Khi hắn trở lại thành trấn đó là một không khí vô cùng u ám, có nhà đã lên đèn, có nhà vĩnh viễn chìm trong bóng tối.
Vù! một cơn gió thổi qua cuốn lên giấy tiền, giấy tiền tung bay đầy đường giống như lá mùa thu.
Tro tàn tiêu điều lơ lửng phiêu tán.
Có tiếng khóc hức hức, có tiếng khóc ai oán, có tiếng đấm ngực, có tiếng gào thét…
Trên đường xếp dài những chiếc chiếu, bên trên đắp vải thô, khi có gió thổi qua xốc nhẹ tấm vải sẽ mơ hồ thấy được xác chết khô.
Trước mỗi nhà đều có ít nhất một tấm chiếu, thậm chí cả nhà đắp chiếu, quan binh khắp nơi hỗ trợ xử lý.
“Nhanh nhanh… nhanh đưa xác ra ngoại thành nam.” một tên lính thúc dục.
“Đại nhân, cha ta lúc nào sống sợ lửa, có thể không thiêu được không?” tên thanh niên nước mắt ngắn dài năn nỉ.
“Không được! đây là lệnh của đại nhân, tất cả đều phải đem đi thiêu.
Nếu không, có thi biến, dịch bệnh ngươi chịu trách nhiệm được không?” tên lính lớn tiếng quát mắng.
Mạc Thiên Cửu nghe vậy gật đầu, đề phòng bất trắc thiêu xác chính là biện pháp tốt.
Cảnh này không chỉ một nơi, mà khắp các con đường đều như vậy.
Mạc Thiên Cửu thở dài, tiên nhân đánh nhau phàm nhân chết, hắn đồng cảm sâu sắc với những phàm nhân tầng chót này.
Bởi vì hắn cũng từng như vậy.
Vì không muốn bị chà đạp, vì muốn hưởng thụ như bọn thượng lưu, hắn đã từng bước trở thành tên lừa đảo chuyên nghiệp.
Khi hắn đã có tiền, quyền trong tay, hắn lại quay ra chà đạp những người thấp kém giống mình trước đó để thể hiện bản thân thượng lưu.
Nếu không bị đưa đến đây, hắn sẽ tiếp tục cuộc sống như vương giả, hắn không cảm thấy sống như vậy có vấn đề.
Không hiểu vì sao hắn lúc này thổn thức thương cảm.
Tiên giới cũng không phải như trong tưởng tượng tiêu diêu tự tại, vẫn là phải tranh đấu, vẫn là cá lớn nuốt cá bé.
“Các ngươi đang tổ chức tiệc sao?” đúng lúc hắn đang trầm lắng, đau lòng lại vang lên tiếng nói trái ngược.
Hắn quay đầu, ánh mắt sắc lạnh.
Đậu Đen rụt cổ, cảm giác nguy hiểm.
Nó thật ủy khuất, nó nói gì sai sao?
Nơi đây tràn ngập mùi tử khí, huyết tinh, thịt khô… lại còn đặt chậu lửa đốt giấy trên đường, rõ ràng là đang tổ chức tiệc ngoài trời.
Mạc Thiên Cửu sau một giây tức giận thì dịu lại, không trách Đậu Đen, với hắn là tang thương đau buồn còn trong mắt Đậu Đen xác chết chính là bữa ăn thịnh soạn, đây là giống loài khác biệt nên suy nghĩ khác biệt, không thể phân định ai đúng ai sai.
Gạt bỏ cảm xúc tiêu cực, chuyện này hắn không thể thay đổi được gì, hắn nhanh chân trở về Chu phủ.
Trước Chu phủ treo đèn lồng trắng, lụa trắng giăng đầy.
Chu phủ mặc dù có mấy món thánh vật bảo hộ nhưng chỉ có thể bảo hộ được hạch tâm người, gia nhân và Chu gia dòng phụ chết một đống.
Khi hắn bước vào trong, có gia nhân nhìn thấy, không chào mà tức tốc chạy vào trong thông báo.
