[Tức tôi rồi, tức tôi rồi, sao hắn ta lại còn có thể xây mộ cho vợ con được chứ, cuối cùng lại xây ra một ngôi mộ khóa hồn, thằng khốn kiếp! Có phải là hắn không muốn làm cho mọi người cảm thấy tốt hơn có phải không? Vốn tưởng rằng nuôi ma quỷ đều là chuyện vô nghĩa và mê tín, nhưng bây giờ tôi cảm thấy chuyện đó không còn ác nữa mà là quá ác. ]
Một số cư dân mạng đã tê liệt vì ăn dưa từ nửa đêm đến sáng sớm đến mức suýt khóc.
[@cảnh sát @thuế @giám sát từ thiện @nền tảng cửa hàng trực tuyến @nền tảng phát sóng trực tiếp, vui lòng xử phạt Thạch Bân thật nghiêm khác!!! | Dư luận đang dâng cao.
Trước khi Dư Thiền tốt nghiệp và bắt đầu điều hành một vườn cây ăn trái, thì số tiên thực sự đầu tiên của cô ấy đến từ việc quảng cáo thương hiệu đồ ăn vặt do chị gái và anh rể của cô ấy hùn vốn. Cô ấy đã nắm bắt nhiệt Internet trong những năm trước và đẩy công ty lên cao hơn.
Lúc ban đầu công ty đồ ăn vặt của Thạch Bân có thể nói là rất hot, khi công ty lên cao, hai chị em bọn họ không thể không nỗ lực nhiều hơn nữa. Hiện tại đã đến lúc Thạch Bân trả hết nợ nần rồi.
Từ lúc Diệp Tuyên mở cửa đến khi bưng hộp ra ngoài cửa, Du Tố Tố nhanh chóng nói để cùng nhau buôn dưa, cô ấy vui vẻ vỗ ngực: "May mà tôi đã rồi! Tra nam thật sự quá khó đề phòng!"
Trân Kim Bảo thò đầu ra chào hỏi, sau đó lui vào phòng bếp không nói một lời. Sáng sớm tinh mơ, Quán Ăn Khuya rất ít khi mở, còn có một chiếc hộp nhỏ đựng trái cây. Những nhân viên trong tiệm đang mơ mơ màng màng đi xuống cầu thang, vừa ngẩng đầu nhìn lên, radar tìm đồ ăn của họ đột nhiên tỉnh táo: "A, bà chủ Diệp, cuối cùng thì cô cũng làm bữa sáng sao?!!!" Diệp Tuyền đậu xe, từ chối ba tiếng liên tục: "Không có, tôi vừa mới về, tối nay gặp."
Những nhân viên nhập cư thất vọng: "Không ăn sáng ở Quán Ăn Khuya thì còn ý nghĩa gì nữa!"
"Mọi người có cảm thấy lời nói của mình có chút hơi thái quá không?" Diệp Tuyền có chút buồn cười, cô mở hộp hoa quả ra, lấy cái hộp anh đào mang từ khuôn vườn ra rồi mang đi phân chia cho mỗi người một phần. Bao bì được làm rất kỹ lưỡng, chống sốc, những quả anh đào đỏ vàng cho dù được hái và đi trên đường vài tiếng đồng hồ nhưng vẫn căng mọng, sáng bóng, trông vô cùng hấp dẫn.
Có một số người cũng không quá chú trọng đến hình thức bên ngoài, mà chỉ dùng khăn giấy lau bên ngoài, sau đó lấy cuống hoa anh đào ra và ngậm vào trong miệng.
Những quả anh đào được trồng trong vườn của Dư Thiền có vỏ mỏng hơn các giống khác, khi mút vào trong miệng thì phần thịt mỏng manh chứa đầy nước chua chua ngọt ngọt, tất cả đều hòa tan vào trong miệng, chỉ còn lại một cái hột nho nhỏ.
"Woa, ngon quá! Đã nhiều năm rồi tôi chưa được ăn quả anh đào nào có vị đậm đà như vậy, mùi vị giống hệt với loại tôi ăn hồi nhỏ!"
Người trẻ tuổi ngay lập tức hưng phấn lên: "Bà chủ mua ở đây vậy?"
"Trong vườn cửa hàng bán trái cây giá sỉ, mọi người không thể mua được nhiều như vậy, tới shop online của cô ấy hỏi một chút thì rất nhanh sẽ có hàng." Diệp Tuyền mở shop online của Dư Thiền cho bọn họ xem.
