Chương .
Dân gian có câu "Cầu gì được nấy".
Ánh mắt Nguyễn Ức câu lấy Mục Tâm, nhàn nhạt nói: "Chúng tôi đã ngủ cùng nhau."
Thử đi thử lại nhiều lần như vậy, còn không phải vì muốn biết chính mình với Tiểu Vũ là thế nào sao?
Vậy không bằng thẳng thắn nói ra cho cô ấy.
Mục Tâm như biến thành con thú điên cuồng, đôi mắt đỏ như thấm máu, hàm răng như muốn cắn nát: "Em nghiêm túc?"
Địa vị này, thân phận này của các cô.
Ngủ, không chứng tỏ nhất định có cảm tình, có lẽ chỉ để giải quyết nhu cầu sinh lý.
Nhưng Nguyễn Ức có thói ở sạch thế nào, thái độ với chuyện tình cảm thế nào, Mục Tâm vẫn nghiêm túc, chỉ là cô vẫn muốn thử may mắn, càng hy vọng Nguyễn Ức sẽ nói không phải, chúng tôi chỉ chơi đùa một chút.
Nguyễn Ức nhìn đôi mắt Mục Tâm, lại một lần nữa đánh nát tâm cô: "Tôi muốn viết tên Tiểu Vũ vào gia phả, trăm năm sau, chúng tôi tẫn nhập cùng táng."
--- Viết tên vào gia phả, tẫn nhập cùng táng.
Sợ là lời âu yếm mỹ lệ nhất, lời thề trân trọng nhất thế gian này.
Nước mắt Mục Tâm không ngừng rơi xuống, căn bản khống chế không nổi: "Em yêu cô ta."
Nguyễn Ức nhìn cô, gật đầu: "Đúng vậy, tôi yêu cậu ấy."
Được.
Mục Tâm cảm giác tim mình như bị xé rách, một câu của Nguyễn Ức đã ném đi rất nhiều lý trí cùng may mắn của cô.
Cô chưa bao giờ phải thử điều gì nhiều thế này.
"Mục Tâm." Nguyễn Ức nhìn đôi mắt của cô, dùng giọng nói lạnh lẽo nói ra sự thật thường xuyên treo bên miệng bao năm nay: "Chị là chị gái của tôi, trước kia cũng vậy, hiện tại là vậy, tương lai vẫn sẽ vậy."
Mục Tâm nhìn Nguyễn Ức, cảm thấy vừa buồn cười vừa muốn khóc: "Tôi nên vui đúng không?"
"Không phải sao?" Nguyễn Ức nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu kín. Năm đó, nhà họ Nguyễn chỉ còn lại hai người, tuy rằng Nguyễn Ức không thể hiện, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Mục Tâm run bần bật trốn trong góc tường, dù sợ hãi vẫn nói "Đừng sợ, chị là chị gái, sẽ không sợ", cô liền coi cô ấy thành chị gái của mình.
Chỉ là Nguyễn Ức cũng sẽ không biểu đạt, một người mẫn cảm như cô, tất nhiên có thể nhận ra thay đổi của Mục Tâm khi lớn lên.
Phát hiện đầu tiên là vào năm mười sáu tuổi.
Khi ấy hai người học cùng trường cao trung, Nguyễn Ức đến ngày, bụng không thoải mái, nhưng cô lại là người hiếu thắng, cho dù sắc mặt tái nhợt, cũng chỉ chịu đựng ghé lên bàn không nói với ai.
Mục Tâm phát hiện ra, cô đi qua, nhìn bạn cùng bàn của Nguyễn Ức, bạn học kia bị trừng mắt, mông như bị lò xò đẩy văng ra.
Mục Tâm hiện tại tính tình không tốt, thời niên thiếu lại càng không tốt, nét mặt cô âm trầm nhìn Nguyễn Ức: "Chuyện gì xảy ra, ăn đồ lạnh?"
Cô nắm rõ chu kỳ sinh lý của Nguyễn Ức như lòng bàn tay, nhưng lại thường xuyên quên ngày của chính mình.
Nguyễn Ức không hé răng, xoay người, dùng gáy đối diện với cô.