Một lúc sau, Chu Thường dẫn theo người Chu gia gặp hắn, bọn họ mặc áo tang, đầu quấn khăn, nước mắt khô trên má.
Bọn họ nhìn hắn hằm hằm, không cho sắc mặt tốt.
“Tiên trưởng đi đâu, vì sao bây giờ mới về?” Chu Thường lên tiếng hỏi, giọng điệu có sự trách mắng.
“Không phải chuyện của ngươi.” Mạc Thiên Cửu cũng không yếu thế, ương ngạnh trả lời.
Chu Thường híp mắt, người Chu gia phía sau ẩn ẩn nổi giận, hiển nhiên là câu trả lời này bọn họ không vừa lòng.
“Được, chuyện tiên gia, ta không hỏi.
Vậy xin hỏi tiên gia cho Chu gia ta mười hai đồng tiền vì sao lúc gặp yêu ma quấy phá lại không phát huy tác dụng.”
Event
“Không phát huy tác dụng?” Mạc Thiên Cửu cười khẩy.
“Không phải đã phát huy tác dụng rồi sao?”
“Hừ, tiên gia cho rằng bọn ta là phàm nhân thì thích nói gì thì nói sao?” Chu gia chủ giọng trầm xuống.
Mạc Thiên Cửu hừ lạnh:
“Đồng xu ta cho là để mang đến vận khí cho Chu Đạt, không phải để trừ tà.
Ngươi không thấy Chu Đạt bình an sao?”
Lời này của hắn khiến Chu Thường cứng họng, không tìm được chỗ sai, thế nhưng không khiến bọn hắn nguôi giận ngược lại làm sự việc càng thêm tệ.
“Tiên trưởng cao cao tại thượng, Chu gia nhỏ bé không thể chứa được chân long, còn xin…” Chu Thường muốn đuổi đi nhưng đúng lúc này có tiếng nói lớn.
“Xin hỏi có phải tiên trưởng ở bên trong?”
Chu Thường cùng Chu gia nghi ngờ, có người nhận ra giọng nói này, là Trư xã trưởng.
Không biết vì sao Trư xã trưởng lúc này xuất hiện.
“Mời vào!” Chu Thường ra lệnh cho hạ nhân, không biết là chuyện gì nhưng người ta là xã trưởng phải đầy đủ lễ nghĩa.
Một lúc sau, bước vào Chu phủ không chỉ một mình Trư xã trưởng mà còn một đoàn người đông đảo, toàn là kẻ có máu mặt.
Chu gia mặc dù là đệ nhất thế gia nhưng cũng không độc đại, ở đây còn có thương hội, quan phủ, quân đội, tiêu cục, hắc bang.
Không biết vì sao hôm nay tất cả những kẻ này đều tập hợp đến Chu phủ, vừa mới xảy ra tai nạn, công việc không hết, các ngươi đến nhà ta làm gì?
“Trư xã trưởng không biết có chuyện gì?” Chu Thường chắp tay tiến lên bắt chuyện.
Trư xã trưởng nhìn hắn khẽ cười gật đầu, sau đó tập trung ánh mắt vào Mạc Thiên Cửu, cười híp mắt, chắp tay cung kính:
“Xin hỏi ngài có phải tiên trưởng?”
Hắn biết mà vẫn còn hỏi, chuyện Chu gia mời về một vị tiên trưởng ai mà không biết, không có cơ hội trực tiếp gặp nhưng mặt mũi vẫn là phải biết.
“Là ta, có chuyện?” Mạc Thiên Cửu lạnh nhạt, thái độ kiêu ngạo.
Đối với thái độ của hắn, Trư xã trưởng không chút nào bất mãn, nên vậy… nên vậy…
Được Mạc Thiên Cửu xác nhận, Trư xã trưởng cùng những người đến đây trịnh trọng hành lễ, cúi sâu đầu, nói:
“Đa tạ tiên trưởng cứu giúp, nếu không có ngài xã An Phước chỉ sợ đã thành nấm mồ.”
“Đa tạ tiên trưởng!” những người khác đồng thanh hô.
Chu gia người ngẩn ngơ, bọn họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đây không phải là tên lừa gạt sao? hắn chẳng có cái gì thuật pháp cả.
