Dị Sự Bình Minh

chương 2: trường học

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- Này, ông đem gì theo đấy?

Quỳnh To Con là biệt danh của Quỳnh Anh, một trong những học sinh của lớp A trường THPT Nguyễn Minh, một con bé ruột để ngoài da cứ bắt chúng bạn phải gọi nó là Quỳnh To Con, cái biệt danh này khiến nó cảm giác như bản thân mạnh mẽ và chị đại hơn rất nhiều so với thân hình bé nhỏ yếu đuối và nhiều bệnh của mình. Người mà nó vừa hỏi là Hải Lùn, thằng nhóc là tổ trưởng tổ bốn trong lớp, chơi chung một nhóm với Quỳnh To Con, nhóm bọn nó gồm năm thành viên là Quỳnh To Con (Mạnh Quỳnh Anh), Hải Lùn (Lý Minh Hải), Thịnh Đầu Gấu (Hoàng Tùng Đức Thịnh), Linh Hồ Ly (Hồ Thủy Linh) và Sơn Đù (Nguyễn Hoàng Sơn).

Năm đứa nhóc học chung với nhau từ lớp mười, vì được cô phân ngồi chung nên cũng chơi thân hơn, cứ thế lên tới lớp mưpời một cũng chẳng tách ra. Lúc này cả năm đang đứng giữa sân trường chuẩn bị lên xe đi dã ngoại, năm nay khối mười một được cho đi cắm trại ở Vũng Tàu, lịch trình kéo dài ba ngày hai đêm chủ yếu để tắm biển và tham quan các khu du lịch.

Với thời buổi công nghệ hiện nay, bọn nó thừa sức tra ra được khách san Hoa Hồng nằm ở ngay bờ biển, từ đó tụi nó lên kế hoạch tối đêm thứ hai lẻn ra ngoài đốt lửa trại. Tất nhiên sẽ cách xa khách sạn một chút rồi, thời gian đó là thời gian tự do của học sinh, có thể tự ý tham quan xung quanh, vì thế rất khó để giáo viên quản lý, cũng dễ cho bọn nó trốn đi hơn.

Con Linh vốn là hot girl của lớp, nó được rất nhiều anh lớp mười hai theo đuổi cũng như xin số điện thoại và facebook, có điều Linh vốn là con ngoan trò giỏi mà nó cũng chẳng mặn mà gì lắm mấy chuyện tình cảm, thú vui duy nhất của nó là chụp ảnh tự sướng và làm đẹp, càng trở nên xinh đẹp, càng có nhiều hình tự sướng ưng ý nó càng thích. Nó muốn ai cũng phải ngước nhìn mình, càng muốn bản thân trở thành trung tâm của mọi thứ, bởi nó đẹp nó có quyền, tất nhiên mấy đứa trong nhóm cũng lờ mờ nhận ra được, có điều trừ cái tật này ra con Linh cũng khá tốt, có đồ gì ngon hoặc có đứa nào cần nó đều giúp đỡ cả.

Hải Lùn chưa kịp trả lời, Linh Hồ Ly đã chen vào:

- Thằng này thì đem được cái gì, đi siêu thị mua đồ còn với không tới nữa là!

À, con Linh còn cái tật độc mồm độc miệng khó bỏ nữa.

- Kệ tui nha, bà đừng hòng mà xin ăn tui.

Bị chọc, Hải Lùn lên tiếng ngay, vốn nó thích Thịnh Đầu Gấu lắm, có điều Thịnh lại thích Linh Hồ Ly nên Hải Lùn đặc biệt có ác cảm với Linh Hồ Ly, con nhỏ này suốt ngày chỉ biết tự yêu bản thân, chả biết lo cho ai cả. Thịnh lúc nào cũng lo lắng chăm sóc cho nó, nếu không thì với cái tính của con nhỏ sớm đã bị người khác chặn đường đánh rồi. Nếu không có Thịnh, bà chị bồ cũ thằng cha Hoàng lớp đang theo đuổi con Linh chắc đã rạch cho nó vài đường lên mặt, nhờ có Thịnh mà chặn được biết bao tai họa vốn nên giáng xuống đầu cái con nhỏ ỏng ẽo độc mồm độc miệng này.

- Tụi bây rảnh ha, suốt ngày đi cà khịa nhau!

