Chương - Phiên ngoại (bốn).
--- Mục tổng, em nói thử xem, tôi vẽ có đẹp không? Rất giống thật đúng không?
Những người quen Từ Ảnh Như đều biết, cô là người dịu dàng như nước.
Dù có chuyện gì cũng đều không thấy cô lớn tiếng phát giận với ai.
Cũng không biết vì sao.
Mỗi lần ở trước mặt Mục Tâm, cô đều cường thế bá đạo.
Mục Tâm bị ép vào một góc, vành tai bị dán lên, cô nhìn chằm chằm Từ Ảnh Như: "Khó coi, không giống."
Cố ý phá đám.
Trước kia bằng cách này, cô có thể thường xuyên khiến sắc mặt của Nguyễn Ức biến đổi, sau đó hai chị em bắt đầu chiến tranh.
Đáng tiếc, đây không phải kịch bản của học tỷ.
Từ Ảnh Như hơi cười, tay đáp bên hông Mục Tâm: "Tôi muốn nhìn một chút xem không giống chỗ nào."
Mục Tâm:...
Lại một lần chạy trối chết.
Mục tổng vào phòng khách uống hết một cốc nước lạnh mới có thể giảm bớt độ ấm trên mặt.
Thấy kẻ khởi xướng Từ Ảnh Như đang bình tĩnh ngồi bên kia gọt táo.
Táo...
Mục Tâm nhớ đến Chính Trực.
Trầm mặc trong chốc lát, cô nhìn Từ Ảnh Như: "Tôi thích Chính Trực."
Từ Ảnh Như gật đầu: "Tôi biết."
Cô đã sớm nhìn thấy điều này.
Mục Tâm kinh ngạc nhìn cô: "Cô không để ý sao?"
Từ góc độ của Mục Tâm, thích một người là phải hoàn toàn chiếm hữu, cô còn nhớ rõ khi Chính Trực có được ranh con, cô đã đau khổ cỡ nào.
Từ Ảnh Như ngẩng đầu nhìn cô, nhàn nhạt: "Để ý."
Tay dùng lực một chút, quả táo bị chọc nát.
Mục Tâm:...
Buông dao xuống, Từ Ảnh Như đi đến bên người Mục Tâm, bắt lấy tay phải của cô.
Mục Tâm nhìn cô chằm chằm, Từ Ảnh Như nhẹ nhàng mở ngón tay của cô ra, để lộ một vết sẹo đã hồi phục nhàn nhạt.
Từ Ảnh Như cúi đầu, nhẹ nhàng hôn xuống: "Còn đau không?"
Có lẽ vì cô ấy quá dịu dàng.
Có lẽ vì Mục tổng bất chợt bị cướp mất hồn phách.
Cô ngơ ngẩn lắc đầu.
Không đau.
Đã bao lâu, vết sẹo đã sớm lành lại.
Từ Ảnh Như nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, nhẹ giọng nói: "Chuyện cũ không thể lại nhớ, quá khứ đều đã đi qua, tôi cũng để ý đến trước đây, nhưng càng muốn có được em sau này."
Sau này...
Giây phút ấy, Mục Tâm không thể không thừa nhận, cô đã dao động.
Nếu cùng là một người ngang bướng cố chấp, Mục Tâm có lẽ còn có thể nghẹn xuống mà xô xát với người kia.
Nhưng dịu dàng thế này...thay đổi liên miên, khiến người khác không đẩy ra được.
Giấc ngủ của Mục tổng lúc đó không quá tốt.
Trên mắt cô có quầng thâm, Nguyễn tổng hết sức rộng lượng: "Em có thể cho chị nghỉ."
Trước đó cô ấy đi hưởng tuần trăng mật cùng Tiểu Vũ, chính Mục Tâm đã chống đỡ tập đoàn.
Mục Tâm lạnh lùng nhìn cô ấy: "Em lại có thể vì đồ ranh con mà giúp người ngoài, ha ha."
Lời nói rất có tính hơn thua.
