Bây giờ chuyện này...
Một cơn gió lạnh lẽo nổi lên, một bóng dáng quỷ quen thuộc tựa vào gốc cây anh đào.
Cổ Chi Dao chắp tay hành lễ: "Đại nhân, đã lâu không gặp."
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Diệp Tuyên, Cổ Chi Dao lúng túng quay đầu đi.
Trông thấy Diệp Tuyền lười biếng ở thành phố Thanh Giang lâu như vậy, đột nhiên lại muốn đi ra ngoài, trong phút chốc Thành Hoàng nhà mình lo lắng Diệp Tuyền sẽ chuyển nhà, vội vàng bảo cô ấy đến nghe ngóng thử mục đích.
Diệp Tuyền hiểu rõ bật cười.
Không nói nhiều lời, Diệp Tuyền vào thẳng chủ đề chính, quay đầu hỏi Dư Thiền: "Cô còn nhớ ngày sinh và ngày mất của chị gái và cháu gái cô không?"
Dư Thiền không nhìn thấy Vô Thường, nhưng có thể nhìn ra sự thay đổi từ trong phản ứng của Diệp Tuyền. Cô ấy thốt ra hai dãy số đã nói ra vô số lần trong suốt một năm qua mà không cần suy nghĩ.
Cổ Chi Dao mở điện thoại ra, tìm một lượt trong hệ thống tìm kiếm, vẻ mặt ngưng lại.
"Hai người này... Sau khi đều chưa từng bị câu vào luân hồi, vẫn còn ở nhân gian."
Ngay lập tức, Cổ Chi Dao có một loại cảm giác xấu hổ thay cho vị đồng nghiệp ở tỉnh bên cạnh.Khá lắm, vừa đến đã đụng ngay vào cái sọt, còn không phải là sơ sót câu hồn khi chế độ của Địa Phủ thay đổi vào mấy năm trước.
"Chưa từng vào luân hồi á?" Đôi mắt của Diệp Tuyền nhìn Dư Thiền, như có điều suy nghĩ: "Thú vị đấy."
Quỷ hồn vẫn còn ở nhân gian, huyền môn nhẫn sĩ hiện nay có yếu hơn nữa thì cũng không đến nỗi gọi hôn cũng không gọi ra được cái gì. Quỷ hồn chưa bị câu hồn, chưa từng vào luân hồi, lại biến mất không thấy gì nữa. Nhìn thế nào cũng lộ ra hơi thở không hề đơn giản.
Dư Thiền căng thẳng chờ đợi, nghe được Diệp Tuyền thuật lại, lập tức ngạc nhiên kêu lên: "Thật sao? Liệu có phải là vẫn đang ở chỗ nhảy lầu không?"
"Phải đi thì mới biết được." Diệp Tuyền không chắc chắn lắm. Dư Thiền không khỏi gật đầu, khuôn mặt hốc hác sáng lên, như thể bắt được một cọng rơm cứu mạng: "Đúng, đúng vậy, phải đi xem mới được." "Bà chủ Diệp nếu có yêu cầu gì, cứ gọi tôi là được."
Vô Thường Cổ Chi Dao khá là tinh ý, chủ động về trước.
Nơi này không thuộc thẩm quyền của cô ấy, cho dù có là âm thần, ban ngày đi ra ngoài cũng sẽ cảm thấy không thoải mái. Bây giờ Diệp Tuyền đã hỏi xong, cô ấy dứt khoát cầm lấy thẻ tên Thành Hoàng nhà mình, đến Thành Hoàng đi dạo trước.
Hai người đều lái xe, Diệp Tuyền nhìn Dư Thiền đang cực kỳ hưng phấn, mở cửa xe ra: "Ngồi xe của tôi đi, bây giờ cô không thích hợp lái xe." Dư Thiên suýt chút nữa chân trái vấp chân phải ngã sõng xoài xuống đất, hít một hơi thật sâu rồi nhờ một nhân viên vườn trái cây giúp cô ấy lái xe về. Dư Thiền báo tên địa điểm và bật định vị, ngồi trên ghế phụ của xe jeep, đầu gối khép lại, hai tay đặt lên đầu gối, trông ngoan ngoãn như học sinh tiểu học đang chờ về nhà để gặp chị gái. Chẳng qua đây là phiên bản bồn chồn đứng ngồi không yên mà thôi. Diệp Tuyền đạp ga đi ra ngoài, cảm giác bị đẩy vào lưng giống như đang rót gió vào đây miệng Dư Thiền.
