Dị Thế Chi Thành Thần Lộ | Con Đường Trở Thành Thần

chương 13: ma pháp sư làm việc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lục Vũ cũng biết, tài nấu nướng của mình thật đáng thương.

Sau khi hắn sống một mình, tuy thỉnh thoảng vẫn xuống bếp, nấu mì hoặc chiên cơm cũng không có vấn đề gì, nhưng thịt kho tàu độ khó cao như vậy…

Trước kia mẹ hắn làm thịt kho tàu, trước tiên phải ướp thịt heo cho thấm gia vị, rồi sau đó dùng lửa nhỏ kho thịt từ từ? Hình như nấu lâu một chút sẽ ăn ngon hơn?

Lục Vũ cầm một chai nước tương và một bịch đường trắng rời khỏi lều, không lâu sau, có người tới thông báo cho hắn biết thịt heo đã xử lý xong.

Lúc còn ở Trái đất, Lục Vũ chỉ ăn thịt heo chứ chưa thấy heo chạy, chỉ biết hình thể đại khái của con heo, bây giờ nhìn thấy con heo này, cũng không biết thể trọng là bao nhiêu, chỉ biết là so với thân thể trước kia của hắn thì lớn hơn một chút… Có lẽ bởi vì rừng rậm ma thú gần quận Kerr, nên giá cả các loại thịt cũng không đắt.

Lục Vũ kêu bọn họ cắt thịt heo thành từng khối nhỏ, bọn họ cũng không hiểu tại sao phải làm như vậy, nhưng cũng không nói gì thêm, liền chuyên tâm cắt thịt.

Quân nhân thật mạnh mẽ a! Lục Vũ thở dài, đột nhiên nhìn thấy được một vật hơi quen mắt: “Chờ một chút, đó là cái gì?”

“Ma pháp sư đại nhân, đó là mỡ heo a.” Có người trả lời.

“Lấy nó ra.” Lục Vũ mở miệng, người ở đây cho rằng nội tạng động vật là thứ không sạch sẽ không thể sử dụng, nên đã vứt bỏ từ lâu, sau khi mổ con heo này xong, chỗ xương sườn có một vật thể màu trắng, hình như chính là mỡ bụng?

Lục Vũ nhớ lúc hắn còn nhỏ, ba hắn thường mua loại heo mập bụng thế này để nấu mỡ heo, bởi vì nấu mỡ bụng sẽ có ít cặn dầu nhất, cho nên chỗ đó được gọi là mỡ heo luôn. Loại mỡ đó được một lớp màng mỏng bao lại, độ dày của lớp mỡ còn tùy theo heo gầy hay mập, cha mẹ Lục Vũ vẫn cảm thấy mỡ heo được nấu từ thịt mỡ không ngon bằng nấu từ mỡ bụng, vì thế mỗi lần trong nhà hết mỡ heo, hai người đều đi mua một ít về. Mỡ heo trộn mì, cơm trộn mỡ heo, rau xào mỡ heo… Lục Vũ nghĩ tới đó đã thấy miệng mình đầy mùi mỡ heo – trước kia hắn béo như thế cũng không phải không có lý do. (xoắn não TT.TT)

Cái nồi bọn họ mang theo rất lớn, nếu so sánh thì cục mỡ heo kia nhỏ đến đáng thương, sau khi Lục Vũ cân nhắc có nên chế biến mỡ heo không, sau một hồi lâu, hắn quyết định sẽ không làm gì khác, bất quá làm cơm trộn mỡ heo cũng không thành vấn đề… Sau khi kêu bọn họ nấu cơm xong, Lục Vũ lại mê mang — khi nào thì bỏ mỡ heo vào cơm nhỉ?

Mặc kệ, bỏ mỡ vào nấu chung với cơm luôn. Sau khi Lục Vũ kêu bọn họ bỏ mỡ vào cơm, sau đó đổ nước tương vào, đợi khi màu sắc không sai biệt lắm mới dừng lại.

Bọn họ nhìn nồi cơm đen tuyền, tất cả đều ngây ngẩn cả người — cơm trắng noãn thơm ngào ngạt của bọn họ a, ma pháp sư đại nhân lại bỏ thứ gì vào cơm vậy? Cơm này còn có thể ăn sao?

Kỳ thật Lục Vũ cũng nghi ngờ — cơm này còn có thể ăn sao? Mặc kệ, nếu không thể ăn, cùng lắm thì đổ bỏ, chủ yếu vẫn là thịt kho tàu, nhất định phải làm thật ngon!