Mục Tâm không nói lời nào, ra ngoài lấy nước pha đường đỏ cho Nguyễn Ức, cả người cô mang loại khí chất không dễ chọc, vốn dĩ tốp năm tốp ba học sinh đang ở bên kia vừa nói chuyện phiếm vừa chờ lấy nước, mà khi Mục Tâm biểu tình như Tu La cầm theo ấm nước đi đến, mọi người đều tản ra.
Nước đã chuẩn bị tốt, còn cẩn thận quơ quơ.
Bỏng tay một chút, Mục Tâm cũng đành chịu, cô trở về phòng học, đạp đạp ghế của Nguyễn Ức: "Uống nước."
Nguyễn Ức không nhúc nhích.
Mục Tâm nhướng mày: "Trên mông có máu."
Nguyễn Ức hoảng sợ, vội xoay người cúi đầu xem, mới phát hiện bị lừa.
Không thể nhịn được nữa, Nguyễn Ức nhìn Mục Tâm: "Chị biến thái à?"
Mục Tâm cười, đưa nước đến trước mặt cô: "Uống đi, như bị bệnh tâm thần, vì sao đau còn phải chịu?"
Sắc mặt Nguyễn Ức mười phần khó nhìn, nhận nước uống từng ngụm, không biết từ khi nào hai cô đã bắt đầu có hình thức ở chung "bạo lực lạnh" kỳ diệu này.
Nguyễn Ức ở cao trung chưa có vẻ mặt sắc bén, cả người tỏa ra khí chất người sống chớ gần như bây giờ. Khi đó cô lạnh lùng, nhưng cũng không phải hoàn toàn không ai dám tiếp cận.
Thấy cô yếu ớt như vậy, có bạn nam yêu thầm đến gần ra vẻ thương hương tiếc ngọc, tranh thủ hỏi: "A, lớp trưởng, cậu sao thế?"
Nguyễn Ức không trả lời, Mục Tâm liền nâng mắt, nhàn nhạt: "Quản chuyện cái rắm, cút đi!"
Bạn nam:...
Ban đầu, Nguyễn Ức còn tự an ủi, có lẽ Mục Tâm đối với mình như vậy cũng vì cụ yêu cầu, cho nên chuyện gì cũng phải để ý săn sóc đến mình.
Nhưng về sau, chuyện còn đến mức, nếu cô mặc váy ngắn ra ngoài, Mục Tâm cũng sẽ nhăn mặt không vui.
Thâm chí trong một lần trường học có tụ hội, một nam sinh trộm uống rượu, muốn ôm Nguyễn Ức từ phía sau, bị Nguyễn Ức lắc mình muốn tránh, Mục Tâm liền một chân đá bay.
Lúc ấy Nguyễn Thu phải đến xử lý, nhìn Mục Tâm cười: "Cẩn thận, công phu chân của con không tồi."
Bà lúc ấy cũng giật mình.
Đứa bé này nhìn u tối, không nghĩ lại tàn nhẫn như vậy, một cú đá trúng bộ phận mẫn cảm, suýt nữa chặt đứt đường sinh con nửa đời sau của người ta.
Mục Tâm cười cười: "Vâng, bà nội, con còn chưa dùng toàn lực."
Nguyễn Thu:...
Lại sau nữa, cố tình xa cách, liên tục rời xa, Nguyễn Ức phát hiện, đối với Mục Tâm mà nói đều là vô dụng.
Cô ấy mạnh bạo như vậy.
Nóng nảy như vậy.
Cũng không thể nói lý như vậy.
Nhưng cô cũng thích ẩn giấu mạnh mẽ, đủ để phá hủy hết thảy.
Mục Tâm gắt gao cắn môi nhìn chằm chằm Nguyễn Ức, trong mắt đều là quật cường, Nguyễn Ức cũng nhìn cô: "Chị chính là chị gái của tôi, biết tôi đã có người thích muốn đi cùng cả đời, không phải nên vui vẻ sao?"
Vui vẻ?
Mục Tâm cười lạnh, thuần thục lấy ra con dao gọt hoa quả cố ý mua từ Mông Cổ về tặng Nguyễn Ức.
Vỏ bị ném, dao đặt trong lòng bàn tay, dùng sức nắm chặt
"Em muốn biết sao? Lòng tôi, chính là cảm giác này."
