Từ lúc li khai hoàng cung đến đây tính racũng đã qua mấy tháng.
Hôm nay là ngày Hiên Viên Dạ bọn họ khởi hành hồi cung.
Khác với lúc đến, lần này Hiên Viên Nghệ kiên quyết cự tuyệt ngồi trong xe ngựa.
Kỳ thật bản thân Hiên Viên Nghệ thật ra không sao cả, nhưng là bởi vì Nghê Nhĩ cơ thể quá mức khổng lồ, nó không vào được xe ngựa.
Huống chiNghê Nhĩ lại thực hung hãn. Từ khi bị Hiên Viên Nghệ vài lần ác chỉnh, thêm vài lần sửa chữa, hiện tạiNghê Nhĩ nó trừ bỏ Hiên Viên Nghệ ra, bên ngoài bất luận kẻ nào đều không thể chế trụ được (bất quá này cũng khó trách, người ta thu thập Nghê Nhĩ là dùng ma pháp, các ngươi lại dùng võ công. Hoàn toàn khác nhau một trời một vực.)
Vì để Nghê Nhĩ trên đường hồi cung không bị thương vô cớ, cho nên không có biện pháp, Hiên Viên Nghệ hắn đành phải cưỡi Nghê Nhĩ về. Mà Nghê Nhĩ lúc nàynhu thuận giống như sư tử đã qua thuần dưỡng. Aiz ~ thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn a ~
Bọn thị vệ vẫn chưa gấp rút lên đường, vì thế dọc theo đường đi đều là đi một chút ngừng một chút. Mọi người cũng tương đối dễ chịu thoải mái, đương nhiênngoại trừ tướng lãnh Ngự lâm quân cưỡi chiến mãbởi vì bọn họ không những phải hoàn toàn tập trung tinh thần bảo hộ an nguy của Hoàng Thượng, hoàng tử, đại thần, quý tộc, mà còn phải chịu đựng Nghê Nhĩ quấy rầy.
Bởi vì trên đường mỗi lần Nghê Nhĩ bị Hiên Viên Nghệ khi dễ, Nghê Nhĩ sẽ chuyển qua ức hiếp mấy con ngựa chung quanh. Con ngựa lớn gan nhất cũng bị dọa đến chân nhũn ra,ngựa nhát gan thì thảm đừng hỏi, miệng sùi bọt mép bốn chân rút gân. Bất quá cho dù là như vậy, các tướng lãnh Ngự lâm quân cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ. Vì sao chứ? Thứ nhất, đó là sư tử a ~ ai muốn chết thì cứ đi giáo huấn nó a. Thứ hai, chủ nhân của sư tử kia chính là Lục hoàng tử a ~ ngay cả sư tử khát máu cũng thông minh mà không đi chọc hắn, bọn họ dám đi sao? Thứ ba, bên ngoài bị lộng thành gà bay chó sủa, Hoàng Thượng vì biết là Lục hoàng tử gây họa nên cái gì cũng không nói. Phải, lão đại đều không lên tiếng, tiểu đệ phía dưới còn dám lắm chiêu.
Tuy rằng dọc theo đường đi Nghê Nhĩ rất là bị người oán, nhưng là vẫn có người thích nó. Nhìn xem, các quý tộc tiểu quốc cùng một ít đại thần thỉnh thoảng đều dùng ánh mắt nhiệt liệt như vậy nhìn về phía bộ lông bạc của Nghê Nhĩ. o(╬ ̄ ̄)
Còn có Vương gia, tướng quân, nguyên một đám còn lại là ẩn tình yên lặng, ánh mắt nóng bỏng mãnh liệt nhìn chằm chằm Nghê Nhĩ.
Hiên Viên Nghệ về tới hoàng cung trong ánh mắt “ẩn tình bao la” của bọn họ.
Mùa thu năm Thuần Hòa thứ hai mươi, trời lạnh gió nhẹ.
Lục hoàng tử Hiên Viên Nghệ Đông Diệu quốc được sắc phong làm thái tử.
......
Trong Minh Diệu cung- tẩm cung của Hoàng đế.
“Phốc ha ha ha ha ~~ ngươi thấy không, sau khi mấy đại thần kia nghe xong thánh chỉ, nguyên một đám đứng ngốc, cười chết người mà. Khôi hài nhất chính là lão cha hoàng hậu của ngươi, cái gì nhỉ... Nga! Trương Thừa tướngmặt đen như tượng so với trúng độc giống nhau. Ánh mắt hắn nhìn ta, chậc~ chậc~ tựa như đại mãng xà nhìn chằm chằm tiểu bạch thỏ a.”
