Gỡ bỏ khăn mặt, mở vung ra.
Hương thơm nồng nàn trào ra như giếng khoan, mênh cuồn cuộn tràn ngập khắp phía trước cửa hàng, vương vấn không dứt, bay khắp con đường Hỉ Nhạc.
Xoạt-
Vốn dĩ các thực khách trong quán còn có thể kiên nhẫn chờ mở bán, trong nháy mắt ồn ào hết cả lên, đứng ngồi không yên, thậm chí còn có xúc động muốn tranh nhau. Lại nghĩ tới số lượng đồ ăn khi vừa mới tới, thi nhau nuốt nước bọt.
“Cho tôi thêm hai lạng!"
"Cho tôi thêm nửa cân!"
Du Tố Tố cầm thực đơn, chạy trong sảnh như một cơn lốc nhỏ, nhanh chóng ghi chép.
Ông Hoàng và bà Hoàng cùng nhau đi tới, không khỏi hít một hơi thật sâu: "Wow, ngửi được mùi thơm này, tôi có nhắm mắt cũng phải bật nắp quan tài đứng dậy! Thêm một chén rượu phượng thì, hương vị đó, thần tiên cũng không sánh bằng."
Bà Hoàng mắng ông ấy một câu: "Cái miệng này của ông đó, toàn nói bậy bạ không."
Hai con quỷ Du Tố Tố và Trần Kim Bảo nhìn nhau, cảm giác nói vậy cũng không sai.
Lộ Băng ở ngoài cửa cũng cảm thấy như vậy, mùi thơm này là một vũ khí có tính sát thương cao. Ừm, đó là đối với những lệ quỷ gây rắc rối sau khi chết.
Lộ Băng nhìn lướt qua menu, gọi mỗi món một cân, chuẩn bị mang về chiêu đãi đồng nghiệp, với cả chiêu đãi nhóm lệ quỷ nữa.
Hai chiếc nồi lớn được mở nắp cùng lúc, nước dùng đã được nấu đặc lại thành màu nâu sẫm, từng bọt khí nổ lách tách. Nước dùng màu đỏ sánh quyện, đúng là giây phút này.
Một bên hầm thịt bắp bò, một bên hầm thịt heo, nguyên liệu của hai bên và thời gian tương tự như nhau, nhưng dựa vào lượng mỡ hầm, những đầu bếp hàng đầu vẫn có thể nhận ra được sự khác biệt rõ ràng.
Diệp Tuyền lấy ra một miếng thịt bò kho thật lớn, đặt xuống bên cạnh cho nguội bớt một chút, rồi lấy thêm một chiếc đuôi heo và một chiếc chân giò heo.
Lớp da mềm mại và đàn hồi của chân giò heo màu đỏ sậm bao bọc lấy lớp mỡ, giống như một viên mã não hoặc hổ phách lớn đang phát sáng, đặt vào đĩa, phần mỡ nối giữa xương và da khẽ rung rinh, đúng lúc chín tới, rời ra nhưng chưa tuột hẳn, long lanh mềm nhữn.Đôi môi nhẹ nhàng mút một cái, miếng mỡ chân giò đã được hâm mềm đến như tan ra, lập tức trôi tuột vào trong miệng, chỉ còn trơ lại một khúc xương.
Lớp da mềm tan bên ngoài hơi dính miệng, những cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến việc mút đến phần thịt chân giò heo hơi dính nhưng siêu mềm ở phía dưới.
Tất cả nước dùng đã ngấm vào trong miếng chân giò heo, ngấm vào từng chút từng chút đạt đúng đến độ vừa vặn, nhưng lại không có thứ nào đột ngột chiếm chỗ, đến mức bị mặn quá hay cay quá, những loại nguyên liệu trong phân nước dùng đậm đà được phối hợp với nhau một cách cực kỳ hoàn hảo.
Cắn một miếng chân giò heo, có thể cảm nhận được nhiều cảm giác, lớp da heo dày mềm, mỡ tan sên sệt, hâm đến lúc chín mềm nhưng không bị quá, thịt heo mềm nhừ, cộng thêm sau khi mút hết, nước dùng hầm móng giò heo cùng với xương... Hoàn toàn không bị ngấy, ngược lại ngay cả xương cũng có suy nghĩ muốn gặm thêm một chút.
Một miếng, lại thêm một miếng nữa!