Máu, không hề được báo trước, lập tức phun ra, thậm chí có vài giọt bắn lên mặt Nguyễn Ức.
Đôi mắt Nguyễn Ức trợn to, gương mặt luôn bình thản cũng khó tránh được hoảng loạn, cô lập tức nóng nảy, vươn tay đoạt lấy con dao: "Mục Tâm, chị điên rồi?!"
Con dao này cực kỳ sắc bén.
Đừng nói là hoa quả, người bản địa vẫn thường dùng để cắt thịt ăn.
Mục Tâm như không hề hay biết, cô nhìn Nguyễn Ức, chịu đựng máu tươi chảy giàn giụa trên tay, thậm chí tích táp rơi xuống dưới: "Đừng yêu cô ta được không, Chính Trực? Chị đã nói, sẽ bảo vệ em."
Nguyễn Ức quả thực muốn điên rồi, bà nội vốn là bác sĩ khoa ngoại, cô cũng biết một ít kỹ thuật cấp cứu, lập tức nắm lấy cổ tay Mục Tâm, tay kia hoảng loạn kéo áo khoác của mình xuống giúp cô ấy băng bó, "Chị đang làm cái gì? Tự ngược sao? Một người không biết yêu bản thân như chị, dựa vào cái gì để có thể bảo vệ người khác?"
Miệng vết thương rất sâu.
Bàn tay, cánh tay của Nguyễn Ức cũng đều là máu, nếu cứ như vậy mà xuống xe, nhất định sẽ khiến mọi người xôn xao.
Cô cố nén lại hoảng loạn, nhanh chóng lấy di động từ trong túi gọi cho A Luân.
Mục Tâm cũng không cử động gì thêm, cho dù mỗi lần động đậy, trên tay lại đau như bị xé rách, cô vẫn cười: "Tự yêu bản thân? Chính Trực, từ trước đến nay tôi đều không biết làm sao. Em nói cho tôi, tôi phải tự yêu bản thân thế nào?"
Mọi chuyện cô làm đều vì Nguyễn Ức.
Từ khoảnh khắc đầu tiên bước vào nhà họ Mục đã là như vậy.
Cô cũng không có thói quen nghe lời ai.
Chính là, đột nhiên có một ngày, người này nói với mình cô ấy đã có người yêu, để mình rời đi, cô cảm thấy không làm được.
Thân mình dựa vào góc, cô nhìn chằm chằm Nguyễn Ức: "Nhìn xem...em vẫn sốt ruột vì tôi, khổ sở vì tôi..."
Chỉ có phương thức làm người ta giận sôi như thế mới chứng minh được là em ấy vẫn để ý đến mình, mà không phải cho mình biểu cảm lạnh nhạt.
Nguyễn Ức dùng sức đẩy Mục Tâm, lại động đến vết thương, máu lại phun ra xe, có thể khiến người ta sợ hãi.
Nhưng Mục Tâm vẫn không hề chớp mắt lấy một lần.
Chờ đến khi A Luân hoảng loạn chạy đến mở cửa xe, sắc mặt Mục Tâm đã tái nhợt, lại vẫn mang màu si mê không chớp mắt nhìn Nguyễn Ức.
Tóc dài, máu tươi, môi đỏ.
Quỷ dị, lạnh lùng, xinh đẹp.
Trên người Nguyễn Ức đều là máu đỏ tươi, chiếc áo dùng để cầm máu cũng ướt đẫm rơi xuống dưới.
Có lẽ là kinh hách quá độ, cũng có lẽ thân thể đã tiêu hao quá mức.
Đến bệnh viện, Mục Tâm được đưa vào phòng rồi, Nguyễn Ức liền ngất đi, A Luân hoảng sợ, nếu không phải cô phản ứng nhanh lập tức vươn tay đón, gáy Nguyễn Ức đã đập xuống nền đất.
Giường bệnh, mùi thuốc khử trùng, đối với Nguyễn Ức đã không còn xa lạ.
Khi còn nhỏ, cô cũng đã xem bệnh viện như nhà mình.
Tuy rằng đang nằm trên giường bệnh, không mở được mắt mình, lý trí cũng cho cô biết nơi này là bệnh viện.
