Dị Thế Điền Viên

chương 33: đi phủ thành (nhất)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Chu đại ca, mấy ngày trước, Lưu thúc đem lợn rừng các ngươi bắt được bán đi, đưa ta ba lượng bạc, nói là của ngươi, ta đi lấy cho ngươi.” Lâm Ngọc đứng dậy muốn vào trong phòng lấy bạc ra cho Chu Trạch, lại bị Chu Trạch kéo lại.

“Không cần nha, A Ngọc, ngươi cầm là được, khi nào cần ta sẽ hỏi ngươi, sau này tiền chúng ta kiếm được cũng đều đưa cho ngươi cất giữ.”

A Ngọc ngồi trở lại đi: “Đáng tiếc là ngươi trở về quá muộn, không được ăn thịt lợn rừng kia.”

“Lợn rừng thôi, sau này ta giết một con mang về là được. Lần này vào núi ta có đào được mấy gốc Bổ Huyết Thảo, muốn đến phủ thành bán, ngày mai chúng ta liền đi.” Chu Trạch nói.

“Chu đại ca, ngươi muốn mang ta và ca ca cùng đi sao?” Lâm Bảo nghe đến Chu Trạch muốn dẫn bọn họ cùng đi, rất hưng phấn.

Chu Trạch gật đầu: “Ân, cùng đi.”

“Chu đại ca, nếu không ta không đi, trong nhà không có ai, gà và Hoàng Mao trong nhà cũng phải có người cho ăn.” Lâm Ngọc nói.

“Trong nhà không có ai, khóa cửa lại là được, chìa khóa thì đưa cho Lưu thúc, nhờ hắn giúp đỡ chiếu cố Hoàng Mao và gà nhà chúng ta, nhiều nhất chúng ta chỉ đi ba, bốn ngày.” Chu Trạch nói tiếp: “Nghe nói trong thành có rất nhiều chỗ vui chơi mà trong trấn không có, cho nên ta nghĩ muốn mang ngươi đi cùng, A ngọc.”

Chu Trạch nghĩ phải nhanh chóng đi phủ thành một chuyến, thu thập một ít tin tức hữu dụng. Thế nhưng để hai huynh đệ Lâm Ngọc ở nhà, hắn cũng không yên lòng, hắn không biết Thường Bình sẽ đến lúc nào, tình huống hiện tại cho thấy, Thương Bình là một phiền toái, hắn không hy vọng những phiền toái này sẽ liên lụy đến huynh đệ Lâm Ngọc.

Lâm Ngọc bị Chu Trạch thuyết phục: “Vậy chúng ta có cần mang theo thứ gì không, ta đi thu thập.”

“Ba người chúng ta, mỗi người mang theo một bộ y phục để thay đổi là được, mang theo hai ống trúc nước, bánh bao còn thừa trong nồi cũng đem theo ăn dọc đường, cái khác thì không cần mang theo. Nếu thiếu thứ gì nữa, đến phủ thành chúng ta lại mua.” Chu Trạch nói.

Ba người không nói thêm, tự mình trở về phòng. Chu Trạch mở bao bố lấy Bổ Huyết Thảo ra, sợ để lâu bên trong sẽ bị hỏng. Nhìn đến bao bố Thường Bình đưa cho hắn, cũng không nở ra xem, Chu Trạch cầm bao đi một vòng quanh nhà, tìm một chỗ ít người để ý cất đi.

Một đêm ngon giấc, chớp mắt đã đến sáng hôm sau.

Lâm Ngọc ở nhà chuẩn bị điểm tâm, Chu Trạch đi đến nhà Lưu Trường Vượng. Cả nhà Lưu Trường Vượng vừa vặn cầm theo cuốc đi ra, có lẽ là muốn ra ruộng.

“Lưu thúc, ngươi muốn ra ruộng sao?”

“Chu tiểu tử, là ngươi a, ngươi trở về lúc nào?”

“Chạng vạng ngày hôm qua.” Chu Trạch trả lời.

“Bình an trở về là tốt rồi, ngươi không biết, A Ngọc lo lắng lắm, mấy ngày nay vẫn luôn lo cho ngươi, một ngày phải đi đến cửa thôn vài lần.” Lưu Trường Vượng nói: “Ai, ta nói này, ngươi vẫn là ít đi vào trong núi đi, đi đêm lắm có ngày gặp ma, cho dù ngươi có bản lĩnh đi nữa, cũng có lúc vạn nhất nha.”

Chu Trạch nhớ đến lúc hắn đánh giá thấp sức chiến đấu cửa diều hâu, thiếu chút nữa đã bị ngã chết, trong lòng cũng có hơi sợ.

Chu Trạch cười cười: “Lưu thúc nói đúng lắm.”

“Ngươi sớm như vậy tới tìm ta, có chuyện gì à?”

