Lúc đầu, Chu Mộ Dư rất thích nhìn nước mắt của Úc Sương.
Nhưng hiện tại, Úc Sương ôm gã khóc thút thít, gã chỉ cảm thấy lồng ngực nặng nề, một nơi nào đó trong trái tim cảm giác đau nhói.
Chu Mộ Dư chậm rãi nâng tay, bàn tay to lớn đặt lên gáy Úc Sương, nhẹ nhàng xoa xoa: “Đừng khóc.”
Ngay cả an ủi người khác cũng lạnh nhạt và vụng về như vậy, gã chỉ biết làm Úc Sương khóc, không biết làm cậu cười, thảo nào Úc Sương thích Đàm Luật Minh hơn.
Người trong lòng yếu ớt mỏng manh, khóc thút thít như bông tuyết mỏng manh vậy.
Chu Mộ Dư không khỏi mềm lòng, thấp giọng an ủi: “Không có hung dữ với em. Là tôi không tốt, sau này sẽ không vậy nữa.”
Úc Sương hít mũi một cái, nước mắt chậm rãi ngừng rơi, vùi mặt vào trong lồng ngực Chu Mộ Dư lắc đầu.
“Tôi chỉ không nỡ rời xa em, không muốn để em rời xa tôi nên mới cố ý nói như vậy.” Chu Mộ Dư cũng không có thói quen nhận sai, gã nói rất chậm: “Tôi cũng sợ cô đơn, Sương Sương, chúng ta vừa mới kết hôn không bao lâu, em đi rồi thì tôi phải làm sao bây giờ?”
Chu Mộ Dư nói gã sợ cô đơn…Úc Sương nhẹ giật mình, quên mất cả nói chuyện.
Có những lời chỉ cần mở miệng ra thì sau đó có vẻ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Chu Mộ Dư lộ ra một nụ cười khổ nhàn nhạt, giống như đã ra quyết định, ôm lấy Úc Sương, nói: “Tôi đồng ý với em, năm sau, năm sau được không?”
Úc Sương sửng sốt, không tin được nhỏ giọng lặp lại: “Năm sau…”
“Ít nhất phải thêm một thời gian riêng của hai người chúng ta nữa. Chúng ta còn chưa hưởng tuần trăng mật, còn chưa nuôi lớn mèo con. Em nỡ bỏ tôi lại, vậy em nỡ bỏ mèo lại sao?”
Mèo… Ánh mắt Úc Sương lướt qua bả vai Chu Mộ Dư, thấy Muội Muội đang yên lặng ngồi xổm ngoài cửa phòng tắm.
Nó ngồi đó từ bao giờ vậy…
Chẳng lẽ nó cũng biết papa đang bắt nạt anh trai mình sao?
“Tiên sinh….” Úc Sương nhẹ giọng mở miệng.
Tim Chu Mộ Dư thắt lại, giống như bị vắt chanh vào.
Giải thích rồi nhận sai cũng không khó như trong tưởng tượng, thỏa hiệp nhanh hơn so với những gì gã tính toán. Gã chưa từng có ý định nhốt Úc Sương trong nhà cả đời, thậm chí từ trước khi kết hôn gã đã nghĩ sẽ cho Úc Sương đi học về kinh doanh, sau đó trở về giúp đỡ việc kinh doanh của gã.
Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng biến mất, cuối cùng gã vẫn cảm thấy, có lẽ Úc Sương nên đi làm những chuyện cậu muốn làm.
Những lời này, gã cũng không có nói qua với Úc Sương.
“Đừng khóc, tha thứ cho tôi được không?”
Úc Sương gật gật đầu, lau nước mắt, nhỏ giọng nói: “Em không có ghét chú… Em sẽ không ghét chú đâu.”
