Đi theo Hiên Viên Nghệ chuyển vào Huyền Minh điện, Tình Nhi cao hứng đồng thời còn không quên cảm khái một phen: “Cám ơn trời đất, ông trời phù hộ. Hoàng Thượng rốt cục cũng chú ý tới chủ tử ta. Nếu còn ở lại hậu viện kia vài năm, chỉ sợ bọn hạ nhân đều quên mất chủ tử là hoàng tử cũng nên......”
Theo Hiên Viên Nghệ đi vào nơi này vẫn là Tình Nhi hầu hạ. Khi Hiên Viên Nghệ ba tuổi, Tình Nhi thường xuyên bị Mộng phi trách phạt, đánh chửi, thế nhưng lại không nói qua một câu với Hiên Viên Nghệ. Vì không có hạ nhân đến hầu hạ chủ tử mình, Tình Nhi thường xuyên mang theo thân thể chồng chất vết thương làm việc. Đối với nàng mà nói, thân thể chủ tử so với sinh mệnh mình còn quan trọng hơn. Nếu chủ tử bị thương, Tình Nhi chính là sẽ tự trách móc mình một phen.
Điều này đương nhiên Hiên Viên Nghệ đều biết, cũng để mắt. Kiếp trước làm một vương giả, Hiên Viên Nghệ tự nhiên cũng không phải là người tâm tư đơn thuần, mặc dù ở nơi này hắn có thể không để ý so đo mọi chuyện, thường ngày chỉ ung dung tự tại, hưởng thụ như mong muốn. Nhưng mà đối với người bên cạnh, hắn đều là cẩn thận một chút. Cho nên với Hiên Viên Nghệ mà nói, đây cũng là biểu hiện cùng khảo nghiệm chứng minh Tình Nhi trung thành với mình, đương nhiên Tình Nhi là không biết đến.
Sau khi Hiên Viên Nghệ chấp nhận nàng, đồng thời cũng phóng túng nàng, Tình Nhi thường xuyên càm ràm với hắn. Tuy rằng bản thân Hiên Viên Nghệ ghét nhất bị người khác tới làm phiền, nhưng lại chưa bao giờ phát cáu với Tình Nhi. Mắt thấy Tình Nhi lại sắp cằn nhằn, Hiên Viên Nghệ vội vàng gọi nô tài hôm nay hoàng đế ban thưởng cho mình tới.
“Tình Nhi, bọn họ là phụ hoàng ban cho. Đợi lát nữa ngươi đi xuống an bài cho bọn hắn một chút”
“Dạ, chủ tử” Tình Nhi cao hứng gật đầu đồng ý.
Vào trong điện nằm trên ghế đệm như không xương (ý là ghế êm), thấy mấy người trước mắt liền mở miệng hỏi: “Các ngươi tên gọi là gì?”
Một thị vệ mặc trang phục của hạ nhân mở miệng trả lời: “Bẩm Lục hoàng tử, chúng nô tài không có họ.”
Như có điều suy nghĩ, gật đầu.
“Ân...... Như vậy đi, họ ta sẽ không đặt cho các ngươi, nếu các ngươi trước kia đã có vậy dùng cái cũ đi. Về phần tên, thôi hay ta dùng một chữ đi! Vừa đơn giản lại dễ nhớ.”
“Vậy tất cả do điện hạ làm chủ.” trăm miệng một lời.
Nhìn hai cung nữ trước mắt: “Hai người các ngươi về sau kêu Yên cùng Nguyệt đi.”
“Tạ ơn điện hạ ban tên.”
Nghiêng đầu chống má nhìn hai thái giám khác cùng người hầu đều lộ vẻ vừa nhu vừa tuấn mỹ, như thế nào cũng không có chỗ thua kém phi tử cùng hoàng tử, xem ra hoàng đế lão tử thực sự biết chọn người a...... Hơn nữa còn đều là mỹ nhân.
Cười nhạo: “Mà các ngươi nha ~ bốn người đều một chữ khó tránh khỏi sẽ gọi sai. Hai người các ngươi kêu Hàn Tiêu, Hàn Mộ đi, còn hai ngươi kêu U cùng Vũ đi.”
“Tạ ơn điện hạ ban tên.”
......
Sinh hoạt tại Huyền Minh Điện đã mấy tháng, đồng thời Hiên Viên Nghệ cũng trải qua sinh nhật tròn sáu tuổi ở đây.