Các ngươi có phải nhận lầm rồi hay không?
“Tu tiên tu tâm tu đạo, đây là việc ta phải làm, các ngươi không cần đa lễ.” Mạc Thiên Cửu ra vẻ cao nhân.
Lời này là hắn trích ý từ lời của Tư Đồ Uyên Thành.
Quả nhiên lời này vừa ra, đám người này sáng mắt ngưỡng mộ, thật sự là vị tiên trưởng này làm.
Chu Thường nghe một suy hai, cảm thấy có chuyện mình còn không biết, hắn lập tức tới gần một vị thân quen ghé đầu hỏi, vị này vài giây ngạc nhiên, người ta ở trong phủ của ngươi, ngươi lại không biết chuyện gì? sau đó hắn thuật lại chuyện tiên trưởng bên ngoài chém giết yêu ma.
Chuyện này chính xác trăm phần trăm, rất nhiều người dân có thể làm chứng.
Quan quân khi đi xử lý tai họa đã được những người này kể lại chuyện Mạc tiên trưởng ra tay diệt trừ yêu ma, sau đó tiên trưởng bị bắt đi, bọn họ sau đó không biết tiên trưởng gặp chuyện gì.
Nghe xong Chu Thường cũng là tròn mắt, chẳng lẽ mình đã trách sai Mạc tiên trưởng? Mạc tiên trưởng ra ngoài không phải vì thoái thác trách nhiệm mà vì muốn trừ ma vệ đạo, ngài ấy đã biết trong Chu gia có bảo vật phù hộ, tạm thời an toàn nhưng dân chúng ngoài kia không có.
Event
Sau vài lời khách sao, Trư xã trưởng đi vào vấn đề mình quan tâm:
“Tiên trưởng, lúc đó mọi người thấy ngài bị bắt đi, vô cùng lo lắng, không biết ngài có sao không?”
Mạc Thiên Cửu cười nhẹ lắc đầu:
“Ta là cố tình bị bắt, để bọn chúng mang ta về sào huyệt.”
“Vậy những kẻ kia…” đây mới là vấn đề Trư xã trưởng quan tâm nhất.
“Yên tâm! ta đã tiêu diệt toàn bộ bọn chúng.” hắn nói chuyện như gió thoảng mây bay, giống như một việc hết sức bình thường.
Nhưng bọn Trư xã trưởng lại hít một hơi sâu, an tâm rất nhiều, đối với Mạc Thiên Cửu càng phát ra cung kính, hướng tới nếu như có thể cùng vị tiên trưởng này đắp lên quan hệ vậy thì sẽ phúc ấm mấy đời con cháu.
Bọn họ nghĩ đến đây lập tức lôi kéo.
“Tiên trưởng công đức vô lượng.”
“Đa tạ tiên trưởng cứu xã An Phước, chúng ta nhất định không bao giờ quên.”
“Nói suông vậy sao được! ta đề nghị dựng tượng tiên trưởng.”
“Đúng đúng… ý này rất hay.”
Bọn họ mỗi người một câu, thi nhau tâng bốc, Mạc Thiên Cửu đối với chuyện này không hề bài xích, cố gắng cả đời vì cái gì chứ? không phải cũng vì danh và lợi sao? lúc này có được, sao phải từ chối.
Chu Thường lúc này đã nhận ra không đúng, đây là muốn cướp người của hắn.
Hắn lập tức lao vào cùng mọi người khẩu chiến.
Mạc Thiên Cửu đứng ngoài nghe cười cười, cảm giác mọi người cắn xé lẫn nhau vì mình thật sảng khoái.
Cuối cùng Chu Thường thể hiện độ cáo già của mình, đè xuống quần hùng, giữ lại Mạc Thiên Cửu, tất nhiên bỏ ra cũng không ít.
Mọi người đều đạt được lợi ích.
“Hy vọng tiên trưởng có thể vì dân chúng làm phép giúp bọn họ siêu thoát.” Trư xã trưởng cung kính cúi đầu cầu.
