Có mấy ai hiểu được cơ chứ, bên làm giao dịch như thế này cũng quá đáng quá rồi! Chỉ đưa ra một mục tiêu nhưng lại không cung cấp thêm gì khác, lúc có phương án được đề xuất lại là người bắt lỗi nhanh nhất.
Nam quỷ biết mình đã gặp phải rắc rối, hôm nay hắn ta nhất định phải biết được chân tướng. Hắn ta lại chân thành hỏi: "Bây giờ ngoại trừ gia đình cậu ra, cậu thích cái gì nhất?"
Hai mắt Dã Hạc lập tức sáng lên, lấy điện thoại di động ra: "Cô gái nổi tiếng nhất thế giới, tiểu thư ăn mày- Đường Đường bản UP Trung!"
Màn hình lập tức phát ra một bản nhạc vô cùng sôi động, những cánh hoa rơi xuống đầy màu sắc trông rất huyền ảo, ánh đèn liên tục nhấp nháy, cô gái 2D vừa xinh đẹp lại dễ thương nhảy theo âm thanh tiếng nhạc và tiếng trống. Đoạn CUT mười mấy giây kết thúc bằng phần giới thiệu thẻ bài...
Hai mắt nam quỷ tối sầm, cơ hồ muốn hộc ra thêm ba lít máu.
"Ngay từ đầu tôi không nên theo cậu đi ra bên ngoài, cũng không nên đồng ý thực hiện nguyện vọng của cậu!" Nam quỷ bắt đầu điên cuồng đập đầu xuống đất, cảm thấy sáu tháng thời gian của mình trôi qua thật quá sai lầm, hắn ta vô cùng hối hận.
Dã Hạc ngơ ngác: "? Là anh hỏi tôi mà, anh còn muốn trách ngược tôi sao?"
"Đã đến lúc cậu phải đi rồi." Diệp Tuyên tách một người một quỷ ra, mang nam quỷ đến chỗ cối xay đá, trở về nơi hắn ta nên đến, kết thúc trò hê này.
Dã Hạc quay người đi ba bước rồi rời đi, chú chó lông vàng Đại Kim quay đầu lại, lập tức cảm nhận được địa vị của mình trong cửa hàng. Đại Kim cọ cọ vào tay Diệp Tuyền, vui vẻ vây đuôi, lại được An An ôm vào trong lòng, nằm xuống đã nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Trời đã dần sáng rõ, trước khi mặt trời ló dạng, một tiếng hét thất thanh đã vang lên trên phố Hỉ Nhạc.
"A a a, cái gì thế này?"
Nhà bà Ngưu cách cửa sau của cửa tiệm gần nhất, lúc bà ta đi ngang qua sân sau của quán đột nhiên nhìn xuống lại thấy trong sân có một chiếc cối xay đá đang tự quay, hình như là bị thứ gì đó đẩy về phía trước, bà ta lập tức giật mình hét lớn."Chào buổi sáng. Có chuyện gì vậy? Ồ, bà đang nói tới cái này sao, chỉ là cối xay đá mà thôi." Diệp Tuyền bước ra khỏi bếp, lên tiếng chào hỏi bà Ngưu.
"Tôi biết đó là cối xay đá!" Bà Ngưu đưa một tay ôm ngực, một ngón tay khác run rẩy chỉ vào cối xay đá: "Nó, nó có thể tự di chuyển!"
Diệp Tuyền bình tĩnh nói: "Sử dụng năng lượng điện mà thôi, dây điện còn ở phía dưới đây này, có cần tôi đào lên cho bà xem không?”
Những người hàng xóm khác thức dậy từ sáng sớm đã bị giọng hét thất thanh của bà Ngưu thu hút, ngược lại bọn họ rất thích thú khi thấy một chiếc cối xay đá tự động đang nghiền bội.
"Bên trong có phải có động cơ gì khác không? Tôi nhớ là tôi đã xem cái này trên TV rồi. Giống như đặt một cái vỏ cối xay đá vào trong động cơ và xay ra thành phẩm với hương vị như lúc ban đầu. Đừng nói nữa, máy xay điện chỉ xay mà không xay ra được hương vị có lẫn thêm mùi đá như lúc xưa."
