Tấm bùa vàng bay về phía quỷ hồn đang khuấy động âm khí, nhưng trước khi chúng kịp chạm vào thì đã bị bốc cháy.
Câu mà Thanh Tĩnh niệm chính là một câu thần chú diệt ma của Đạo giáo, nhưng cần phải có thời gian để hoàn thành, hiệu quả cũng phụ thuộc vào năng lực của người niệm chú. Bùa vàng đã bị âm khí của quỷ hồn làm cho tiêu hao, nhưng quỷ hồn vẫn mất khống chế như cũ. Thanh Tĩnh không chắc liệu một mình cô ấy có đủ sức để có thể áp chế sức mạnh của một quỷ hồn đang sắp biến thành lệ quỷ hay không, nhưng cô ấy không còn thời gian để quan tâm đến chuyện đó nữa, chỉ có thể tăng tốc độ niệm chú nhanh hơn.
Một bàn tay đè lên bả vai của cô ấy, nhẹ nhàng đẩy Thanh Tĩnh ra phía sau. Diệp Tuyền chộp lại quỷ hồn ở trên không và chộp lấy âm khí đã chuyển từ xám sang đen.
Quỷ hồn trong lúc hỗn loạn dường như bị một sức mạnh nào đó tóm lấy, không thể phản kháng mà ngã xuống, nằm dưới chân của Diệp Tuyền. Diệp Tuyền đè đầu quỷ hồn xuống, siết chặt ngón tay, âm khí điên cuồng run rẩy, nhưng lại không có cách nào trốn tránh.
"Tỉnh rồi sao?" Diệp Tuyền vừa hỏi vừa dùng lực trên đầu ngón tay. Ánh sáng vàng rực rỡ tỏa ra từ kẽ ngón tay của cô, khiến mặt sông sáng như ban ngày. Nhưng lại không hề chói mắt, Thanh Tĩnh nhất thời xem đến ngây người."... Trước tiên quỷ, sau đó ánh sáng đêm..." Tình huống thay đổi quá nhanh, Thanh Tĩnh vẫn chưa niệm xong câu thần chú diệt quỷ, thậm chí cô ấy còn trầm giọng nói ra thêm hai câu, sau đó liền nhanh chóng dừng lại. Âm khí đen kịt run rẩy giống như gặp phải khắc tinh, sau đó nhanh chóng biến mất như thủy triều, lại biến trở về màu xám lần nữa.
Giọng nói yếu ớt của Phương Vọng Đệ từ dưới đất truyên đến: "Xin... Xin... Thực sự xin lỗi!"
Hiệu trưởng Tằng không biết chuyện gì đã xảy ra, bà ấy chỉ có thể nhìn thấy sự lo lắng và kính sợ không thể giải thích được từ đạo trưởng Thanh Tĩnh. Nhìn đầu lâu dưới con sông, hiệu trưởng Tằng không khỏi thở dài: "Tiểu Phương, chúng tôi có thể đưa cô về nhà."
Hai mươi năm vướng mắc trong hối hận cuối cùng hôm nay cũng đã kết thúc. Thanh Tĩnh và Đồng Lị cũng thở dài, ngay cả Thanh Tĩnh và Phương Vọng Đệ cũng đang đợi Diệp Tuyên mang xương từ đáy sông lên.
Sắc mặt của Diệp Tuyền vô cùng bình thản khi bộ hài cốt lộ ra, đôi mắt phượng vốn lười biếng hay cười giờ đây sắc như dao.
Diệp Tuyên không nhúc nhích: "Gọi cảnh sát đi, Phương Vọng Đệ không phải tự sát."
Bộ xương trắng nằm yên lặng dưới đáy sông, đột nhiên hiệu trưởng Tằng cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Hiệu trưởng Tằng báo cảnh sát, nhìn bộ xương cốt trắng bệch, xa xa không nhìn ra cái gì. Bà ấy không biết Diệp Tuyên làm cách nào mà chỉ cần nhìn đã nhận định đây không phải tự sát, nhưng có quỷ hồn ở đây, không hề phủ nhận, hẳn không phải là nói dối.Một án mạng đẫm ở đây, thông thường cảnh sát đến, họ giải thích phát hiện thế nào cũng phải tốn một phen miệng lưỡi.
Diệp Tuyền lấy điện thoại gửi đi một tin nhắn: [Quỷ bị sát hại vào mười chín năm trước mang theo đến báo án, gửi định vị cho cô rồi, khi nào các cô đến?] Nghiêm Yên:?!
