Đã mười ngày kể từ khi Thái Đức mất, vẫn chưa thể chọn ra vị kế thừa tiếp theo.
Các bên tranh đấu kịch liệt, người chết ngày càng nhiều, âm mưu lộ liễu.
Thậm chí giết người ngay giữa ban ngày ban mặt, quan binh nhìn thấy mắt điếc tai ngơ.
Khi sát thủ bỏ đi thì quan binh mới chịu tới, kiểm tra một cách sơ sài rồi kết luận.
Điều tra càng là chậm chạp, bọn họ muốn ngâm án, chờ phe chiến thắng xuất hiện.
Lúc đó án xử do người thắng định.
Các thế lực đã gần như vạch mặt, chỉ thiếu một điểm hỏa.
Thanh Long Tự.
Từ ngày Thái Đức chết, biết được Thanh Long Tự cường đại, mấy vị đại nhân liên tục tới bái phỏng.
Nếu có thể mượn nhờ sức mạnh của Thanh Long Tự, không nghi ngờ gì, chín phần thắng đã nằm trong tay.
Biết được bọn họ dục vọng, ban đầu Thanh Long Tự còn tiếp đãi, nói rõ bọn họ sẽ không tham dự vào tranh chấp, sẽ không đứng về bất cứ phe nào.
Các phe nghe vậy chỉ có thể thất vọng, không thể ép.
Thanh Long Tự có thực lực để tự quyết.
Nhưng mà bọn họ không có từ bỏ, mỗi ngày vẫn đến bái phỏng.
Thanh Long Tự cảm thấy quá phiền, buộc phải đóng cửa, nói là cần tu sửa, tránh mặt không gặp.
Biết Thanh Long Tự ý nghĩ, nhưng các phe vẫn phái người tới canh trước cổng.
Bọn họ ít nhất phải xác định được Thanh Long Tự duy trì trung lập, không giữa đường đổi ý.
…
Rầm rầm rầm… cát bụi cuốn lên mịt mù, tiếng ngựa chạy dồn dập.
Trên tường thành binh sĩ thấy được, cho rằng là địch tập kích, vội vàng rung chuông báo hiệu.
Nhưng đúng lúc này, tên đồng đội vẫn hay cùng mình đi tuần, tối qua còn cùng ngồi trước đống lửa ăn thịt nướng, hắn rút đao, phốc! lưỡi đao xuyên từ sau ra trước.
“Ngươi… vì sao?” tên lính quay đầu, không thể nào tin được.
“Xin lỗi! vì tam điện hạ!”
Phốc! hắn rút đao.
Sau đó có tiếng hét lớn:
“Mở cổng thành, đón tam điện hạ!”
Kẹt kẹt kẹt… cánh cổng nặng nề bị kéo lên.
Thì ra Vương Song đã sớm gài người trong quân canh giữ tường thành, chờ đợi chính là giây phút này.
Một đoàn kỵ binh ba vạn xuất hiện, phía sau là bốn vạn bộ binh.
Đây chỉ là phần lực lượng của quân Vương Song, phần lớn vẫn phải giữ lại phòng vệ tam quốc.
Nhưng như vậy là đủ rồi.
“Mở đường cho tam điện hạ đăng cơ!” Một nhóm kỵ binh chạy lên trước, cầm cờ hiệu nền vàng, viền trắng, in hình thanh long, bên trên có chữ Thế.
Đây là cờ hiệu của Trịnh Thế.
“Tam hoàng tử mới là chân thiên mệnh, tất cả nhanh triều bái.”
Dân chúng ngơ ngác ra ngoài xem, bọn họ vẫn còn chưa ý thức được là chuyện gì.
Lúc này các gián ngôn bắt đầu hoạt động.
“Các ngươi biết gì không? Tam hoàng tử lúc xuất sinh cả vườn ngự uyển nở hoa, chim chóc cất tiếng hót, cầu vồng cửu sắc từ trời chiếu xuống tam hoàng tử.”
“Tam hoàng tử dưới lòng bàn chân có chín nốt ruồi.
Đây là dấu hiệu của cửu ngũ chí tôn, trời ban thánh thượng, tạo phúc cho muôn dân.”
Một tên dân đen nghi ngờ, mỉa mai hỏi lại:
“Này! ngươi là mẹ của tam hoàng tử hay sao mà biết rõ vậy?”
Tên gián ngôn không giận, mỉm cười giải thích:
“Ta tất nhiên không phải mẹ của ngài ấy nhưng bà cô bên vợ ta chính là vú nuôi của tam hoàng tử, bởi vậy biết rất rõ.”
