vào trung tâm, kẻ không cẩn thận bị ngọn lửa liếm phải há miệng kêu thảm thiết.
Nguyên Chiến tính nướng đám người bên dưới thêm một lát rồi tha cho, nhưng Nghiêm Mặc luôn sắm vai người tốt lần này lại nói: “Không vội, bộ tộc này trời sinh đã tàn nhẫn, chúng ác với người khác, nên sợ là cũng sẽ không nhân từ với bản thân mình đâu, chút đau đớn này cũng không thể khiến chúng khắc sâu trong đầu, mà sẽ chỉ khiến chúng càng thêm hận chúng ta.”
“Em định làm thế nào?” Này này, lúc trước rõ ràng em nói nếu có thể không dùng vũ lực thì không dùng vũ lực đó. Đối với việc tư tế đại nhân ‘tùy hứng’ và thay đổi xoành xoạch của mình, Nguyên Chiến… thích muốn chết! Đúng, hắn biến thái như vậy đó, nhìn thấy dáng vẻ tàn nhẫn của tư tế đại nhân nhà mình là sẽ càng thêm hưng phấn.
“Người mang lòng thiện lương có thể dùng nhân từ để thu phục, nhưng có vài kẻ độc ác tàn nhẫn thì chỉ có thể dùng nắm đấm đánh cho khi chúng biết nghe lời. A Chiến, giúp tôi cố định chúng lại, tôi rất có hứng thú với thân thể của cái tộc này, chắc giải phẫu vài người là tôi có thể tìm ra nguyên nhân mà cả tộc chúng có được loại huyết mạch này. Tìm không thấy cũng không sao cả.” Nghiêm Mặc cười nói câu cuối cùng.
Người tộc Liệp dưới đáy hố cũng nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, bọn hắn còn đang nghĩ xem giải phẫu là gì, và tên thủ lĩnh Cửu Nguyên kia muốn cố định bọn hắn lại như thế nào.
Mà rất nhiều người tộc Liệp khác thì gào hét chửi bới, đủ lời lẽ uy hiếp văng ra.
“Xem, bọn chúng không hề có ý chịu thua, thật là một chủng tộc khiến người ta cảm thấy… kính nể tới cỡ nào.” Nụ cười của Nghiêm Mặc làm Nguyên Chiến không nhịn được mà rùng mình, ai nha mẹ ơi, thật muốn làm với Mặc của bây giờ tới trời đất tối tăm!
Sau đó, người tộc Liệp tự nhận mình kiên cường, lớn mật, dũng mãnh đã trải qua một cơn ác mộng đáng sợ vĩnh viễn không thể tiêu diệt được!
Mức đáng sợ của cơn ác mộng này sau khi nhóm người bọn hắn chết già, con cháu bọn hắn vẫn kể lại cơn ác mộng đó cho thế hệ sau!
Từ ngày hôm nay, Mặc vu Cửu Nguyên trở thành nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng người tộc Liệp.
Mà chuyện về Mặc vu cũng trở thành thứ dọa cho con nít khóc hữu hiệu nhất của người tộc Liệp.
Rất nhiều người tộc Liệp thầm gọi Nghiêm Mặc là ma vu trong lòng, nhưng cũng chỉ là kêu trong lòng mà thôi, chứ không ai dám hô ra miệng. Vì bọn hắn cảm thấy nhất cử nhất động của mình, mỗi lời ăn tiếng nói của mình đều bị ma vu đáng sợ kia giám thị, bất cứ một bí mật nào cũng không thể thoát khỏi ma nhãn của hắn.