Trước đó thấy Diệp Tuyền nhấp mở hộp thoại, đợi hồi lâu vẫn chưa đợi được tin nhắn. Thế nào vừa đến đã giáng một đòn sấm vậy?
Nghiêm Yên lập tức hồi đáp, gác máy nhanh chóng liên hệ với các thành viên ở Cục quản lý địa phương, đội hành động vẫn đang ở lại Cục quản lý, cô ấy mua vé máy bay rồi ngay trong đêm bay đến thành phố Thanh Giang. Cô ấy đã phát hiện rồi, vị này nói muốn nghỉ ngơi, nhưng chuyện cứ tìm đến cửa, chỉ cần quyết định muốn quản, sẽ có tấm lòng trách nhiệm mà làm đến cuối cùng. Cố vấn cố gắng như thế, Nghiêm Yên đương nhiên phải phối hợp. Cái gì? Diệp Tuyền không trực tiếp đồng ý làm cố vấn? Khụ khụ, nếu đã quan tâm đến những chuyện siêu nhiên, sao lại không thể xem là cố vấn được! Cục quản lý và cảnh sát đều đang trên đường đến, gió lướt qua bờ sông, vài người vô thức rùng mình, tay Đồng Lị kéo lấy một học sinh, căng thẳng không muốn bọn họ đến gần.
Kiều Vượng dào dạt cảm xúc đã bắt đầu lau nước mắt: "Sao lại như thế này? Là ai cô ấy?"
Cô bé nghẹn ngào hỏi, hiệu trưởng Tằng cùng Đồng Lị nghe được mũi cũng trở nên chua xót.
Diệp Tuyền đứng thẳng người, xách quỷ hồn Phương Vọng Đệ lần nữa đứng vững, nữ quỷ trong phút trước sắp hóa thành lệ quỷ ngẩng đầu lên, vẫn là vẻ thẹn thùng và thanh tú, dường như không hề chịu chút ảnh hưởng. Nhưng trên gương mặt thường ngày vẫn tỏ ra sự bối rối và nghi hoặc của cô ấy, lại nhiều thêm một chút ngây ngẩn, phản ứng đối với mọi thứ xung quanh cũng trở nên rất chậm chạp.
Diệp Tuyền cau mày: "Vì sao không nói ra không phải cô tự sát? Khi cô thấy xương cốt, hẳn đã nhớ tất cả mọi chuyện của mình trước khi chết, cũng vì thế mà bị kinh hãi. Cô đang bảo vệ cho người cô à, là bố mẹ em trai cô, bạn học của cô, hay là, giáo viên của cô?"
Diệp Tuyền hỏi ba sự lựa chọn cuối cùng rất chậm rãi, đủ để tất cả mọi người đều nghe rõ.
Áp lực vô hình nặng nề rơi xuống, đôi môi hiệu trưởng Tằng run rẩy một lát, không dám nghĩ đến đáp án tối tăm kia. Nhưng bà ấy vẫn mong đợi nhìn vào khoảng không vô định, chờ đợi quỷ hồn cho bà ấy một câu trả lời. Sau khi quỷ hồn và cái vào mười chín năm trước xuất hiện, để lại vết sẹo khiến người ta không cách nào quên được, lộ ra vết thương chưa từng khép miệng.
Nhưng dù cho thế nào, hiệu trưởng Tằng nguyện ý gánh vác mọi trách nhiệm mà trường học nên chịu.
Đây đã từng là một học sinh của trường trung học số 3 đấy.
Kiều Vượng nhịn không được mà hừ một tiếng, tức giận bất bình: "Chị gái à, bọn họ đã chị! Chị cũng đã rồi, chứng tỏ họ cũng chẳng xem chị là người thân bạn bè, chị còn quan tâm như thế làm gì!"
"Không, không phải." Phương Vọng Đệ luống cuống lắc đầu, nhỏ nhẹ giải thích: " Tôi chỉ là... chỉ là sau này trường học giúp đỡ những học sinh khác, an nguy ở đê sông cũng được bảo vệ... Nếu mọi người đã cảm thấy như thế, nói tôi đã nhảy sông, cuộc sống bây giờ cũng không có gì không tốt, tôi thế nào hẳn cũng không còn quan trọng nữa. Đã làm phiền mọi người rồi, tôi không sao, thật đấy."
Dù Đồng Lị biết trước mặt là một con quỷ, nhưng sau khi nghe Thanh Tĩnh thuật lại, vẫn cảm thấy một lời khó nói hết.
