Chương .
--- Không cần, chuyện này chỉ tôi mới có thể làm.
Nguyễn Ức nói bâng quơ nhẹ nhàng, ánh mắt dừng trên người Tiểu Vũ, rất lâu chưa từng rời đi.
Tiểu Vũ chính là đồ ngốc, nếu không phải trí nhớ không tốt, cũng không đến mức quên Chính Trực khi nhỏ đã không giống người thường.
Mấy ngày hôm trước làm chuyện kia, Nguyễn Ức nói gì, cô đều như bồ câu thì thầm mà thả bay.
Lúc này, cô còn đang nghĩ xem tối nên ăn gì cùng Nguyễn Ức: "Mai xuất viện, cậu muốn ăn gì không?"
Dạo này đều ăn cháo theo Nguyễn tổng, mặt cũng sắp tái rồi.
Nguyễn Ức không quá hứng thú với ăn uống, trước đây nếu Tiểu Vũ hỏi, cô đều trả lời "tùy", nhưng hôm nay, khóe môi của cô cong lên: "Ừ, quả thật muốn ăn."
"Cái gì?"
Tiểu Vũ phấn khởi, mấy khi Nguyễn tổng mở miệng, hưng phấn hơn so với được ăn ngon.
Nguyễn Ức nhìn môi cô chăm chú, một lát mới nói: "Vẫn còn sớm, để muộn một chút đi."
Muộn một chút?
Tiểu Vũ hiểu rồi, Nguyễn tổng muốn ăn khuya.
Nguyễn tổng không phải muốn ăn khuya sao?
Giờ này, bệnh viện vẫn còn nhiều người đến người đi như nước chảy. Có vài việc không tiện lắm.
A Luân nhìn hai người cũng hiểu được cái gì, tràn đầy đồng tình đến bên cạnh Tiểu Vũ, vỗ vỗ vai cô: "Em gái."
Tiểu Vũ hoảng sợ, "Cái gì?"
Cô cảnh giác nhìn A Luân, ban ngày ban mặt gọi thân mật như vậy làm gì? Có phải lại đánh cược gì với chị Yên không?
A Luân thấm thía: "Em phải bảo trọng."
Tiểu Vũ giật mình, "Chị không sao chứ?"
Sao cái gì mà sao!
Vì sao tự nhiên lại dùng ánh mắt thù hận sâu nặng như vậy nhìn mình.
Giống như...sắp rơi vào miệng hổ.
Tiểu Vũ không để ý đến A Luân, cô còn rất nhiều việc phải hoàn thành.
Cô chạy từ tầng một đến tầng hai.
Cùng Nguyễn Ức ở bệnh viện nửa tháng, nơi này cũng sắp thành nhà của cô.
Cùng bà cụ này ôm một chút, quấy em gái nhỏ bị ốm một chút, thời gian một buổi trưa bị ép đầy.
Vì được báo rằng buổi tối không thể đến , Mục Tâm liền tới khi chiều.
Vết thương trên tay đã tốt lên rất nhiều, băng gạc cũng được tháo, chỉ là vẫn không thể hoạt động.
Cô vẫn ngồi kia gọt táo giúp Nguyễn Ức, nhàn nhạt: "Tôi và bà nội đã sắp xếp chuyện công ty rồi."
Cô biết Tô Tiêu Vũ vẫn luôn mồm nói muốn đưa Nguyễn Ức về nhà.
Lấy mức độ yêu chiều của Chính Trực với ranh con kia, nhất định sẽ đi.
Nguyễn Ức cũng không đáp lại.
Mục Tâm gọt táo xong đang muốn đặt lên đĩa, Nguyễn Ức đột nhiên vươn tay cầm lấy.
Mục Tâm lắp bắp kinh hãi, mở to hai mắt nhìn Nguyễn Ức, Nguyễn Ức vẫn là bộ dạng cũ, không nhìn Mục Tâm, môi đỏ hé mở cắn một miếng.
Chỉ là đơn giản tiếp nhận, không một câu nói nào cũng đủ khiến vành mắt Mục Tâm đỏ lên, cô trầm mặc trong chốc lát, kỳ thật rất muốn hỏi Nguyễn Ức một câu.
--- Chính Trực, nếu...tôi năm đó không được nhận nuôi từ cô nhi viện, sẽ không trở thành chị của em.
Cũng sẽ giống Tô Tiêu Vũ, vui vẻ lớn lên, em có yêu tôi không?
Nhưng cô không dám hỏi.
