Lạc Tang một đường xách Mục Mộc bay về nhà, Văn Sâm Đặc Tư thấy hai người đã trở về thì cười híp mắt gọi bọn họ vào ăn cơm, Mục Mộc vừa đi vào nhà bếp thì liền sững sờ khi thấy một bàn đầy thức ăn ngon, có cá có thịt có rau, nhìn vào kích cỡ của những cái đĩa thì hẳn là làm cho hắn ăn.
” Hôm nay là ngày gì vậy? “. Mục Mộc đến gần bàn lộ vẻ nghi hoặc mà ngồi xuống.
” Chúc mừng ngày đầu tiên con đi làm đó “. Văn Sâm Đặc Tư tươi cười giải thích, đương nhiên đây bất quá chỉ là viện cớ để làm đồ ăn ngon cho Mục Mộc bồi bổ cơ thể mà thôi, ông liền dùng muỗng gỗ lớn để múc canh gà cho Mục Mộc: ” Nếm thử tay nghề của cha xem “.
Mục Mộc tiếp nhận canh gà mà Văn Sâm Đặc Tư đưa tới, hắn trầm mặc một lát thì liền xin lỗi Văn Sâm Đặc Tư: ” Xin lỗi chú, tôi sẽ không đến hỗ trợ cho cửa hàng của tiên sinh Hi Lâm nữa “.
Văn Sâm Đặc Tư liền sửng sốt, Mục Mộc không đến làm ở cửa hàng của Hi Lâm nữa thì cũng không có vấn đề gì, sau khi Văn Sâm Đặc Tư biết được Mục Mộc mang bầu liền đối với việc này cũng cảm thấy hối hận nhưng ông không ngờ là Mục Mộc chỉ đi có một ngày thì liền không đi nữa.
” Đã xảy ra chuyện gì sao? “. Lạc Lâm trầm ổn hỏi Mục Mộc, biết rõ là nhất định đã có chuyện xảy ra, bằng không Mục Mộc làm sao lại không muốn đi nữa.
Lạc Tang liền giải thích thay cho Mục Mộc: ” Không phải là chuyện lớn gì, mà là do hắn và Hi Nhĩ đã cãi nhau tại trong cửa hàng nên có chút khó xử “.
Lạc Tang nói một cách hời hợt nhưng vẫn hàm ý bênh vực cho Mục Mộc nên Mục Mộc liền không khỏi liếc y một cái.
Lạc Lâm và Văn Sâm Đặc Tư vừa nghe liền nhận định là do Mục Mộc gây chuyện, dù sao tính tình của Mục Mộc vốn là nóng nảy mà Hi Nhĩ thì luôn luôn điềm đạm.
” Như vậy à “. Văn Sâm Đặc Tư cũng không có trách cứ Mục Mộc: ” Không đi thì liền không đi thôi, ở nhà cùng với cha là được rồi “.
” Không đâu, tôi định đi khai khẩn một mảnh đất ở lân cận để trồng trọt “. Mục Mộc nói ra quyết định của mình.
Mục Mộc cảm thấy Hi Nhĩ nói rất đúng, hắn không có gì cả, còn chuyện đương nhiên tiếp thu Lạc Tang dành mọi thứ cho hắn, với góc độ của người ngoài cuộc mà nhìn nhận thì sẽ cho rằng là mặt dày mày dạn cho nên hắn cũng không trách Hi Nhĩ đã xem thường mình mà trái lại còn có chút biết ơn cậu ta vì đã làm mình thức tỉnh.
Hắn phải bắt đầu tích lũy vốn riêng cho mình, chậm rãi sửa chữa những tật xấu do được Lạc Tang nuông chiều đi.