Ánh mắt của Dư Thiền sáng quắc nhìn về phía trước, không hề cảm thấy Diệp Tuyền lái xe nhanh quá khiến người ta bị say xe, mà ngược lại cô ấy còn cảm thấy thời gian trôi qua có hơi chậm là đằng khác.
Chẳng mấy chốc, khung cảnh quen thuộc xuất hiện trước mặt cô. Phía sau tấm biển bằng đá cẩm thạch "Tiểu khu Giang Lục", hai tòa nhà cao tâng được cây xanh che mát, giữa các tòa nhà nhỏ còn có cầu bắc nước trong đài phun nước chảy róc rách, phong cảnh vào mùa hè quả thực rất đẹp. Ngày nay hâu hết các chủ đầu tư đều phải kiểm tra Phong Thủy trước khi xây dựng công trình, trình độ cũng khác nhau, nhưng xem xét kỹ một chút thì sẽ không xuất hiện vấn đề gì nghiêm trọng.
Diệp Tuyền nhìn quanh, không thấy có tà khí đặc biệt nào cả. Môi trường của tiểu khu Giang Lục rất tốt, có lẽ là đã mời những người khác về làm phong thủy rồi.
Cái ngã lâu cách đây một năm dường như không để lại dấu vết gì ở đây. Tiểu khu này không phải là một khu chung cư cũ quản lý lỏng lẻo, quản lý cảnh quan và an ninh xem như khá có trách nhiệm.
Nhân viên bảo vệ nhận ra chiếc xe lạ liền bước ra yêu cầu đăng ký. Dư Thiền vội vàng thò đầu vào báo cáo nơi mình ở.
Bảo vệ thấy cô ấy thì nhất thời có hơi sửng sốt, sau đó lại nhìn vào vị trí nhà ở, trên mặt hiện lên một chút tức giận xui xẻo. Tránh như thể tránh tà, anh bảo vệ nhanh chóng chào hỏi xong rồi ngồi xuống không muốn tiếp tục nói gì nữa. Sau khi hai người rời đi, nhân viên bảo vệ miễn cưỡng gọi điện thoại: "Anh Thạch? Đúng vậy, cô em vợ của anh lại đưa người đến đây. Anh nói đi, tốt xấu gì cũng phải lo liệu một chút chứ, đã một năm rồi, cứ làm như thế thì ai còn sống nổi ở đây nữa. Chúng tôi đã mời thây có tiếng tới rôi, họ đều nói không có quỷ rồi, nhưng cô ấy lại khiến mọi người cảm thấy khó chịu... Dư Thiền đã quen với thái độ của họ, chiếc xe jeep chạy vào khu dân cư, cô ấy chỉ hướng cho Diệp Tuyền: "Ở trong tòa nhà đó, tâng mười bảy. Lúc rơi xuống... ở phía sau tòa nhà." Dư Thiền cố nén tiếng nức nở: "Giống như cố ý chọn chỗ ít người, không muốn làm phiền người khác vậy."
Diệp Tuyên nhìn về phía hướng đó, cho dù là hiện trường tử vong hay nơi ở hiện thời đều không có âm khí, cũng không có ma quỷ nào lảng vảng ở đó."Chúng ta lên lâu xem xem."
Thang máy vừa đóng lại đã có người vội vàng lao tới ấn nút mở thang máy. Bà lão cầm trứng gà giảm giá vội vàng đi tới, nhưng khi nhìn thấy người trong thang máy là Dư Thiền, sắc mặt bà ta lại sầm xuống, dừng lại bước chân, nói: "Tôi đợi lần tiếp theo."
Lão phu nhân liếc nhìn Diệp Tuyền, không biết cô gái xinh đẹp này có đi cùng Dư Thiền hay không, cố ý nhìn sang bên, lẩm bẩm: "Này, tâng mười bảy nói gì mà bị ma ám... Bọn chúng đều đã đi từ lâu rồi, đây đúng là khiến ma cũng cảm thấy khó chịu mà."