Cô biết đáp án.
Tuy rằng tâm đã ngàn xuyên trăm khủng, nhưng vẫn sẽ đau.
Tiểu Vũ trở về đã sắp tám giờ.
Tuy rằng hiện tại giấc ngủ của Nguyễn Ức đã khá hơn, nhưng cô vẫn phải ôm notebook xử lý công việc đến mười một giờ.
Tiểu Vũ đã quen nhìn cô làm việc nghỉ ngơi, nhìn thời gian, cười hỏi: "Thế nào, Chính Trực, đói chưa? Có thể ăn bữa khuya rồi chứ?"
Kỳ quái.
Nguyễn Ức hôm nay đã tắm rồi, còn thay áo bệnh nhân đổi thành áo ngủ tơ lụa màu trắng.
Cô giương mắt nhìn Tiểu Vũ, không biểu cảm: "Ừ, cậu đi tắm trước đã."
Tô Tiêu Vũ ngẩn người, lau mồ hôi trên trán: "Không ăn trước sao?"
Chắc là ăn xong rồi tắm đi. Vậy mới không phải tắm lại, người đều ám mùi.
Nguyễn tổng chăm chú nhìn cô, cũng không nói lời nào, Tiểu Vũ run lên một chút, cảm giác có gì không thích hợp.
Chẳng lẽ muốn xuất viện, cả người đột nhiên khỏe lên?
Tiểu Vũ tắm hơi lâu.
Cô cũng không biết vì sao, trong lòng dựng lông không yên ổn.
Buổi tối bác sĩ đều sẽ đi kiểm tra các phòng, đặc biệt là Nguyễn Ức, nhất định sẽ để ý nhiều hơn, kiểm tra nhiều lần, nhưng hôm nay một bóng người cũng không có.
Hơn nữa...
A Luân, chị Yên, bà nội...hay Mục Tâm hay đánh úp cũng không đến.
Dần dần, nước tắm càng lạnh.
Ngoài cửa, giọng nói của Nguyễn Ức vọng đến, "Trốn cái gì? Nhanh ra đây."
Tiểu Vũ căng thẳng, đôi tay che ở ngực theo bản năng, lúc sau, cô mới nhận ra trong phòng tắm chỉ có mình mình.
Tim nhảy thình thịch lợi hại.
Không biết là thẹn thùng hay vui sướng hay bất an.
Đến lúc Tiểu Vũ đi ra, cũng không biết có phải do thấm nước nóng quá lâu, gương mặt hồng thấu.
Nguyễn Ức nhìn cô: "Lại đây."
Đáng chết...
Bây giờ lại gọi như vậy, thật sự làm cho có cảm giác!
Tiểu Vũ đi đến, lập tức nhào vào trong lòng Nguyễn Ức, Nguyễn Ức vuốt mái tóc ướt át: "Đang nghĩ cái gì?"
Tâm Tiểu Vũ cũng chảy ra.
Đang nghĩ gì á?
Cậu nói xem người ta đang nghĩ gì?
Nguyễn Ức biểu tình nhàn nhạt như ngày thường: "Lấy máy sấy làm khô tóc đi, buổi tối bật điều hòa sẽ đau đầu."
Tiểu Vũ ngẩn người nhìn Nguyễn Ức, liền...như vậy? Lúc này Nguyễn tổng không phải nên xông lên xong yêu đương các thứ sao?
Nguyễn Ức nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, cười như không cười: "Sao vậy? Vẫn muốn làm nũng?"
Tiểu Vũ:...
Không có đâu!
Tiểu Vũ giận dỗi mở ngăn tủ, lấy máy sấy từ bên trong, trực tiếp nhét vào trong tay Nguyễn Ức.
Dám để cho Nguyễn tổng hầu hạ. Đúng là ăn gan hùm mật gấu.
Tiểu Vũ giờ đây đã thành gấu báo chuyên nghiệp.
Tay nghề Nguyễn Ức rất tốt. Thật dịu dàng.
Cùng tiếng "ong ong" của máy sấy, cả người Tiểu Vũ cũng không được tự nhiên.
Dù gì cô cũng là thiếu nữ hết sức trong sáng.
Trước đây chưa từng có kinh nghiệm gì đó.
Nguyễn tổng sấy tóc cho cô như mọi khi, nhưng vì sao cô vẫn cảm giác cả người không được thoải mái?
Động tác của Nguyễn Ức lại quá nhẹ nhàng, khiến da gà đều phải nổi lên.