Ở Đông Diệu quốc, mỗi hoàng tử khi tròn sáu tuổi nhất định phải vào học viện dành cho hoàng tử, nói cách khác từ hôm nay trở đi, Hiên Viên Nghệ sẽ vào học viện cùng các hoàng tử khác học tập.
Giờ dần tại Huyền Minh Điện...
Trời còn chưa sáng đã bị Tình Nhi đánh thức, Hiên Viên Nghệ hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn ngồi trong điện ăn thiện sớm. Lúc này ngũ quan xinh xắn đã nhăn thành một đoàn, bộ dáng đáng thương hề hề, cung nữ thái giám thấy, mỗi người đều đau lòng muốn chết.
Mới vừa ăn xong, Tình Nhi liền bắt đầu nhắc nhở: “Tiểu chủ tử của ta, ngươi cần phải nhanh lên, hôm nay là lần đầu tiên ngươi đến học viện, không thể đến muộn a.”
“Đã biết, đã biết.” Hiên Viên Nghệ cực không kiên nhẫn.
Nén giận bước ra Huyền Minh Điện, nhìn thấy thái giám ngoài điện lo lắng chờ đợi, liền hô: “Hàn Tiêu, đi thôi.”
Thái giám Hàn Tiêu theo sau Hiên Viên Nghệ tới chỗ nhóm hoàng tử. Trong học viện, những hoàng tử khác đều đã đến, đang hi hi ha ha chơi đùa.
Dừng bước lại, Hàn Tiêu nói: “Chủ tử, tới rồi, ngài mau chút vào đi thôi! Nô tài ở bên ngoài chờ ngài.”
Hiên Viên Nghệ gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, liền đi vào bên trong.
Lúc người nào đó chân trước mới vừa bước vào cửa, bên trong lập tức liền yên tĩnh trở lại. Hiên Viên Nghệ lần đầu tiên xuất hiện trước mắt năm vị hoàng tử chính ở trong yến hội lúc trước. Không có tâm tình cùng những tiểu thí hài bồi dưỡng tình cảm, trầm mặc không thèm nhìn các vị hoàng tử, hướng đến gần cái bàn trống không, thoải mái mà ngồi xuống.
Đại hoàng tử Hiên Viên Trác từ lúc bắt đầu đọc sách, liên tục biểu hiện ra thông minh tài trí, vẫn luôn được hoàng đế tán thưởng, lại là Hoàng hậu nương nương sở sinh, ngoại công lại là quốc trượng, đa số đại thần cũng theo đó xem trọng, ngôi vị thái tử có lẽ chỉ trong tầm tay. Mà Hiên Viên Nghệ vẫn bị hoàng đế lạnh nhạt cho đến mấy tháng trước mới ước chừng chuyển biến tốt đẹp, nhưng thái độ hoàng đế đối với hắn cũng ôn hoà. Mẫu thân lại là một vị cung nữ không quyền không thế, chỉ bằng điểm này, thân phận sẽ không như đại hoàng tử cao quý. Vị đại hoàng tử này được mọi người nịnh hót thành quen, thấy lục đệ đẹp tựa như tinh linh này nhưng thân phận lại ‘đê tiện’, một lần lại một lần không thèm nhìn mình, lòng tự trọng cao ngạo đã bị thương tổn nghiêm trọng, đáy mắt hiện lên một tia phẫn hận.
Nhị hoàng tử Hiên Viên Kiệt, tam hoàng tử Hiên Viên Tĩnh theo tứ tự là hai vị công chúa Nam Măng quốc cùng Bắc Kềnh quốc sở sinh, tự nhiên địa vị, quyền thế sẽ không kém bao nhiêu so với Đại hoàng tử, đồng dạng cảm thấy mình bị người địa vị ‘đê tiện’ này không để ý, trong lòng cũng cực không thoải mái.
Ngũ hoàng tử Hiên Viên Hình là Cẩn phi sở sinh, không thích tranh đấu nhưng do bị mẫu phi phân phó đành phải đứng về phía Đại hoàng tử.
Tứ Hoàng Tử Hiên Viên Huân là Đức phi sở sinh, tuy rằng không được hoàng đế coi trọng, nhưng Đức phi cùng hoàng hậu qua lại thân thiết, cho nên hai vi hoàng tử cũng thường xuyên ‘liên lạc cảm tình’. Thấy đại ca của mình bị chọc tức, đang muốn đứng ra chỉ trích thì đúng lúc Thái Phó tới, miễn cưỡng ngồi xuống, còn không quên gửi cho Lục hoàng tử ánh mắt ‘về sau sẽ tới thu thập ngươi’.
