Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân

chương 41: cãi vã

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ba người đi vào cửa hàng Hi Lâm, là cửa hàng nhạc cụ duy nhất của toàn bộ Đông đại lục, cửa hàng Hi Lâm ở tại chợ Hà Kiều này cũng xem như là có quy mô tính tương đối lớn, chỉ có điều rất ít người hiểu biết về các loại nhạc cụ cho nên trong cửa hàng không có ai, ngoại trừ có không ít thú nhân muốn theo đuổi Hi Nhĩ đang ở bên ngoài cửa hàng lắc lư qua lại mà thôi.

” Hi Lâm! “. Văn Sâm Đặc Tư bước nhanh đến chào hỏi cùng Hi Lâm, mối quan hệ giữa ông ấy và Hi Lâm rất tốt, mà nguyên nhân khiến cho bọn họ qua lại với nhau là bởi vì Hi Nhĩ.

Tại thời điểm Lạc Tang còn chưa có dẫn Mục Mộc về thì Văn Sâm Đặc Tư từng nỗ lực hết sức để tác hợp y với Hi Nhĩ, mà Hi Lâm lại là cha của Hi Nhĩ nên tự nhiên cũng phải giúp một tay, chỉ là sau đó Lạc Tang sống chung với Mục Mộc, Văn Sâm Đặc Tư liền không thể làm như không có chuyện gì mà đi gặp Hi Lâm được, luôn cảm thấy có lỗi với ông ta.

Lúc đó, ông còn thật sự cho rằng hai người sẽ trở thành thông gia với nhau.

Hi Lâm là một người rất hiền hòa, ông ta liền nở nụ cười đáp lại Văn Sâm Đặc Tư, sau đó nhìn về phía Mục Mộc, mang theo đôi mắt đã có một ít nếp nhăn mà quan sát hắn một lúc lâu rồi nhìn về phía Lạc Tang: ” Bạn lữ của cháu rất đẹp “.

Hi Lâm cũng không bởi vì Mục Mộc ” cướp ” mất ý trung nhân của Hi Nhĩ mà bài xích hắn, ông ta thậm chí còn khá là thích vẻ khí chất thanh cao toát ra từ trên người của Mục Mộc.

Nhưng thật ra là do Hi Lâm không biết rõ về Mục Mộc thôi, nếu như ông biết rõ tính tình của Mục Mộc thì sẽ biết đây không phải là thanh cao gì mà chỉ là đơn thuần không thích phản ứng lại với người khác thôi.

Thấy Hi Lâm khen Mục Mộc, Lạc Tang mỉm cười nắm lấy hai vai của Mục Mộc, Mục Mộc có chút không vui liếc mắt nhìn lại y, khóe mắt nhìn thấy thiếu niên kia buồn bã cúi đầu xuống.

Từ lúc Lạc Tang bước vào cửa hàng thì ánh mắt của Hi Nhĩ vẫn luôn rơi vào trên người y, mang theo một chút hàm ý chờ mong, để cho tất cả mọi người xung quanh chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra được cậu ta đối với Lạc Tang vẫn còn nhớ mãi không quên.

Mục Mộc mặt lạnh thoát khỏi vòng tay của Lạc Tang, hắn không cho phép chính mình bị một người đàn ông ôm vào lòng ngay tại trước mặt mọi người.

Mặc kệ thế giới này có những quy tắc gì, tại trong quan niệm Mục Mộc thì hai người đàn ông ở bên nhau là chuyện không thể công khai mà còn dễ khiến cho những người chung quanh chỉ trỏ.

Nhưng mà hành động Mục Mộc xa cách Lạc Tang tại trong tầm mắt của Hi Lâm và Hi Nhĩ lại có một ý nghĩa khác, Hi Lâm bất an nhìn về phía Hi Nhĩ, quả nhiên Hi Nhĩ cặp con ngươi đang ảm đạm kia liền sáng lên mấy phần.

Quả nhiên nó vẫn còn thích Lạc Tang? Hi Lâm thầm thở dài, thực sự không biết nên khuyên bảo như thế nào với đứa con trai nhỏ này.