Cô làm khô từng sợi tóc cho Tiểu Vũ, nhẹ giọng nói: "Khoảng thời gian này, cậu vất vả rồi."
Tiểu Vũ tựa về phía sau, đến gần trong lòng cô: "Cậu biết thì tốt, về sau phải khỏe mạnh, đừng làm mình lại phải nhọc lòng đi theo, nếu tính sinh nhật, cậu còn lớn hơn mình, cậu phải chăm sóc mình."
Ôi chao, lại bắt đầu làm nũng.
Nguyễn Ức cười, tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiểu Vũ, nhìn cô nhịn không được run rẩy: "Cậu nói, nên chăm sóc thế nào đây?"
Chăm sóc thế nào đây?
Tiểu Vũ không biết.
Cô thấy cằm mình bị nắm.
Sau đó, hình ảnh đã từng nhìn thấy rất nhiều trong mộng xuất hiện.
Nguyễn Ức nhẹ nhàng hôn cô.
Nụ hôn thật thuần, thật nhẹ, như thể Tiểu Vũ là bảo bối dễ vỡ.
Cô không muốn dùng sức.
Nhưng với Tiểu Vũ, đây lại là một loại trừng phạt, tay cô vòng quanh eo Nguyễn Ức muốn dán vào, Nguyễn Ức lại né tránh.
Dục đến còn xấu hổ. Chiêu này được với ai?
Nguyễn tổng tiện tay cho tiểu Vũ gậy ông đập lưng ông.
Lăn lộn luôn phải trả lại.
Nguyễn tổng dám làm dám chịu, trước nay cô vẫn luôn có thù tất báo, hôm nay nhất định sẽ không tha cho Tô Tiêu Vũ.
Trả lại toàn bộ "sỉ nhục" đã chịu mấy ngày nay.
Tiểu Vũ ngã xuống một bên như con lật đật.
Máy sấy được tắt đi.
Điều hòa vẫn đang mở, vốn dĩ không nên nóng, nhưng sự dịu dàng ướt át kia lại như đang trừng phạt.
Tô Tiêu Vũ cảm thấy cả người mình đều đổ mồ hôi, nhịn không được giật giật, Nguyễn Ức đè lại, môi vẫn dán lên lưng cô: "Đừng nhúc nhích."
Cô cũng không muốn.
Tra tấn còn tiếp tục.
Tiểu Vũ vươn tay muốn tắt đèn, Nguyễn Ức lại nhanh hơn một bước, nắm chặt tay cô: "Không được nhúc nhích."
Trong mắt Tiểu Vũ là một mảnh mê ly, trên trán đều là mồ hôi: "Cậu...cậu muốn làm gì."
Muốn làm gì ư?
Nguyễn Ức bắt lấy cổ tay Tiểu Vũ: "Mình muốn gì, cậu còn không biết sao?"
Đáng chết.
Vì sao phải dùng ánh mắt quyến rũ kia nhìn mình?
Vì sao phải dùng giọng nói mê hoặc kia với mình?
Tiểu Vũ không chịu nổi.
Trước đây khi ở bệnh viện nhàm chát, cô còn bắt nạt Nguyễn Ức, muốn vật tay với cô ấy.
A Luân ngồi bên cạnh xem mắt thẳng lăng, Nguyễn Ức là người bệnh, sao có thể so được, nhìn sang Tô Tiêu Vũ: "Có ý gì sao?"
"Đương nhiên." Tiểu Vũ thỏa mãn cực kỳ, "Mình khỏe hơn cậu."
Nguyễn Ức cười, cô nhìn vào mắt Tô Tiêu Vũ, như thể đang tiến vào trong lòng, "Kết quả đều như nhau."
Đúng vậy.
Kết quả đều như nhau.
Trùm cuối lên sàn, tay mơ rốt cuộc mới biết thế nào là lễ độ.
Hương thơm, môi đỏ, tóc dài.
Tiểu Vũ cũng không biết mình còn có thể thụ thành cái dạng này, cả người đều không thoải mái, Nguyễn Ức hôn mỗi nơi một chút, cô đều nhịn không được muốn trốn.
Cổ tay bị nắm chặt.
Tiểu Vũ mới biết trò vật tay trước đây có bao nhiêu buồn cười.
Lúc này, cô thật sự một chút sức lực cũng không có.
Mười ngón tay đan vào nhau.
Nguyễn Ức chống thân mình nhìn Tô Tiêu Vũ, con ngươi đen như mực, say mê từ khi mới gặp, chỉ là bên trong không còn lạnh lẽo, thay vào đó là từng ngọn lửa thiêu đốt.
