Đùi gà có thịt dày, không dễ ngon miệng. Phải ướp gia vị lâu, bên ngoài thấm sốt nên bị mặn, bên trong còn có thể không ngon miệng. Diệp Tuyên tinh tế thủng thành các lỗ nhỏ, lại khứa hoa ở hai mặt, đùi gà bị mở vẫn duy trì vẻ ngoài hoàn chỉnh, cũng có thể hút đủ nước sốt.
Chờ ướp gia vị đủ thời gian, lấy ra từng cái đùi gà căng mọng giống như bông hoa ra, bôi mật hoa lên trên, da gà mềm mại nở thành một đóa hoa, mật hoa thấm vào từ từ qua từng lỗ hổng, đùi thịt gà đã ướp gia vị liên tục được cắt mở ra tận xương, vẻ ngoài hiện ra màu tương nhàn nhạt, có mật ong quết phía trên, hiện ra lớp vỏ đường giống như có ánh óng ánh sáng, đùi gà nướng quết mật vô cùng đặc sắc hiện ra.
Từng chiếc đùi gà quẻt hết mật ong được bỏ vào lò nướng, da gà bị nướng đến mức nổ tanh tách từng hạt dầu, giống như đang khiêu vũ. Ý nghĩa của mật bách hoa chính là một loại mùi thơm ngào ngạt đẫy đà, chỉ là hoa nhưng mùi hương đủ làm mê đắm lòng người.
Đồ ăn vừa mang lên, mắt Dã Hạc nhìn cái đùi gà lớn trong bát của Đại Kim, anh ta ngăn cản theo phản xạ có điều kiện: "Mày không được ăn cái này, có phải đã mang nhầm đồ ăn rồi hay không? Tao ăn giúp mày nhé."
Người nuôi chó mèo đều biết, chúng nó không thể ăn rất nhiều món ăn, đồ ăn của con người nhiều dầu nhiều muối, cho dù không phải hạ độc thú cưng, cũng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Người nuôi một cách khoa học sẽ thường không cho phép chúng nó ăn. Hết lần này tới lân khác, có đôi khi đám chó mèo nhìn thấy chủ nhân ăn cơm còn rất ngạc nhiên, tìm cách để xin ăn.
Dã Hạc giành đồ ăn của chó đã thành thói quen, anh ta thuận tay bưng lấy cái bát trước mặt Đại Kim.
Để cùng một chỗ với cái đùi gà của anh ta, hai cái đùi gà có mùi thơm nồng nàn tấn công, bụng Dã Hạc lập tức phối hợp kêu lên một tiếng.
Đùi gà mật ong hôm nay thật là thơm.
Dã Hạc vừa muốn cầm lấy đùi gà cắn xuống, đột nhiên anh ta có cảm giác bên cạnh có tôn tại ánh mắt cực mạnh, vừa quay đầu lại, Đại Kim đang nhìn anh ta chằm chằm.
"Gâu Gâu!" Đại Kim vừa im lặng, cúi đầu xuống, vừa nhẹ nhàng lấy đi đùi gà của mình, móng vuốt của nó cũng thuận tiện chuyển động, ôm bát cơm chứa đùi gà của Dã Hạc về, che ở trước người nó.
Du Tố Tố bưng món ăn sau lên, suýt chút nữa bật cười ở cửa ra vào, trong lòng cô ấy lặng lẽ lồng tiếng cho Đại Kim.
Tôi không phải người, ngày cả đồ ăn của chó mà anh cũng muốn giành, thật đúng là chó mài
Dã Hạc: 2 2 2
Dã Hạc kêu oan: "Mỗi bàn đưa một phần đùi gà, đưa nhiều hơn cho mày một phần, có thể là bà chủ tính sai rồi. Hơn nữa Đại Kim à, mày thật sự không thể ăn cái này! Cái này rất nhiều muối, sẽ rụng lông, mày là con già thì nên tập dưỡng sinh khỏe mạnh một chút..."Lấy đi hai cái đùi gà, Đại Kim chổng vào Dã Hạc, nghe thấy Dã Hạc nỗ lực giải thích, nó quay đầu lại gâu gâu hai tiếng phủ định.
Dã Hạc không hiểu ra sao, anh ta suy nghĩ nửa ngày, không nghĩ ra rốt cuộc mình nói sai chỗ nào rồi.
Du Tố Tố buông khay xuống, xoa xoa đầu chú chó, cô ấy giải thích thay cho bà chủ trên lầu: "Đại Kim hiện tại là nhân viên quỷ hồn chính thức của Cửa hàng Quán ăn khuya, đùi gà là để cho nó, không đưa sai."