Đây không phải là bánh bao mềm Thánh Mẫu sao! Một chút nóng nảy cũng không có, ai cũng có thể bắt nạt, đến vẫn tiếp tục mềm yếu như thế! Nhưng suy nghĩ một chút, cô ấy lại cảm thấy Phương Vọng Đệ thật đáng thương.
Hoàn cảnh như thế nào, mới trở thành thế này. Cái tên này cũng đã chứng tỏ mấy phần. Chỉ có Diệp Tuyên vẫn không hề biến động.
Diệp Tuyền cười giêu một tiếng: "Tên sát nhân đã giẫm đạp lên pháp luật đạo đức, thế nhưng lại trốn thoát khỏi trừng phạt, khoác lên một tấm da người. Chuyện đã làm vĩnh viễn sẽ không còn chút dấu vết, cô không nói ra chân tướng, mới là đang gây phiền phức cho mọi người. Cô có hai sự lựa chọn, nói ra chân tướng, hoặc đợi khi chân tướng được tìm ra, cô vì bao che tội phạm sẽ cùng nhau chịu hình phạt."
Diệp Tuyền từng gặp qua loại người thế này.
Như tảo xanh ẩn trong bùn dưới đáy sông, ngoan ngoan chấp nhận hết thảy, đặt bản thân vào vị trí thấp hèn, không khẩn cầu gì thêm, chỉ cần một chút ít đã có thể thỏa mãn.
Đây không phải là Thánh Mẫu cắt thịt mình cho chim ưng, cô ấy chỉ là đang tự bảo vệ cho chính mình, hèn mọn mà hy vọng rằng sự trả giá của mình đủ để khiến mọi thứ tốt lên.
Chỉ có một cường quyền mới có thể phá vỡ lớp vỏ của cô ấy. Giọng nói Diệp Tuyền vô cùng lạnh lùng, thậm chí dọa Thanh Tĩnh giật mình. Đâu mà nghiêm trọng như thết
Phương Vọng Đệ lại càng bị dọa: "Thật xin lỗi, tôi không cố ý! Tôi nói, là Bạch Khánh tôi... lớp trưởng lớp 1 khối 7, Bạch Khánh."
"Bạch Khánh?" Thanh Tĩnh nghi hoặc.
Sắc mặt hiệu trưởng Tằng trắng bệch, cả người lảo đảo, phải vịn vào lan can ở bờ sông mới có thể đứng vững.
"Cô biết?" Diệp Tuyền nhìn bà ấy.
Hiệu trưởng Tằng hít một hơi thật sâu, khó tin nói: "... Cậu ấy là học sinh tốt nghiệp xuất sắc ở trường trung học số 3. Đầu năm nay trở lại thành phố Thanh Giang, Việc trùng tu khu phòng học cũ cũng có sự đầu tư của cậu ấy. Sao lại, sao lại như thế."
Diệp Tuyền nhướng mày: "Điểm số chỉ có thể loại bỏ người học kém, không thể đào thải kẻ xấu xa."
Tuy rằng có đôi lúc, hai loại này trùng khớp với nhau, nhưng ai nói học sinh loại ưu thì không thể là ác quỷ?
Hiệu trưởng Tằng chỉ có thể cười khổ.
Bà ấy từng nghĩ tới bất kỳ người nào, chỉ duy nhất chưa từng nghĩ đến anh ta. Ngay cả mẹ bà ấy - người đã từng trải qua chuyện này, khi kể lại câu chuyện này, cũng chưa từng nhắc đến lớp trưởng, anh ta vẫn luôn là vị lớp trưởng tốt tài đức có đủ.
Khi Bạch Khánh quay lại đầu tư, hiệu trưởng Tằng còn nghĩ, có khi nào anh ta cũng không cách nào quên được người bạn đã khuất hay không, nhưng... Nhưng sao lại là "không cách nào quên" thế này chứi
Anh ta lừa gạt tất cả mọi người, sau nhiều năm, lần nữa quay lại hiện trường người, khi được hiệu trưởng dẫn đi dạo chơi khuôn viên trường, anh ta đang nghĩ gì?
Đồng Lị lờ mờ cảm thấy cái tên này có chút quen tai, nghĩ ngợi một hồi, đột nhiên ngẩng đầu: "Có phải dưới tên anh ta có một công ty công nghệ, năm nay trở vê thành phố Thanh Giang để tham gia xây dựng hệ thống an toàn đê sông?!"
Tuy rằng Đồng Lị chỉ là người dẫn chương trình ẩm thực, nhưng cô ấy có thể nghe thấy không ít lời bàn tán ở đài truyền hình.