Vì Tô Tiêu Vũ mà thiêu đốt.
Quá kịch liệt.
Ngoài cửa sổ lại bắt đầu tí tách mưa rơi.
Dự báo thời tiết nói, hôm nay sẽ mưa cả đêm.
Tiểu Vũ vốn dĩ không vui, nhưng hiện tại đột nhiên có chút may mắn, cũng may là trời mưa, tiếng mưa rơi xuống sẽ che đậy thanh âm khó có thể miêu tả.
Cuối cùng, Tiểu Vũ như con mèo meo meo rúc vào, Nguyễn Ức nhìn cô: "Mệt không?"
Mệt chứ sao không mệt.
Tiểu Vũ không nhúc nhích, Nguyễn Ức cười, cô nhìn Tô Tiêu Vũ: "Cậu còn nhớ, trong lúc ở bệnh viện đã trêu chọc mình tổng cộng bao nhiêu lần không?"
Ai mà nhớ được!
Trí nhớ người ta đã không tốt rồi.
Nhưng Nguyễn tổng thì ngược lại, ý vị sâu xa: "Bảy lần. Mình nghĩ, liệu có cần kỷ niệm ý nghĩa gì không."
Tiểu Vũ bắt lấy thành giường lạnh lẽo, bị Nguyễn Ức mạnh mẽ tóm lại.
Cuối cùng.
Tiểu Vũ thật sự nhịn không được xin tha, "Nơi này...là bệnh viện."
Nguyễn Ức "ừ" một tiếng, đôi mắt mất khống chế nhìn cô: "Không phải càng tiện sao?"
Tiểu Vũ:...
Tiện cái gì mà tiện.
Nguyễn tổng muốn đùa chết cô, sau đó tiện cứu sao?
Mưa càng ngày càng lớn.
Tiểu Vũ cảm giác bản thân như con cá bị ném lên bờ.
Nguyễn Ức mạnh mẽ chọc con cá kia, lăn qua lộn lại, lặp đi lặp lại.
Tiếng mưa cùng tiếng xin tha nối thành một mảnh.
Cuối cùng, Nguyễn Ức nhéo cằm Tiểu Vũ, nhìn vào mắt cô, nhàn nhạt: "Không thể tưởng tượng được cậu là cái dạng này, quá không rụt rè."
Đừng nói phản công.
Tiểu Vũ còn không có sức dựng ngón giữa.
Cô rúc thành một cục, chiếm hết một góc giường bệnh, trốn thật xa khỏi Nguyễn Ức.
Sáng sớm hôm sau.
Bà nội muốn đích thân đến đón cháu gái, lại ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Nguyễn Ức: "Bà nội, bà cùng A Luân còn có chị Yên đừng đến đây vội, con còn có chút việc, gọi Tống Từ đến đón con."
Tống Từ là người Nguyễn Ức mới bồi dưỡng.
Nhìn trúng chủ yếu là vì anh ta không nhiều lời, quan trọng nhất là chuyện gì cũng không nói với Nguyễn Thu.
Bà nội ngẩn người cúp điện thoại, nhìn sang phu nhân: "Tôi thấy có gì đấy không thích hợp, không phải lại có chuyện xấu chứ?"
Chuyện của Mục Tâm đã dọa sợ bà.
Bà nội lại gọi riêng cho A Luân cùng Lý Yên, ai ngờ hai người cũng trả lời không sai biệt: "Bà chủ tịch, chúng cháu đều rất lo lắng, Nguyễn tổng không hề nói nguyên nhân, đột nhiên bảo không cho chúng cháu đến gặp cô ấy."
Càng ngày càng làm người ta lo lắng!
Bà nội Nguyễn gãi tóc, trong đầu đã hiện ra đủ loại hình ảnh.
Thứ nhất, ngày hôm qua Tiểu Vũ cùng Chính Trực đi dạo quanh bệnh viện bị xe đụng?
Thứ hai, Chính Trực lại...bị kiểm tra ra chỗ nào không ổn? Bà đã thấy hình ảnh chính mình khóc thút thít đấm ngực dậm chất sắp hỏng.
Thứ ba ---
"Được rồi." Bà nội Sở đánh gãy, "Đến nhìn sẽ biết."
Thật sự là dao sắc chặt đay rối.
Hai bà nội, A Luân, Lý Yên, còn có Mục Tâm đến sau, mấy người vô cùng lo lắng lên đường.
