Diệp Tuyền có thể nhìn thấy ấn ký thuộc về âm thần trong âm khí của hồn phách, rất có thể là do mẹ Thang lo lắng cho con gái mình sau khi nên đã thỏa thuận với Vô Thường.
Khi thời gian sắp hết, ấn ký sẽ thông báo cho Vô Thường và nhóm quỷ sai để kịp thời đưa hồn phách đang có nguy cơ biến mất về âm phủ. Trên người mẹ Thang có chút công đức, Thành Hoàng" thiếu người khắp nơi nên khả năng cao là đi xuống đó sẽ tiếp tục làm việc cho Thành Hoàng.
*thần cai quản 1 thành
Diệp Tuyền giải thích xong, bình tĩnh hỏi: "Cô muốn bà ấy ở cùng cô một hai tiếng rồi biến mất, hay là muốn ở cùng bà ấy thêm một ngày nữa rồi xuống âm phủ để đầu thai?"
"Đương nhiên là thứ hai!" Thang Tiểu Mãn vội vàng nói, cô ấy trìu mến nhìn mẹ, kìm nén nước mắt: "Con tự đi được! Mẹ, đợi con vê được không?" "Bây giờ cô không cần phải rời đi, tỉnh táo lại đi" Diệp Tuyền nhíu mày, ngáp một cái, nhường chỗ cho hai mẹ con: "Phòng này dành riêng cho hai người, không được phép gây ồn ào, ngoài ra thì tùy ý. Hãy quay lại càng sớm càng tốt vào ngày mai."
Sự ngạc nhiên bất ngờ khiến cả hai mẹ con sững sờ trong giây lát, họ không khỏi nói lời cảm ơn.
Diệp Tuyền vừa mở cửa đã nhìn thấy hai nhân viên khác đang đứng ở cửa. Phương Vọng Đệ ngơ ngác nhìn cửa, lướt qua bóng dáng Diệp Tuyền nhìn hai mẹ con bên trong.
Cô ấy không biết rằng vẻ mặt của mình có vẻ hơi ghen tị.
"Người sống cả đời, chẳng qua chỉ là một tấc vuông đất, một gò cát vàng thôi." Trần Kim Bảo chắp tay sau lưng đi vê phòng, tựa như không quan tâm đến vị khách đặc biệt này.
Lúc Thang Tiểu Mãn đi xuống lầu trước sáu giờ, cô ấy thấy cửa phòng bên cạnh mở ra, Du Tố Tố, người vừa nói chuyện đầy tự tin vẫn đang xem phim truyền hình.
"Suyt." Du Tố Tố giơ ngón tay ra hiệu bọn họ im lặng, lặng lẽ đi ra, dẫn bọn họ xuống lầu đi ra ngoài. Đi qua cửa sân sau, âm thanh càng yên tĩnh hơn. Thang Tiểu Mãn miễn cưỡng liếc nhìn mẹ mình. Mẹ Thang chỉ lên trời, Thang Tiểu Mãn nhìn một hồi, đột nhiên cười nói: "Giống như vỏ trứng vịt sắp vỡ vậy."
Sau khi Thang Tiểu Mãn kiểm tra trở về, lại gõ cửa sau quán ăn, Diệp Tuyền vừa mới pha trà chiêu xong liền mở cửa.
"Bệnh tâm thần nhẹ, không sao, cứ uống thuốc thôi." Thang Tiểu Mãn vung vẩy túi tài liệu trên tay, cười nói: "May mà tôi phát hiện kịp thời, cũng may mẹ tôi đã giữ tôi lại, cũng may là bà chủ Diệp nhắc nhở. Cảm ơn..." Thang Tiểu Mãn nói, vành mắt lại đỏ lên.
Diệp Tuyền thản nhiên cười nói: "Tôi làm kinh doanh, chắc chắn phải thu tiền rồi.""Nên vậy." Tiếng nức nở nghẹn ngào của Thang Tiểu Mãn bị chặn lại. Cô ấy hơi buồn cười, những người chủ và nhân viên của Quán Ăn Khuya dường như có một sức mạnh thần kỳ nào đó có thể biến nỗi buồn thành nụ cười. Thang Tiểu Mãn đi ngang qua Diệp Tuyền, nhìn thấy mẹ mình đang đứng ở phía sau Diệp Tuyền. Mẹ Thang đang đeo tạp dề gọt một củ hành nhỏ."Về rồi à" Mẹ Thang mỉm cười nói.
"Dạ." Thang Tiểu Mãn vội vàng lau đi vết ướt trên khóe mắt, hưng phấn hỏi: "Mẹ muốn nấu món gì vậy?"
