Một tháng sau
Lăng Vân Trúc đã dậy từ rất sớm, tranh thủ Liên Nhi chưa dậy liền thay nam trang. Chân của cô một tháng sau nay đã khỏi hẳn, nhưng bởi đây là bí mật nên cô vẫn tiếp tục ngồi xe lăn. Mấy ngày trước không hiểu sao thái tử Lăng Vân Hiệu lại tới tìm cô, nói cái gì mà chúc mừng cô khỏi bệnh. Vị thái tử này trong trí nhớ của Lăng Vân Trúc quá đỗi mờ nhạt, cho nên muốn biết y là người như thế nào hơi khó khăn. Lăng Vân Trúc biết rõ y đến không phải chỉ vì muốn hỏi thăm cô, minh chứng là y bảo cô rằng hai nước Lăng Ngạo cũng Lãnh Ngân muốn kết đồng minh, bởi vậy Lăng đế chấp thuận gả cô cho Cô Lãnh vương gia Lãnh Thần Phong, y còn nói ngày mười lăm Lãnh Thần Phong sẽ tới cầu thân và rước cô về Lãnh Ngân quốc.
Lăng Vân Trúc nghe xong thì dở khóc dở cười, như thế nào người cô không muốn gặp nhất lại trở thành tướng công tương lai của cô?
Bởi thế hôm nay cô quyết định bỏ trốn, ngày mai nếu Cô Lãnh vương gia có tới thì hoàng cung vẫn còn mười một vị công chúa a, Vân Trúc không tin Lăng đế không tìm ra cách giải quyết.
Lăng Vân Trúc nhìn trong gương, hài lòng với một thân bạch y phiêu dật, mặc dù dung mạo không thay đổi nhưng lại tăng thêm mấy phần khí khái năm tử, anh tuấn tiêu sái, băng diện xuất trần.
Cô vốn định dịch dung phòng có người phát hiện nhưng lại thôi. Thập tứ công chúa là một phế vật liệt hai chân, luôn luôn ngốc trong tẩm cung của mình không bao giờ ra ngoài, số người nhìn thấy chân diện của nàng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Với lại làm sao có người nghĩ một công chúa thương tật có thể biến thành một vị công tử tiếu sái như này chứ?
Về phần Liên Nhi, không phải cô không muốn đem nàng theo mà nha đầu này không chịu thì đúng hơn. Sau khi biết cô được gả cho Cô Lãnh vương gia thì nàng sướng phát điên, cả ngày lải nhải bên tai Vân Trúc muốn thủng màng nhĩ. Cho nên vẫn là nên để nàng ở lại.
Đem một sấp ngân phiếu bỏ vào ngực, cái này là nàng chôm được trên người thái tử. Hắc hắc, không nghĩ trên người y lại có nhiều ngân phiếu như thế, cô đếm sơ qua phải vài trăm vạn lạng là ít.
Người ta nói có tiền mua tiên cũng được, cho nên Vân Trúc cũng chẳng mang theo gì hết, chỉ có sấp ngân phiếu này, sau đó liền vô thanh vô tức ra khỏi Trúc Lan cung.
Cô không biết võ công, nhưng ẩn thân thuật và kĩ năng trèo tường lại là bậc nhất, không chút khó khăn thoát khỏi tầng lớp thị vệ canh gác, vượt qua tường thành rời khỏi hoàng cung.
Lăng Vân Trúc vươn vai vài cái. Lâu ngày thân thể không vận động thật đau nhức, mà cái cô công chúa này cũng quá yếu ớt nha, cô cần phải rèn luyện thêm mới được.
Sáng ra kinh thành thế nhưng lại rất náo nhiệt, người đi người lại vô cùng tấp nập, Lăng Vân Trúc bị những mặt hàng ở đây thu hút không ít, nương theo dòng người lượn hết chỗ này tới chỗ khác.
Trên đường đi không ít đưa mắt về phía cô, mà đã số là các cô nương. Hắc hắc, thật không nghĩ mị lực của cô cao như vậy, đến nữ nhân cũng bị thu hút thành đàn.
" Vị công tử này xin dừng bước" Một cô nương ăn mặc quý phái đi tới chặn đường cô, có lẽ là đại tiểu thư nhà nào đấy, đối với cô cười thẹn thùng " Tiểu nữ tên là Hạ Xuân Kiều, không biết có thể thỉnh cầu công tử một việc?"