Trên đường đi, thần sắc mọi người căng thẳng, khẩn trương đến một câu cũng không nói.
Bệnh viện.
Đồng chí Tô Tiêu Vũ như cao su nằm nhoài trên giường, nói cũng không ra hơi: "Nước...help, who help me?"
Nguyễn Ức thương tình đưa nước cho cô: "Đã bảo cậu không cần kêu quá to rồi."
Tô Tiêu Vũ:...
Nghe xem!
Mọi người nghe xem!
Đây là lời của Nguyễn tổng mặt người dạ thú!
Nguyễn Ức khom lưng dọn đồ, Tô Tiêu Vũ thì nằm trên giường bệnh, hôm qua hai người lăn lộn đến sáu giờ mới ngủ, đến bây giờ, không chỉ cả người vô lực, chỗ nào cũng đều đau, quan trọng nhất là chân mềm nhũn đứng dậy không nổi.
Nguyễn Ức sửa sang lại quần áo: "Trước giờ mình đều không làm những việc này."
Tô Tiêu Vũ:..
Mình cần phải cảm kích Nguyễn tổng đúng không?
Nguyễn Ức nhìn cô: "Thể chất của cậu không được, phải rèn luyện nhiều."
Tô Tiêu Vũ:...
Nguyễn tổng nếu không cần nói, mời ngài yên lặng cho.
"Mọi người..." Tiểu Vũ mở miệng đều biến thành giọng vịt hết sức gợi cảm, Nguyễn Ức nhăn mày, "Như thế nào, mình mà cậu cũng không tin?"
Tô Tiêu Vũ nào dám không tin, cô yên tâm, vô cùng đáng thương nằm trên giường bệnh: "Mình...lo lắng...nếu hiện tại mà bị nhìn thấy, mình không sống nổi."
Vừa dứt lời.
Cửa phòng bệnh bị mở ra.
Bà nội Nguyễn dẫn theo một đám người kêu to: "Làm sao vậy? Đây là làm sao vậy?"
Nguyễn Ức:...
Tiểu Vũ:...
Mọi người liền nhìn thấy Tiểu Vũ sắc mặt tái nhợt, quầng thâm đầy mắt mà giật nảy mình, Lý Yên đau lòng nhất, chạy lên, "Tiểu Vũ, em làm sao vậy?"
Tiểu Vũ đã trực tiếp mất hồn.
Con đường tương lai...mặt mũi tương lai, đều không nhìn thấy nữa rồi.
Nguyễn tổng rốt cuộc cũng là người từng trải, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh: "Không có việc gì, chính là nhiều việc quá, có hơi mệt, nghỉ ngơi một chút."
Lý Yên vô cùng đau đớn, nhìn sắc mặt tái nhợt của Tiểu Vũ: "Ai khiến em như vậy?"
Mới có một ngày, Tiểu Vũ đã phải nằm trên giường bệnh?
Ai có thể khiến đứa bé này làm việc đến mệt thành như vậy?
"Tiểu Vũ!" A Luân cũng bốc hỏa: "Em làm sao vậy, đột nhiên bị bệnh? Còn bắt em làm việc, ai làm?"
Bà nội Nguyễn cũng đau lòng muốn chết, "Ai làm?"
Mọi người đều đang hỏi ai làm.
Chỉ có bà nội Sở trầm mặc.
Qua hơn nửa ngày.
Chờ không khí phẫn nộ đều bị khống chế.
Mọi người đều như nhận ra điều gì, lại không thể tin được...
Bà nội Sở chậm rãi quay đầu nhìn Nguyễn Ức: "Con ---?"
Nguyễn Ức bình tĩnh gật đầu: "Vâng, con ---" cô nhìn bà nội Nguyễn, cảm thấy lời này không phù hợp với thân phận của mình, cho bà nội Nguyễn một ánh mắt ý bảo.
Bà nội Nguyễn nhanh chóng lĩnh ngộ, che lại miệng mình, ngoài mặt khổ sở, trong mắt đã sớm nổi lên nước mắt hạnh phúc "người nhà họ Nguyễn chịu lật người làm công: "Con làm! Chính Trực, là con làm? Tiểu Vũ, phải không? Là nó làm đúng không?"
Tiểu Vũ:...
Ứ ứ ứ.
Tránh ra, tôi muốn đi tìm cái chết.
--------
Tác giả có lời muốn nói: Tiếng Trung thật là phong phú giàu ý nghĩa.
Đại thù của Nguyễn tổng đã được báo.