Việc sản xuất vườn trái cây của Dư Thiền vào năm ngoái được chia cho những thương nhân buôn bán giá sỉ, còn lại không nhiều lắm, trên mạng không nổi tiếng, cho nên đã trở thành huyền thoại vê món ngon. Nhưng nếu chất lượng quả anh đào không tốt thì Diệp Tuyên sẽ không bị thu hút mà đến tận cửa để tìm kiếm.Trước khi Diệp Tuyền rời đi, cô đã nghe Dư Thiền nói qua về kế hoạch năm nay hai bên sẽ bắt đầu cùng nhau.
Nhìn những nô lệ bán mình cho tư bản đang đắm chìm trong đồ ăn ngon quên mất cả thời gian, Diệp Tuyền ân cần nhắc nhở.
"Chiếc xe mọi người đợi đang rời đi rồi."
"A a a không được!!!"
Bóng người đang chạy về hướng về phía mặt trời mọc, Diệp Tuyền dùng tay trái nhặt cái hộp trái cây lên, rồi lôi đứa bé đang trốn trong bóng râm ở ghế sau xe ra đặt lên tấm bìa carton.
Du Tố Tố ngồi xổm trước cửa tiệm, không dám ra ngoài nắng. Thấy Diệp Tuyền đi vào, cô ấy chớp mắt nói: "Bà, bà chủ, cô lấy đâu ra một đứa nhỏ lớn như vậy???"
Ánh mắt của Du Tố Tố vô thức lướt qua bụng của Diệp Tuyền, rõ ràng là cô ấy vừa mới thấy cái bụng nhúc nhích, Diệp Tuyền liếc nhìn cô ấy một cái, ngoan ngoãn đứng dậy, cầm lấy chiếc hộp.
"Đồng nghiệp mới của cô, tên là An An, từ nay về sau sẽ quét sàn và bưng bữa ăn cùng với cô." Diệp Tuyền đã sớm sắp xếp cho nhóc con.
Mặc dù An An chỉ mới ba tháng tuổi, vĩnh viễn dừng lại ở bộ dáng khi đi, nhưng IQ của bé không hề thấp, những mệnh lệnh đơn giản đều có thể nghe hiểu và làm được.
Dù sao đi nữa thì cũng đừng nghĩ đến việc ăn cơm chùa.
Du Tố Tố cầm chiếc hộp lên, nhìn chằm chằm vào đứa bé đang nằm trên hộp với một con mắt to một con mắt nhỏ, sau đó cô ấy ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn Diệp Tuyền: "Bà chủ, chúng ta là đang thuê lao động trẻ em... ưm, không được tốt lắm! Bố mẹ của em ấy đâu?"
Mặc dù cô ấy rất muốn có một đồng nghiệp cùng làm việc với mình để cô ấy có thể bắt cá (lười biếng) nghỉ ngơi, nhưng nhìn một đồng nghiệp trẻ tuổi như vậy, lương tâm của Du Tố Tố vẫn cảm thấy có chút đau lòng.
Cô ấy biết dáng vẻ của ma quỷ không nhất thiết đại diện cho tuổi tác của bọn họ, nhưng mà ở độ tuổi trẻ như vậy... vẫn là lao động trẻ em mài Du Tố Tố chọc chọc vào khuôn mặt tròn trịa, trắng trẻo và mềm mại của em bé, hắc hắc, nó khá mềm.
Cô ấy lại chọc chọc vào tiếp!
An An nhìn chằm chằm vào cô ấy bằng đôi mắt đen láy, sau đó khẽ hé miệng a ô lên một tiếng.
"Gào!"
Du Tố Tố vung tay điên cuồng, đứa bé tưởng chừng như vô hại, ngoan ngoãn và đáng thương đã cắn lên trên tay Địa Phược Linh xui xẻo là cô ấy, cho dù có lắc mạnh thế nào thì cũng không thể nào thoát ra được.
Từng ngụm âm khí dọc theo ngón tay của cô ấy sao đó liền bị đứt ra, nhưng lại không hề đau một chút nào, nhưng mà do hoạt động âm khí cho nên cô ấy có chút mệt mỏi! Âm khí chính là sự tồn tại của ma quỷ!
Du Tố Tố dùng hết sức nắm lấy miệng của đứa bé, cố gắng cứu giúp bàn tay của chính mình.
Vừa mở cái miệng mềm mại ra, cô ấy liền cảm thấy âm khí đang tụ lại vào cái miệng đầy răng nanh giống như răng cá mập.
Rắc rắc...