Nguyễn tổng cũng không tức giận, ngược lại bình thản: "Bây giờ là người ngoài, về sau không nhất định."
Mục Tâm: !!!
Cô sớm muộn cũng bị mấy người này làm tức chết.
Thứ bảy, ngày cũ.
Theo thói quen từ lâu, Mục tổng hoãn mọi công việc.
Ngày này, dù bận rộn cỡ nào, cô sẽ đều để dành thời gian trở về cô nhi viện.
Bởi hôm nay, là sinh nhật của mọi người.
Mục Tâm chuẩn bị đồ đạc thật tốt, mở cửa xe muốn vào, thấy Từ Ảnh Như ở trong liền hoảng sợ.
Từ Ảnh Như mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, tóc cũng buộc lên, thanh thuần như chị gái nhà bên.
"Sao cô lại ở đây?"
Từ Ảnh Như nhẹ cười, chỉ vào hộp bánh kem bên cạnh: "Đi ăn sinh nhật cùng em."
Mục Tâm kháng cự theo bản năng: "Không được, xuống xe."
Cô nhi viện là cấm địa trong nội tâm của cô.
Nơi ấy khóa lại rất nhiều đau khổ bi thương cùng vui sướng hỗn độn cô không muốn ai biết.
Cô không hy vọng bất cứ kẻ nào tiến vào.
Từ Ảnh Như nhìn cô, trong ánh mắt mang theo một tia thành khẩn: "Coi như tôi cầu xin em được không?"
Ngữ khí này, giọng điệu này.
A Sâm ở ghế trước mềm oặt, liều mạng hò hét trong nội tâm.
--- Nhanh, nhanh, đáp ứng cô ấy đi! Đáp ứng cô ấy đi!
Con gái làm nũng là số một.
Từ Ảnh Như rất biết lợi dụng điều này, cũng nhìn ra Mục Tâm thích ăn mềm không ăn cứng.
Dao tốt phải xem lưỡi.
Mục Tâm tuy vẫn lạnh mặt, nhưng cũng không thật sự đuổi người xuống nữa.
Đến cô nhi viện.
Sắc mặt Mục Tâm mới dịu xuống, viện trưởng tóc bạc đã sớm đợi ở cửa, bà chống gậy, biết Tiểu Tâm nhất định sẽ trở về.
Mục Tâm xuống xe, tựa như vội chạy đến bên viện trưởng, dùng sức ôm lấy bà.
Từ Ảnh Như cầm bánh kem nhìn thấy cảnh này, trong lòng như bị thứ gì nhẹ nhàng xẹt qua.
Tình yêu bắt đầu như thế nào.
Đau lòng.
Từ rất sớm, cô đã đau lòng Mục tổng.
Không có nguyên nhân, lại đến mãnh liệt như sóng gió.
Cô nhi viện chuẩn bị một bàn ăn lớn.
Có rất nhiều người quen của Mục Tâm cũng trở lại, Mục Tâm vẫn luôn che giấu tung tích với những người này, mỗi lần đến đây đều sẽ không lái xe quá sang.
Mọi người đều thân thiết vỗ vai, cho nhau những cái ôm.
"Tiểu Tâm."
"Chị Tiểu Tâm."
"Ha ha, Tiểu Tâm vẫn xinh lắm."
......
Đứng trong đám người, Mục Tâm lại được thả lỏng, giống như vừa mới được về nhà.
Viện trưởng ở bên giống như một người mẹ già nhìn đàn con cười tủm tỉm, cuối cùng, bà bị vây quanh giữa đám người, mỗi đứa con đều ôm bà, đều hôn một cái lên mặt bà.
Vẫn là hình ảnh cũ.
A Sâm dỡ đồ, mang đến rất nhiều củi gạo mắm muối cho cô nhi viện.
Nơi này có chút xa với thành phố, người làm thường trú phần nhiều đã lớn tuổi, vài người trẻ cũng bận rộn những việc này nọ.