Nhìn thấy đứa con bảo bối cười ngã vào long sàng, Hiên Viên Dạ sủng nịnh ôm lấy hắn: “A?! Ngươi vẫn còn là tiểu bạch thỏ? Nhưng là trẫm thế nàolại thấy ngươi đều giống đại hôi lang a.”
“...... Hiên Viên Dạ, hôm nay ngươi có phải thực nhàn hay không?” Trên mặt giả cười.
“Bảo bối, cớ gì nói ra lời ấy?” Ra vẻ hoàn toàn không chú ý.
“Con mẹ nó, ngươi không phải quá rảnh mà chạy tới nơi này theo ta nói nhảm a! Lăn tới ngự thư phòng của ngươi đi, phê tấu chương của ngươi đi!”
Đối với Hiên Viên Nghệ làm càn như vậy, Hiên Viên Dạ không thèm để ý chút nào.
“Ha hả ~~ bảo bối, đây là tẩm cung của trẫm.” Hảo tâm nhắc nhở.
“Lạch cạch ~~” chính là hoàng đế không thèm để ý đến bọn cung nữ, thái giám đang ở đây a. Vừa rồi nghe thấy Lục hoàng tử...... Phi phi phi (vả miệng), hiện tại là thái tử Hiên Viên Nghệ,cứ như vậy chửi bới hoàng đế, làm cho bọn hạ nhân sợ tới mức hết thảy té ngã xuống đất.
“Nô tài (nô tỳ) đáng chết, nô tài (nô tỳ) đáng chết, thỉnh Hoàng Thượng tha mạng.” Tất cả bọn nô tài run rẩy quỳ trên mặt đất, trong mắt tràn đầy kinh hãi cùng e ngại.
Nghe thanh âm đồ vật này nọ rơi vỡ, một đám thị vệ liền chạy tới,kính cẩn quỳ trên mặt đất chờ phân phó.
Thu hồisự dung túng vừa rồi, Hiên Viên Dạ quay về bộ dạng đế vương lãnh huyết trước kia.
“Người đâu, tha xuống đánh bốn mươi đại bản.” (TN: ngày xưa xem phim là đánh hèo =))) thanh âm bình thản lại bao hàm âm ngoan.
“Dạ” Thị vệ đứng dậy chuẩn bị đem đám nô tài kia tha xuống.
“Chậm đã.” Ngữ điệu bình thản mang theo một chút đồng âm ngây thơ.
Đối với nhóm nô tài sắp bị phạt,thanh âm này không thể nghi ngờ là âm thanh của tự nhiên. Những nô tài hầu hạ hoàng đến đã lâu đều biết một cái ‘bí mật’, chính là lời nói của Lục hoàng tử hoàn toàn tương đương với lời nói của Hoàng Thượng. Bất quá mọi người cũng biết một điều, đó là dưới tình huống bình thường Lục hoàng tử tuyệt không can thiệp vào chuyện của Hoàng Thượng.
“Bảo bối, ngươi muốn làm gì?”
Hiên Viên Nghệ phiên cá bạch nhãn (xem thường), không nhìn hắn tiếp tục đối với thị vệ nói: “Nơi này không có chuyện của ngươi, trước đi xuống đi.”
Bởi vì là mệnh lệnh của thái tử điện hạ, bọn thị vệ không dám cãi lời. Nhưng là mệnh lệnh của Hoàng Thượng lại càng không dám cãi lời, tất cả đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lại nhìn về phía hoàng thượng đoán long nhan.
Hiên Viên Dạ phất tay, ý bảo bọn họ đi xuống.
“Hôm nay coi như xong đi, việc này vốn là do ta.” Hiên Viên Nghệ hiếm thấy vì hạ nhân mà cầu tình.
Thấy bảo bối ngẫu nhiên nổi thiện tâm, Hiên Viên Dạ cũng liền theo hắn.
“Đi xuống đi, nhớ kỹ, trẫm không nghĩ có lần thứ hai.”
Ngoại trừ đối tượng là bảo bối của hắn ra, Hiên Viên Dạ hắn đối bất kỳ kẻ nào vĩnh viễn đều là máu lạnh, âm ngoan như vậy.