” Cháu chào chú “. Mục Mộc chủ động chào hỏi Hi Lâm, bởi vì không biết lễ nghi ở nơi này ra sao nên dè dặt không có chìa tay về phía Hi Lâm, để tránh khỏi lộ ra vẻ quái dị.

Hi Lâm liền cười với Mục Mộc rồi nhu hòa hỏi hắn: ” Nghe nói cháu biết dùng nhạc cụ, là loại nào vậy? “.

” Viôlông “. Mục Mộc trả lời bằng tiếng Trung, lại nói bằng tiếng Anh: ” Violin “.

Hi Lâm tỉ mỉ hồi tưởng lại các loại nhạc cụ, sau đó xác định mình chưa từng nghe thấy cái tên nhạc cụ mà Mục Mộc đã nói kia.

Mục Mộc thấy vẻ mặt Hi Lâm mơ hồ liền biết là ông không biết về nhạc cụ này, vì vậy mô tả ra: ” Loại nhạc cụ đó có bốn dây đàn, dựa vào ma sát giữa dây đàn cùng vĩ mà phát ra âm thanh, mặt trước hơi cong lên, mặt sau và hai bên dính lại với nhau mà thành “.

Sau khi Hi Lâm nghe Mục Mộc mô tả nhạc cụ xong thì liền nghĩ tới một vài loại nhạc cụ, vì vậy lấy ra cho Mục Mộc xem nhưng đáng tiếc cũng không phải, một loại thì khá giống với đàn nhị, một loại thì có hình dạng rất quái lạ, còn một loại thì có hình dạng gần giống với đàn vi-ô-lông-xen nhưng có tới bảy dây đàn.

” Cũng không phải “. Mục Mộc có chút thất vọng.

Hi Lâm trông thấy Mục Mộc thất vọng, vì vậy ông ta liền hỏi Mục Mộc: ” Cháu có thể vẽ ra hình dạng của loại nhạc cụ đó không? Chú có thể cố gắng giúp cháu làm ra nó “.

Hi Lâm tinh thông nhạc cụ nên cũng biết làm ra nhạc cụ.

Đôi mắt Mục Mộc sáng rực lên, lúc này liền muốn giấy bút đẻ vẽ ra.

Văn Sâm Đặc Tư thấy Hi Lâm và Mục Mộc ở chung hết sức hòa hợp thì tâm trạng cũng yên tâm phần nào, ông luền nhìn về phía Hi Nhĩ đang yên lặng đứng ở một bên, suy nghĩ một chút, cười hỏi cậu ta: ” Hi Nhĩ, chắc là sắp đến sinh nhật tuổi của con rồi phải không? Con có mong muốn gì? “.

” Con không có mong muốn gì “. Hi Nhĩ lắc đầu, đôi mắt liếc nhìn về phía Lạc Tang, sau đó cúi đầu xuống.

Năm ngoái, Lạc Tang đã tặng cho cậu một khối san hô cực kỳ hiếm có, mặt trên là một đóa hoa hồng trắng, tượng trưng cho tình hữu nghị, Hi Nhĩ vẫn biết là do Văn Sâm Đặc Tư kêu Lạc Tang tặng nhưng vẫn rất vui mừng, liền cầm khối san hô trở về phòng, sau đó âm thầm nhuộm đóa hoa hồng trắng đó thành màu đỏ, tượng trưng cho tình yêu.

Thế nhưng mộng tưởng không thành, Lạc Tang đã yêu người khác.

Văn Sâm Đặc Tư thấy Hi Nhĩ trông có vẻ suy sụp thì liền ngại ngùng đi tới gần Hi Lâm rồi kéo ông ta đi ra ngoài để nói chuyện.

” Con rể của ta liền giao cho ngươi, ngươi nhớ phải chăm sóc kỹ lưỡng hắn đó! ” Văn Sâm Đặc Tư thận trọng dặn Hi Lâm.

” Ngươi còn không tin tưởng ta sao “. Hi Lâm cười nói, cảm thấy được thái độ của Văn Sâm Đặc Tư đã nghiêm túc quá mức.