Ách, nữ nhân thời này cũng mạnh dạn như vậy? Lăng Vân Trúc muốn từ chối nhưng không đặng, đành cười ôn nhuận đáp " Cô nương cứ nói".
Hạ Xuân Kiều bị nụ cười của cô làm cho mặt càng thêm đỏ, hít sâu một hơi rồi nói "Hôm nay kinh thành có Hoa Lang Hội, công tử có thể đi cùng tiểu nữ đến đó không?"
" Hoa Lang Hội?" Lăng Vân Trúc kinh ngạc hỏi lại. Nghe như hội các hoa làng bên Hàn Quốc ý, không lẽ nơi này cũng có?
" Công tử có lẽ từ nơi khác đến nên không biết. Hoa Lang Hội là một lễ hội đối thi cầm. Mỗi tài tử sẽ ra một bài thơ, nhưng nữ tử chúng ta sẽ đáp lại một cầm khúc đối với người mình ưng ý" Hạ Xuân Kiều mỉm cười thanh lệ. Nàng trước giờ vẫn luôn ghen tị với biểu tỉ Lăng Vân Ca thất công chúa mĩ diện thanh tú, đi đến đâu cũng được đám nam nhân bám đít không rời. Ngay đến đường ca Hạ Lâm Vũ của nàng cũng bị biểu tỉ làm cho mê mệt, nàng vô cùng khó chịu.
Vốn đường ca hôm qua đã đồng ý cùng nàng đi Hoa Lang Hội, thế nhưng biểu tỷ chỉ uốn lưỡi vài câu liền khiến hắn từ chối nàng để đi cùng tỉ ấy. Nàng thật không can tâm.
Thế nên hôm nay Xuần Kiều đành tới Hoa Lang Hội cùng a hoàn Hỷ Nhi của mình, đúng lúc nhìn thấy vị bạch y mí nam tử này, nhất thời bị hắn làm cho mê luyến.
Nàng thầm nghĩ, nếu có thể cùng nam tử này đến Hoa Lang Hội, có phải biểu tỷ sẽ tức chết đi?
Lằng Vân Trúc lấy chiết phiến gõ gõ trán. Hoa Lang Hội này tựa như cũng giống tiệc xem mặt tập thể ở thế giới hiện đại a. Lại nói tới xem mặt, Vân Trúc cô trước đây không biết đã bị mẫu thân đại nhân ép đi xem mắt bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đều thất bại vì Z và R tới phá đám. Hai, không biết bọn họ giờ này ra sao?
" Cô nương đã có lòng như vậy, tại hạ nào dám từ chối. Thỉnh cô nương đi trước dẫn đường" Đằng nào cô cùng đang không có việc gì làm, đến đó biết đâu lại có gì thú vị.
" Đạ tạ công tử" Hạ Xuân Kiều thấy cô chấp thuận thì cười vui vẻ, liền sai Hỷ Nhi đi trước dẫn đường.
" A, tiểu nữ chưa biết tên công tử" Hai người đi được một đoạn thì Xuần Kiều quay sang hỏi cô.
" Tại hạ là Vân Tuyền Cơ, cô nương cứ gọi ta Tuyền Cơ là được" Đây vốn là tên thật của Vân Trúc, thật lâu không nhắc đến tên này.
" Được, Tuyền Cơ huynh" Thấy mỹ nam tử cười với mình, Hạ Xuân Kiều lại đỏ mặt, tim đạp liên hồi. Phải chăng nàng đã phải lòng nam nhân này?
Chẳng mấy chốc là tới Hoa Lang Hội. Lăng Vân Trúc nhìn đám nam thanh nữ tú mà lắc đầu chẹp miệng. Người ta nói cổ đại là nơi sản sinh mĩ nam mĩ nữ quả không sai mà.
Một môn đồng chạy tới chào hỏi rồi đưa Vân Trúc cùng Xuân Kiều vào trong. Đa số mọi người đều đưa ánh mắt về phía cô, nhưng cô nào có để tâm, chỉ chăm chú vào những cây mai trắng đang nở rộ.
" Đây không phải là biểu muội sao?" Thanh âm trong trẻo tựa ngọc rơi, một nữ nhân mang thân liễu y mềm mại hướng hai người đi tới, mà đi đằng theo sau là một mĩ nam tử mặc trang lam bào, sắc mặt không tốt cho lắm.