Vậy nên, mỗi lần Mục Tâm đến đều sẽ dùng khả năng lớn nhất mang nhiều đồ tới.
Cô mua cho viện trưởng bao đầu gối mới, cẩn thận xem xét đôi chân bị giãn tĩnh mạch của bà.
Viện trưởng cười tủm tỉm: "Không sao đâu, Tiểu Tâm, không cần mỗi lần đến đều khẩn trương thế này."
Mục Tâm nghiêm túc xem xét: "Con nghe bác sĩ Lilo nói, ngài thường quên uống thuốc?"
Người già lớn tuổi thường hay quên.
Viện trưởng cười đến bất đắc dĩ: "Con không cần mỗi ngày đều gọi điện thúc giục ta, ta bây giờ còn sợ nhận điện thoại của con đây này."
Mục Tâm thở dài: "Ngài cần phải uống thuốc."
"Được rồi được rồi."
Viện trưởng hôm nay rõ ràng không đặt tâm tư vào việc này, bà lôi kéo cánh tay Mục Tâm, chỉ vào Từ Ảnh Như đang chơi đùa vui vẻ cùng các em nhỏ, nhẹ gọng hỏi: "Cô gái này là ai vậy? Lớn lên cũng thật đẹp."
Người gia ư, đều thích sạch sẽ, không cần trang điểm quá mỹ lệ.
Từ Ảnh Như đều hiểu, cô hôm nay trang điểm rất nhạt, gần như để mặt mộc.
Từ lúc đến đây, cô cũng không như người khác luôn bám theo Mục Tâm, mà thật tự giác đi theo các bạn nhỏ chơi đùa.
Các bạn nhỏ luôn là đơn thuần nhất.
Rất nhiều thời điểm, các em chỉ dùng trực giác để thích một người.
Đột nhiên có một chị lớn đến, còn cười hiền lành với mình, còn ôm mình, trên người lại thơm thơm, bị vuốt tóc cũng không tức giận.
Từ Ảnh Như thật lòng thích các em nhỏ, trước kia ở đại học, cô cùng Tiểu Vũ đại diện cho trường đi thăm nom an ủi các bạn nhỏ xung quanh.
Mục Tâm nhìn Từ Ảnh Như một cách chăm chú, thấy cô ấy thật sự vui vẻ, trong lòng ôm một đứa, trong tay nắm một đứa, sau mông còn có hai ba đứa bám theo.
Sự chú ý của cô ấy đều đặt trên người bọn nhỏ, cũng không nhìn đến Mục Tâm bên này.
Khi cô ấy muốn cùng đi đến đây, Mục Tâm lúc đầu còn nghĩ liệu cô ấy có ghét bỏ, bài xích hay khinh bỉ.
Nhưng hiện giờ...
Trong lòng cô thật hổ thẹn.
Nói thật, Từ Ảnh Như rất tốt với các em, nói ngàn vạn câu dịu dàng, Mục Tâm đều phải chấp nhận.
Cô gái này, lại lặng lẽ khiến cô để ý.
Viện trưởng giữ lại vài người ăn cơm, Mục Tâm làm bếp trưởng, cô nấu cơm tập thể, người bình thường lần đầu tiên đều phải cố hết sức, chiếc nồi kia nặng đến mười mấy cân, nhưng cô lại như đã quen, thẳng eo bê lên không tốn chút sức nào.
Từ Ảnh Như đang ở bên cạnh rửa rau nhìn thấy, viện trưởng cũng đang ngồi làm cùng với cô, nhịn không được khoe khoang: "Tiểu Tâm nhà chúng ta từ nhỏ đã có sức lực, eo đặc biệt khỏe, ai cưới được con bé thật là có phúc."
Từ Ảnh Như:...
Viện trưởng cười tủm tỉm: "Người khác đều là khẩu phật tâm xà, nhưng Tiểu Tâm nhà chúng ta lại là khẩu tiện bụng mật, nếu không cũng không thể độc thân nhiều năm như vậy."
