Dị Năng Vương Phi

chương 14: nguy hiểm trong gang tấc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lăng Vân Trúc dùng vận tốc nhanh nhất đến chân núi sau làng, vì có xe lăn nên tốc độ bị giảm đi nhưng không đáng lo ngại. Cô ẩn mình sau tảng đá quan sát.

Quả như dự đoán, đối phương có hơn năm mươi người những đã bị Lãnh Thần Phong cùng một lão nhân bạch y giết chết một nửa. Lúc nhìn lão nhân kia miệng cô liền há hốc. Ông ta có tứ hệ dị năng nha, nhưng bộ dáng lại chật vật đến đáng thương, chắc hẳn là đã bị trúng độc.

Nhưng điều khiến cô kinh ngạc hơn nữa là bọn hắc y nhân cũng có dị năng, thậm chí còn có kẻ sử dụng dị năng ngoại lục hệ của sáu nước. Không phải chỉ người hoàng tộc mới có dị năng sao?

Lãnh Thần Phong bên ngoài bình thản chiến đấu, nhưng bên trong đã chịu nội thương không nhỏ. Kẻ kia lần này đưa tới không ít cao thủ, đa số là song hệ dị năng. Sư phụ hắn bị trúng độc, khi hắn tới chỉ kịp giúp ông chặn kinh mạch tránh độc phát tán, thế nhưng cũng chỉ có thể kéo dài trong hai canh giờ. Thời gian sắp hết mà địch vẫn còn gần nửa, Lãnh Thần Phong lần đầu tiên trong đời lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan như vậy.

Hắn có tam hệ dị năng, ngoài hệ tính phong vốn có còn hai hệ thủy và hỏa. Hai hệ này hắn đã luyện dung hợp, tức là một lúc có thể sử dụng hai hệ năng lực. Tuy những kẻ kia có song hệ dị năng, nhưng chưa luyện dung hợp, chỉ có thể dùng thay phiên mà thôi.

"Sư phụ, người còn ổn chứ?" Lãnh Thần Phong quay sang hỏi vị bạch y lão nhân bên cạnh, tay đồng thời nhanh gọn kết liễu hắc y nhân tấn công sau lưng mình.

"Ha ha, lão phu sống lâu như vậy, đến cuối đời lại gặp chuyện này, ông trời thật có mắt a ~" Lão nhân cười mỉa mai, ném một cỗ hỏa vào hắc y nhân phía trước "Đồ nhi, mau đi khỏi đây đi, sư phụ ta hôm nay khó sống rồi"

"Sẽ không có chuyện đó" Lãnh Thần Phong ra tay càng ngày càng tàn khốc cùng dứt khoát, nội thương cũng bởi vì thế càng thêm nặng, nhưng hắn thây kệ.

Bọn hắc y nhân thấy Lãnh Thần Phong bỗng trở nên kịch liệt như thế thầm kêu không ổn, đưa mắt nhìn nhau ra hiệu rồi hợp sức tạo thành một khối hỏa cầu lớn phóng về phía Lãnh Thần Phong.

Hỏa cầu kia lực lượng vô cùng mạnh mẽ, mà Lãnh Thần Phong đã bị nội thương nặng không thể chống đỡ. Hắn cười lạnh, Vô Địch Chiến Thần như hắn lại bỏ mạng nơi này, cũng quá buồn cười đi. Lăng Vân Trúc, nha đầu ấy khi biết hắn chết có buồn hay không?

Hỏa cầu nhanh vun vút đi về phía Lãnh Thần Phong. Hắn nhắm mắt lại, không có ý chống trả.

BÙM...

"Đồ nhi"

"Vương gia"

Thuộc hạ của Lãnh Thần Phong vừa chạy tới thấy cảnh này thì hô lớn, cả bạch y lão nhân bên cạnh cũng không khỏi kinh hãi nhìn. Cô Lãnh Vương Gia chẳng lẽ cứ như vậy mà kết thúc?

"Dám đắc tội phu quân ta, các ngươi sẽ phải trả giá đắt" Một giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên, Lăng Vân Trúc từ sau tảng đá điều khiển xe lăn đi ra, dung nhan khuynh thành nhưng lại nhuốm màu tàn khốc, hàn khí tỏa ra mãnh liệt. Mà vị Cô Lãnh Vương gia của chúng ta tưởng chừng đã chết thế nhưng lại an vị trong quả cầu băng vững chắc, giương môi cười dịu dàng với cô.

"Băng... Băng Cầu Hộ Pháp?" Bọn hắc y nhân giật mình kinh hãi. Nữ nhân này lai lịch ra sao, như thế nào luyện băng hệ tới mức độ này.

"Xem ra các ngươi biết không ít, nhưng có chuyện này ta muốn nói. Chính là, những kẻ biết bí mật của ta, trừ khi là người của ta, còn lại không thể sống sót" Lời còn chưa dứt, một cỗ băng lớn đã phóng về phía đám hắc y nhân, nhưng là trong khỏa băng kia còn có lấp lóe lửa đỏ quỉ dị, kình lực lớn không kém hỏa cầu lúc nãy, toàn bộ mười mấy hắc y nhân còn lại tan xác trong nháy mắt.

Lãnh Thần Phong thật sự bị dọa cho giật mình, hắn cùng sư phụ chật vật lắm mới hạ được hơn mấy chục người, vậy mà Lăng Vân Trúc chỉ cần dùng một chiêu duy nhất liền khiến mười mấy người tan xác. Thật không thể nào tin nổi.

"Nha đầu, ngươi thế nhưng luyện Băng Hỏa Dung Hợp, lão phu thật mở rộng tầm mắt" Lão nhân ha ha cười, sắc mặt dù trắng bệch cùng thân thể có chật vật nhưng không thể giảm được ngạo khí của ông.

"Không nên chỉ đáng giá vẻ bề ngoài" Lăng Vân Trúc lắc lắc ngón trỏ, rồi tới trước mặt bạch y lão nhân, kéo tay ông ra bỏ vào một viên thuốc "Đây là giải dược Mạn Đà La Hoa, lão nhân gần trời cuối đất như ông sao có thể khinh suất uống phải độc này chứ?"

"Nha đầu, ta là sư phụ của phu quân ngươi đó" Lão nhân nhíu mày, nhưng trong lòng vô cùng thích ý. Nha đầu này thật là thú vị.

"Là sư phụ hắn cũng không phải sư phụ ta" Lăng Vân Trúc thản nhiên cười. Thì ra là sư phụ của yêu nghiệt, lão nhân này cô rất có hảo cảm.

Lăn xe về phía Lãnh Thần Phong, Lăng Vân Trúc búng tay một cái liền thu lại băng cầu, sau đó cũng ném cho hắn một viên thuốc trị nội thương. Lãnh Thần Phong không chậm trễ liền đem nuốt, ngồi xếp bằng xuống đất nhắm mắt trị thương. Lăng Vân Trúc chẳng muốn làm phiền hắn, cả người an ổn dựa ra ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Truyện Chữ Hay