"Bà luôn nhớ thương bận tâm suy nghĩ tới những chuyện xảy ra ở nhà bà chủ Diệp nhỉ, nhìn thấy cái gì cũng vừa kinh ngạc vừa hét toáng lên." Lý Hồng Vân vội vã bước ra ngoài, lên tiếng chào hỏi: "Bà chủ Diệp, chúng ta đi mua rau cùng nhau nhé? Rau nhà cô mua luôn là loại tươi ngon nhất!"
Diệp Tuyền còn chưa kịp giải thích tiếp, những người hàng xóm cũ đã nói chuyện với nhau đã tìm ra "nguyên lý vận hành" của cối xay đá.
Đêm qua, sau khi ném quỷ hồn của nam quỷ vào bằng thể trước khi hắn ta sắp biến mất, Diệp Tuyền lại nhẫn tâm kéo nam quỷ ra ngoài, tiếp tục để hắn ta kéo bột, lại còn không để hắn ta dùng âm khí giúp cái cối chuyển động.
Du Tố Tố bắt gặp ánh mắt Diệp Tuyền nhìn về phía cửa liền nói OK. Cô ấy, bé An An và chú chó Đại Kim ngồi xổm ở cửa sau nhìn nam quỷ làm việc, trước khi mặt trời mọc phải xay xong đống bột ấy, nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, ba chọi một lại không có vấn đề gì quá to tát.
Diệp Tuyền và hàng xóm cùng nhau đi tới phiên chợ sáng, trên đường về, mọi người từ Lý Hồng Vân đến bà Hoàng đều chậm lại dừng lại trước cửa hàng bán đồ ăn khuya.
Không biết hôm nay sẽ ăn cái gì, bọn họ rất mong chờ thực đơn của bà chủ Diệp!
Cửa hàng đã mở được mấy tháng, bọn họ biết dù buổi sáng Diệp Tuyền cũng có làm bữa sáng nhưng lại không bán, hàng xóm tò mò cũng không thể yêu cầu cô làm vậy.
Nếu có thể ở yên tại đây, bọn họ còn có thể ăn chực một bữa sáng cộng thêm một bữa trà chiều tại một cửa tiệm.
Sau khi tiễn bọn họ đi, Diệp Tuyên mở cửa ra, nhìn thấy nam quỷ đang bị Đại Kim và bé An An vây quanh, tựa như đang bị kẻ bắt nạt nhìn chằm chằm vậy.
Nhìn thoáng qua có thể thấy bé An An rất thích thú với trò chơi mới mà bé rất thích thú.
"Đừng nhai nữa " Diệp Tuyên nhéo nhéo cái má nhỏ mập mạp của bé An An, không thèm nhìn hắn mà đi thẳng vào trong bếp.
Bé An An nở một nụ cười rạng rỡ, nam quỷ nhìn thấy hàm răng sắc nhọn vui vẻ hé mở ra của cô bé:... Không dám nhúc nhích, hoàn toàn không dám nhúc nhích.
Buổi sáng cô hấp bánh bao, cộng thêm hôm qua cô đã mua rất nhiều củ sen, những củ sen tươi mới sẽ được làm thành bột sen có hương vị thơm ngon nhất. Hôm qua, sau khi Diệp Tuyền đóng cửa đã cắt và xử lý qua, phần lớn được phơi khô dưới nắng sớm, phần còn lại được sấy khô, biến thành tinh bột củ sen.
Tinh bột sen được cất vào trong lọ, ban đầu mua tới mười mấy cân giờ chỉ còn một chiếc vại nhỏ.
Củ sen sấy khô tuy tốn rất nhiều thời gian nhưng mùi thơm lại có chút khác biệt với củ sen sấy mà Diệp Tuyền từng nếm thừ trước đó. Khi phơi trong độ ẩm cao hơn khi sẽ đổi thành màu hồng nhạt, nhưng khi hoàn toàn phơi khô lại chuyển sang màu trắng hồng, màu sắc nhạt đi đôi phần. Chỉ xét về hương vị thì nó đủ để chinh phục cho thực khách khác, nhưng đối với Diệp Tuyền vẫn thiếu đi chút vị ngọt nguyên bản của củ sen.
"Được rồi, phần còn lại hãy từ từ lau khô đi." Diệp Tuyền đổ sen từ trong lọ nhỏ ra, chia ra làm vừa đủ cho mỗi người trong cửa hàng ăn. Ngoại trừ nam quỷ đã bị biến thành đồ chơi mới của bé An An.
Diệp Tuyền chỉ làm một ít sen vừa ăn, còn lại sau khi đếm xong lại chuẩn bị làm củ sen lên men.