Quỳnh To Con lên tiếng, tính Quỳnh vốn thoải mái có chút giống con trai, bằng không sao chơi chung một cách bình yên với con Linh và thằng Hải trong nhóm được, đa phần các cuộc tranh cãi trong nhóm đều nhờ con Quỳnh đứng ra giảng hòa, đặc biệt là giữa con Linh và thằng Hải, một đứa ỏng ẹo chỉ muốn làm trung tâm thế giới, một đứa thì nhỏ mọn lại còn xem đứa kia là tình địch thì sống chung hòa thuận thế nào cho được. May mà có Quỳnh, tính con nhỏ rộng rãi, ăn to nói lớn, có chút nóng tính nhưng rất vì bạn bè, huống chi hai đứa con gái ở chung một chỗ, hoặc sẽ trở thành bạn thân hoặc sẽ trở thành kẻ thù, may mà con Quỳnh như thế mới khiến nội bộ nhóm cân bằng hơn.

Lúc này Hải Lùn không nói gì nữa, nó cũng chẳng muốn bị mang tiếng là nhỏ mọn trước mặt người mình thích. Hải Lùn nhìn Thịnh Đầu Gấu đang ngồi dưới ghế đá với Sơn Đù, không biết từ lúc nào Hải Lùn dần phát hiện ra bản thân nó nhìn về phía Thịnh Đầu Gấu nhiều hơn, cũng phát hiện ra ánh mắt Thịnh Đầu Gấu ngày càng dừng lại lâu hơn ở những nơi có Linh Hồ Ly, mà Hải Lùn thừa biết Linh Hồ Ly chẳng thèm để ý đâu, con nhỏ này chỉ biết lo cho bản thân, đúng là xấu từ trong trứng xấu ra tới vỏ.

Thịnh nhìn Linh, có những lúc thằng nhóc cũng tự hỏi mình vì sao lại thích con Linh có tính tình chẳng được chỗ nào, tuy cũng có ưu điểm nhưng nếu nói khuyết điểm của nó như trứng cút trong ly soup cua thì ưu điểm của con Linh là cả ly soup với kích cỡ siêu to khổng lồ được đựng trong cái tô cực đại làm nên dang hiệu của bà bán soup trước cổng trường tụi nó. Thế nhưng Thịnh lại không cách nào cưỡng lại thứ tình cảm quái lạ đang dần lớn lên trong lòng, những cái đụng khẽ tay khi bọn nó trao nhau gói bánh tráng ăn vặt hay những lúc giỡn hớt con Linh đánh nó chả đau chút nào, nó còn muốn con Linh đánh nó nhiều hơn, như vậy chứng tỏ con Linh cũng để ý tới nó. Thịnh vốn có cách nghĩ trưởng thành hơn những đứa con trai cùng tuổi, nó biết tính con Linh nên chẳng tỏ tình làm gì khi đã biết trước kết quả, ít ra thì con Linh cũng không thích ai, như vậy là quá đủ với Thịnh.

Sơn Đù ngồi một bên bấm điện thoại, có lẽ nó là người duy nhất bàng quang trong cả đám, nó biết Hải Lùn thích Thịnh Đầu Gấu, Thịnh Đầu Gấu lại thích Linh mà Linh nào biết điều này. Thịnh Đầu Gấu cũng vậy, nó cũng chả biết Hải Lùn thích mình và khó chịu với con Linh đâu, vì tất cả sự chú ý của nó đều đặt hết lên con Linh rồi, làm gì còn để ý tới ai nữa. Trong mắt Sơn Đù chỉ có Quỳnh To Con là đáng yêu nhất, tính con nhỏ rộng rãi, nếu đóng phim kiếm hiệp hẳn nhỏ sẽ là một nữ hiệp hào sảng, Sơn Đù thích Quỳnh To Con. Tuy biệt danh của Quỳnh là Quỳnh To Con nhưng ngoại hình con bé cũng chẳng kém gì Linh Hồ Ly, vì không thích trang điểm nên Quỳnh giữ được nét trong sáng của một con bé học sinh cấp ba, cộng với tính cách có chút ngớ ngẩn nhưng tốt bụng của nó khiến Sơn Đù cảm thấy đáng yêu vô cùng. Sơn Đù vốn là học sinh giỏi trong lớp, nó chỉ lo học học và học, miễn chừng nào hạng nhất khối còn năm trong tay nó thì mọi thứ đều là chuyện nhỏ. Việc chơi với cả nhóm đối với nó có cũng được mà không có cũng chẳng sao, quan trọng trong nhóm có Quỳnh To Con và đám bạn này đều là mấy đứa hoặc có danh tiếng tốt, hoặc con nhà gia giáo, hoặc xem như là đại ca trong trường, sẽ giúp ích rất nhiều nếu nó có việc cần nhờ vả.