“Ta nói cho ngươi biết tam hoàng tử không chỉ có thể, lúc này ấy năm tuổi đã thể hiện ra thiên tư trác tuyệt đến cả phu tử cũng phải kính sợ.”
“Ồ! có chuyện đây sao?” Đám dân đen tỏ ra hứng thú.
Bọn họ đối với tranh quyền đoạt vị không hiểu nhưng đặc biệt hứng thú với những câu chuyện kiểu này.
“Có hôm đi học, vào buổi trưa gió hiu hiu, tam hoàng tử ngủ gục trên bàn, phu tử thấy được đánh một cái vào lưng khiến cho tam hoàng tử giật bắn mình.
Phu tử lúc ấy tức lắm, mắng: Bất học bất tri lý, rồi đuổi tam hoàng tử khỏi lớp.”
“Tam hoàng tử bị đuổi sợ về nương nương mắng nên nói phu tử: chữ thầy, trò đã học cả rồi.”
“Lời này khiến cho phu tử càng tức giận: Được, nếu như ngài giỏi như vậy thì làm một bài thơ về biếng học xem nào?
Phu tử đây là vừa thách đố vừa mỉa mai.
Tam hoàng tử cho dù có làm được hay không thì cũng khó tránh bị xấu mặt.”
“Tam hoàng tử không hoảng không sợ, đi vòng quanh mấy bước rồi đọc.”
“Chẳng phải liu điu vẫn giống nhà,
Rắn đầu biếng học chẳng ai tha.
Thẹn đèn hổ lửa đau lòng mẹ,
Nay thét mai gầm rát cổ cha.
Tiên Hiệp Hay
Ráo mép chỉ quen tuồng nói dối,
Lằn lưng cam chịu dấu roi tra.
Từ nay Trâu Lỗ chăm nghề học,
Kẻo hổ mang danh tiếng thế gia.” (Rắn đầu biếng học -.)
“Nghe xong bài thơ, phu tử đứng hình vài giây, sau đó thì chắp tay bái dài.”
Dân chúng nghe xong thì không khỏi tròn mắt thán phục, thừa nhận tam hoàng tử thiên tư trác tuyệt.
Trong bài thơ, lời lẽ hết sức bình dị, nhắc đến những loài rắn quen thuộc nên dễ dàng có được thiện cảm của đám dân đen.
Còn thực tế bài thơ này chắc chắn không phải của Trịnh Thế, sống trong cung điện nguy nga, hắn làm sao biết đến những loài rắn thấp hèn, nằm đất ăn bùn.
Thấy biểu hiện của dân đen, bọn gián ngôn cười híp mắt, đã đạt được hiệu quả mong muốn.
Những lời tuyên truyền sau đó càng lúc càng phô trương như là:
Phương bắc có thời kỳ mười mấy năm hạn hán, dân chúng khổ không thể tả, tam hoàng tử thấy người dân lầm than mà rớt nước mắt, quỳ xuống than với trời rằng:
“Thế xin giảm thọ mười năm, chỉ xin trời ban mưa một trận.”
Lời này vừa dứt, trời liền kéo mây đen, mưa đổ ầm ầm, dân chúng chạy ra ngoài nhảy múa hoan hô.
Từ đó chỉ cần tam hoàng tử đi đến đâu thì nơi đó đều mưa thuận gió hòa.
Còn có lần tam hoàng tử theo chân quân đội, gặp mai phục của địch, bọn họ bị đánh tan nát, chạy tán loạn.
Bọn họ lạc trong sa mạc nhiều ngày, nước đã cạn lương cũng không còn, người nào cũng gầy đi một vòng.
Tam hoàng tử quỳ xuống cầu xin.
Mặt đất liền vỡ ra, suối nước tuôn ào ào, cỏ cây mọc lên xanh tốt.
Cả đội quân được cứu.
Bọn họ tiếp tục đi thì mới biết mình đã vòng ra sau lưng địch, bọn họ liền tổ chức tấn công với chỉ một trăm kỵ binh, kết quả giết được quân địch ba trăm, bắt sống hai trăm, thu được tất cả châu báu, gia súc.
Buộc tộc trưởng phải xin đầu hàng.
Có lần tam hoàng tử đi thuyền, dòng sông đột nhiên nổi sóng lớn, thuyền lớn chao đảo, biết là có yêu ma quỷ quái làm loạn, tam hoàng tử bước lên đầu thuyền chắp tay nói:
“Thế đi ngang sông này, không có ý mạo phạm, mong chư vị mở một mặt đường.
Thế không quên ơn!”
Lúc này mặt nước rẽ ra, một con thuồng luồng khổng lồ xuất hiện, nó cúi đầu cung kính nói:
“Ngài là chân long, ta là giao long.
Ta xin mở đường cho ngài!”