Nhắm mắt giả vờ ngủ say, Hiên Viên Nghệ giả bộ làm như không nhìn thấy......
Kỳ thật Hiên Viên Nghệ từ lúc ba tuổi đã đọc viết được văn tự của quốc gia này. Hơn nữa trước kia vốn là vương giả, cho nên phương diện văn học là không kém. Vì thế cho tới trưa, luyện tập viết chữ, luyện tập viết tự làm cho hắn quả thực nhàm chán đến vô cùng! Tùy tính đem sách quăng lên bàn, ngủ say sưa.
Thái phó thấy tình huống như vậy cũng không để ý tới. Dù sao trong lòng lão, Hiên Viên Nghệ chính là người không thế lực, không địa vị, thông minh bình thường, vô số thứ không học, lại là hoàng tử không được sủng ái, đồng thời cũng là người không có khả năng tranh giành ngôi vị thái tử. Nếu hắn không học, chính mình cũng lười đi quản, dù sao đối mình không có bất kỳ ưu đãi gì đáng nói.
Vì thế buổi trưa của Hiên Viên Nghệ cứ như vậy ngây ngây ngô ngô trôi qua.
Săn bắn là hoạt động định kỳ hàng đầu do hoàng gia cử hành. hoàng tử nếu tròn sáu tuổi đều không ngoại lệ, cũng sẽ có tư cách tham gia. Căn cứ vào điểm ấy, chương trình học tập của nhóm hoàng tử cũng có hai hạng cưỡi ngựa, bắn tên.
Buổi chiều tại trường luyện tập.
Thứ nhất chính là học bắn tên. Bởi vì hôm nay là buổi đầu tiên Hiên Viên Nghệ đến học, cho nên hắn bị thống lĩnh thị vệ- Tiết Hàn một mình dạy, còn lại các vị hoàng tử ở một bên bắn tên, mà vài hoàng tử khác đã có thể luyện tập bắn bia cự ly xa.
Buổi chiều học tập hiển nhiên có ý tứ hơn. Chưa từng tiếp xúc qua đồ chơi này nên Hiên Viên Nghệ cảm thấy rất là hứng thú. Đứng một bên cẩn thận nhìn thống lĩnh thị vệ- Tiết Hàn một tay cầm cung, một tay cầm tên, thỉnh thoảng tự mình giảng giải tư thế cùng kỹ xảo bắn tên, đồng thời cũng chuyên chú ngắm về mục tiêu dựng đứng trên cây gỗ phía trước cách đó không xa, sau đó chuẩn xác bắn tên trúng hồng tâm.
Sau một lúc giảng giải cùng làm mẫu vài lần, Tiết Hàn để Hiên Viên Nghệ thử cầm cung tên trước, chậm rãi quen thuộc cung tên, sau đó luyện tập tư thế cùng kỹ xảo bắn tên vừa rồi dạy hắn.
Lúc đang lặp đi lặp lại để quen tay, bất tri bất giác chương trình học bắn tên này sắp kết thúc.
Đương nhiên, bản thân Hiên Viên Nghệ vốn là bất phàm cho nên đã hoàn toàn nắm vững toàn bộ.
Thừa dịp Tiết Hàn không chú ý, đôi mắt thâm trầm chợt lóe lên hàn quang màu tím rồi biến mất (TN; a a a anh chơi bẩn đây mà:-w), nâng tay...... ngắm chuẩn mục tiêu...... Bắn!!! Động tác liên tiếp, trúng ngay hồng tâm.
Vừa lòng nhếch khóe môi, tiêu sái mà phủi tay rời đi, lại không chú ý tới người mặc Long bào phía xa. Vừa rồi Hiên Viên Nghệ bắn tên trùng hợp đúng lúc Hiên Viên Dạ tới đây quan sát, hành động kia đều bị hắn thu hết vào tầm mắt. Giờ phút này, trong mắt Hiên Viên Dạ lóe ra hào quang hưng phấn tựa như thợ săn nhìn thấy con mồi.
Hiên Viên Nghệ đi vào chuồng ngựa, trong tay dắt theo một con tuấn mã màu nâu bước ra. ‘Kiếp trước’ bởi vì từng cưỡi qua, cho nên hạng học tập thứ hai cũng thấy thoải mái ‘quá quan trảm tướng’, thuần thục đi theo mấy hoàng tử vòng quanh chuồng ngựa. (vượt qua khó khăn để tiến lên)