Về phần lựa chọn trồng trọt thật sự là hành động vô cùng bất đắc dĩ của Mục Mộc, sở trường của hắn ở tại thế giới này thì không hề có tác dụng gì, mà trải qua sự quan sát của hắn trong ngày hôm nay thì mới phát hiện ra các cửa hàng ở thế giới này chủ yếu là do cá nhân kinh doanh, hy hữu lắm mới cần thuê người giúp một tay, hơn nữa chợ cách nơi này quá xa, hắn là một người trưởng thành, làm sao có thể mỗi ngày đều để Lạc Tang đưa đón được chứ vì vậy Mục Mộc tiến hành xem xét toàn diện lại thì thấy chỉ có thể trồng trọt mà tại địa phương lạc hậu này cũng không cần nộp thuế đất, tự mình khai khẩn ra được ruộng thì liền là của mình, đồng thời cũng là một tài sản.
Vừa nghe Mục Mộc nói muốn trồng trọt, Văn Sâm Đặc Tư và Lạc Lâm đều khẩn trương, tuy nói bọn họ căn cứ từ việc Mục Mộc xuất hiện thai tức quá sớm nên mới xác định bào thai của hắn là một bảo bảo thú nhân có sức sống cường hãn, dù cho có cường hãn đến thế nào thì bảo bảo cũng vẫn là yếu ớt, nếu như một khi không cẩn thẩn thì sẽ dẫn đến thời điểm bảo bảo thú nhân được sinh ra sẽ không khỏe mạnh, Phỉ Lợi Phổ ở tại sát vách là một cái ví dụ tốt nhất.
” Trồng trọt làm gì, nhà chúng ta cũng đâu có thiếu ăn “. Văn Sâm Đặc Tư cố gắng xóa bỏ ý nghĩ này của Mục Mộc: ” Hơn nữa cũng đã vào thu rồi, mùa này không thích hợp để trồng đâu “.
” Luôn có thực vật thích hợp trồng vào mùa thu đi? “. Mục Mộc nhớ đến ở ngay sát vách có cái hộ trồng rau chuyên nghiệp, vì vậy nói ra: ” Yên tâm, tôi sẽ thỉnh giáo Phỉ Lợi Phổ “.
Cái thú nhân kia thoạt nhìn rất dễ bắt nạt, để cho anh ta dạy mình trồng rau cũng không thành vấn đề.
” Nhưng… “. Văn Sâm Đặc Tư còn muốn khuyên can nhưng bị Lạc Lâm ngăn lại, biểu hiện phản đối quá mức sẽ chỉ làm cho Mục Mộc càng thêm nghi ngờ.
” Nếu cháu dự định thỉnh giáo Phỉ Lợi Phổ thì mảnh ruộng phải được khai khẩn ở tại bên cạnh cậu ta mới tốt “. Lạc Lâm tự có suy nghĩ của mình, Phỉ Lợi Phổ tuy rằng tính tình quái gở nhưng được ở chỗ là người thành thật, hắn ngầm lén lút đưa con mồi cho Phỉ Lợi Phổ, bảo đảm Phỉ Lợi Phổ sẽ chủ động lo liệu và trông nom thật tốt cho mảnh ruộng của Mục Mộc, hơn nữa, dựa theo tính cách của Mục Mộc thì loại công việc này phỏng chừng là sai sử Lạc Tang làm.
Lạc Lâm tính toán chính xác nhưng ông lại đoán sai một chuyện, đó chính là Mục Mộc cũng không muốn nhờ Lạc Tang, thậm chí nghĩ sau này tất cả mọi chuyện đều sẽ do tự mình làm và phấn đấu để tới lần gặp Hi Nhĩ tiếp theo, có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở trước mặt cậu ta.
Mà hành động đầu tiên để Mục Mộc ” cải tà quy chính ” đó chính là tự giặt quần áo của mình.
Quần áo của Mục Mộc từ trước đến giờ vẫn do Lạc Tang giặc, từ khi hắn chuyển qua bên này thì Lạc Tang chỉ có thể dùng quần áo của Mục Mộc thay thế cho chính chủ để an ủi mình, y sẽ ôm quần áo của Mục Mộc mà ngủ, bởi vì trong quấn áo có mùi của Mục Mộc, chờ cho Mục Mộc thay quần áo dơ ra thì Lạc Tang mới có thể đem bộ trước đó đi giặt, cứ lòng vòng như vậy.