Nói rồi, thuồng luồng rẽ nước mở đường cho thuyền tiến lên cho đến bến cảng, trước khi rời đi thuồng luồng nói:
“Xin ngài nhớ đến hôm nay, sau này hóa rồng xin đừng quên ta.”
Dứt lời, lặn xuống nước biến mất.
Dân chúng mỗi lần nghe xong một câu chuyện đều không khỏi ồ lên.
Lòng dân từ từ hướng về.
Lúc này quân đội đã tiến vào thành, thẳng hướng hoàng cung, dẫn đầu là tam hoàng tử Trịnh Thế, có Vương Song và các tướng phụ tá.
Thanh thế cực kỳ lớn, không có nhiều sự chống cự bởi quân phòng ngự kinh thành.
Trịnh Thế mặc một bộ giáp hoàng kim, từng đường nét tinh xảo, trước ngực dập nổi hoa văn hình đầu rồng, bên hông có đeo một thanh long kiếm tản mát ra nhàn nhạt sát khí, kiếm này không phải chỉ để trưng, đầu đội mũ đầu rồng, hai mắt rồng là hai viên hồng ngọc.
Trịnh Thế nước da hơi ngăm, tỉ lệ cơ thể cân đối, cơ bắp rõ ràng, trên người tản mát ra một cỗ uy phong của bậc đại tướng.
Hắn được nhiều binh sĩ gọi là tân chiến thần không phải là hư danh.
Lúc này trên các lầu cao có hoa rải xuống, cờ hoa tung bay, tô điểm thêm cho đoàn quân, ảo cảnh được dân chúng chào đón.
Tất cả những cái này tất nhiên không phải do dân chúng tự nguyện, là có người thuê làm.
“Vương thúc, chúng ta bất ngờ hành động, bọn họ sẽ như thế nào đối phó?” Trịnh Thế nghiêng đầu hỏi.
Hắn gọi Vương Song là Vương thúc đủ thấy quan hệ bọn họ thân đến mức nào.
“Điện hạ yên tâm! thuộc hạ đã sắp xếp ngươi trong các cánh quân.
Chỉ cần nắm được quân đội tất cả đều phải xuôi dòng.” Vương Song lạnh lùng nói.
Bọn họ tiến quân, không gặp nhiều phản kháng, rất nhanh đã áp sát hoàng thành.
Trần Anh, Dự Dương Vương và nhiều quan to lớn nhỏ đứng trên tường thành quan sát.
Một người quát:
“Vương Song to gan, chưa có lệnh dám dẫn quân vào kinh thành.
Ngươi muốn tạo phản sao?”
“Ha ha ha…” Vương Song ngửa mặt cười lớn: “Tạo phản? tạo phản ai?”
“Hoàng đế bệ hạ băng hà đã lâu, nước không thể một ngày không có vua.
Thừa lệnh trời, ta đưa tam điện hạ nhập chủ hoàng vị.”
“Thừa lệnh trời? buồn cười! Trời nào cho ngươi lệnh?” một tên quan trào phúng nói lại.
“Đây chính là lệnh trời!” Vương Song cầm đại đao giơ lên cao.
“Ngươi muốn xem lệnh trời, vậy thì xuống đây ta cho ngươi xem!”
Tên quan nghe vậy rụt cả cổ.
Hắn xuống, tên Vương Song này thật dám giết.
“Vương Song, ngươi làm vậy danh bất chính ngôn bất thuận, Thế điện hạ cho dù có ngồi lên hoàng vị cũng không được lòng dân.” Trần Anh phản đối, nhưng ngôn từ nhẹ nhàng hơn.
Trịnh Thế lúc này thúc ngựa, tiến lên một bước, đối với mấy vị trên tường thành chắp tay chào hỏi.
Sau đó lên tiếng:
“Phụ hoàng và hoàng huynh bị hại bỏ mình, ta vô cùng đau xót.
Nhưng nước không thể một ngày không có vua.
Ta phận hèn tài mọn cũng xin gánh vác trách nhiệm này.”
Nhiều người nghe lời này bĩu môi khinh thường.
Hắn tiếp tục:
“Trần lão thừa tướng nói cần chính danh ta cảm thấy rất đúng.
Ta ngồi tự ngẫm: hoàng huynh đã mất, nhị tỷ là thân nữ nhi.
Ta là tam hoàng tử không phải chính là trưởng tử sao? Ta đăng hoàng vị, có gì không phải?”
Lời tuy là thế nhưng chưa đến phút cuối vẫn có thể thay đổi.
Bởi vậy dù biết Thái Đức đã lập thái tử nhưng bọn Trần Anh và Vương Song vẫn nâng đỡ các vị hoàng tử khác..