Văn Sâm Đặc Tư vẫn hoàn toàn tín nhiệm với Hi Lâm nhưng ông nhớ tới Mục Mộc bởi vì mang thai nên cần phải ngủ rất nhiều cho nên thương lượng với Hi Lâm: ” Còn có, ta chỉ muốn cho Mục Mộc vào buổi chiều mới đến chỗ của ngươi có được không? “.

” Được “. Hi Lâm đáp ứng rất sảng khoái, cửa hàng nhạc cụ này vốn là vắng lặng, một mình ông hoàn toàn có thể trông chừng được cái cửa hàng này, nhận lấy Mục Mộc chỉ là muốn bán ân tình cho Lạc Lâm và Văn Sâm Đặc Tư mà thôi.

Thấy Hi Lâm đã đáp ứng thì Văn Sâm Đặc Tư không khỏi cao hứng nên trêu ghẹo Hi Lâm: ” Quả nhiên ngươi là người dễ nói chuyện nhất “.

” Ta cũng không phải lúc nào cũng là người dễ nói chuyện đâu “. Hi Lâm liếc nhìn vào trong cửa hàng, Lạc Tang đứng ở bên cạnh Mục Mộc cúi đầu nhìn hắn vẽ tranh, Hi Nhĩ một người đứng ở bên tường yên lặng nhìn hai người bọn họ, đôi mắt tràn đầy hâm mộ, Hi Lâm nhìn thấy mà không khỏi đau lòng.

Hi Lâm thu hồi tầm mắt, vốn muốn cho Văn Sâm Đặc Tư chuyển lời đến Lạc Tang đừng có xuất hiện tại trước mặt Hi Nhĩ nữa nhưng rồi ngẫm nghĩ lại thì cũng biết Lạc Tang chưa bao giờ chủ động xuất hiện ở trước mặt Hi Nhĩ mà trái lại chính là Hi Nhĩ khắp nơi luôn tìm cơ hội để gặp y một lần, so với việc nhắc nhở Lạc Tang chẳng bằng trông chừng Hi Nhĩ thật kỹ nên cái gì cũng không nói.

Văn Sâm Đặc Tư cùng Hi Lâm bàn bạc xong xuôi, liền lôi kéo Lạc Tang về nhà, chờ hai người bay lên trời thì Văn Sâm Đặc Tư bắt đầu la mắng Lạc Tang: ” Có người nào lại đối xử như thế với bạn lữ của mình như con sao? Đang yên đang lành không bay, cố tình còn muốn mang theo hắn chạy đi, con cũng không sợ làm hỏng thân thể của hắn “.

” Mục Mộc không thích bay, hắn cảm thấy không an toàn “. Lạc Tang giải thích.

” Sao lại không an toàn? “.

” Em ấy sợ bị rơi xuống “.

Văn Sâm Đặc Tư vừa nghe thấy lời này thì liền cuống lên: ” Con dám làm hắn rơi xuống thử xem! Cha lập tức lấy dao làm thịt con luôn! “.

Lạc Tang cảm thấy chính mình thật là vô tội: ” Con sẽ không làm cho em ấy phải rơi xuống, thế nhưng em ấy vẫn cứ lo sợ “.

Đôi khi Lạc Tang cũng không biết tính tình đó của Mục Mộc là cẩn thận hay là nhát gan nữa.

Nhớ đến Mục Mộc đã từng dùng dây leo làm thành dây đai an toàn, Lạc Tang liền nói với Văn Sâm Đặc Tư: ” Nếu không cha làm một sợi dây đai an toàn cho Mục Mộc đi, có dây đai an toàn rồi thì nói không chừng Mục Mộc có thể sẽ đồng ý để con mang em ấy bay lên “.

” Dây đai an toàn? “. Văn Sâm Đặc Tư con ngươi chuyển động, nở nụ cười, nghĩ tới một cái biện pháp vững vàng và thỏa hơn.

Trong cửa hàng, Mục Mộc vẽ ra toàn bộ cấu tạo của viôlông, từ nhỏ đến lớn hắn tổng cộng đã đổi qua bốn cây đàn, hai cây trước là do khi đó hắn còn bé đã tháo chúng ra cho nên chỉ cần đưa các linh kiện cho hắn thì hắn có thể lắp ráp lại.