“Tất nhiên rồi!” Mạc Thiên Cửu đỡ tay Trư xã trưởng.
Mọi người vui vẻ.
Vài ngày tiếp sau đó, hắn bận bịu làm phép, đều là diễn kịch, không quan trọng, mọi người tin tưởng là được.
Thời gian sau đó hắn sống tại Chu phủ, được đối đãi hơn trước gấp bội, là thượng thượng khách.
Hắn có thể tự do đi lại Chu phủ.
Nhưng hắn đặc biệt hay tới lớp học nhìn xem.
Chu phủ thật là chịu chi, mở lớp học cho con cháu ngay tại trong phủ, mời phu tử đến vỡ lòng.
Người trong Chu phủ thấy hắn hay đứng ngoài lớp học nhìn vào, cho rằng hắn nhìn trúng vị nào đó thiếu gia, đang âm thầm quan sát.
Nếu như có thể được tiên trưởng nhận làm đệ tử, đây sẽ là cỡ nào phước đức.
Tu tiên, ai mà không hướng tới.
Bởi vậy bọn họ… giả như không biết.
Ta biết ngươi đang tìm đệ tử nhưng bọn ta sẽ không nói.
Mạc Thiên Cửu tất nhiên không phải ý đó, mục đích thật sự của hắn là… học chữ.
Phải, chính là như vậy.
Ở với Phụng Y, hắn học được ngôn ngữ nhưng không học được đọc viết.
Thế giới này, việc học chỉ dành cho người giàu, văn phòng tứ bảo mực, bút, nghiên, giấy đều là thứ đồ đắt đỏ, một thỏi mực có thể để Phụng Y ăn no một tháng.
Bởi vậy nàng cùng phần lớn dân chúng đều mù chữ.
Event
Hắn biết đọc viết là vô cùng quan trọng dù ở bất kỳ đâu, bởi vậy khi có cơ hội học, hắn không thể bỏ qua.
Đó cũng là lý do vì sao trước đó nghe ra ý đuổi khách của Chu Thường nhưng hắn vẫn ở lại.
Nếu không bằng vào thân phận địa vị cộng với tính cách kiêu ngạo, hắn đã sớm đá Chu Thường một cái sau đó nghênh ngang bước ra Chu phủ.
Còn ở lại đây làm gì?
Trong mấy ngày học lỏm, hắn biết được chữ viết ở thế giới này là chữ Khoa Đẩu hay còn gọi là chữ nòng nọc.
Thật thú vị trong lịch sử loài người cũng xuất hiện một loại chữ gọi Khoa Đẩu.
Hắn nhớ khi còn trẻ hắn làm bảo vệ cho một đoàn nghiên cứu, công việc chính của hắn là làm cái chân chạy.
Khi con người ta đã có đủ tiền tài, danh vọng, quyền lực thì bọn họ nghĩ đến làm sao giữ được chúng mãi mãi, nói thẳng ra là bọn họ muốn trường sinh bất tử.
Lần này hắn làm việc cho mấy ông chủ thế giới ngầm người Hoa.
Nhiệm vụ của bọn hắn là lần theo các dấu vết huyền thoại trong lịch sử, liên quan đến thần tiên, thần thú, trường sinh…
Bọn họ nghiên cứu các truyền thuyết Nữ Oa vá trời, Thần Nông Đỉnh, các loại thần thú Long Mã, Chân Long, Phượng Hoàng… tìm dấu vết tại hiện thế.
Đặc biệt là ông Bành Tổ thời vua Nghiêu sống thọ tới tám trăm tuổi, có thuyết còn nói ông sống tới một ngàn tuổi.
Khi nghiên cứu Bành Tổ, ngược dòng đến thời vua Nghiêu, một vị vua cũng hết sức huyền sử, bọn họ phát hiện câu chuyện rùa thần trên mai có chữ viết, được cho rằng là thần tiên chữ viết.
Chữ này được gọi là Khoa Đẩu, tức là nòng nọc.
Đối với nhóm nghiên cứu đây là thành quả đáng khích lệ.