“Ta dự định mang hai huynh đệ Lâm Ngọc đến phủ thành một chuyến, trong nhà không có ai, gà và Hoàng Mao cần có người cho ăn, nên đến đây nhờ Lưu thúc giúp đỡ, đây là chìa khóa nhà.”

Lưu Trường Vượng nhận chìa khóa, khó hiểu hỏi: “Các ngươi đi phủ thành làm gì? Chẳng lẽ người còn thân thích ở phủ thành?”

Chu Trạch lắc đầu: “Không có, ta đào được mấy gốc Bổ Huyết Thảo, nghĩ muốn cầm đến đó bán.”

“Trong trấn không phải có Tiên Thảo Đường chuyên thu mua sao, tại sao ngươi còn muốn đi xa như thế làm gì? Người trong thôn chúng ta đào được Bổ Huyết Thảo đều bán cho Tiên Thảo Đường, giá nơi đó cũng rất cao.” Lưu Trường Vượng cảm thấy Chu Trạch rất khó hiểu, ý nghĩ của hắn không giống với người khác.

“Cũng không có gì, chỉ là muốn đến phủ thành xem thử, nói không chừng đến đó bán được cái giá cao hơn.” Chu Trạch cười ha ha nói.

Lưu Trường Vượng lắc đầu, không nói thêm: “Vậy được, các ngươi đi sớm về sớm, trong nhà đã có ta nhìn, các ngươi cứ yên tâm.”

“Vậy thì đa tạ Lưu thúc, Lưu thúc có muốn mua gì không, ta giúp ngươi mua.” Chu Trạch hỏi.

Lưu Trường Vượng suy nghĩ, nói: “Ngươi xem phủ thành có phải là bán vải vóc rất đẹp, nếu là giá cả phải chăng, ngươi mua giúp ta một ít. Thím ngươi rất thích, nàng ghét bỏ vải trong trấn đã không đẹp lại còn bán giá đắt.”

Chu Trạch gật đầu đáp ứng, từ Lưu gia trở về Lâm gia, cùng hai huynh đệ Lâm Ngọc đơn giản ăn qua bữa sáng, ba ngươi thuê một chiếc xe bò ở cửa thôn, đi đến trấn trên.

Bởi vì đi phủ thành cần giấy phép thông hành, nên bọn họ phải lên trấn tìm người quản lý hộ tịch, bỏ ra một người năm mươi văn tiền mua giấy thông hành.

Có giấy thông hành liền thuận lợi hơn. Chu Trạch dẫn theo hai huynh đệ Lâm Ngọc tìm một chiếc xe ngựa, một người bỏ ra mười văn tiền lộ phí, đi đến phủ thành.

Bọn họ tới không tính là sớm, trong buồng xe đã có mấy người ngồi, đều là đi phủ thành. Ba người Chu Trạch đi lên, tìm một chỗ tương đối thoải mái ngồi xuống, không lâu sau, liên tục có người lên xe, ngồi kín chỗ, xe ngựa mới bắt đầu xuất phát.

Phủ thành cách trấn hơn trăm dặm, xe ngựa tốc độ cũng không quá nhanh, đi không ngừng nghỉ, cũng mất đến bốn canh giờ mới vào đến thành. Bọn họ xuất phát muộn, đoán chừng phải đến chạng vạng mới đến nơi.

Ba người Chu Trạch đều là lần đầu tiên ngồi xe ngựa. Chu Trạch nghĩ trên đường xóc nảy, sợ huynh đệ Lâm Ngọc khó chịu, cố ý ngồi vị trí cạnh cửa sổ. Cho dù là vậy, xoc nảy cả đường, trên xe không khí lại ngột ngạt, thùng xe nhỏ, người lại nhiều, trời lại đang nóng, mùi mồ hôi, mùi chân thối, còn đủ loại mùi thức ăn hỗn tạp, khó ngửi cực kỳ.

Đi chưa được bao xa, đã có người không chịu được bắt đầu nôn ói, cũng may chủ xe đã sớm có chuẩn bị, trong xe có bày mấy cái thùng gỗ cho bọn họ dùng.

Chu Trạch cùng Lâm Bảo còn đỡ, Lâm Ngọc lại say xe đến lợi hại, không chịu nổi nôn ra một lần, đầu óc choáng váng, sắc mặt trắng bệch.

Chu Trạch nhìn mà đau lòng, ôm lấy người Lâm Ngọc, để y tựa đầu lên vai mình: “A Ngọc, ngươi nhắm mắt ngủ một lát đi, sẽ thoải mái hơn.”

Lâm Ngọc cảm thấy hai người áp sát như thế không quá tốt, giãy dụa muốn ngồi dậy: “Chu đại ca, ta không sao.”

Chu Trạch nắm lấy tay y vỗ nhẹ, ghé vào tai y thấp giọng nói: “Nghe lời, A Ngọc, đừng nhúc nhích, không ai chú ý đến chúng ta, ngươi cứ ngủ một giấc, rất nhanh chúng ta liền tới phủ thành.”