Rất nhiều người đều nói Mục Mộc chỉ có được hai cái ưu điểm: là đẹp trai và là một nghệ sĩ viôlông tài giỏi, còn lại cũng không có gì khác biệt: hoàn cảnh gia đình cũng giống như bao người, tính cách có chút tồi tệ, đầu óc cũng không được thông minh lắm, bởi vì là được ông bà nội nuôi lớn cho nên tư tưởng rất bảo thủ, thế nhưng có rất nhiều nữ sinh đều nói: ” Mục Mộc chỉ cần đẹp trai là đủ rồi “.

Hễ nữ sinh nào mà nói như vậy thì Mục Mộc đều khinh thường các nàng, cho nên đến tận bây giờ mà hắn vẫn không tìm được bạn gái cũng là có lý do, nữ thần mà hắn coi trọng thì lại chướng mắt hắn, còn nữ sinh để ý đến hắn thì hắn lại nhìn không vừa mắt, hết lần này tới lần khác vẫn chưa có được một mảnh tình vắt vai nào.

Hiện tại, Mục Mộc đối với việc này cảm thấy vô cùng hối hận, trước kia hắn cứ quen đại một cô gái nào đó trong một thời gian thì sẽ không phải như bây giờ, bộ ngực của phụ nữ còn chưa từng sờ qua nhưng liền bị đàn ông chơi nát cái mông.

Đem bản vẽ cấu tạo của viôlông đã vẽ xong giao cho Hi Lâm, Mục Mộc khát khao nhìn ông ta: ” Ông chủ, có thể làm ra được không? “.

Hi Lâm nhìn bản vẽ một lúc, gật đầu: ” Cháu vẽ rất tỉ mỉ nên không thành vấn đề “.

Hi Lâm đối với nhạc cụ khá là say mê, thấy Mục Mộc vẽ ra cái nhạc cụ mà mình chưa từng thấy qua thì lập tức ngứa tay, nghĩ trong cửa hàng không có việc gì, vì vậy nói với Mục Mộc và Hi Nhĩ: ” Hai người các con hãy trông cửa hàng, ta phải trở lại làm ra cây đàn này “.

Hi Lâm nói xong liền đi, Mục Mộc tiễn ông ta ra cửa, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Hi Nhĩ biểu lộ sự xấu hổ mà nhìn mình, Mục Mộc bình tĩnh không nhìn vào tầm mắt của cậu ta, bắt đầu đi loanh quanh ở trong cửa hàng.

Nhạc cụ tương tự như đàn vi-ô-lông-xen đang được đặt ở dưới đất, Mục Mộc suy nghĩ một chút liền đem nhạc cụ này từ trong hộp gỗ cầm lên, sau đó ngồi ở trên ghế giang rộng hai chân ra, một tay ấn lại dây đàn một tay cầm cây vĩ, ôm tâm lý thử nghiệm dùng cách thức kéo viôlông để kéo nhạc cụ này.

Nhưng mà viôlông chỉ có bốn dây đàn mà nhạc cụ này lại có tới bảy dây đàn nên Mục Mộc kéo thế nào cũng đều không thích hợp, còn phát ra tạp âm ” Két —— rít —— ” khó nghe, những người đang qua lại ở ngoài đường nghe thấy đều trộm cười.

Thử nghiệm thất bại, Mục Mộc buồn bực để nhạc cụ vào trong hộp, sau đó đi tới phía sau quầy ngồi cùng Hi Nhĩ, nhàm chán nhìn bên ngoài.

Hi Nhĩ thỉnh thoảng len lén nhìn Mục Mộc, sau đó tầm mắt rơi xuống cái cổ còn quấn băng của Mục Mộc.

” Cổ của anh bị làm sao vậy? “. Hi Nhĩ tò mò hỏi, chủ động gợi chuyện.

“… Bị một con chó điên cắn “. Mục Mộc đưa tay chạm vào cổ của mình, vì Lạc Tang cắn quá sâu nên vết thương đến bây giờ vẫn còn chưa lành.