Từ Ảnh Như:...
Vẻ mặt viện trưởng tự tin: "Xinh đẹp, mặt xinh, dáng người cũng ổn."
Từ Ảnh Như:...
Cô hiểu rồi.
Mẹ viện trưởng, con nhất định sẽ cưới cô gái hoàn mỹ này.
Thời điểm ăn xong, Từ Ảnh Như giúp dì hộ công cùng cho các em bé ăn, cho em bé ăn đã khó, còn nhiều bạn như vậy, còn không thiếu các bạn không khỏe hay có bệnh bẩm sinh.
Từ Ảnh Như kiên nhẫn đút ăn từng chút một, nhìn một em bé không có tay, phải dùng cánh tay kẹp thìa, kiên cường ăn từng miếng, vành mắt của cô đỏ lên.
Từ Ảnh Như cúi đầu che giấu, không muốn người khác nhìn thấy, mà khi ngẩng đầu lên, lại đối diện với đôi mắt của Mục Tâm.
Ánh mắt va phải nhau.
Tất cả tình cảm đều trong đó.
Đến lúc rời đi, sắc trời đã tối.
Nhưng các bạn nhỏ vẫn như cũ, khóc lóc đuổi theo gọi từng tiếng "chị Tiểu Tâm", chạy xuống sườn núi mới quay về.
Bà viện trưởng nước mắt lưng tròng chống gậy, tuổi tác đã lớn, luôn hy vọng bọn trẻ trở về nhiều một chút, rốt cuộc gặp một lần liền ít đi một lần, có lẽ một lần gặp lại cũng sẽ là vĩnh biệt.
Trên đường trở về, hai người đều yên lặng.
A Sâm lái xe đến nhà Mục Tâm, Mục Tâm nhìn Từ Ảnh Như: "Vào uống chén trà chứ?"
Đây là lần đầu tiên Mục Tâm chủ động mời Từ Ảnh Như, Từ Ảnh Như nhìn bộ dạng mệt mỏi của cô ấy: "Không cần, em về nhà từ từ nghỉ ngơi đi."
Nói vậy trong lòng cô cũng không chịu nổi.
Từ Ảnh Như mở cửa xe, đang muốn xuống, bất chợt, vòng eo bị người ôm lấy, cô quay đầu lại, Mục Tâm nhìn cô: "Ở lại đi."
Ở lại.
Mỗi lần thế này, đều là lúc cô thấy khổ sở nhất.
Giống như vừa phải rời khỏi gia đình, không thể không trở về hiện thực.
Giống như năm ấy bị cụ đưa đi.
Ánh mắt đau đớn của Mục Tâm làm Từ Ảnh Như đau lòng, cô cũng xuống xe theo.
Bữa chiều là Mục tổng làm, cô biết hai người đều chưa ăn uống gì, liền nấu ít cháo, xào ít rau.
Từ Ảnh Như đã tắm ở phòng cho khách, khi ra ngoài, cô mặc áo ngủ của Mục Tâm, nửa mái tóc còn ướt dán trên bả vai, từng giọt nước rơi xuống, chảy vào nơi cảnh đẹp sâu hút không thể nhìn thấy.
Mục Tâm vốn đang ngồi trên sô pha hút thuốc, khi Từ Ảnh Như nện bước nhẹ nhàng như mèo đến gần, cô không hề nghĩ ngợi, vươn tay ôm lấy eo người kia kéo vòng trong lòng.
Nụ hôn mềm mại bá đạo cứ thế rơi xuống.
Từ Ảnh Như lúc đầu còn kinh ngạc, rồi bắt đầu tiếp nhận nhập tâm.
Áo ngủ tản ra, tóc dài như sa tanh dừng trên đùi Mục Tâm lành lạnh.
Một người dịu dàng như vậy, khi động tình đều thật mềm mại.
Mục Tâm say mê, môi nhẹ nhàng hôn, cảm nhận được sự run rẩy, trong lòng dâng lên một nỗi xúc động chưa từng có.