Mục Mộc không biết gì về việc này, do có quan niệm tương đối bảo thủ nên hắn không nghĩ tới những thứ này.
Chờ sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, Mục Mộc mang theo đầu ướt từ trong phòng tắm đi ra, Lạc Tang cầm khăn lông khô đứng chờ ở bên ngoài, vừa thấy hắn đi ra thì lập tức trùm khăn mặt lên trên đầu Mục Mộc, nhẹ nhàng lau khô tóc giúp hắn.
Mục Mộc quen được Lạc Tang hầu hạ, thường ngày cũng để cho Lạc Tang lau khô thay hắn nhưng do ngày hôm nay hắn bị Hi Nhĩ mắng nên liền thấy không được tự nhiên, vì vậy vội gạt tay Lạc Tang ra.
Lạc Tang phát hiện khác thường: ” Làm sao vậy? “.
” Để tôi tự lau “. Mục Mộc một tay thì lau tóc còn một tay thì ôm quần áo dơ đi ra bên ngoài: ” Anh chưa có giặt quần áo mà tôi đã thay vào ngày hôm qua phải không? Đưa cho tôi đi, để tôi tự giặt “.
” Tại sao lại muốn tự mình giặt? “. Lạc Tang nghe xong liền kinh hãi đến biến sắc, giúp Mục Mộc giặt quần áo đã trở thành một trong những thú vui của y, đặc biệt là khi giặt quần lót của Mục Mộc, cảm giác đặc biệt khác thường.
” Liền muốn tự mình giặt đồ thôi “. Mục Mộc lần mò đi về phía ngôi nhà trúc, muốn đi lấy quần áo dơ.
Vào mấy ngày trước, Lạc Tang đã dựng xong nhà trúc, có bốn phòng gồm một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng vệ sinh và một phòng bếp, chiếm diện tích gấp năm lần so với trước kia, may mà chỗ này là vùng sâu vùng xa của bộ lạc nên mới có thể xây rộng ra, chỉ là mảnh sân cách rất gần với sân của nhà Văn Sâm Đặc Tư, hàng rào của hai nhà chỉ cách nhau vẻn vẹn có ba mét.
Đến nhà của Lạc Tang thì trong phòng rất tối, Mục Mộc liền đi đến bên cái bàn để đốt ngọn đèn lên, cúi đầu xuống liền phát hiện quần áo dơ mình để ở trên bàn đã biến mất, Mục Mộc quay đầu nhìn Lạc Tang, thì thấy y đang cầm quần áo.
“… Đưa cho tôi “. Mục Mộc vươn tay về phía Lạc Tang.
” Để anh giặt đi “. Lạc Tang không đưa qua.
Mục Mộc dở khóc dở cười: ” Có người giống như anh sao? Tự nguyện làm tôi tới của người khác “.
” Anh sẵn lòng “. Lạc Tang đặt quần áo của Mục Mộc lên trên mũi rồi ngửi, quả nhiên quần áo vừa mới thay ra mới làm cho y yêu thích nhất.
Nhìn thấy Lạc Tang đang ngửi quần áo của chính mình thì mặt Mục Mộc có chút nóng lên, hắn vội nhào vào Lạc Tang: ” Trả lại quần áo cho tôi “.
” Không trả “. Lạc Tang linh hoạt né tránh, buổi tối nay y còn phải dựa vào bộ quần áo này để yy một phen thì mới có thể đi vào giấc ngủ được đó, nếu không thì y thật sự không có cách nào để vượt qua được khi không có Mục Mộc.
Hai người ở trong phòng mà tôi đuổi anh chạy để giật lấy quần áo, Mục Mộc tự nhiên không bằng Lạc Tang nên hắn tức giận liền đá Lạc Tang một cái, sừng sộ lên: ” trả cho tôi! Nếu không tôi sẽ tức giận “.