Chuyến đi khởi hành vào lúc chín giờ sáng, Quỳnh To Con, Sơn Đù và Linh Hồ Ly ngồi ở hàng ghế cuối cùng, Thịnh Đầu Gấu và Hải Lùn ngồi ở ngồi ở ghế bên trái phía trước trên con xe bốn mươi lăm chỗ. Vì sỉ số cả lớp chỉ có ba mươi chín đứa nên tính luôn cô Hoàng chủ nhiện và hướng dẫn viên vẫn còn dư vài chỗ.

Linh Hồ Ly vốn say xe nặng, vừa lên xe con bé đã đeo khẩu trang rồi gục đầu dựa vào vai Quỳnh To Con mà ngủ. Sơn Đù ngồi bên phải Quỳnh To Con, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, Quỳnh To Con thì bấm điện thoại như đang nhắn tin cho ai đó. Còn Thịnh Đầu Gấu và Hải Lùn thì ngồi ở hàng ghế trước, một đứa đeo headphone nghe nhạc, đứa còn lại thì ngồi nhìn vẫn vơ.

Từ trường THPT Nguyễn Minh đi tới Vũng Tàu mất chừng hai tiếng đồng hồ, lúc lên xe cả đoàn đã được phát đồ ăn sáng là bánh mì heo quay và chơi vài trò chơi nhỏ, sau đó thì ai làm việc nấy chờ xe tới Vũng Tàu.

Con xe bốn mươi chỗ này là xe chất lượng cao, máy lạnh phả phà phà khiến các cậu ấm cô chiêu ngồi trên xe hưởng thụ vô cùng, có đứa mở điện thoại chơi game, một nhóm mấy đứa con gái bu lại chụp ảnh tự sướng hoặc tám chuyện, có điều kéo dài không được bao lâu thì mấy đứa nhóc cũng im lặng trở lại, hoặc đi ngủ hoặc tự kiếm thứ gì đó để giải trí.

Xe đi được nửa đường bỗng dừng lại, thì ra có hai đứa con gái mắc vệ sinh, mà đường thì còn quá dài để tới trạm dừng nên tài xế tạm tấp vào một chỗ để học sinh có thể giải quyết.

Xe vừa dừng con Linh liền tỉnh, thật ra nó đâu có ngủ được, tối qua nó ngủ đủ rồi, nhắm mắt nãy giờ chỉ để nghỉ ngơi mà thôi và việc đó khiến nó bớt nghĩ linh tinh về giấc mơ tối ngày hôm qua.

- Này, xuống xe nghỉ chút đi, ngồi trên này hồi chắc tui chết quá!

- Ê ê, đợi tui.

Nói xong Linh Hồ Ly đứng dậy bước xuống xe, con Quỳnh dợm bước đi theo, nó biết tính con bạn có chút õng ẹo nên nếu được đa phần nó đều chiều ý con Linh cả, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, huống chi mấy việc nhường nhịn đó đều nằm trong phạm vi chấp nhận được của con Quỳnh.

Hai đứa con gái trong nhóm đã xuống xe, tất nhiên Thịnh và Sơn cũng đi theo, Hải thì vẫn ngồi trên xe nhìn đăm đăm ra phía ngoài cửa sổ.

- Đợi tui với bà Linh...

Quỳnh To Con vừa đuổi theo vừa nói, lúc đuổi ra tới cửa xe nó thấy con Linh đang đứng ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt nó là một toà kiến trúc cũ kỹ có sơn tường màu vàng và ngói đỏ, cửa sổ màu xanh dương, ở giữa là một cái sân đất nhỏ.

Lúc này con Quỳnh mới nhìn theo hướng Linh Hồ Ly, trước mặt cả hai là cánh cổng màu đỏ gạch mở toang, phía trên có bảng chữ màu trắng với nền trùng màu với cánh cổng: "Trường Khiếm Thị Bình Minh".

Xem chương mới nhất tại Vietnovel.com

Tác giả: Bửu Bửu

Truyện Chữ Hay