Mấy ông chủ người Hoa muốn bọn họ tiếp tục đào sâu nghiên cứu chữ Khoa Đẩu, biết đâu có được thần tiên chi pháp.
Bọn họ từ trong đại thư viện Trung Quốc phát hiện hai manh mối quan trọng:
Thứ nhất: sách Thông Giám Cương Mục do Chu Hy đời Tống viết: “Năm Mậu Thân đời Đường Nghiêu thứ tư ( trước Công nguyên) có Nam Di Việt Thường thị đến chầu, hiến con rùa lớn.”
Thứ hai: sách Thông Chí của Trịnh Tiểu cũng đời Tống nói rõ hơn: “Đời Đào Đường, Nam Di Việt Thường thị qua nhiều lần thông dịch đến hiến một con rùa thần.
Rùa ước được ngàn tuổi, rộng hơn ba thước, trên lưng có chữ Khoa Đẩu, chép việc từ lúc khai thiên lập địa đến nay.
Vua Nghiêu sai chép lại gọi là Quy Lịch”.
Đây còn là khởi thủy của Kinh Dịch sau này!
Sau đó tiếp tục theo gợi ý đi tìm Nam Di Việt Thường, phát hiện Nam Di Việt Thường chính là chỉ Việt Nam thời hiện đại.
Bọn họ cấp tốc bay đến Việt Nam, từ trong đại thư viện Việt Nam tìm thấy manh mối mới:
Sách Tân Lĩnh Nam Chích quái của Vũ Quỳnh (đời Lê, thế kỷ ) viết đại ý: Thời Lạc Long Quân có người nhặt củi, bắt được con rùa, lưng rộng khoảng ba thước, trên mai có khắc chữ như con nòng nọc gọi là chữ Khoa Đẩu.
Hùng Quốc vương đã cử phái đoàn đem rùa thần cống cho vua Nghiêu.
Đám giáo sư người Hoa kia sau khi biết điều này đều tỏ ra sững sờ.
Nếu đây là sự thật vậy hóa ra văn minh Hoa Hạ ngàn năm lại là vay mượn chữ viết từ người Việt, đây là cỡ nào đả kích, bọn họ từ xưa đến nay vẫn luôn tự hào là cái nôi văn minh thế giới, hóa ra sự thật lại không phải vậy.
Đối với chuyện này Mạc Thiên Cửu hoàn toàn không quan tâm chữ viết ai trước ai sau, ta chỉ quan tâm tới tiền.
Tin này truyền về, mấy ông chủ người Hoa yêu cầu bọn họ tiếp tục đào sâu nghiên cứu, bọn họ cảm thấy đã đến gần thành quả.
Sau đó đoàn tìm đến một ngôi miếu cổ ở vùng núi xa xôi, bây giờ mới đến chuyên môn của hắn: đào mộ.
Đào xuống ba mét đất dưới ngôi miếu bọn họ phát hiện một bản Ngọc Phả thời Trần Thái Tông với những dòng chữ:“Nghiêu thế, Việt Thường Thị kiến thiên tuế thần quy, bối hữu Khoa Đẩu”.
Đây giống như là lời khẳng định chắc nịch cho việc người Việt xưa có chữ viết, và chữ này đã truyền tới Trung Hoa thời vua Nghiêu.
Ngoài ra còn có ba bản khắc đá mà mấy ông giáo sư cho rằng là chữ Khoa Đẩu nguyên thủy.
Tạm thời không ai đọc được, phải mang về từ từ nghiên cứu.
Nhưng khi bọn họ trở lại Trung Quốc thì bị hải quan Việt Nam phát hiện, tịch thu các cổ vật, bọn họ sau đó bị kết tội trộm cắp tài sản quốc gia.
Hắn vì thế mà phải ngồi tù nhưng được một năm thì hắn trốn ngục, bản án hai trăm năm tù sau này của hắn, có một phần của Việt Nam.
Số phận của ba bản khắc đá kia hắn không biết cũng không quan tâm, đấy là chuyện của mấy ông chủ người Hoa, xem bọn họ bản lĩnh đến đâu có thể từ tay chính quyền Việt Nam đoạt lấy..