Đường Dịch vui vẻ liên tục cảm tạ Diệp Tuyền, trong lòng thầm vui mừng. Nhìn xem, anh ta cảm thấy đến quán ăn vặt đêm khuya nhất định sẽ có chuyển biến, chuyển biến không phải đến rồi sao!
Sự chú ý của họ đã chuyển sang việc làm thế nào để lấy lại tài sản thừa kế từ tay Đường lão đại, Diệp Tuyền nhìn qua hai người già đang trìu mến quan tâm cháu gái. Dù có mắng mỏ con trai, nhưng bọn họ lại không hề nhắc đến một lời nào về cái của mình.
Diệp Tuyền chạm vào con mèo nhỏ từ trên lầu nhảy xuống, hỏi bọn họ lần cuối: "Đường Văn Văn sẵn sàng thay hai người hoàn thành tâm nguyện, hai người vẫn không thay đổi quyết định sao?"
"Không cần, những gì cần nói chúng ta đều đã nói rồi, không có gì phải hối hận." Bà nội Đường lắc đầu, cảm kích nói cám ơn Diệp Tuyền, ánh mắt luôn chăm chú vào cháu gái, nhìn mãi không đủ: "Có thể được gặp lại nhau, chúng tôi đã mãn nguyện rồi."
"Ông bà nội, nếu hai người có tiếc nuối gì, cháu đều có thể... Vẻ mặt Đường Văn Văn chợt cứng đờ, mơ màng lặp lại: "Chờ một chút, giấy tờ công chứng bị ba cháu vứt đi..."
Ở bên Đường lão đại quanh năm, sau khi kích động lắng xuống, Đường Văn Văn lập tức ý thức được nếu giấy tờ công chứng bị ông ta thấy được sẽ xảy ra chuyện gì...
Hai ông bà cũng vừa mới nói, nếu Đường lão đại biết được sự sắp xếp trong di chúc, nhất định sẽ tức giận không cam lòng.
Vậy tại sao sau khi xem di chúc, ông ta không hề làm ầm ï mà chỉ lặng lẽ vứt nó đi?
Tính cách của Đường lão đại hoàn toàn không phải như vậy.
Trừ khi, ông ta đã gây rắc rối rồi.
Ông nội Đường và bà Đường đều đã ngoài tám mươi, trước đây đã từng mắc bệnh, sức khỏe ngày càng kém. Người dân trong làng đều nói tuổi này mất không ốm không đau được coi là rất tốt, là hỉ tang. Nhưng những người thân thiết lại cảm thấy quá mức đột ngội.
Đặc biệt khi hai người già cùng nhau qua đời, dù có quan hệ tốt cũng hiếm khi xảy ra.
Đường Văn Văn toàn thân run rẩy, chậm rãi nhìn ông bà nội: "Có phải Đường Đại Lực... ông ta còn làm chuyện gì khác không?”Cô ấy không thể gọi ba được nữa, tuyệt vọng chờ đợi câu trả lời cuối cùng. Diệp Tuyền lặng lẽ nhìn hai linh hồn, trên người bọn họ có oán khí, ngay từ đầu đã chứng miinh rõ ràng thân phận của bọn họ.
- Linh hồn oán giận vì bị làm hại.
"Aii..." Ông nội Đường xoa đầu thở dài.
Rõ ràng rồi.
Đường Văn Văn ngã xuống, hét lớn: "Sao ông ta có thể làm như vậy chứ?" Đường Dịch cũng hiểu ra, toàn thân lạnh toát, không thể tin được: "Chỉ vì đất đai nhà cửa trong thôn ư? Ông ta điên rồi sao?"
Hai đứa cháu không thể chấp nhận được, vốn tưởng rằng hai ông bà bình thản ra đi, không ngờ lại dưới tay chính con trai mình.
Ông nội Đường và bà Đường lần lượt an ủi họ: "Văn Văn đầu thai vào nhà chúng ta, đã phải chịu nhiều đau khổ, bị ba cháu lừa gạt cả đời, khổ lắm rồi, lại thêm một người cha người nữa, người khác sẽ nghĩ về cháu như thế nào?" Lúc bọn họ mất cực kỳ tức giận, cứ nhớ tới là lại bực mình. Nhưng nhìn thấy cháu gái dần dần thoát ra, tương lai nhận được tài sản thừa kế rồi sống một cuộc sống tốt đẹp, bọn họ cũng không muốn truy cứu nữa. Người mà nổi giận thì có ích gì đâu, thà để người sống sống hạnh phúc còn tốt hơn nhiều. Cháu gái mấy năm trước bị Đường lão đại lừa, chuyên ngành ông ta chọn rõ ràng là để cô ấy làm trâu làm ngựa, nhưng Đường Văn Văn cũng không nói gì. Ở trường học chuyên tâm học chuyên ngành mình thích hơn, giữa tầng tầng tuyệt vọng, tìm thấy một khe sáng, nỗ lực hướng ra ngoài.
