“Chuyện này… Đông Phương huynh, thật đa tạ ý tốt của huynh, chỉ là chuyện này không phải chỉ một mình ta có thể quyết định. Ta hiện tại cũng có phu quân rồi mà” Lăng Vân Trúc như cũ một mực có ý từ chối. Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, Đông Phương Tuấn tự nhiên để ý chân của nàng khẳng định không có ý tốt.
“Ai da, ta nghĩ gì thế này? Như thế nào lại quên muội đã trở thành vương phi của Cô Lãnh vương gia chứ? Thật thứ lỗi cho ta” Đông Phương Tuấn ôm trán lắc đầu, như thể muốn thật sự chứng minh lời nói của mình là thật. “Thật tiếc a, người đó cũng là nghe danh muội mà tìm đến, nếu không gặp được muội hắn sẽ lại tới làm phiền ta a”
“Người nào mà có thể làm phiền được Đông Phương đại thiếu gia vậy?”
Đông Phương Tuấn quả thực gợi lên chút tò mò cho Lăng Vân Trúc. Nói đến Thủy Minh quốc, người ta chỉ liên tưởng đến một quốc gia nhỏ duy nhất nằm giáp đại dương của Khải Huyền đại lục, cũng là quốc gia duy nhất đứng phía trung lập trong cục diện hiện nay. Thủy Minh đế quân Thủy Vô Sắc có thể xem là một vị vua ôn hòa, không phân tranh cũng không hề có ý muốn bành trướng ra ngoài, hắn cho rằng quốc gia càng lớn thì gánh nặng trên vai càng nhiều, con người không thể quá tham lam, bởi cái giá phải trả cho tất cả tham lam đó không phải ai cũng có thể gánh nổi.
Tuy nhiên đây chỉ lời đồn thổi của dân chúng, Thủy Vô Sắc có thật là người không có dã tâm vậy không thì chưa thể khẳng định. Làm gì có vị vua nào không có ước vọng làm chủ cả thiên hạ rộng lớn chứ, cô không tin Thủy Vô Sắc sẽ mãi đứng yên trong cục diện bế tắc này.
Lại nói đến dị năng thủy nơi này lại có khả năng trị liệu, điều này làm Lăng Vân Trúc không tránh khỏi kinh ngạc. Cô còn cho rằng dị năng đơn giản chỉ có tính năng công kích mà thôi, xem ra nơi này còn rất nhiều chuyện mà cô chưa biết.
“Nếu muội gặp được hắn muội sẽ biết thôi, chỉ tiếc… ai…” Đông Phương Tuấn thở dài. Điều này hắn quả thực không nói dối, tên đó ngày mai sẽ tới hoàng thành Lãnh Ngân quốc.
Lúc này tiểu nhị vừa hay đem thức ăn lên. Lăng Vân Trúc nhìn đồ ăn bày trên bàn mà không khỏi bĩu môi. Toàn là những món ăn hồi nhỏ biểu tỷ thích nhất. Không thể không nói Đông Phương Tuấn rất quan tâm đến biểu tỷ của cô, chỉ quen nhau có hai năm mà có thể biết được những món ăn yêu thích của nàng.
“Thức ăn lên rồi. Khả Nhi, Tuyền Cơ, hai muội mau ăn đi. Món ăn của lâu ta không tệ đâu”
Đông Phương Tuấn chủ động rót rượu cho Liễu Hoàn Hoàn và Lăng Vân Trúc, nhưng ánh mắt lại luôn dừng trên người Liễu Hoàn Hoàn, mặc dù bị nàng thẳng thừng từ chối, nhưng không có nghĩa hắn sẽ từ bỏ việc theo đuổi nàng. Bỏ cuộc giữa chừng không phải là tác phong của người Đông Phương gia.
Liễu Hoàn Hoàn từ sau thức ăn được mang lên chỉ chú tâm vào ăn uống, không quan tâm đến ánh mắt nóng rực của người nào đó. Mấy ngày nay nàng bận suy nghĩ về chuyện của Đông Phương Tuấn nên chẳng ăn được bao nhiêu, hôm nay hắn lại mời toàn những món nàng yêu thích, không ăn thì là kẻ ngốc rồi.
Lăng Vân Trúc ngồi bên cạnh thì ăn khá ít, mắt nhìn bộ dạng vô tâm vô phế của biểu tỷ mà thở dài. Ai, biểu tỷ của cô chỉ cần liên quan đến đồ ăn là sẽ lại như vậy, không trách đươc Đông Phương Tuấn biết được điểm này mà tiếp cận nàng. Nhưng thôi kệ đi, cho nàng thoải mái một hồi vậy, mấy hôm nay không ăn được gì mấy rồi.
~~~~~
Dưới lầu
“Ai, tại sao vẫn chưa đi xuống chứ? Một câu từ chối đâu có mất bao nhiêu thời gian đâu?” Lãnh Thần Dương lầm bầm rất nhỏ trong miệng nhưng không tránh được tai của Lãnh Thần Phong. Lãnh Thần Phong mỉm cười, buông lời trêu đùa “Đại ca, nếu lo lắng như vậy, sao không lên gọi người ta đi? Liễu cô nương mà biết huynh đến tìm nàng hẳn là vui lắm đấy”
“Hừ, đệ tưởng ta không muốn chắc” Lãnh Thần Dương không để ý hừ lạnh “Ta đường đường là Lãnh Ngân quốc hoàng đế, sao có thể làm chuyện mất mặt như vậy được?”
“A, thì ra huynh vẫn là quan trọng thể diện hơn tình yêu…”
“Hừ, đừng tưởng đệ nói mấy lời đấy mà có thể khích tướng ta, chúng ta là huynh đệ hơn hai mươi năm rồi đó” Lãnh Thần Dương vung quạt đánh về phía trán Lãnh Thần Phong, nhưng lại bị hắn thân thủ nhanh nhẹn né tránh được “Thân thủ có tiến bộ, hôm nào lại đánh cùng huynh đi”
“Được”