Mẹ Thang giang tay ra: "Ây dà, con biết mẹ nấu ăn không giỏi mà, không thể làm gì khác ngoài hỗ trợ bà chủ Diệp, làm giúp con một tô mì." Thang Tiểu Mãn sửng sốt một chút, cắn môi để khỏi khóc ngay. Vào ngày sinh nhật của cô ấy, cô ấy và mẹ đã đến một nhà hàng gọi một tô phở gà luộc.
Hồi nhỏ gia đình phải rất tính toán trong chuyện tiền bạc, ngại gọi món quá ngon nên phải chọn loại bún rẻ tiên nhất. Về sau dân dần thành thói quen, càng ăn càng thích.
Bún trứng luộc là món ăn tại nhà vô cùng đơn giản mà hầu như ai cũng đã từng ăn. Nếu muốn ăn được, chỉ cần cho nước súp trong và ít nước vào nồi, chỉ cần không nấu nhão là ăn được.
Một số người cảm thấy phiên phức và muốn tiết kiệm chi phí, sau khi chiên trứng luộc thì đổ nước nóng vào là có thể có một bát súp màu trắng sữa trông rất ngon mắt.
Đặc biệt là mì trường thọ, trong tô chỉ có một sợi, nhưng sợi mì mỏng có thể đổ đầy một tô, không cân dùng máy ép mì, sợi mì mỏng được kéo ra bằng tay, khá là thử thách tay nghề.
Tuy nhiên, món mì được làm hôm nay là mì trường thọ, nhưng cũng không hẳn. Hai bát mì nhanh chóng được bưng ra.
Hai chiếc bát sứ nhỏ màu trắng, sợi mì mỏng như râu rồng ngâm trong nước súp thấm màu vàng nhạt, bên trên có một ít hành lá xắt nhỏ rắc lên trên, một quả trứng luộc được chiên cho đến khi vàng ở mép, lòng trắng trứng vừa đông đặc trên bề mặt được bọc trong lớp nhân lòng đỏ cam.
Dầu ngấm mùi lúa mì đặc, mùi súp gà êm dịu đậm đà giống như một cái móc câu nhỏ, thu hút sự chú ý. Vàng, trắng sữa, đỏ cam, xanh ngọc lục bảo, những màu sắc tươi sáng va chạm với nhau tạo nên cảm giác thèm ăn vừa chớm nở. Thang Tiểu Mãn không khỏi nghĩ tới những món mình đã từng ăn trước đây. Cô ấy và mẹ đã đến nhiều nhà hàng và gọi những món mì rẻ nhất, có trứng gà thì đã tốt rồi, nhưng phần lớn mì nước chỉ có vài sợi mì.
Nhưng cô ấy vẫn rất hạnh phúc vào ngày sinh nhật mỗi năm của mình. Thang Tiểu Mãn gắp một miếng mì, cẩn thận dùng đũa cuốn thật lâu, đảm bảo không làm đứt sợi mì nào. Sau khi kẹp chặt lại mới phát hiện trong tô chỉ còn hai sợi mì dài. Thang Tiểu Mãn so sánh một hồi, chọn ra sợi mì dài nhất và một thìa canh, cho vào bát của mẹ.
Vừa ngẩng đầu lên, mẹ cô ấy cũng đang dùng đũa gắp nước lèo và mì cùng một lúc rồi đưa vào bát của cô ấy.
Thang Tiểu Mãn ngơ ngác nhìn mẹ mình.
Hồi còn nhỏ không hiểu chuyện, mẹ cô ấy luôn nói rằng cho cô ấy thêm mì cũng sẽ mang lại phước lành cho cô ấy.
"Gửi may mắn của mẹ đến cho Tiểu Mãn, Tiểu Mãn sẽ bình yên lớn lên." Sau khi lớn lên, cô ấy luôn thêm mì cho mẹ mỗi khi ăn, cũng giúp mẹ cô ấy trường thọ.
Dù biết đây chỉ là truyền thuyết, chỉ là lời chúc tốt lành nhưng lần nào cô ấy cũng làm như vậy.
Mẹ cô ấy sẽ mỉm cười nhận lấy, đưa lại cho cô ấy một miếng khác. Thang Tiểu Mãn sẽ luôn từ chối.
"Mẹ." Hai mắt Thang Tiểu Mãn đỏ hoe, nước mắt không ngừng chảy xuống, trong hành lang trống trải chỉ có hai người, bọn họ khóc thảm thiết. Mẹ Thang cũng có chút đau lòng, yên lặng nhìn Thang Tiểu Mãn trút hết mọi thứ, dịu dàng nhìn cô ấy: "Sau này mẹ sẽ ban phước lành cho con, đừng bỏ cuộc."
"Vâng. Con cũng sẽ cho mẹ sống lâu hơn."