Mỡ và thịt có ít, một chút thịt vụn giắt ở giữa những khớp xương, cần phải gặm kỹ mới thấy được vị bùi bùi của thịt đuôi heo, đúng là thứ cần có sau khi ăn một miếng chân giò heo.
Tốc độ càn quét của Diệp Tuyền chậm lại, vừa rảnh quay lại để xử lý thịt bò kho vừa mới nguội.
Dao sắc vung lên, thịt bò như đoá hoa nở rộ, bên trong vẫn còn nóng, bốc lên từng làn hơi trắng.
Từng miếng mỏng như cánh hoa, gần như trong suốt, độ dày của mỗi miếng đều nhau tăm tắp.
Thịt bò đã được ninh trong thời gian dài, gân như bị hầm nát, nhưng vẫn còn giữ được những kết cấu xinh đẹp, màu nâu đỏ bắt mắt do ngấm đủ nước dùng, ngay cả phần gân bò trong suốt cũng được nhuộm màu đỏ.
So sánh với móng giò heo mập mạp, thì thịt bò không đủ mềm, nhưng mùi thịt lại vừa đậm vừa chắc, khi bắt đầu ăn có chút khiến cho người ta muốn bắt chước cười to sảng khoái như các vị anh hùng hào kiệt trong những bộ phim võ hiệp.
Niềm vui khi gặm một miếng thịt to, chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi.
Diệp Tuyền vui vẻ ăn xong một phần của cô, cho thêm trứng và váng đậu vào nồi thịt heo, để ngấm mùi thơm của dầu và mỹ, rồi hầm chậm để cho ra được món kho còn ngon hơn cả thịt hầm.
Rốt cuộc đợi đến khi trong bếp bắt đầu dọn món ăn lên, rõ ràng là chỉ mới vài phút, các thực khách ngồi trong sảnh lại cảm thấy bản thân từ việc chỉ là thèm ăn, đã nhanh chóng chuyển sang đói đến mức bụng dán vào lưng.
Điên cuồng nuốt nước miếng, đến lúc món chính được bưng lên rốt cuộc mới dừng lại.
Món hầm được kết hợp với bánh phở và cơm ngũ cốc là món chính, từng món riêng đã là hương vị rất ngon rồi, kết hợp với món chấm càng tuyệt vời hơn.
Khi thịt bò bạc hà và thịt bò rau mùi được liệt kê thành các món tuỳ chọn, chỉ trong chớp mắt những vị thực khách cực thích và những người cực ghét chúng đã suýt chút nữa là muốn trở mặt với nhau.
Sau khi ra mắt món thịt bò rau trộn bình thường không có bạc hà hay rau mùi, vụ mâu thuẫn đã biến mất vào hư vô.
Bất kể là có quen hay không quen, khi bước vào cửa hàng quán ăn khuya đều được hoà vào trong bầu không khí sôi động.
Mùa hè tới, số lượng rượu tiêu thụ lập tức tăng vọt. Nhất là khi có món hầm, sao có thể không uống rượu được chứ?
Diệp Tuyền không thích rượu, trong tiệm ngoại trừ một ít cocacola và sữa dừa ra thì không bán các loại đồ uống khác. Khi đi du lịch ở khắp nơi, ngược lại toàn là rượu trắng, nhưng thứ đó cũng phải giữ lại để nấu ăn.
Ủ xong rượu hoa hoè, chỉ giữ lại bốn bình, Diệp Tuyền dự định mấy ngày nữa sẽ nếm thử hương vị, kiên quyết không mở ra.
Nước biển có ga, nước ô mai và canh đậu xanh đã trở thành tiêu chuẩn tối thiểu trong mùa hè. Thỉnh thoảng ủ rượu hoa quế một lần, làm thành món bánh bao tráng miệng cũng rất được chào đón.
Chỉ là, một số thực khách đã được nếm thử rượu hoa hoè một lần, những thực khách chưa có cơ hội đều lần lượt hoá thân thành những vị vua sốt ruột.
Hiện tại, phân mêm chăm sóc khách hàng nhỏ Diệp Tuyên cài đặt trả lời tự động đã nhận được tin nhắn, thậm chí còn tích cực giúp đỡ Diệp Tuyền kết nối với các nhà máy rượu để hợp tác.
Ừm, mã nguồn của chương trình, là cô mua luôn của con người lúc nào cũng bận rộn và luôn cạnh tranh, Đường Dịch.