Du Tố Tố sợ hãi đến mức buông tay ra và nhìn An An, người đang ngây thơ vô tội nhìn cô ấy.
An An: Yếu đuối, đáng thương, vô tội nhưng có thể ăn được.
Du Tố Tố lại nhìn vào miệng đang cắn ngón tay của mình không buông của An An, như thể bản thân cô ấy và An An đã trở thành hai sinh vật khác nhau. Vất vả lắm Du Tố Tố mới có thể nhét một củ cà rốt vào miệng của An An, sau đó giải cứu cho bàn tay của chính mình.
Nhìn tiểu quỷ, cô ấy cảm thấy toàn thân tê dại: "??2 Sao lại hung dữ như vậy? Đói lên một cái là cả quỷ cũng đều ăn sao...
Vừa nói đến đây, đột nhiên cô ấy phản ứng lại: "Cái gì vậy? Là lệ quỷ sao?!!" Diệp Tuyên đóng cửa Quán Ăn Khuya lại, thích thú mà nhìn một lớn một nhỏ đang náo nhiệt, sau đó cô chậm rãi trả lời câu hỏi trước đó của Du Tố Tố: "Bố mẹ thì một người đã chết, còn một người sắp chết."
Vừa nghe bên trong có dưa, cô ấy liền ôm An An đi tới: "Ai ai, là ai?" Diệp Tuyền chỉ vào phiến đá cứng ngắc, Du Tố Tố há miệng thành hình chữ O: "2? Chủ nhân của vụ dưa thế mà lại ở bên cạnh mình?"
Lúc này, cô ấy không sợ An An hung hăng nữa, nhiệt tình dào dạt ôm máy tính bảng đi đến, cùng nhau ngồi với An An. Du Tố Tố vỗ cam đoan: "Con bé cứ giao cho tôi!"
Cô ấy vừa thấy rồi, khi nghe đến người bố cặn bã, An An có phản ứng, An An chắc chắn có hứng thú. Cùng buôn chuyện với quỷ đương sự thích buôn chuyện, cực kỳ thú vị!
Diệp Tuyền nhướng mắt liếc nhìn bọn họ, cũng không lo lắng bọn họ sẽ làm ra chuyện gì, cùng lắm là gặm chút âm khí.
Ừm, Du Tố Tố là kiểu đơn phương bị gặm.
Sau khi thay quần áo tắm rửa rồi xuống lầu, Diệp Tuyền liền thấy một lớn một nhỏ xếp thành hàng ngồi ở đại sảnh.
Du Tố Tố vẫn đang hóng chuyện: "Cái tên đàn ông cặn bã đó còn blabla... nên bị trời đánh blabla..."
Cũng không biết nhóc An An hiểu được bao nhiêu, nhưng nhanh chóng phát ra âm thanh trả lời: "Lulu... aaa..."
Hai tên quỷ, âm thanh giọng nói hoàn toàn đồng bộ, thoạt nhìn như những tên buôn chuyện lâu năm.
Buôn chuyện nằm ườn là những hình thức có sức truyền nhiễm mạnh nhất.
Diệp Tuyền lười quản bọn họ, lục lọi trong phòng bếp, tuyệt không bỏ lỡ thời gian bữa sáng.
Mì cán tay được cán phẳng trước rồi hong khô trong nửa ngày, cho vào nồi luộc đến khi vừa miệng. Ăn cùng tôm nõn khô và canh loãng thơm ngào ngạo, thịt băm đóng hộp được chiên đến khi hai mặt vàng ươm đẫm dầu, lại chần thêm một cái trứng lòng đào, mì nước phiên bản plus nhanh chóng ra lò.
"Đúng rồi, bà chủ, hôm qua lại có người hỏi loại thịt đóng hộp chúng ta dùng là của nhãn hiệu nào. Tôi thấy các câu hỏi trên app đặt trước cũng có rất nhiều người hỏi cái này."
Du Tố Tố người đang chìm đắm trong chuyện buôn dưa bị mùi thơm hấp dẫn, tạm thời bỏ máy tính bảng xuống, chuyển sang chế độ làm việc.
Trừ lần đầu tiên, Trân Kim Bảo rất ít khi nấu món chính, ngược lại rất hứng thú với các món ăn nhẹ như cháo, canh suông, bánh ngọt dưa cải. Đối với ông ấy, khi còn sống cạnh tranh để trở thành đầu bếp làm ra các món ăn đẹp mắt nhất, hấp dẫn thực khách nhất, sau khi đi đã buông bỏ những thứ này, bắt đầu chú ý hơn vào việc hợp tác.