Hơi thở của Chu Mộ Dư như ngừng lại, lúc phản ứng lại mới nhận ra Úc Sương đang trả lời câu hỏi trước đó gã hỏi.“Em cũng sẽ không rời khỏi chú, chú đừng hung dữ với em được không, em sợ lắm…” Úc Sương nói xong, âm cuối lại mang theo tiếng nức nở: “Không cần biết chú Đàm đã làm gì, nhưng chú ấy cũng đã giúp em rất nhiều, chú ấy đã mất rồi, em không thể nói xấu về chú ấy được…”
Úc Sương nhắc nhở Chu Mộ Dư.
Đàm Luật Minh đã chết. Dù sự thật có như thế nào thì đó cũng là chuyện quá khứ, nếu nói cho Úc Sương chỉ để khiến cậu buồn, vậy thà không nói còn hơn.
Gã không nên dùng sự ghen ghét của mình để làm tổn thương Úc Sương.
Úc Sương vô tội.
“Xin lỗi.” Đây là lần đầu tiên Chu Mộ Dư nói hai chữ này với Úc Sương: “Không nhắc tới chuyện này, sau này cũng không nhắc tới nữa.”
Gã ôm chặt Úc Sương vào trong lòng, an ủi hôn lên trán cậu: “Là lỗi của tôi.”
Úc Sương lắc đầu: “Không sao cả.”
Hai người cùng nhau đi xuống lầu, Chu Thư Dập đang ngồi trước cửa chơi ném đĩa với Đệ Đệ.
Úc Sương đã rửa mặt lại, chỉ là hai mắt vẫn còn ửng đó, vẫn có thể nhìn ra được cậu vừa khóc. Chu Thư Dập thấy dáng vẻ như vậy của Úc Sương, cảm thấy hiểu rõ, bĩu môi với chú hai mình, giống như châm chọc Chu Mộ Dư lớn như vậy nhưng lại không biết dỗ vợ.
Chu Mộ Dư coi như không nhìn thấy, sờ sờ gáy Úc Sương, nói: “Đi ăn sáng trước đi, ăn xong rồi chơi tiếp.”
“Ưm.” Úc Sương ngoan ngoãn nghe theo, chào hỏi Chu Thư Dập xong cũng đi vào nhà ăn.
Sau khi Úc Sương rời đi, Chu Thư Dập cố ý nhắc lại: “Sao chú lại làm người ta khóc rồi?”
Chu Mộ Dư nhíu nhíu mày, không trả lời.
Chu Thư Dập cũng không để ý, tiếp tục ném đĩa cho Đệ Đệ, thở dài nói: “Nếu cháu là chú, mỗi ngày cháu dỗ dành anh ấy còn không kịp. Anh ấy trẻ tuổi xinh đẹp, không có chú thì còn có người khác, nhưng chú đã từng này tuổi rồi, tìm một người vợ cũng không dễ dàng.”
“Chú từng này tuổi?” Chu Mộ Dư nở nụ cười tức giận: “Cháu đang trút giận thay em ấy đúng không?”
Chu Thư Dập nhún vai: “Cháu nào có.”
Chu Mộ Dư lấy một bao thuốc lá từ trong túi ra, rút một điếu ra đặt lên miệng nhưng lại không châm lửa.
Chu Thư Dập liếc gã một cái: “Chus không mang bật lửa à?”
“Không phải, trong lòng buồn bực, ngậm cho đỡ thèm thôi.”
Chu Mộ Dư nói rất bình thản nhưng Chu Thư Dập như lại nghe được chuyện gì rất lớn, trừng mắt hỏi: “Chú cai thuốc?
Chu Mộ Dư bình tĩnh ừ một tiếng.
Từ khi Chu Thư Dập bắt đầu có trí nhớ là Chu Mộ Dư đã bắt đầu hút thuốc rồi, mặc dù không hút nhiều nhưng nhiều năm như vậy cũng không cai khiến Chu Thư Dập nghĩ có lẽ cả đời này gã sẽ không cai thuốc.
“Vì sao?” Chu Thư Dập hỏi.