Lục Vũ bắt đầu nấu thịt heo rồi đổ nước tương vào, sau đó mở bịch đường kia ra, bỏ vào một nửa…

“Ma pháp sư đại nhân…” Đội trưởng kia thấy nồi thức ăn nào cũng đen thui, cảm thấy vô cùng thấp thỏm. Sáng sớm mai bọn họ sẽ trở về quân doanh trong thành, lần này sẵn tiện mua một con heo làm thịt ăn, bây giờ còn có thể ăn sao?

“Lát nữa các ngươi hãy nếm thử tay nghề của ta, cũng không tệ đâu.” Lục Vũ mở miệng, thấy đối phương nhìn mình chằm chằm, đột nhiên nghĩ đến bịch đường trắng trong tay mình: “Ngươi xòe bàn tay ra.”

“A?” Đội trưởng kia cao hơn Lục Vũ một cái đầu hiện tại vô cùng kinh ngạc, sau đó liền ngoan ngoãn xòe bàn tay của mình ra.

Đó là một bàn tay đầy vết chai, có không ít vết sẹo nhỏ, Lục Vũ đổ đường lên tay hắn, khó có được mà cười cười: “Ngươi nếm thử đi.” Hắn khi còn bé thường trộm đường trong nhà để ăn…

Cái thân thể của Hughes này, là một thanh niên thanh tú trắng nõn, có lẽ ít vận động không thấy ánh nắng mặt trời, nên có vẻ nhỏ hơn tuổi thực tế đồng thời còn có chút gầy yếu, nhưng khi cười rộ lên, lại rất xinh đẹp.

Đại hán tục tằng kia nhìn Lục Vũ cười mà thất thần, sau đó nhìn về phía tinh thể màu trắng trên tay mình cũng không biết nói gì cho phải, thứ này có vẻ như là loại muối tốt nhất, có thể ăn trực tiếp sao?

Khoảng cách giữa hai người rất gần, nếu Lục Vũ muốn gây bất lợi cho hắn thì có thể trực tiếp xuống tay, không cần phải làm này làm nọ như vậy… Hắn cắn chặt răng, sau đó bốc một nhúm bỏ vào miệng.

Ngọt? Thứ này là đường sao? Ma pháp sư đại nhân lại cho hắn ăn thứ con nít thích ăn nhất – đường!

Người nọ đứng tại chỗ, nhìn đường trong tay mình mà hóa đá, những hạt đường trắng xinh đẹp như vậy, hình như giá cả cũng không rẻ đi?

Lục Vũ rất may mắn, hai món hắn làm đều thành công.

Nồi cơm mỡ heo đen đen bóng bóng rất thơm, thịt kho tàu càng hấp dẫn hơn khiến mọi người đều chảy nước miếng, đến khi hoàn tất thì bầu trời đã tối đen, bởi vì hương vị hơi nhạt nên Lục Vũ lại bỏ thêm một ít nước tương, bọn họ liền không chút khách khí mà chia nhau ăn hết.

“Chất lỏng màu đen kia, thì ra chính là nước muối đen a… Ta còn tưởng nó là cái gì nữa chứ!”

“Đội trưởng nói tinh thể màu trắng này là đường, quả thật bây giờ ăn thịt còn có chút ngọt ngọt, ta nhớ quý tộc rất thích dùng mật ong để nướng thịt a.”

“Ai! Ma pháp sư đại nhân không ăn, thật sự không có việc gì đi?”

“Nếu có thì đã xảy ra rồi! Hơn nữa, chúng ta đã đưa lương bổng cho Hughes pháp sư nhiều lần rồi, còn có vấn đề gì nữa chứ?”

“Hương vị thật sự rất tuyệt, cho dù ăn xong rồi bị tiêu chảy, ta cũng chịu!”

Sau khi đám binh lính phân chia hết thức ăn, có người chưa ăn no còn lấy bánh nướng chấm nước thịt kho tàu để ăn, Lục Vũ có thể khẳng định, cho dù bây giờ không rửa cái nồi cũng không sao! Mặc dù hắn cảm thấy rất bẩn, nhưng những binh lính này phỏng chừng sẽ không để ý chuyện này đâu?

Đến tối, Lục Vũ giao dịch cùng Khương Đào một lần nữa, đổi lấy mấy quyển sách dạy nấu ăn và một đống lớn gia vị, ngày hôm sau, hắn rốt cục cũng thấy được thành Kerr trong truyền thuyết.

Khi nhìn thấy thành Kerr, Lục Vũ vì sợ người khác nhìn ra sơ hở nên cố gắng căng da mặt ra để không lộ vẻ kinh ngạc, rốt cục cũng hiểu được tại sao trước kia Tylenol lại nói làm kiến trúc sư không tệ, thành Kerr do một tay Bizani đại nhân xây dựng sao?

