Nhìn thấy Diệp Tuyên có thể ngăn cản, Lưu Thăng lập tức giống gặp được cứu tinh vậy, cậu ta lộn nhào muốn trốn ra sau lưng Diệp Tuyền. Lưu Thăng lớn tiếng nói: "Đại sư, chính là con quỷ này! Cô ta điên rồi, cô ta muốn tôi!"
Mai Lan không tránh thoát, cô ấy phẫn nộ, oán hận nhìn người phụ nữ đột nhiên nhảy ra: "Cô cũng muốn ngăn cản tôi sao? Dựa vào cái gì?"
"Cha mẹ cô đã bỏ ra hết mấy vạn mời người điều tra, nhờ người nghĩ cách... Dựa vào cái gì mà nhốt cậu ta được mấy ngày đã thả ra, còn tôi lại chỉ có thể học lại? Tôi thiết lập mật mã đơn giản thì là lỗi của tôi sao? Tôi không có người thân giàu có, nên phải tự nhận không may? Dựa vào cái gì mà tôi phải chịu như vậy, dựa vào cái gì mà tôi không thể cậu ta, dựa vào cái gì mà tôi phải ngoan ngoãn chấp nhận hiện thực?" Giọng nói bén nhọn của Mai Lan xuyên qua màn mưa, giống như gào thét.
"Người sai không phải cậu ta sao!"
"... Cô không hề sai." Diệp Tuyên đưa mắt nhìn sinh hồn trên đầu còn đang bốc lên, cuối cùng vẫn không nói ra câu "Bộ não biết kiềm chế mới không gặp cản trở."
Vận thế trên người Sinh hồn có chút thấp, lại vừa lúc là tỉnh lận cận, cách chỗ ở của Thạch Bân không bao xa. Rất khó nói có phải khi còn là tiểu quỷ, đã bị sai khiến ra ngoài đi trộm vận may hay không.
Diệp Tuyền dịu dàng vỗ về cô ấy, chẳng biết từ lúc nào đã rút đi sát khí khi quấn quanh người sinh hồn đi: "Chỉ là đừng chết, tránh không ảnh hưởng tới chuyện cô trở vê đọc sách."
Mai Lan ngơ ngác một chút, cười lạnh: "Chết rôi còn đọc sách cái gì!"
"Ai nói cô đã chết?"
Trong màn mưa, Diệp Tuyền cụp đôi mắt phượng xuống, ý cười nhàn nhạt như gió xuân thổi qua, dịu dàng bình tĩnh.
Ngay từ lần đầu tiên, Mai Lan đã nhận định cô là người xấu, nhưng ngọn lửa oán giận lại vô tình được xoa dịu đi rất nhiều, cuối cùng cũng xua tan được màn sương mù oán hận, nghe lọt những lời người khác nói.
"Tôi còn... Còn sống ư?" Mai Lan mờ mịt, nhưng rất nhanh lại thay đổi sắc mặt: "Còn sống thì thế nào! Tôi không đi học được! Tại sao tôi lại không chết, tôi muốn cậu ta chung với tôi!"
Lúc đầu Lưu Thăng mong chờ đại sư sẽ ngăn chặn quỷ, giúp cậu ta giải quyết phiên phức, nhưng càng nghe càng thấy không đúng lắm. Lưu Thăng lặng lẽ lẻn đi, chuẩn bị thừa dịp mọi người không chú ý tới sẽ leo núi chạy trốn, đi tìm một đại sư có thể giúp được cậu ta.
Lúc sống thích thì thích, chứ ai muốn chung với quỷ chứ.
Vừa bước ra ngoài được một bước, Lưu Thăng còn chưa kịp mừng thầm vì chạy thoát, đã bị túm cổ áo giữ lại."Ôi chao!" Lưu Thăng bịch một cái ngã sấp xuống, cắm mặt vào vũng nước bẩn.
Diệp Tuyên chẹp miệng một tiếng, đè lại hôn phách đang muốn nhào tới một lân nữa: "Chết chung với cậu ta, không thấy ghê tởm à? Thế giới này cũng không hề tuyệt vọng như em nghĩ đâu... Bách Vị"
"Lan Lan, em còn đang ở bệnh viện! Ba mẹ, em trai em và giáo viên đều rất lo lắng cho em, theo kết quả phối hợp mới nhất, em có thể vào học ở một trường cấp ba trọng điểm!" Bách Vi bay từ trong xe ra, mau chóng kể lại một lượt cho Mai Lan những tin tức tốt mấy ngày hôm nay nghe được từ nhà họ Mai. Cô ta muốn nói những điều này từ lâu rồi, nhưng sinh hồn đang giận dữ đuổi theo Lưu Thăng, hoàn toàn không chịu dừng lại nghe cô ta nói chuyện.