“Phiền. Hút thuốc xong lại phải đánh răng thay quần áo, thà không hút còn hơn.” Nghĩ đến cái gì, Chu Mộ Dư thản nhiên nhìn thoáng qua hướng nhà ăn: “Chỉ tại cái mũi thính hơn cả chó nghiệp vụ của em ấy, không ngửi được mùi thuốc lá, không ngửi được mùi son phấn, nước hoa của người khác cũng không được, chú cũng coi như sợ ông trời con này rồi. ’
“…” Chu Thư Dập yên lặng cho gã một ánh mắt xem thường: “Chú có bản lĩnh thì nói trước mặt anh ấy đi.”
Chu Mộ Dư cười nhạt: “Khích chú cũng vô dụng.”
Hai người đứng trước cửa nói câu được câu không, mãi đến khi có đám mây đen thổi qua.
Thời tiết mùa hè thay đổi bất thường, không được một lát đã có sấm chớp, Đệ Đệ gặm chiếc đĩa hoảng hốt chạy tới, nhanh chóng trốn phía sau Chu Thư Dập.
Chu Thư Dập bất đắc dĩ: “Đúng là nhát gan.”
“Mưa rồi, vào thôi.” Chu Mộ Dư nói.
Trận mưa này ào ào đổ tới, mây đen che khuất mặt trời, những hạt mưa to như hạt đậu ào ạt đổ xuống, tạt vào bên ngoài cửa kính phát ra những tiếng lộp bộp.
Úc Sương ăn xong bữa sáng, đang chuẩn bị đưa Đệ Đệ ra ngoài tản bộ, nhưng giờ cậu chỉ có thể dựa đầu vào cửa sổ nhìn mưa, ngây người ngửa cổ nhìn trời.
Dù là thời điểm nào, những nơi cậu ở đều giống như một bức tranh tĩnh.
Cánh cửa sổ sát đất càng làm nổi bật lên bóng dáng mảnh manh của Úc Sương. Cậu ngồi một bên cửa sổ, đầu dựa vào cửa sổ, hai hàng lông mi dài tạo bóng trên mặt.
Mèo con ngồi xổm bên cạnh cậu, cũng ngẩng cái đầu nho nhỏ lên theo.
Chu Mộ Dư vô thức thả nhẹ bước chân.
Gã đặt một ly nước ấm vào trong tay Úc Sương, còn có một cái chăn mỏng đặt lên chân Úc Sương: “Bên cửa sổ lạnh.”
Úc Sương từ từ hoàn hồn lại, nháy nháy mắt nhìn Chu Mộ Dư: “Cảm ơn tiên sinh.”
“Meo——” Con mèo nhỏ kêu với Chu Mộ Dư một tiếng, đưa chân lên đẩy đẩy ly nước của Úc Sương.
“Nhóc cũng muốn uống sao?” Chu Mộ Dư nhìn hiểu được ý của con mèo, bất đắc dĩ nói: “Chờ một chút.”
Chu Mộ Dư đi lấy nước cho mèo, Chu Thư Dập đi tới, ngồi xuống bên cạnh Úc Sương.
“Thật không ngờ, chú Hai em sẽ biến thành như vậy.” Chu Thư Dập ám chỉ nói.
Úc Sương khó hiểu: “Là sao?”
“Trước kia chú ấy không thích thú cưng, cũng không kiên nhẫn với chó hay mèo. Nhưng——” Chu Thư Dập nhìn thoáng qua Úc Sương: “Trước kia chú ấy cũng không kiên nhẫn với bất cứ ai. Cho nên có thể hiểu được.”
Úc Sương cụp mắt, không nói tiếp.
Chu Thư Dập huých vào vai cậu: “Sao anh lại khóc, chú ấy ức hiếp anh à?”
Úc Sương ngẩng đầu, chớp chớp lông mi vài cái, giấu đầu hở đuôi rời mắt đi: “Không có, anh không khóc.”