Lâm Ngọc nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, nhắm mắt lại.

Đến chạng vạng, xe ngựa rốt cuộc cũng đến trước cổng thành, thời gian vừa đúng, cổng thành vẫn chưa đóng.

“A Ngọc, tỉnh lại đi, chúng ta đến nơi rồi.” Chu Trạch ghé vào tai Lâm Ngọc thấp giọng gọi.

Lâm Ngọc mở mắt, vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt Chu Trạch, Chu Trạch đang ôn nhu cười với y.

“Ngủ có ngon không, có còn nơi nào khó chịu hay không?”

Lâm Ngọc ngượng ngùng ngồi dậy, lắc đầu: “Không sao rồi, Chu đại ca, bây giờ ta đã ổn rồi.”

“Không có chuyện gì là tốt rồi, chúng ta chuẩn xuống xe.” Chu Trạch nói.

Đoàn người xuống xe ngựa, đứng trước cửa thành lấy giấy thông hành ra, mỗi người giao ra ba văn phí vào thành, mới được phép đi vào bên trong.

Huynh đệ Lâm Ngọc nhìn tường thành cao ngất hùng vĩ, cảm thán không thôi. Quả là phủ thành có khác, đi vào bên trong còn phải nộp phí, nào giống trấn nhỏ chỗ bọn họ, ra ra vào vào không cần nộp gì cả.

Chu Trạch cũng đánh giá tòa thành trì trước mắt, phủ thành so với trấn thực sự là khí thế hơn nhiều. Không chỉ có tường thành cao ngất, trước cổng thành còn có hai hàng quân lính, thân mặc áo giáp, hông đeo đao, cầm trường mâu trong tay, chỉ đứng đó cũng khiến cho người ta cảm thấy uy hiếp.

Có quân lính trông coi, mọi người vào thành đều rất an phận, không ai dám lớn tiếng ồn ào, từng người đàng hoàng xếp hàng giao ra phí vào vào thành.

Ba người Chu Trạch thuận lợi tiến vào trong thành. Đôi mắt Lâm Bảo không ngừng nghỉ, nhìn đông nhìn tây, cái gì cũng thấy mới lạ.

“Đừng nhìn nữa, ngày mai có thời gian cho ngươi nhìn thỏa thích, trước tiên chúng ta đi tìm quán trọ ở lại đã.” Sau khi xuống xe Chu Trạch cùng người đánh xe nghe ngóng, biết được quan trọ nào giá rẻ. Dọc đường hỏi thăm đường đi, tìm đến một quán trọ tương đối sạch sẽ, thuê hai gian phòng bình thường, Lâm ngọc một gian, hắn và Lâm Bảo một gian.

Giá phòng bên trong thành rất cao, ở một đêm phải trả một trăm văn tiền một phòng, Chu Trạch thuê hai gian trong vòng hai ngày, hết bốn trăm văn.

Hai huynh đệ Lâm Ngọc lần đầu tiên mất nhiều tiền như vậy để ở trọ, đau lòng vô cùng, hối hận khi đã đi theo. Nếu để một mình Chu Trạch đi, chỉ cần hai trăm văn là đủ rồi, hiện tại có thêm hai người bọn họ, phải dùng gấp đôi số tiền, nghĩ liền thấy không đáng. Trong lòng hai người họ tuy rất tiếc tiền, nhưng cũng không nói ra mặt, chờ vào trong phòng rồi mới nói.

Lâm Bảo đã nghẹn một bụng, vừa vào bên trong đã nói ra: “Chu đại ca, phòng ở đây thật đắt, ở một đêm mà mất nhiều tiền như vậy. Dọc đường đi thứ gì chúng ta cũng cần dùng tiền nha. Ngồi xe dùng tiền, vào thành cũng dùng tiền, chuyến đi này tốn thật nhiều tiền, sau này chúng ta vẫn đừng nên đến đây nữa.”

Lâm Ngọc cũng nói: “Đúng vậy, Chu đại ca, Tiểu Bảo nói không sai, phủ thành tốn kém quá.”

“Các ngươi đừng vội, chờ ngày mai chúng ta bán Bổ Huyết Thảo, các ngươi liền biết chuyến đi này của chúng ta rất có giá trị.” Chu Trạch cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”

Bên cạnh quán trọ có một quán ăn, Chu Trạch gọi bốn món một canh, hai mặn hai chay cùng với cơm tẻ.

Ngồi một ngày xe, Lâm Ngọc cùng Lâm Bảo đều mệt mỏi, cũng không ăn được gì. Lúc này đã đói bụng, quán ăn nấu rất được, còn cho nhiều thịt, ba người ăn đều cảm thấy ngon, canh cũng không chừa, ăn sạch sẽ.

Cơm nước xong, ba người quay về quan trọ, rửa mặt mũi, lên giường đi ngủ.

Truyện Chữ Hay