Trừ quỷ bị cầu nguyện cưỡng ép bắt lấy, những nhân viên quỷ trong tiệm đều có một phần cơm của bọn nó, đương nhiên Đại Kim cũng giống vậy.
Du Tố Tố nói xong, Đại Kim ngẩng đầu,"Gâu" lên một tiếng để khẳng định.
"Thế nhưng..." Dã Hạc còn muốn nỗ lực nói vì sức khỏe của thú cưng nhà mình, đột nhiên anh ta ngây ngẩn cả người.
Vì cái gì mà anh ta không cho Đại Kim ăn? Là vì khỏe mạnh sống lâu thêm mấy năm.
À, Đại Kim đã rồi, vậy thì không sao nữa.
Dã Hạc quay đầu chỗ khác, vuốt vuốt con mắt có chút mỏi nhừ, tiện tay vuốt lông cho Đại Kim: "Được thôi. Trước kia không có cách nào ăn, bây giờ mày hãy ăn nhiều một chút."
Đại Kim quay đầu, buông cái bát của Dã Hạc mà nó ôm tới ra, móng vuốt nó quàng lên bát bên cạnh, nghiêng đầu nhìn Dã Hạc: "Gâu?"
Giống như đang hỏi, vậy tôi có thể ăn giúp anh bát của anh chứ?
"Ăn đi ăn đi, tao cũng cho mày. Không đủ thì tao lại gọi." Dã Hạc cười cầm lấy đũa, ngồi ăn cơm không cùng với Đại Kim.
Dã Hạc nhìn Đại Kim ăn đến mức đầu cũng không nhấc lên, anh ta không khỏi tò mò: "Mà nhắc mới nhớ, chó có cảm giác cơm của con người ngon không?”
"Gâu!" Đại Kim kêu rất lớn tiếng, thể hiện rõ là yêu thích.
Chỉ là không biết nó thích ăn cơm của con người, hay là thích ăn cơm cùng Dã Hạc.
Dã Hạc để lại một đống đồ chơi cho chó, sau đó rời đi làm việc di dời mộ phần, dự tính vài ngày sau là có thể đến đón Đại Kim đến xem mộ mới.
Đảo mắt một cái, cửa hàng Quán ăn khuya sắp đóng cửa, Diệp Tuyên đang sắp xếp lại đồ ăn còn thừa, đồng hồ trên điện thoại di động vừa lúc rung lên một chút.
Lục: [Hôm nay ăn cái gì?]
Trong thế giới tận thế, ngoại trừ những lúc ngủ ngừng suy nghĩ, Diệp Tuyên cũng muốn ăn cơm thật ngon. Mỗi khi đi tới chỗ nào, chỉ cần có rảnh rỗi, cô đều yêu thích nghe người sống sót nói qua về đồ ăn ngon, thực đơn được đổi mới rất nhiều lần. Đáng tiếc là vẫn luôn không có cơ hội làm được, không phải nguyên liệu nấu ăn bị hủy, cũng là không có thời gian, không có nơi làm.
Kiếm Linh không hiểu ý nghĩa của ăn cơm, cũng không cần ăn cơm, thường thường anh ta chỉ nghe, lân lượt ghi lại danh sách cập nhật giúp cô.
Hiện tại hiển nhiên anh ta đã nghe lời Diệp Tuyền nói, bắt đầu giống một con người, quan tâm đến việc mỗi ngày ăn ba bữa.
Diệp Tuyền làm lại phân mềm nhỏ, cập nhật menu mới rồi gửi cho anh ta: "Đi thôi, đã đến giờ ăn tối rồi."
Sau khi vào thu tháng tám, đầu thu còn khô hanh, nhưng ban đêm đã mát mẻ hơn. Buổi tối, Quán ăn khuya nấu cà ri thịt viên và đậu hũ, có hương vị rất lạ. Khi bưng một cái chén giấy nhỏ, có thể vừa đi vừa ăn, cản gió lạnh ở bên ngoài. Diệp Tuyền ôm chén giấy đi ra ngoài, thấy khách hàng đặc biệt không vào cửa hàng đang ngoan ngoãn chờ cô ở chân núi.
Dưới ánh trăng, Lục Thiếu Chương nhận ra có người đến gần, anh ta nghiêng đầu nhìn xem, con mắt hơi hơi phát sáng lên. Mái tóc trắng rối tung hình như cũng sáng lên một chút.