Không phải món thịt viên cuộn củ sen thái hạt lựu mà là món thịt củ sen hoà lẫn với bột khoai tây cùng ít gạo nếp, nhào lại thành những viên nhỏ. Rượu gạo ủ được đun sôi, những viên thịt nhỏ màu hồng được nấu đến khi hơi sền sệt, củ sen dẻo được bọc trong bột khoai tây, giống như những viên trân châu trong suốt, thả vào trong nồi nhanh chóng chìm xuống đáy nồi. Thoạt trông không khác gì bánh bao thông thường.
Chỉ cần trộn đúng tỷ lệ thì tinh bột củ sen, bột khoai và bột gạo nếp sẽ kết dính với nhau tạo thành một khối hoàn chỉnh, khi nấu chín sẽ không bị nát hay dính vào thành nồi mà sẽ có màu trắng hồng trong suốt rất đẹp mắt.
Đậy nắp nồi rồi vớt ra, không cần rắc hoa quế khô, hương thơm tự nhiên của sen và vị ngọt của rượu lên men sẽ khiến thực khách say trước khi thưởng thức món ngon này.
Sau khi đun sôi, vị rượu sẽ nhạt hơn nên sẽ không khiến người ta choáng váng khi ăn vào mà còn giúp hương thơm trở nên ngọt ngào hơn rất nhiều.
Gắp một thìa củ sen đã chín ra, nước súp trong nồi cũng hơi sền sệt, bất đắc dĩ phải để nước súp cạn bớt khỏi món ăn. Một miếng thịt bọc sen nho nhỏ trông rất xinh xắn, nếu dùng răng cắn nhẹ sẽ bị lớp vỏ bột bên ngoài bật ra.
Lớp vỏ bên ngoài vừa trong suốt vừa mêm mại, nếu cắn mạnh hơn một chút, nó sẽ vỡ tung ra. Khoai lang xay nhuyễn mềm mịn đã được lọc qua rất nhiều lần, không còn hạt sen, thịt và sen kết dính thành từng viên nhỏ, kết cấu dẻo dai và đặc biệt mềm mại vô cùng hấp dẫn.
Thịt viên củ sen được luộc trong rượu gạo, vị ngọt dịu của sen kết hợp với mùi thơm ngọt ngào của rượu gạo hòa quyện với nhau một cách hoàn hảo, tạo thành một hương thơm độc đáo khác. Mặc dù chúng đều mang nét hương vị vô cùng ngọt ngào nhưng lại không hê béo ngậy.
Lại dùng thìa múc vài viên thịt cỡ hạt ngọc trai, dù ăn từng miếng một hay ăn cả một miếng lớn, cô cũng cảm thấy rất hài lòng. Sau khi gắp thịt viên củ sen ăn xong, cô lại dùng thìa chậm rãi thưởng thức súp rượu gạo nóng hổi, uống một ngụm, cơ thể trở nên đặc biệt thoải mái suốt một ngày.
Gạo nếp tuy khó tiêu nhưng kết cấu dẻo lại gây nghiện khiến người ta không thể bỏ qua được, thêm khoai tây xay nhuyễn và củ sen thái hạt lựu rất tốt cho dạ dày, nó không chỉ có tác dụng giữ được độ dẻo ngon cho món ăn mà còn tạo thêm hương vị mới. Bánh bao được làm bằng gạo nếp lên men lại khoác lên mình một vẻ rực rỡ mới mẻ khác.
Đây cũng là lần đầu tiên Du Tố Tố biết rằng bột củ sen không những có thể uống để giải khát mà còn có thể ăn, hương vị lại thập phần đặc biệt như vậy.
Ngay từ đầu, Du Tố Tố bưng bát ăn như thường lệ, sau đó nếm thử từng miếng trong bát, không nhịn được đề nghị: "Lão đại, tối nay chúng ta cũng làm món này nhé!"
"Chờ bột sen khô đã đi, như vậy sẽ ngon hơn." Diệp Tuyền lắc đầu.
Vẫn còn thiếu chút ít sao? Du Tố Tố nhìn vào trong bát, thừa nhận cái miệng của bản thân mình không đủ tốt, không giống bà chủ Diệp vẫn luôn rất khắt khe với đồ ăn, cô ấy chỉ cảm thấy món ăn này ngon đến mức khiến cô ấy muốn vùi đầu xuống ăn ngay tắp lự mà thôi.