Một sinh hồn đang giận dữ và ngây ngô, sẽ có chút khó xử lý những tin tức khác ngoài chuyện trả thù. Mai Lan ngơ ngác, nhất thời không kịp phản ứng lại.
"Cậu, cậu đã nghe thấy chưa! Cậu có thể đi học rồi!" Lưu Thăng bị tìm tới tận nhà doạ cho mấy ngày, dương khí suy giảm, mặc dù chưa đến mức có thể nhìn thấy quỷ, nhưng đã có thể nghe được những âm thanh kì lạ.
Lưu Thăng không để ý tới những tiếng nói trầm trầm đáng sợ đó là thứ gì, nghe được tin tức mới lập tức kích động lên.
Những ngày vừa qua cậu ta muốn liên lạc với người nhà cũng không truyền đi được tin tức gì, chỉ biết là Mai Lan nhảy lầu, giống như sinh hồn này, hoàn toàn không biết rằng thật ra cô ấy không chết.
Không chất là tốt, không thì sẽ không cần thiết phải cậu ta đúng không!
Lưu Thăng tự nhiên nảy ra một ý kiến hay: "Tôi chỉ đùa với cậu thôi, cậu xem không phải là cậu đã không có chuyện gì rôi sao? Tôi đã nhờ chú tôi đưa tiền cho cậu - A a đau quá!"
Mai Lan ngơ ngác bay tới, nhảy tưng tưng mấy lần trên lưng của Lưu Thăng, khiến cho cậu ta không có cách nào đứng dậy được.
Chỉ cần không phạm phải sai lầm lớn, Diệp Tuyên cũng chẳng thèm ngăn cản Mai Lan trả thù một chút.
Đồng Tử Hiên và Kiều Vượng cũng đều là những đứa trẻ nghịch ngợm, nhưng học sinh cấp hai trước mắt này, đã là một kẻ xấu xa và ngu ngốc.
Mai Lan nghe thấy tiếng cầu xin tha thứ liên tục của Lưu Thăng, nhỏ giọng lặp lại: "Tôi có thể... Đi học sao?”
Bách Vi nghẹn ngào gật đầu: "Có thể, thật sự có thể. Em có thể vào trường cấp ba trọng điểm số một! Ngày hôm đó em nhảy lầu, bố mẹ em đã nhận được thông báo mới nhất, được gọi đến sở giáo dục, phối hợp với mấy trường cấp ba để nghiên cứu phương án giải quyết. Chỉ là chưa kịp nói kết quả cho em, thì...
Chỉ cần đợi thêm một chút, là có thể nhìn thấy hi vọng.
Tức giận nghĩ quẩn cũng rất bình thường, nhưng đừng bao giờ đi đến bước tự sát. Chỉ là, Bách Vi không đành lòng trách cứ đứa bé này.
Cuộc đời của một cô bé mười sáu tuổi mới chỉ vừa bắt đầu, cô ấy còn chưa từng đối mặt với sóng gió cuộc đời. Một câu nói nặng, một lần thất bại, một sự thay đổi thái độ của cha mẹ thầy cô... Đầu là những ảnh hưởng rất quan trọng.
Trong mắt người khác, việc hi sinh tính mạng chỉ vì điều đó có thể là rất ngu ngốc, nhưng mà trong cuộc sống ngắn ngủi của cô ấy, việc đi học đã là một sự việc trọng đại gắn liền với tương lai của cô ấy rồi.
Lựa chọn như vậy là không tốt. Nhưng ép đến nỗi cô ấy phải đưa ra những lựa chọn bốc đồng, không phải là ác nhân ác ý hay sao?
Mai Lan dân dần không còn ngơ ngẩn như vậy nữa, mí mắt giật giật, nhìn một người một quỷ trước mắt, cuối cùng dừng lại trên người Diệp Tuyền.
"Vậy cậu ta thì sao?”
Mai Lan chờ đợi một đáp án. Cô ấy nhìn ra, Diệp Tuyên mới là người có sức ảnh hưởng ở đây.
Chỉ có một suy nghĩ tư duy logic tức giận "Lưu Thăng hại cô ấy không thể học lên được - Cô ấy muốn báo thù" này, phai nhạt dần theo một số chuyện được giải tỏa, nhưng cũng không hoàn toàn tiêu tán.