Sợi mì trong bát lại trở thành hai sợi mì, thêm ra thêm vào, không còn phân biệt được nữa. Chỉ còn lại hy vọng và phước lành.
Thang Tiểu Mãn tự mình gắp mì lên, có lẽ là mì mẹ đưa cho cô ấy. Nước mắt rơi vào bát, bọc trong vị thơm ngon của nước súp gà, sợi mì mềm mại thơm ngon.
Đây là món mì trứng luộc ngon nhất mà cô ấy từng được nếm. Thang Tiểu Mãn nức nở rồi ngừng khóc, nhìn mẹ mình với đôi mắt đẫm lệ rồi cười: "Cảm ơn mẹ."
Chỉ có hai tô mì nước, một người một quỷ từ từ ăn.
Diệp Tuyền dựa vào cửa bếp, nhìn hai mẹ con đang nhìn nhau mỉm cười kìm nén tiếng khóc, khẽ thở dài.
Vô Thường thành phố Thanh Giang âm thầm gõ cửa rồi khom người hành lễ với Diệp Tuyền.
Đã đến giờ rồi.
Bà Thang luôn lo âm khí của mình sẽ ảnh hưởng đến con gái nên không dám chạm vào con. Vào giây phút cuối cùng, bà ấy giơ tay vén mớ tóc rơi ra sau tai Thang Tiểu Mãn: "Mẹ phải đi rồi."
Thang Tiểu Mãn sững sờ. Cô ấy muốn giữ bà lại, nhưng cô ấy biết mình không nên ích kỷ như vậy.
Bà Thang sờ sờ mặt con gái: "Con còn nhớ những lời mẹ nói buổi tối không? Mẹ không còn ở đây nữa, nhưng mẹ sẽ dõi theo Tiểu Mãn của mẹ. Tiểu Mãn cũng phải cố gắng để sống. Những ngôi sao trên bầu trời và những đám mây thỉnh thoảng bay qua đều là do mẹ nói đến thăm Tiểu Mãn, khi Tiểu Mãn nhớ mẹ, con cũng có thể nói chuyện với lá rơi và mây bay ngang qua, bọn họ sẽ nói lại cho mẹ biết."
Cả Thang Tiểu Mãn và mẹ Thang đều biết rằng đây chỉ là một niềm mong đợi đẹp đẽ.
Người sống và quỷ hồn sẽ không bao giờ được nhìn thấy nhau nữa."Sau này ăn ít tôm càng đi, nếu không sẽ bị đau bụng. Mùa hè ăn đá phải cẩn thận, ăn quá nhiều sẽ ho. Uống thuốc tốt để trị bệnh, tắm nắng nhiều hơn..." Những lời dặn dò này mẹ Thang đã từng nói rất nhiều lần, nhưng bà ấy vẫn không nhịn được mà nói lại.
Bà ấy nhìn Thang Tiểu Mãn từ nhỏ đến lớn, dù có bao nhiêu tuổi thì vẫn như một đứa trẻ cần được lo lắng.
Thang Tiểu Mãn hối hận và đau khổ trước cái của bà ấy, bà ấy cũng không khỏi đau lòng và tiếc nuối khi rời xa con gái mình.
Tất cả họ đều nghĩ rằng vẫn còn một tương lai dài. Bà ấy có thể từ từ dạy con gái mình trải nghiệm cuộc sống từng chút một, có thể nhìn con gái mình từng bước trưởng thành thực sự, đủ để đối mặt với mọi thăng trầm. Nhưng tất cả họ đã sai.
Món quà quý trọng lúc này, cuối cùng đã ra đi mãi mãi.
Mẹ Thang nghiêm túc nhìn con gái, như muốn khắc sâu hình ảnh của con vào lòng: "Tiểu Mãn, mẹ đi đây.
Thang Tiểu Mãn lau mặt, cố gắng mỉm cười, cố gắng cho bà ấy yên tâm vào giây phút cuối cùng: "Mẹ ơi, tạm biệt mẹ."
Mẹ Thang đi từng bước một về phía Diệp Tuyền, bóng dáng của bà ấy dần dân mờ đi.
Thang Tiểu Mãn vô thức đứng dậy đuổi theo mẹ tiến vê phía trước. Sảnh cửa hàng hiển nhiên không lớn, chạy nhanh là có thể chạy xong. Rõ ràng khoảng cách giữa cô ấy và mẹ chỉ có một bước, nhưng càng đuổi theo thì càng đi xa, cách xa nhau như giữa trời và đất, dù thế nào cũng không thể đuổi kịp. Chỉ còn lại một chút bóng dáng mờ nhạt của bà ấy, khi sắp đi đến chỗ Vô Thường, mẹ Thang quay lại nhìn Thang Tiểu Mãn lần cuối.