Chén giấy vừa đổ canh nóng vào, có chút phỏng tay, nhưng chút nhiệt độ ấy đối với cả Diệp Tuyền và Lục Thiếu Chương đều không là gì. Đầu ngón tay Lục Thiếu Chương phiếm hồng, anh ta chọc một miếng thịt viên, vừa mềm vừa giữ lại được một phần giòn dễ chịu, vừa cắn, vẻ mặt anh ta đột nhiên biến đổi.
Lục Thiếu Chương nhấc tay áo che mặt lại, nhỏ giọng ho khan một chút.
Diệp Tuyền dựa vào cây, cô cười, nháy mắt mấy cái với anh ta: "Thịt viên cay, ăn có ngon không?”
".. Ngon” Đối với đồ ăn cô làm, Lục Thiếu Chương có vẻ cũng chỉ có một đáp án.
Diệp Tuyên không ép buộc Kiếm Linh trong một ngày ngắn ngủi là có thể cảm nhận được người là như thế nào, cũng không truy hỏi. Anh ta chỉ chọc chọc mấy cái trong chén cà ri thịt viên, hoàn toàn không phải là vì ăn no, mà là vì hương vị mà thôi.
Lục Thiếu Chương để chén xuống rất nhanh, anh ta lấy từ trong tay áo rộng thùng thình ra mấy chục cái cái tượng gỗ, chúng đều rất nhỏ, không to bằng bàn tay. Điêu khắc thành hình dáng chó mèo. Khắc rất sống động và tỉnh xảo, rất là đáng yêu.
Bản thể của anh ta là một thanh kiếm, cũng rất có thiên phú ở mảng khắc gọt đẽo đục. Hơn nữa là pháp kiếm, vẽ trận pháp phù lục không phải nói chơi, thành phẩm anh ta làm được tinh xảo hơn nhiều so với kiếm gỗ nhỏ mà Diệp Tuyền miễn cưỡng gọt ra.
"Hồn phách cô mang về cũng có thể dùng tới." Lục Thiếu Chương bỏ đám tượng gỗ vào trong túi, đưa cho Diệp Tuyên.
"Được." Diệp Tuyền không khách sáo với anh ta, nhận lấy rồi xem kỹ. Bên trên tượng gỗ điêu khắc từng vòng từng vòng đường vân tinh tế, giống hệt cái Hòa Thanh Tĩnh mang tới.
Lục Thiếu Chương nhìn cô nhận lấy, khóe môi anh ta nổi lên ý cười nhàn nhạt, khi trở lại trên núi cũng không phai nhạt đi.
Tại lâu hai Cửa hàng Quán ăn khuya, tàn hồn của nhóm chó mèo được kim quang làm cho rơi vào trạng thái ổn định. Diệp Tuyên trở về, tóm lấy gáy chúng, nhét từng con vào bên trong tượng gỗ.
Đột nhiên âm thanh meo meo gâu gâu loạn lên, Đại Kim ló đầu vào thì thấy thêm một đám bạn nhỏ, nó nâng vuốt lên đè chúng lại.
Hồn phách của đám chó mèo được dẫn vào trong con rối và dần dần hiện hình thành công. Chỉ là lực lượng của bọn chúng quá yếu, bỏ vào trong bản thể mini cũng không có cách nào biến lớn biến nhỏ được, trông giống như con con mèo thật vậy, nhưng nhìn kích thước lớn nhỏ thì ai cũng sẽ cảm thấy đây chỉ là một món đồ chơi.
Ở trạng thái linh hồn, thoạt nhìn thì căn phòng vẫn còn rất trống, sau khi bọn chúng chen vào trong thực thể và hiện ra rõ ràng thì chợt thấy cả căn phòng đều là lông.
Các linh hôn có một số trực tiếp lăn lộn vì phấn kích, có một số báo thù xong thì thật sự quá yếu, yếu tới mức co lại thành một đám nằm bò trên mặt đất ngủ, không hề mở mắt ra.
Có một con mèo nhỏ yếu nhất, trạng thái hôn phách chỉ còn lại cái đầu, sau khi bị chạm tỉnh thì hơi di chuyển, Đại Kim, sau đó lại tay của Diệp Tuyền, dùng hết sức lực cố gắng cọ vào cô. Đại Kim đẩy từng con đang chạy loạn về, đẩy được bên trái về thì bên phải lại chạy ra, ngăn được bên phải thì dưới bụng lại có một con xuất hiện... Thật sự là không thể ngăn nổi, Đại Kim bất lực ngẩng đầu nhìn Diệp Tuyền.