Du Tố Tố cảm thấy vô cùng ngạc nhiên khi thấy anh ta lúc nào cũng cạnh tranh ngầm như vậy mà không bị hói.
Diệp Tuyên không có kế hoạch hợp tác với nhà máy rượu, nhưng đối với những loại rượu mới các thực khách không ngừng đề xuất vẫn cảm thấy rất có hứng thú, cẩn thận suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định mua một ít về nếm thử.
Để cảm ơn đề xuất của các thực khách, trang menu của phần mềm chăm sóc khách hàng nhỏ đã được cập nhật lại.
Rõ ràng là cách làm gia vị của món hầm, và công thức ủ rượu hoa quế.
Một số ít người lặng lẽ tạo nên một topic về cửa hàng quán ăn khuya, đội ngũ quỷ khóc sói gào lại có thêm vài người nữa.
[Cứu với, bà chủ Diệp thật sự sẽ dạy chúng ta tự lực cánh sinhI]
[A a a a a, bà chủ Diệp ủ rượu nấu ăn đều là rượu ngọt món ngon, còn tôi thì... Cứ phải gọi là nổ bếp. ]
[Cảm ơn, mắt thì biết vậy, tay chân thì lại muốn đi ra ngoài. ]
[Hôm nay bà chủ Diệp đồng ý kiếm tiền thoả thích ư, không hề. ]
Diệp Tuyên cũng không chú ý đến bài đăng trên mạng xã hội, nhưng Du Tố Tố lại lặng lẽ bí mật vào, cho mỗi người có một ý kiến thân kỳ về bà chủ một like.
Cô ấy không muốn đi làm, cùng với suy nghĩ muốn bà chủ tăng ca của cô ấy có mâu thuẫn không, không hề mâu thuẫn!
Diệp Tuyền chọn một ít rượu mới. Suy nghĩ về màu sắc của món ăn mới, lực chú ý từ từ chuyển từ thưởng rượu sang các loại rau củ quả.
Mùa xuân rau củ quả đều là đồ tươi, đa số đều là qua thời gian đó cũng chỉ có thể chờ đến năm sau mới có. Đầu mùa hè là mùa quả chín, nhưng quả anh đào đầu mùa trong nhà kính đã rút khỏi thị trường từ lâu rồi, anh đào tháng năm tháng sáu, đúng lúc đến thời gian.
Bất kể có ăn hay không, làm mứt hoa quả hay là ngâm rượu đều cực kì ngon.
Nhưng không biết là do mùa xuân năm nay ngày nào cũng lạnh nên ảnh hưởng đến việc phát triển của cây anh đào, hay là chỗ nào đó có vấn đề. Khi thấy có những quả anh đào sớm, Diệp Tuyền đã tìm anh đào trên thị trường từ hồi tháng năm, sang đến tận tháng sáu, còn đặc biệt đi tìm mấy người bán hoa quả, quả thực là không tìm được quả nào khiến cô hài lòng.
Những năm gần đây, những quả anh đào lớn màu đỏ sậm dần dần chiếm lĩnh thị trường, quả cherry dẫn đầu, nhìn đâu cũng thấy các giống nhập khẩu từ nước ngoài và các giống lai. Quả anh đào to ăn cũng ngon, cùi dày vị ngọt đậm, nhưng lại thiếu mất vị của quả anh đào ngày xưa, ăn xong thậm chí còn cảm thấy trong miệng hơi nhạt nhão.
Diệp Tuyên không tìm được quả anh đào vàng đỏ cô từng được ăn mấy năm trước.
Diệp Tuyền nhờ người hỏi thăm một lượt, mới hỏi được ở tỉnh bên cạnh có một vườn trái cây hợp tác với Viện nghiên cứu nông nghiệp, mấy năm nay khá nổi tiếng về nghề trông anh đào. Trong vườn trái cây chủ yếu là những cây anh đào được chọn lọc từ bản địa, chính là anh đào vàng đỏ mà Diệp Tuyền tìm kiếm.
Cùng ngày nghe được tin tức, Diệp Tuyền lập tức lên đường đi sang tỉnh bên cạnh.
Dãy Bạch Vân núi non chập trùng, ngăn cách hai tỉnh. Hiện giờ giao thông thuận tiện, lái xe bắt đầu từ thành phố Thanh Giang cũng không xa lắm.