Gặp quỷ a! Vong linh pháp sư chẳng lẽ không phải là cười “Cạc cạc” âm trầm sau đó ngồi xổm trong mộ địa chơi đùa thi thể hoặc là làm xằng làm bậy giết người như ngóe sao? Vong linh pháp sư chẳng lẽ không phải là rất đáng sợ khiến người thấy liền thét chói tai chạy trối chết sao? Trước mắt là cái gì đây?

Tường thành thật lớn hẳn là cao hơn mười thước, bên ngoài tường thành còn có một con kênh đào vô cùng rộng lớn, dưới kênh đào có không ít vong linh đang bò lên, một số là nhân loại, một số là động vật, lúc này lại tụ tập lại cùng một chỗ, trên người dính đầy nước bùn bị vong linh ma pháp sư khống chế để làm việc.

Chúng nó là vong linh, đương nhiên là không biết mệt mỏi, cũng không quan tâm có dơ bẩn hay không, bởi vậy tất cả đều không biết mệt mà đào đất và nước bùn chất đống bên bờ kênh, sau đó có một ít khô lâu cầm xẻng đào đống đất bùn này lấp đầu bụng khô lâu động vật, sau đó khô lâu động vật sẽ mang theo mấy thứ này đi về phía xa…

Vong linh pháp sư muốn khống chế vong linh chiến đấu thì phải tiêu phí tinh thần lực không ít, nhưng những động tác máy móc như thế này cũng không mệt nhọc lắm, bởi vậy lúc này có vài tên mặc ma pháp bào màu đen đang ngồi trên khoảng đất trống cách đó không xa nói chuyện phiếm, thậm chí còn có một khô lâu trắng noãn bưng mâm trái cây đứng bên cạnh.

Mùi bùn đất cũng không dễ ngửi, cho nên Lục Vũ bưng kín miệng mũi, cũng che lại biểu tình khiếp sợ trên mặt mình.

“Ma pháp sư đại nhân! Ngài cũng là vong linh pháp sư phải không? Nghe nói, có đại nhân vật chuẩn bị đến thành Kerr, cho nên khắp nơi trong thành Kerr đều tu sửa cải biến, thành chủ đại nhân còn đang chiêu mộ vong linh pháp sư nữa đó!” Đội trưởng nói chuyện với Lục Vũ, trước kia hắn còn cảm thấy hoài nghi với những gia vị của Lục Vũ, ngược lại lúc này có chút tiếc nuối, phải chia tay rồi — hắn còn muốn ăn một ít mỹ vị nữa!

“Vong linh pháp sư… Muốn tìm việc làm rất dễ hả?” Lục Vũ hỏi.

“Đúng vậy! Có rất nhiều nơi cần vong linh pháp sư, đương nhiên, thổ hệ ma pháp sư cùng thủy hệ ma pháp sư cũng được hoan nghênh.” Đội trưởng kia trả lời, hắn đang nói, liền có một ma pháp sư ngồi trong một chiếc xe ngựa chậm rãi đi lại đây, hắn thường sử dụng một ít thổ hệ ma pháp cấp thấp, dẫn động nguyên tố ma pháp trong không khí để đường đi bên ngoài thành được bằng phẳng.

“Ma pháp sư đều dựa vào những công việc như vậy để kiếm tiền sao?” Lục Vũ kinh ngạc hỏi han, chẳng lẽ ma pháp sư không phải luôn không quan tâm đến khói lửa nhân gian sao?

“Chỉ có ma pháp sư cấp thấp mới tình nguyện làm mấy việc này, đương nhiên, bọn họ làm như vậy cũng có thể nhận được điểm cống hiến của Ma sư pháp công hội, cho nên ngẫu nhiên cũng có một ít trung cấp ma pháp sư tham dự.”

Lục Vũ lại nhìn thấy dân chúng cũng không thèm để ý đến những vong linh sinh vật, có chút kinh ngạc: “Các ngươi không sợ vong linh sinh vật sao?”

“Những vật chết thì có gì đáng sợ? Ngay cả con ngựa kéo xe còn mạnh hơn chúng.” Đối với vấn đề của Lục Vũ, bọn họ cảm thấy khó hiểu.

Lục Vũ giật giật môi, vì tránh bại lộ nên hắn nuốt những nghi vấn của mình vào trong bụng, hiện tại, đi gặp Bizani rồi nói sau!

Bất quá, những người này cũng không để ý đến việc đầu bếp quán ăn là khô lâu đâu nhỉ? Khụ khụ, giá cả người làm cũng không rẻ a…

Truyện Chữ Hay