Đứa trẻ đã đủ đau khổ rồi, bọn họ chỉ là những ông già bà già vô dụng, không nên tạo thêm gánh nặng cho cô bé nữa.
"Nó làm ra loại chuyện này, cũng hủy hết chứng cứ rồi, cho dù báo án cũng không điều tra được gì. Có lẽ sau này người ta sẽ xem ghi chép, mặc dù không tìm ra được kết quả, nhưng vẫn có nghỉ ngờ, cháu thi công chức cũng không qua được vòng thẩm tra chính trị, ảnh hưởng đến sự nghiệp thì làm sao." đến cơ quan chính phủ mà đậu kỳ thi chính trị thì không thể đậu kỳ thi chính trị, tương lai bị ảnh hưởng khó chịu biết bao."
Đối với kiểm tra lý lịch chính trị, hai ông bà cũng cái hiểu cái không, cố gắng cùng cháu gái phân tích dựa trên sự hiểu biết của bản thân, mong rằng cô bé sẽ hiểu rằng họ đã buông bỏ, thì cô có thể buông †ay, sau này sẽ có một tương lai tươi sáng hơn.
Bà nội Đường nói: "Sống lâu như vậy là đủ rồi, có thể gặp lại cháu, thấy cháu sống tốt là ông bà yên tâm rồi. Đây là hỉ tang, Văn Văn, đừng khóc mà." Đường Văn Văn bật khóc. Cô ấy không nói nên lời, lắc đầu liên tục, mặc kệ ông lão né tránh, vẫn cố tiến lên ôm lấy bọn họ.
Vỏ bọc kim quang khiến mấy ông cháu có thể ôm chặt lấy nhau, cái ôm khiến người ta run lên vì lạnh, nhưng Đường Văn Văn lại ôm càng chặt hơn."Cháu không muốn." Đường Văn Văn vùi trong lòng bà nội, nghẹn ngào nói.
Bà nội Đường sửng sốt, ngạc nhiên phát hiện ra mình bị ôm lấy, lướt qua Đường Văn Văn nhìn Diệp Tuyền đứng sau quầy, liền nhận ra là ai đang giúp đỡ. Bà Đường từ từ thả lỏng, nhẹ nhàng vuốt tóc cháu gái như ngày trước, vỗ về cô bé như đứa trẻ con: "Được, được."
Hai linh hồn nhìn cháu gái mãi không ngừng khóc, không khỏi thở dài. Mấy năm nay họ lớn tuổi, thường xuyên đổ bệnh, nhìn đứa cháu gái nhỏ bận rộn, đến độ tuổi này rồi mà gầy gò nhỏ con, một mình gánh chịu áp lực nặng nề, lòng hai ông bà lại vô cùng đau đớn, hận không thể sớm một chút cho xong.
Nhưng đến khi ra đi, họ lại lo cháu gái bị bắt nạt, không ai yêu thương, cứ nhớ hoài nhớ mãi.
Nhưng bọn họ đã rồi.
Ông nội Đường vỗ vỗ cháu gái nói: "Nghe lời ông bà, cứ để như vậy đi, lấy lại được đất đai mới là tốt nhất”
"Cháu không cần."
Cô gái tính cách mâm mại, ngoan ngoãn nghe lời lân này đột nhiên nói rất kiên quyết.
Đường Văn Văn ngẩng đầu rời khỏi vòng tay của bà nội, cẩn thận nhìn bóng ma của ông bà qua đôi mắt đẫm lệ mơ hồ.
"Cháu muốn báo án." Đường Văn Văn nghiến răng nghiến lợi nói. Tình cảm của hai ông bà dành cho con trai mấy năm nay đã dần phai nhạt, đến khi thì biến thành oán giận, vì suy nghĩ cho cháu gái nên mới buông xuôi. Thấy cháu gái nghiến răng nghiến lợi tức giận, hai ông bà vẫn cố khuyên can: "Nhưng nó là ba của cháu, nếu nó xảy ra chuyện gì, cháu cũng sẽ bị ảnh hưởng”.