Cô cũng không biết, một người ưu tú như vậy, luôn yên lặng ở bên cạnh mình, sao mình lại có thể luôn nhẫn tâm đẩy ra đây.
Khi tình nồng đến.
Cháo trong nồi không có người ăn.
Trên giường, gương mặt Từ Ảnh Như như hoa đào, đè lên cánh tay của Mục Tâm, nhìn vào đôi mắt cô ấy: "Tiểu Tâm."
Trái tim cùng thân thể Mục Tâm đều như bị đốt cháy, con mắt hồng hồng nhìn cô chăm chú: "Ừm?"
Cực lực kiềm chế, tay bám trên vòng eo mảnh khảnh của Từ Ảnh Như, giống như chỉ cần dùng sức là có thể kéo cô ấy chết đuối trong lòng mình.
Từ Ảnh Như chăm chú nhìn đôi mắt của cô, nhẹ giọng mà kiên định hỏi: "Em có yêu tôi không?"
Yêu...
Từ này, đối với Mục Tâm thật xa lạ, kể cả với Chính Trực trước kia, cô cũng chỉ dám mơ hồ dùng khái niệm thích.
Mà giờ phút này, đột nhiên nghe thấy từ này.
Mục Tâm run lên một chút, tay lạnh đi.
Yêu sao?
Cô không xứng.
Từ Ảnh Như cười, hai tay nâng cằm Mục Tâm, chóp mũi vuốt ve chóp mũi, "Tôi yêu em."
Thân mình Mục Tâm run rẩy, nước mắt lập tức dâng lên.
Từ Ảnh Như vẫn đang cười, cười vì sự dịu dàng mình đã tìm kiếm nửa đời: "Tôi yêu em, rất yêu em."
Mặc kệ thế nào.
Cô cũng sẽ ở bên Mục Tâm, từng chút vuốt phẳng vết thương trong lòng cô ấy.
Nếu lúc này đây là học tỷ chủ động, có vài địa vị cũng cần thay đổi.
Mục tổng như vậy làm cô mê say.
Cô ẩn nhẫn, cắn môi, tay gắt gao nắm ga giường, nhận lấy tất cả.
Duyên phận là thứ thật kỳ diệu.
Khi Từ Ảnh Như mới gặp Mục Tâm, đều cảm thấy cô ấy là một người bá đạo mạnh mẽ có thể khiến người khác giận sôi.
Nhưng sau này được tiếp xúc.
Cô phát hiện ra, cô ấy chẳng qua là một người dùng cả đời theo đuổi tình yêu, nhưng lại cầu mà không được.
Mục Tâm một bên mắng Nguyễn Ức, một bên lại lặng lẽ gánh vác mọi việc khi cô ấy hưởng tuần trăng mật cùng Tiểu Vũ.
Cô còn thường xuyên thăm bà nội, dặn dò hai bà chú ý thân thể.
Dù cho có bao nhiêu bận rộn, đều sẽ về cô nhi viện, đối xử với viện trưởng như mẹ ruột của mình.
Còn rất nhiều việc khác...
Từ Ảnh Như hôn thật dịu dàng, rơi xuống trên người Mục Tâm lại là một loại dày vò khác.
Cả đời này, cô chưa từng được người khác quý trọng như vậy.
Cuối cùng, cô nhịn không nổi bám vào lưng Từ Ảnh Như, muốn phát tiết, lại sợ làm cô ấy bị thương.
Từ Ảnh Như vui vẻ nhìn bộ dáng rơi lệ của cô, từng chút hôn lên nước mắt người yêu.
Một đêm hoan hưởng.
Sáng hôm sau thức dậy, eo Mục Tâm đau nhức, cô vươn tay muốn chạm vào người bên cạnh, lại chỉ chạm vào một khoảng lạnh lẽo.
Đôi mắt cô tối sầm lại, tưởng như hết thảy hôm qua chỉ là một giấc mơ.
Trong phòng bếp lại truyền đến âm thanh nồi chén gáo bồn.