Lạc Tang trông thấy Mục Mộc có vẻ thật sự nổi giận thì y liền do dự một lúc, mới không tình nguyện mà trả quần áo lại cho Mục Mộc.
” Còn ngày hôm qua “. Mục Mộc có cảm giác giống như là đang tịch thu hàng cấm vậy.
“… Ở trong phòng ngủ “. Lạc Tang có chút chột dạ, bởi vì tối hôm qua y đã làm ” chuyện xấu ” với quần áo của Mục Mộc.
Vì vậy, Mục Mộc liền đi vào trong phòng Lạc Tang để lấy, vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy quần áo của mình đang được để ở trên đầu giường, Mục Mộc đưa tay chộp một cái, kết quả tay đụng phải một thứ gì đó đã kết khô lại, làm cho vải vóc hơi cứng ngắc.
Mới đầu thì Mục Mộc không biết đó là thứ gì nhưng khi hắn dựa vào ánh trăng đỏ mờ nhạt mà nhìn một chút thì phát hiện vị trí bị bẩn là đáy quần của hắn, vị trí này quá đặc thù, Mục Mộc híp mắt nhìn chăm chú trong ba hoặc bốn giây thì mới bừng tỉnh ngộ ra đó là thứ gì, mặt của hắn liền một hồi đen lại một hồi trắng, sau đó quay đầu lại hung tợn trừng mắt về phía Lạc Tang.
” Anh, anh dám dùng quần áo của tôi để bắn! “. Mục Mộc tức giận đến mức giọng nói đều run rẩy: ” Còn bắn vào nó! “.
Hèn chi y lại rất nhiệt tình giặt quần áo giúp mình cơ chứ! Hóa ra là xảy ra chuyện như vầy đây!
Lạc Tang nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo đang dựng ngược lên của Mục Mộc thì trầm mặc một lúc, sau đó ngượng ngùng nở nụ cười: ” Ha ha… “.
” ‘ Ha ha ‘ cái đầu của anh đó! Đừng có cười với tôi! “. Mục Mộc giận dữ, cầm quần áo của mình mà quất mạnh vào người Lạc Tang: ” Biến thái! Còn cười được! Tôi cho anh cười nè! “.
Lạc Tang không nhúc nhích mặc cho Mục Mộc quất bảy hoặc tám cái, sau đó giơ tay tóm lấy quần áo mà Mục Mộc cầm để quất y, cánh tay giật mạnh một cái liền nương theo quần áo mà lôi Mục Mộc lại gần.
” Em đừng có tức giận nữa, anh cũng không còn cách nào “. Lạc Tang ôm hông Mục Mộc, bất đắc dĩ giải thích: ” Nếu như em ở bên cạnh anh, anh còn cần dùng quần áo của em để phát tiết sao? Em không biết trong khoảng thời gian này anh đã có bao nhiêu khó khăn đâu, mỗi tối đều hận không thể vụng trộm ôm em trở về “.
Lúc này, Mục Mộc mới nhớ tới hai người đã gần mười ngày không có thân mật, dựa theo tính sắc của Lạc Tang mà nói thì không điên cuồng áp đảo hắn cũng thực sự là việc không dễ dàng gì rồi, vì vậy tức giận liền tiêu tan mấy phần.
” Sau này không được để dính cái thứ bẩn này nữa “. Mục Mộc mặt lạnh thoát khỏi cái ôm của Lạc Tang, rồi ôm quần áo đi ra sân để giặt sạch.
” Đừng có giặt, đêm nay anh còn muốn dùng “. Lạc Tang nhanh chóng ngăn cản Mục Mộc.
Mục Mộc liếc mắt nhìn sang: ” Đem lời nói của tôi vào tai này rồi ra tai kia sao? Đã nói không được làm chuyện như thế này nữa, vậy mà đêm nay còn muốn dùng, dùng cái đầu của anh đó “.