Mấy ngày nay Bách Vi đuổi theo Mai Lan, có thể nghe thấy những chuyện phía trước đã tốt lắm rồi, còn hình phạt của Lưu Thăng cũng không rõ ràng lắm: "Chú của Lưu Thăng đã tạm thời bị cách chức, cảnh sát điều tra lại một lần nữa, chắc chắn sẽ không tha cho ông tai"
Lưu Thăng ngạc nhiên, phản ứng còn mạnh hơn so với Mai Lan: "Chú, chú tôi bị cách chức á? Không thể nào! Nhất định cô đang lừa tôi!"
Bách Vi khinh thường: "Chờ cậu về xem là biết, cảnh sát sẽ lập tức bắt người thôi!"
Lưu Thăng tức hổn hển còn đang muốn nói cái gì nữa, Mai Lan đã nhảy lên đầu cậu ta, âm khí nặng nề giữ chặt đầu, ấn xuống bùn.
"Ặc ặc ặc..."
Nước bùn tràn đầy vào miệng, Lưu Thăng cực kỳ buồn nôn, nhưng tất cả mọi người ở đây đều không có ai thương hại cậu ta.
"Buồn nôn đúng không?" Mai Lan chán ghét bay ra: "Khi bị mấy người nhà họ Lưu các người ngăn cản, dùng tiền bạc quyền thế đuổi tôi đi, cảm giác của tôi cũng y như vậy!"
Nếu như Lưu Thăng có thể bị trừng phạt một cách thích đáng, thì Mai Lan cũng không đến nỗi nhất định phải cậu ta.
Cô ấy còn nhớ rõ lời nói của Diệp Tuyền, nếu cậu ta, cô ấy sẽ không còn cách nào quay lại đi học được nữa.
Cô ấy... Muốn đi học, muốn về nhà. Ba mẹ, em trai của cô ấy, còn có các thầy cô giáo, vẫn còn đang chờ cô ấy.
Mai Lan cũng không biết tại sao mình lại biến thành quỷ, cắn môi có chút lo lắng nhìn hai vị khách lạ lãm mới tới: "Làm thế nào để em trở vê được?"
Lửa giận rút đi, lúc này Mai Lan mới để ý tới những chuyện khác.
Cô ấy nhìn Bách Vi, cảm thấy có chút quen thuộc, khi nói chuyện với cô ấy giọng điệu cũng rất quen thuộc thân thiết, nhưng cô ấy lại chẳng có ấn tượng gì cả.
"Em... Em biết các chị sao?"
Trông thấy cô ấy dần dần bình tĩnh trở lại, Bách Vi hơi thả lỏng, mỉm cười: "Chị biết em là đủ rồi, vị này là Diệp đại sư, Diệp đại sư có thể giúp em quay về, Lan Lan, về nhà đi."
Mai Lan bay về phía Diệp Tuyền, Diệp Tuyền võ vỗ cô ấy: "Đi thôi, lên xe."
Mai Lan ngoan ngoãn đồng ý, ngồi lên ghế sau cùng Bách Vi, tự cho là kín đáo đánh giá Bách Vi, dáng vẻ tò mò nhưng lại không biết làm sao để mở miệng.
Diệp Tuyền nhấc Lưu Thăng đang choáng váng lên, ném vào cốp xe, nhận tiện nhắn một tin cho lão Trân và Thanh Tĩnh. Lái xe xuống núi, quảng Lưu Thăng xuống đồn cảnh sát gần nhất, tránh xảy ra chuyện bị ăn vạ, cũng tiết kiệm thời gian tìm người cho cảnh sát.
Chiếc xe jeep lặng lẽ dừng ở bên ngoài, Mai Lan nhìn vào trong màn mưa, Lưu Thăng bị kéo dậy, sau khi thẩm tra đối chiếu thân phận xong, xác nhận có liên quan đến một vụ án, tạm thời không thể rời khỏi, lúc này cô ấy mới hoàn toàn tin tưởng lời nói của Bách Vi.
"Hình như em... Doạ cậu ta không cho cậu ta dùng điện thoại di động... Có phải là gây thêm rắc rối rồi không?" Mai Lan không nghĩ ra tại sao lại xuất hồn, những chuyện trong lúc cực kỳ oán hận đều không nhớ rõ lắm.
Diệp Tuyền quan sát hồn phách của Mai Lan một chút, sinh hồn từng nhiễm sát khí không ổn định lắm, nhưng đang dần dần ổn định lại: "Không sao đâu, đây không phải là trả lại à?"