“Em mới không tin, mắt anh đỏ như thỏ vậy. Không phải em nói chứ, chú ấy bắt nạt anh thì anh cứ cãi lại chú ấy đi, anh cứ mắng chú ấy già đi không cần phải sợ đâu. Cãi không thắng thì anh cứ động thủ, anh còn trẻ sợ gì chú ấy chứ?”
Úc Sương không tin được mở to mắt: “Em… Em cũng cãi như vậy với chú ấy sao?”
Chu Thư Dập nhún nhún vai: “Cái đó thì không. Em chọc tức chú ấy rồi bị chú ấy quật bằng thắt lưng, nhưng chú ấy chắc không lấy thắt lưng quật anh đâu.”
Úc Sương nghĩ đến cảnh tượng đó, sợ tới mức run rẩy, nghĩ thầm Chu Mộ Dư cũng không phải không có khả năng lấy thắt lưng quật cậu.
“Tóm lại anh phải cứng rắn hơn, anh đã kết hôn với chú ấy rồi thì còn sợ gì nữa. Chú ấy bắt nạt anh thì anh cứ cãi rồi đòi ly hôn, đảm bảo chú ấy sẽ sợ đến mức ngoan ngoãn ngay. Anh nhìn ba em đi, ông ấy cũng hơn bốn mươi tuổi rồi, mỗi lần mẹ em tức giận không phải ông ấy cũng phải quỳ trên ván giặt đồ đó sao.”
Quỳ trên ván giặt đồ… Úc Sương càng sợ hơn.
Cậu mà dám để cho Chu Mộ Dư quỳ trên ván giặt đồ thì bà cụ Chu sẽ là người đầu tiên ăn sống nuốt tươi cậu mất.
“Không thể, không giống nhau…”
Chu Thư Dập chính nghĩa nói: “Có gì không giống chứ? Nếu anh không như vậy, sau này chú ấy vẫn sẽ bắt nạt anh đó.”
“Chú ấy không có bắt nạt anh…”
Đang nói chuyện, Chu Mộ Dư bưng bát nước cho mèo đi tới: “Nói cái gì đó?”
Úc Sương quay đầu: “Tiên sinh.”
“Hửm.” Chu Mộ Dư xoay người đặt chén nước xuống, thuận tay xoa xoa đầu con mèo, lại xoa xoa đầu Úc Sương: “Ai bắt nạt em?
Chu Thư Dập ở một bên nhỏ giọng nói: “Còn có thể có ai nữa.”
“Không phải,” Úc Sương vội vàng giải thích: “Em không có nói chú bắt nạt em.”
“Thật không?” Chu Mộ Dư nhìn như không để ý, ngược lại rất kiên nhẫn hỏi: “Ngoại trừ tôi, còn có ai có thể bắt nạt em nữa?”
Úc Sương hơi há miệng, không đáp lại được.
Chu Thư Dập bĩu môi, nháy mắt với Úc Sương, trên mặt viết rõ ràng “nhìn đi, em nói rồi mà”. Chu Mộ Dư nhạy bén bắt gặp ánh mắt này, thản nhiên nhìn về phía Chu Thư Dập: “Lại là cháu bày trò sau lưng chú phải không?
“Không hề nha.” Chu Thư Dập bật người phủ nhận: “Cháu chỉ dạy anh ấy đòi lại công đạo khi bị ức hiếp thôi.”
Trong lòng hai chú cháu đều biết rõ ràng, ai cũng không nhường ai, cuối cùng Chu Mộ Dư dời mắt đi, nhìn về phía Úc Sương: “Nó dạy em như thế nào? Em nói thử tôi nghe.”
“Cậu ấy…” Úc Sương lặng lẽ nhìn thoáng qua Chu Thư Dập, cắn răng nói: “Cậu ấy nói, nếu chú còn bắt nạt em, em sẽ làm loạn đòi ly hôn.”