Lạc Tang suy nghĩ một chút liền thử thăm dò Mục Mộc: ” Nếu không em hãy giúp anh giải quyết? “.
” Vậy còn không bằng tôi đưa quần áo cho anh nhỉ “. Mục Mộc tức giận quăng quần áo của mình lên trên mặt Lạc Tang, đối với loại chuyện đó, Mục Mộc thừa nhận mình cũng cảm nhận được khoái cảm nhưng tâm lý bài xích và không thoải mái sau đó làm cho hắn không có cách nào thích được.
Lạc Tang không muốn buông tha nên y liền ôm lấy Mục Mộc, bàn tay tinh tế tìm tòi ở trên lưng hắn, ngoài miệng nói lời hay: ” Xem như thưởng cho anh, có được không? Anh đều lâu rồi không có chạm vào em “.
” Không được, lỡ như anh lại cắn tôi thì phải làm sao bây giờ? “. Đối với chuyện bị cắn thì trong lòng Mục Mộc vẫn còn sợ hãi.
Động tác tìm tòi của Lạc Tang bỗng dừng lại, đáy mắt của y chợt lóe lên giãy dụa và thống khổ, hồi lâu sau liền buộc chính mình buông Mục Mộc ra.
” Em nên trở về “. Lạc Tang xách đèn đưa cho Mục Mộc, y mỉm cười với Mục Mộc: ” Đêm đã khuya rồi, ở lại nơi này của anh cũng không an toàn đâu “.
Mục Mộc lẳng lặng nhìn Lạc Tang, cảm thấy được nụ cười này khiến cho người ta cực kỳ khó chịu.
” Ừ “. Mục Mộc trầm thấp đáp một tiếng, đi lấy đống quần áo.
” Quần áo để anh giặt “. Lạc Tang đoạt lại quần áo từ trong tay Mục Mộc, giọng điệu kèm theo một chút nhắc nhở: ” Hay là em muốn dùng thân thể của mình để làm cho anh phát tiết? “.
Mục Mộc mím môi, hắn một vừa nhìn Lạc Tang vừa xách đèn từ từ lui về phía sau, mà lui tới cửa liền bất động.
Hắn có chút đau lòng.
Nghĩ đi nghĩ lại, Mục Mộc ngập ngừng nói: ” Nếu không… Làm đi, gần nhất anh ăn thịt rất ít, trái cây lại ăn rất nhiều, hẳn sẽ không có chuyện gì đâu “.
Lạc Tang trầm mặc, ăn trái cây không thể ức chế thú tính của mình nhưng Mục Mộc lại không biết.
Nhìn Mục Mộc cầm đèn đi về phía mình, Lạc Tang lui ra sau một bước: ” Không cần “.
” Tôi đã đồng ý rồi mà anh còn nói không muốn, đùa giỡn với tôi sao? “. Mục Mộc kề sát Lạc Tang, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực của Lạc Tang, lại bị Lạc Tang một phát bắt được cổ tay.
” Em đi đi “. Lạc Tang cương quyết đẩy Mục Mộc ra, Mục Mộc có chút kinh ngạc, sau đó thì nhíu chặt lông mày.
Chủ động tiếp cận Lạc Tang lại bị từ chối, khiến cho Mục Mộc cảm thấy lúng túng, cũng làm cho hắn cảm thấy được mình đã bị đùa bỡn quá mức.
” Được lắm, dám đẩy tôi “. Mục Mộc trừng Lạc Tang, xấu hổ mắng câu: ” Đồ chó điên, sau này cũng đừng hòng chạm vào tôi “.
Mục Mộc mắng xong liền hất đầu sãi bước đi, Lạc Tang không có đuổi theo mà thất vọng ngồi xuống, hai tay buồn bực giữ chặt lấy đầu của mình.
Khóe mắt nhìn thấy đống quần áo đang để ở trên bàn kia, Lạc Tang nở nụ cười cay đắng, vùi mặt mình vào trong đống quần áo.
Có mùi của Mục Mộc.