Trong lúc chờ Mục Tâm tỉnh dậy, Từ Ảnh Như mặc áo sơ mi của cô ấy nấu ăn, trong phòng bếp là một mảng đen sì, cô bướng bỉnh chớp mắt: "Ngại quá, phá hỏng hết đồ của em rồi."
Mục Tâm nhìn cô chằm chằm, không biết làm sao, ánh mắt không dám hướng thẳng.
Từ Ảnh Như cười: "Không thể tưởng tượng được Mục tổng của chúng ta lại ngây thơ như vậy."
Ngủ cũng ngủ rồi, sao tỉnh dậy lại thẹn thùng như vậy?
Mục Tâm đi đến, tay bóp eo Từ Ảnh Như, nhẹ nhàng hôn lên.
Từ Ảnh Như đỡ lấy sức nặng của cô ấy, thân mình hơi lùi về sau.
Cuối cùng, quần áo bị cởi bỏ, cô kiềm chế né tránh: "Không được."
Mục Tâm nhìn cô chằm chằm, trên môi là một màu ửng đỏ.
Tay Từ Ảnh Như bám trên cổ cô ấy, mắt nhìn mắt: "Trước khi em nói yêu tôi."
Cô đẩy Mục Tâm, khiến cô ấy ngã xuống sô pha: "Chỉ có thể làm thụ."
Mục Tâm còn chưa kịp nói gì.
Bỗng nghe thấy tiếng "kẽo kẹt" cùng âm thanh bước vào.
Từ Ảnh Như cùng Mục Tâm đều dựng tóc lên.
Liền thấy Tiểu Vũ xách một túi đồ ăn trong tay oán giận với Nguyễn Ức: "Sớm như vậy đã bắt mình làm đầu bếp, mình --- á ---"
Cô hiển nhiên không nghĩ học tỷ lại ở đây, đôi mắt thẳng tắp, đồ trong tay rơi xuống đất.
Nguyễn Ức cũng kinh ngạc, phản ứng đầu tiên là giơ tay che hai mắt Tiểu Vũ lại.
Tiểu Vũ:...
Quần áo trên người Mục Tâm lộn xộn, sơ mi của học tỷ bị trượt xuống lộ ra bả vai.
Nguyễn Ức nhìn Từ Ảnh Như: "Che lại một chút."
Từ Ảnh Như mặc lại áo.
Thấy cô ấy xong rồi, hoàn toàn mặc kệ Mục Tâm còn chưa sửa sang lại, Nguyễn Ức buông bàn tay đang che mắt Tiểu Vũ xuống.
Mục Tâm:...
Cái đồ em gái này...!
Bữa ăn hôm nay, không khí vui vẻ một cách kỳ diệu.
Tiểu Vũ tự nghĩ trong lòng, một phần là vui mừng cho học tỷ, mặt khác, nhìn thấy một đống dấu hôn trên cổ mụ phù thủy, rõ ràng là hôm qua làm thụ!
A ha ha ha ha, chị ta cũng có ngày này cơ đấy.
Nguyễn Ức véo Tiểu Vũ một phát, ném cho một cái lườm chết người.
"Cuối tuần là đại thọ tám mươi của bà nội."
Mục Tâm mở miệng, Nguyễn Ức nghe xong gật đầu, dựa theo tập tục trong nhà, mừng thọ càng cao càng không thể quá phô trương, chỉ cần người một nhà cùng nhau tụ tập, sau đó để dành một phần cho việc từ thiện.
"Em cùng Tiểu Vũ trước tiên sẽ về nhà ở một tuần."
Nguyễn Ức lên tiếng, Tiểu Vũ cũng gật đầu: "Về vấn đề cơm nước, em sẽ làm thịt kho cá, món bà nội thích nhất."
"Chị có tính toán gì chưa?"
Nguyễn Ức nhìn Mục Tâm, Mục Tâm không nói gì, yên lặng uống rượu, sau đó nắm tay Từ Ảnh Như: "Dẫn về gặp bà nội, bằng không bà lão lại muốn bận rộn."