Mục Tâm vừa được băng bó, liền ngồi bên giường bệnh gọt táo cho Nguyễn Ức như không có chuyện gì.
Bác sĩ đều sợ Mục Tâm, thời điểm giúp cô khâu vết thương, người khác có khi đều bị dọa chết, phải khâu nhiều mũi như vậy mà cô cũng chỉ nâng mắt nói: "Nhanh một chút."
Bác sĩ bị cô làm cho tay đều run, A Sâm bên cạnh cũng sợ hãi.
Mục Tâm cũng không nói chuyện, chỉ chăm chú nhìn màn hình điện thoại.
Trên đó là hình chụp chung của cô cùng Nguyễn Ức, lúc ấy còn có Nguyễn Thu ở bên cạnh, không biết nói gì, Nguyễn Ức khó được cười.
Bức ảnh này, Mục Tâm đã dùng mười mấy năm giữ gìn.
Điện thoại đã đổi nhiều cái, nhưng ảnh nền chưa bao giờ đổi một lần.
Khi còn nhỏ, thân thể Nguyễn Ức không tốt, mỗi khi nằm viện, Mục Tâm đều gọt táo giúp cô ấy.
Tuy rằng Nguyễn Ức luôn không ăn, nhưng cô vẫn cố chấp gọt vì ai kia.
Bây giờ, cũng là hình ảnh như vậy.
Vẻ mặt Tiểu Vũ đầy lo lắng, bác sĩ thật ra lại bình tĩnh: "Yên tâm đi, chúng tôi đã kiểm tra, Nguyễn tổng đại khái là mệt nhọc quá độ, sau đó gần đây có phải đã thả lỏng tâm tình? Giống như bị căng thẳng nhiều ngày, hơn nữa bị kinh...à, kinh hách quá độ, lập tức thân thể không thoải mái nên có phản ứng ngược."
Trách không được.
Nguyễn Ức rõ ràng đã ngủ hôm qua rồi, nhưng hôm nay trong lòng vẫn mệt mỏi tàn nhẫn.
Tiểu Vũ sốt ruột, giọng nói cũng mang theo tiếng khóc nức nở: "Vậy vì sao cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại?"
Bác sĩ: "Nghỉ ngơi một chút sẽ liền tỉnh lại, còn phải dùng thuốc, thân thể cô ấy thật sự không quá khỏe mạnh, thừa dịp lần này có cơ hội, liền để cô ấy nằm viện điều trị một chút đi."
Đây là bệnh viện Việt Dương của nhà họ Nguyễn, bà nội Sở hiện là viện trưởng, đương nhiên sẽ dành sự chăm sóc tốt nhất cho Nguyễn tổng.
Nguyễn Ức vốn nên yên tâm. Nhưng.
Mí mắt đột nhiên chớp động.
Không xong.
Cô đột nhiên nghĩ đến.
Mục Tâm cùng Tiểu Vũ đều đang ở cùng một phòng. Chị ấy có khi nào sẽ gây thương tổn cho Tiểu Vũ không?
Mục Tâm vẫn đang gọt táo, A Sâm muốn đến hỗ trợ cũng bị cho lui, A Luân cùng Lý Yên biết tính cô cũng căn bản không dám tiến lên.
Cô nhìn Nguyễn Ức, thấy mí mắt cô ấy chớp động, cô cười lạnh, đứng dậy đến gần, nhàn nhạt: "Em sợ tôi làm cô ta bị thương? Em vẫn sợ sao, Chính Trực? Tay của tôi vẫn đang cầm dao đây."
Cô nhìn Tô Tiêu Vũ đang nói chuyện cùng bác sĩ, đến mức sốt ruột ngẩng cổ lên.
"Nếu con dao này đặt trên cổ cô ta thì thế nào đây?" Mục Tâm nói thật bình thản, thân mình Nguyễn Ức run rẩy kịch liệt, vì quá sốt ruột, khóe mắt cô chảy xuống một giọt nước.
Chính Trực, Nguyễn Ức, Nguyễn tổng.
Chưa bao giờ được thấy hình ảnh này của cô ấy.
Mục Tâm nhìn, cười, cũng mặc kệ những người khác còn ở đây, cô cúi đầu liếm nước mắt kia, sâu kín nói: "Em cầu xin tôi."