>
Vì thế Dương Tử Mi không thể làm gì khác hơn ngoài việc hát thêm một lần nữa.
Lần này lấy lại được sự tự tin nên cô hát còn hay hơn trước, truyền tải hết ý cảnh như thơ như tranh của bài hát này ra, khiến tất cả mọi người đều say mê.
Đứng cách cô không xa là một chàng trai mặc áo trắng.
Anh nhìn cô với vẻ si ngốc, vừa chìm đắm trong tiếng hát tự nhiên tuyệt vời kia của cô vừa hừ giọng hát theo:
- Anh như chú cá nhỏ trong ao sen của em
Chỉ muốn cùng em gìn giữ bóng trăng sáng ngời ấy
Tung tăng bơi lội qua bốn mùa, sen vẫn vương hương
Đợi chờ bóng em in trên mặt nước…
- Tử Mi, anh chỉ mong có thể được giống như con cá kia, có thể ở trong ao sen của em, gìn giữ bóng trăng sáng trong kia mãi mãi.Anh cúi đầu, lầm bầm nói.
Dường như cảm giác được gì đó, Dương Tử Mi khẽ đưa mắt nhìn sang, sau đó cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Mẫn Cương.
Đời trước, mỗi khi cô hát bài hát này một mình, trong đầu cô đều tràn ngập hình bóng của anh, mong đợi mình có thể được tung tăng bơi lội bên cạnh anh giống như chú cá đó.
Nhưng vừa rồi, khi cô hát bài hát này, người cô nghĩ đến lại là Long Trục Thiên.
Cô mong đợi Long Trục Thiên có thể sớm ngày trở về, để hai người có thể ở bên nhau mãi mãi, cùng nhau chìm vào giấc ngủ dưới ánh trăng sáng trong, cùng nhau tỉnh giấc dưới vầng thái dương sáng ngời.
Nhưng, Mẫn Cương lại xuất hiện vào đúng lúc này.
Tình cảm của cô và anh, hoàn toàn trái ngược, hoán đổi với kiếp trước.
Có lẽ là ông trời thương cảm cho tình yêu đau khổ kiếp trước của cô nên mới khiến Mẫn Cương trả lại cho cô ở kiếp này.
Nhưng cô không muốn làm lỡ dở tình yêu và hôn nhân của Mẫn Cương, cũng không muốn quan hệ quá thân thiết với anh, lần nào cô cũng phân rõ giới hạn, hy vọng anh có thể từ bỏ tình yêu của anh dành cho cô.
Nhưng Mẫn Cương lại luôn miệng nói chỉ coi cô là em gái, luôn kiếm cớ để đứng bên cạnh cô.
Dù sao thì anh cũng là mối tình đầu của mình, đối với anh ấy, ít nhiều gì cô vẫn còn sót lại chút tình cảm, vì thế có lúc cô cũng hơi tham lam, muốn nhìn xem anh dần dần biến thành Mẫn Cương mà cô yêu trước đây như thế nào.
Trong không trung, ánh mắt của Mẫn Cương chạm phải ánh mắt của cô.
Sau đó anh khẽ nở nụ cười, vẫy tay về phía cô.
Cô cũng gật đầu với anh rồi tiếp tục hát tiếp.
Những bạn học khác cũng bắt đầu luyện hát theo, chỉ trong chốc lát đã học thuộc bài hát được truyền khắp nam bắc mấy năm sau này.
Mẫn Cương nhìn cô một cái thật sâu, sau đó xoay người rời đi.
Nghe nói hôm nay lớp cô đến đây tổ chức party nướng, anh cũng không nhịn được mà lặng lẽ đi theo, đúng lúc nhìn thấy cảnh cô đang hát bài hát mà từ trước đến giờ anh chưa từng nghe qua, ngay lập tức anh bị cô thu hút.
Không ngờ là anh lại bị cô nhìn thấy.
Anh biết người cô yêu không phải là mình, cũng không muốn gia tăng thêm gánh nặng cho cô vì thế anh đã rời đi trong âm thầm.
Nhìn theo bóng lưng rời đi đượm chút tịch mịch cô độc của Mẫn Cương, trái tim cô như bị bóp nghẹn lại một chút. Thế gian nào có đôi đường vẹn.
Nếu cô đã lựa chọn Long Trục Thiên thì phải từ bỏ Mẫn Cương, khiến anh cô đơn một mình.
Đối với chuyện tình cảm của Mẫn Cương, cô cũng từng điều tra vài lần và phát hiện ra rằng anh luôn cô đơn một mình.
Chỉ hy vọng không phải là vì mình.
Sự xuất hiện của Mẫn Cương khiến tâm trạng của cô trở nên trầm hơn, sau khi hát xong hai lần, cô không chịu hát nữa.
Nhưng Lâm Phong không hổ là vương tử ghi-ta, trên phương diện âm nhạc cậu ta có năng lực cảm ngộ siêu đỉnh, chỉ trong chốc lát đã ghi lại được khúc phổ của Trăng Sáng Bên Ao Sen sau đó bắt đầu vừa đàn vừa hát.
Lời bài hát này rất dễ nhớ, hầu như các bạn học đều thuộc hết, sau đó hát lên theo tiếng đệm ghi-ta của Lâm Phong, hát vô cùng nghiêm túc.
Dương Tử Mi đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ hân hoan vui vẻ vì đã thuộc bài hát này mà trong lòng cô tràn ngập muôn vàn sự cảm khái.
Niềm vui hạnh phúc của một người không liên quan gì đến chuyện người đó sở hữu bao nhiêu thứ, mà quan trọng là người đó có cảm thấy thỏa mãn hay không, có yêu cầu đơn giản hay không mà thôi.