"Ông ta là ba cháu, nhưng ông bà cũng là ông bà nội của cháu." Giọng nói của Đường Văn Văn rất bình thản, im lìm như một tảng đá bất động. Cơ thể gầy gò của cô gái chứa đựng sự mềm mại lẫn kiên cường, giống như khi tuyển sinh cấp 3, cô ấy một lần nữa lại đứng trước ngã ba lựa chọn. Lần này, cô ấy vẫn lựa chọn đi theo con đường của chính mình, cũng không bao giờ hối hận."Cháu nhất định sẽ bắt ông ta phải trả giá."
Oán khí của hai linh hồn không nhịn được lại run lên, bọn họ miễn cưỡng lựa chọn giải thoát nhưng khi cháu gái kiên định đứng về phía mình, nó đã xóa bỏ lớp vỏ bọc đẹp đẽ, biến thành nỗi oán hận thực sự. Hai ông bà mãi không nói nên lời.
Ông bà nội Đường đang làm những gì họ cho là tốt cho cháu gái, và Đường Văn Văn cũng vậy.
Đường Dịch không lớn lên cùng ông bà, nhưng sau khi thay thử ba mẹ vào vị trí của ông bà, còn chú trở thành ba ruột của mình, anh ta cũng phân nào hiểu được tâm tình của Đường Văn Văn.
Đường Dịch bình tĩnh lại, nhanh chóng tra cứu các điều luật liên quan, nhắc nhở ông bà nội còn đang do dự: "Nếu Văn Văn tố cáo ông ta thì phải đưa ông ta vào tù càng sớm càng tốt. Tội của ông ta chỉ cần không ở trong thời kỳ chịu án thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến Văn Văn quá nhiều. Hơn nữa ông bà nghĩ mà xem, nếu ông ta đi tù, không hải là sẽ không còn ai đến gây phiên phức cho Văn Văn sao?"
"Thật vậy sao?" Hai linh hồn kinh ngạc nói: "Quy định này rất tốt, vậy chúng ta phải nhanh chóng đưa nó vào..."
Nói đến đây, ông nội Đường mệt mỏi không thôi: "Sớm biết vậy thì hôm đó không cần khiến nó ném vỡ bát làm gì, phải dừng hạ táng để minh oan mới phải! Bây giờ thiêu trụi rồi, xương cốt đã biến thành tro bụi, làm sao điều tra được?"
Bà nội Đường nhớ lại những câu hỏi trước đó của Diệp Tuyền, mơ hồ có ý tưởng: "Sư phụ, có phải ngài quen Bao Công không? Tôi nghe trong phim có cảnh gì mà ngày xét người đêm phán quỷ, bây giờ chúng tôi thành ma rồi có đi khởi kiện được không?”
Diệp Tuyền bị ý tưởng của bà lão chọc cười: "Tôi không quen Bao Công." Hai linh hồn vừa có chút thất vọng thì lại nghe Diệp Tuyền nói: "Nhưng tôi có thể giúp hai người báo án."
Người bất hạnh duy nhất chính là Lộ Băng vừa mới được nghỉ ngơi đã phải tăng ca tiếp.
"A, thế thì thật tốt quá!" Bà nội Đường vui mừng.
Lúc đầu vốn cũng không mong đợi gì, nhưng không ngờ quanh co lòng vòng không chỉ có thể nhìn thấy cháu gái mà vấn đề lớn nhất trong lòng cũng được giải quyết.
Đường Văn Văn lau nước mắt cảm ơn, sau đó hỏi ông bà: "Ngày hôm đó... sau khi con đi đã xảy ra chuyện gì?”
Bà nội Đường nhớ lại: "Cháu đi không bao lâu thì chúng ta chuẩn bị dậy, đúng lúc đó lão đại cũng say sướt mướt quay về."
Bà nội Đường vừa nói xong, ông nội Đường lại bổ sung thêm, nhanh chóng khôi phục lại khung cảnh buổi sáng mười ngày trước.
Ở quê đi làm phải dậy sớm, nhất là những ngày hè nắng gắt, sau năm sáu giờ sáng trời vẫn còn mát, đợi đến khi mặt trời chói rọi thì không ai chịu được. Đất ruộng của nhà họ Đường cơ bản đều đã cho thuê, mảnh đất rộng chưa đến nửa mẫu chờ đến tối đi xem rồi hái rau ăn là được, không cần quá bận rộn. Ông bà nội Đường cả đời bận rộn, từ lâu đã quen với việc dậy sớm, trong nhà luôn có việc phải làm, quét nhà, cho gà ăn, đun nước gì đó đều có thể giảm bớt chút gánh nặng.