Không chỉ Chính Trực Tiểu Vũ, ngay cả Từ Ảnh Như cũng kinh ngạc.
Mục Tâm nhìn vào đôi mắt Từ Ảnh Như: "Sao vậy, chị còn ý tưởng gì khác không?"
"Không...không có."
Từ Ảnh Như chỉ là giật mình, cái đồ thẹn thùng còn chưa dám nói yêu này, lại đột nhiên muốn dẫn mình về gặp người lớn.
Nguyễn Ức gật đầu: "Vừa lúc, quyết định được là tốt rồi."
Mục Tâm nhướng mày: "Không phải cuối cùng cũng vứt bỏ được phiền toái rồi sao? Tâm nguyện nhiều năm cũng thành hiện thực đúng không?"
Nguyễn Ức: "Là tâm nguyện từ nhỏ đến lớn."
Mục Tâm:...
Lại bắt đầu.
Tiểu Vũ xoắn tay, hai chị em nhà này lại muốn cãi nhau, cô liếc mắt với Từ Ảnh Như, đang muốn chạy trốn.
Mục Tâm đè Từ Ảnh Như lại, cực kỳ bình thản: "Chọn một ngày đi."
Ngày nào?
Từ Ảnh Như nhìn Mục Tâm, Mục Tâm lại không có biểu cảm gì: "Em là một người rất truyền thống, chị đã ngủ với em rồi, chẳng lẽ không muốn chịu trách nhiệm sao?"
Đương nhiên là phải đi lĩnh chứng.
Từ Ảnh Như:...
Không khí hình như hơi xấu hổ.
Mục Tâm nhìn Nguyễn Ức: "Em còn điều gì muốn dặn dò không?"
Nguyễn Ức nhăn mày: "Bao giờ về nhà, tốt nhất đừng để bà nội biết chị là thụ, bằng không bà lại phải uống thuốc hạ huyết áp."
Tiểu Vũ:...
Mục Tâm:...
Học tỷ:...
Cuối ngày, đêm khuya tĩnh lặng.
Lăn lộn hết một ngày, Từ Ảnh Như cũng mệt mỏi, cô thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Nhưng bị chặn lại.
Mục Tâm mới vừa tắm xong, mặc một chiếc áo ngủ tối màu, trên tay còn giơ ly rượu, nhàn nhạt hỏi: "Định đi đâu đấy?"
Áo ngủ kia quá mỏng, Từ Ảnh Như cũng ngượng ngùng, khuôn mặt có chút hồng, rũ đầu: "Về nhà, chẳng lẽ vẫn ở lại chỗ của em?"
Cô chỉ tùy tiện hỏi, cũng mang theo thói quen bình thường muốn cãi nhau cùng Mục Tâm.
Nhưng ai biết, giờ phút này, Mục tổng buông ly rượu đi đến bên Từ Ảnh Như.
Không biết làm sao, trái tim Từ Ảnh Như bỗng đập nhanh hơn.
Mục Tâm tất nhiên cũng cảm giác được, khóe môi cong lên, một tay vuốt cằm Từ Ảnh Như: "Không phải vừa nãy còn rất lợi hại sao? Bây giờ liền thẹn thùng rồi? Không phải chị cố ý dụ dỗ em đấy chứ?"
Từ Ảnh Như xấu hổ buồn bực muốn đẩy Mục Tâm, nhưng tay lại mềm như bông không có chút sức lực nào.
Mục Tâm hơi dùng lực kéo người nọ vào trong lòng, trong miệng còn hương rượu nhàn nhạt, như đang đùa dai, chơi đùa với vành tai Từ Ảnh Như: "Em muốn cưới chị."
Trong lòng Từ Ảnh Như đột nhiên run lên.
Ý cười bên miệng Mục Tâm càng đậm: "Còn cần em nói nữa không?"
Từ Ảnh Như cắn môi, hờn dỗi nhìn cô.