” Chó điên? ” Hi Nhĩ kinh ngạc, vẫn là lần đầu cậu ta nghe thấy trong bộ lạc có chó điên, ” Đã đánh chết rồi sao? “.

Mục Mộc nở nụ cười: ” Còn chưa được bởi vì con chó kia cũng có chút hung dữ “.

” Lạc Tang cũng đánh không chết? “. Hi Nhĩ cau mày, dưới cái nhìn của cậu ta thì thế gian này không có gì là Lạc Tang không đối phó được, y chính là Chiến Thần ở trong lòng cậu ta!

” Đánh không chết “. Y nếu như có thể đánh chết thì rất là thú vị.

” Không thể nào! “. Hi Nhĩ không tin nên lớn tiếng nói: ” Lạc Tang là mạnh nhất! “.

Mục Mộc nhìn vẻ bảo vệ cho Lạc Tang của Hi Nhĩ thì hắn liền nheo mắt, cười khẩy một tiếng: ” Hình như cậu rất sùng bái y? “.

Tâm trạng của Mục Mộc không vui lắm, hắn không chịu nổi Hi Nhĩ lại ủng hộ Lạc Tang đến mức này, thật giống như… Lạc Tang là thuộc về cậu ta vậy.

Đây chính là sự ích kỷ của con người sao? Coi như là chính mình không cần cũng không muốn cho người khác.

Hi Nhĩ đỏ mặt sau đó e lệ cúi đầu xuống, gật gật đầu: ” Đúng vậy “.

” Cậu chỉ thấy được mặt ngoài của y mà thôi, y cũng không có tốt giống như trong tưởng tượng của cậu đâu “. Mục Mộc lạnh lùng nói ra cái nhìn của chính mình: ” Y vừa ích kỷ lại vừa xấu xa, bản thân thấy thích thì liền cưỡng đoạt, căn bản không thèm quan tâm đến người khác có nguyện ý hay không, còn cực kỳ quấn chặt người… “.

Giọng nói của thiếu niên trong veo mang theo phẫn nộ đánh gãy lời của Mục Mộc: ” Anh không thích Lạc Tang thì thôi đi, cớ gì phải hạ thấp y chứ! Nếu như anh không muốn y thì tôi muốn! “.

Mục Mộc liền sững sờ mà Hi Nhĩ đang tức giận cũng cảm thấy sửng sốt, hai tay của cậu ta vội bám chặt vào quần áo của mình, cúi đầu suy nghĩ một hồi, sau đó dứt khoát ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn vào Mục Mộc: ” Lời mà tôi mới vừa nói lúc nãy là nghiêm túc, nếu anh không thích Lạc Tang vậy thì đưa y cho tôi đi! “.

Mục Mộc có chút hoảng hốt, theo bản năng nói ra: ” Việc này cũng không phải là tôi nói thì có thể được, cũng phải hỏi ý của Lạc Tang… “.

Hi Nhĩ nhìn thấy Mục Mộc đang hoảng hốt thì liền hùng hổ doạ người: ” Anh cứ nói thẳng là anh có thích Lạc Tang hay không đi “.

” Tôi… “. Mục Mộc vậy mà nhất thời trả lời không được.

” Thích? “. Hi Nhĩ bắt buộc Mục Mộc phải nhìn thẳng vào vấn đề này.

” Không! “. Mục Mộc bị ép đến nóng nảy, có bị đánh chết thì hắn cũng sẽ không thừa nhận rằng mình thích Lạc Tang, bởi vì hắn thích phụ nữ nha! Làm sao hắn có thể thích Lạc Tang?

” Tôi mới không thích Lạc Tang! “. Mục Mộc lớn tiếng hét lên, đầu óc đang rơi vào hỗn loạn nên hắn không hề chú ý tới ở bên ngoài cửa hàng đang có một đám người qua đường bị tiếng cãi vã thu hút mà tụ tập lại đây và những người đó khi nghe xong lời nói của hắn thì đều kinh ngạc.

Truyện Chữ Hay