Ngoài những động vật nghỉ ngơi vào ban ngày, người trung niên và người già chắc chắn là những người quen thuộc nhất với tòa nhà này. Một năm trước toà chung cư này xảy ra thảm kịch, những người khác có lẽ đã quên, có lẽ là đã thấy nhẹ nhõm sau khi tiểu khu mời đại sư về cúng lễ. Nhưng trong lúc buôn chuyện, vấn đề này thỉnh thoảng vẫn được nhắc đến. Đặc biệt, người quá cố còn có một người em bướng bỉnh luôn kiên quyết điều tra, đưa hết thây này đến thầy khác về khiến nội dung tin đồn không ngừng được cập nhật.
Là nhân vật chính của cuộc bàn tán, Dư Thiền cúi đầu cười khổ, nhưng cũng không phản bác lời phàn nàn và cự tuyệt của bà cụ. Cả năm nay, cô ấy đã nghe những lời này quá nhiều rồi.
Diệp Tuyền ấn nút đóng cửa, thang máy đi thẳng lên. Tòa nhà cao tâng có hai thang máy và hai căn hộ, cửa thang máy mở ra.
Diệp Tuyền chú ý tới hai căn hộ đối diện có một chút khác biệt. Một nhà có gương bát quái và bùa màu vàng để xua đuổi tà ma, nhưng cửa lại không có dấu hiệu đóng mở, trên cửa đã tích tụ một lớp bụi mỏng. Còn nhà kia thì lại rất sạch sẽ gọn gàng, hiển nhiên là có người ở thường xuyên.
"Hiện tại tôi đang sống ở đây." Dư Thiền giải thích, mở cửa căn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ kia ra.
Thấy Diệp Tuyền đang nhìn về phía cửa đối diện, cô ấy cảm thấy có chút bất đắc dĩ: "Sau khi chị gái tôi gặp tai nạn, tôi đã nhờ rất nhiêu người điều tra xử lý, hàng xóm không vui, có mấy lần gây chuyện, cuối cùng tôi phải trả tiên thuê cho căn nhà đối diện kia, bây giờ tâng này chỉ có mình tôi ở." "Xem như là bôi thường cho hàng xóm một chút vậy, tôi cũng không ở đó, dù sao cũng là nhà người khác, mời thây về xua đuổi tà ma, dán bùa vàng linh tinh, tôi đều đặt ở bên cửa đối diện. Nếu chị tôi về thì sẽ không cần phải đi nhâm nhà nữa, thấy bùa vàng thì qua bên đối diện là về được nhà rồi."
Dư Thiền mở cửa ra, mọi thứ trong nhà vẫn mang phong cách trắng cam ấm áp mà chị gái cô ấy thích.
Những chiếc đèn sân khấu xinh đẹp, sofa êm ái, những bức tranh treo... đều do chị gái tự tay trang trí, chị ấy cũng chọn những món đồ trang trí cô ấy thích, đúng như lời chị đã hứa, cô ấy có thể về sống bất cứ lúc nào. Giấy dán góc dành cho bé con, những miếng xốp màu kẹo ngọt trên từng món đồ nội thất khiến căn phòng có thêm chút trẻ thơ.
Chỉ cần nhìn vào căn phòng cũng có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ trong ra ngoài.
Phòng khách rộng lớn, thông suốt từ Bắc tới Nam, Diệp Tuyên nhanh chóng nhìn thấy được cửa sổ tương ứng với vị trí tâng dưới.
Mùi hương của nến hương làm lễ đọng lại rất mờ nhạt nhưng đối với Diệp Tuyền lại cực kỳ rõ ràng.
Các nhà huyền học trước đó tham gia vào vụ án này đã đúng, ở đây không có ma.
Thậm chí, nó còn "sạch" đến bất ngờ.
Âm khí của ma quỷ và âm dương tự nhiên giữa đất trời đều cùng tồn tại. Chỉ là âm dương khí phần lớn đều do ảnh hưởng của phong thủy và người, quỷ xung quanh tụ lại, ảnh hưởng cũng rất yếu, không đến mức lây nhiễm được cho người sống, quá đáng lắm thì lúc đụng phải sẽ cảm thấy hơi lạnh mà thôi. Trong trường hợp căn phòng trống đối diện, cách bố trí lẽ ra có chút mất cân đối, nhưng căn phòng này lại không tích lũy được chút âm khí nào."Hàng xóm sợ ma, cô không sợ sao?" Diệp Tuyên quay đầu nhìn Dư Thiền.
Cô nhạy bén phát hiện ra rằng sau khi bước vào cửa, công đức kim quang lờ mờ trên người Dư Thiền càng trở nên tối hơn.