Mục Tâm cười: "Nói gì nhỉ? Em quên mất rồi."
Linh hồn nhỏ bé của Từ Ảnh Như lúc này đã bị Mục Tâm bắt đi mất, cô không hề nghĩ ngợi: "Tôi yêu em."
Nói xong, cô mới ý thức được mình vừa bị lừa.
Thấy người ta bị chọc thẹn quá thành giận, Mục tổng rất hài lòng, tay nắm lấy tay, đè cô ấy xuống sô pha, lấy một phương thức khống chế tuyệt đối bắt đầu hôn xuống lưng cô ấy: "Cũng được, em yêu chị."
Từ Ảnh Như run rẩy lợi hại, lời nói không hoàn chỉnh: "Em...em...vô lại."
Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên cô bị người ta nói là đồ vô lại.
Mục tổng cả đời này đã dính phải rất nhiều tiếng xấu, nhưng tên gọi này lại thật mới mẻ, cô cười: "Chúng mình bây giờ liền làm chuyện vô lại đi."
Cần cổ của Từ Ảnh Như đều bị thiêu đỏ, tay cô bám vào lưng Mục Tâm, dùng sức để lại từng dấu vết trên đấy: "Đừng, đừng tưởng là tôi không biết em đang nghĩ gì."
Còn không phải vì Mục tổng bị Chính Trực dọa sẽ làm bà nội thật sự phải uống thuốc hạ huyết áp sao.
Lúc này, thân thể lẫn nội tâm của Mục Tâm đều nhập vào, Từ Ảnh Như nói gì, cô đều không cãi lại, chỉ nắm chặt tay cô ấy nỉ non: "Mạnh miệng như vậy, em lại muốn nhìn xem, chị có thể mắng đến bao giờ?"
Mắng...
Từ Ảnh Như vẫn luôn kiên trì mắng, chỉ là sau đó, lời mắng tựa như thay đổi.
Khiến Mục Tâm nhiệt huyết sôi trào.
Giữa trưa hôm sau, đã nói gia đình phải tụ họp, hai người này còn chưa thèm đến.
Khi Mục Tâm tỉnh lại, nhìn điện thoại, đầu ngốc ngốc một chút, nhanh chóng gọi cho bà nội.
Trong video.
Bà nội đằng đằng sát khí: "Con! Bao giờ con mới chịu đến đây?"
Mục Tâm cười: "Lập tức đến đây, bà nội."
"Mục tổng bận rộn nhỉ, sinh nhật bà nội còn dám đến muộn."
Bà nội Nguyễn quả thật sắp tức chết rồi, bên kia màn hình, Chính Trực ngó qua nhìn Mục Tâm.
Mục Tâm dạt dào đắc ý, cố ý cho bà nội nhìn vết đỏ trên cổ mình: "Chính là bận chuyện này, trong nhà không thể đều là Chính Trực như thế, chờ con gọi người liền lập tức đến ngay."
Nói xong, không đợi bà nội phản ứng, Chính Trực liền cúp điện thoại hộ.
Bà nội đúng là trùm biến sắc.
Vừa mới còn giăng đầy mây đen, bây giờ lại xán lạn như ánh mặt trời.
Bà thỏa mãn nhìn Chính Trực: "Vẫn là chị của con thích tranh đua."
Chính Trực đen mặt, nhìn sang Tiểu Vũ đang nghịch bánh kem, Tiểu Vũ giống như có tính tự cảm ứng, quay đầu cười vui vẻ với Chính Trực, khi thấy biểu tình đông lạnh của người ta liền ngây ngẩn.
Ông trời lại hết sức phối hợp.
Một tiếng ầm vang, sét bắt đầu đánh xuống, bà nội Nguyễn không vui: "Tiểu Tâm còn chưa đến, sao trời lại mưa đây?"
Sắc mặt Chính Trực hòa hoãn một chút, đôi mắt không hề rời khỏi Tiểu Vũ: "Đúng
»