“Dậy nào, không phải ngươi đòi đi tặng trái cây cho Lạc Ô sao?” Nhéo nhéo má vật nhỏđang ngủ nướng, Sở Thần buồn cười nhìn y rụt cổ trốn đi, cuộn tròn người vào chăn, cọ cọ mấy cái rồi mới chui ra, lơ mơ ngồi dậy.
Nhìn bộ dạng vô cùng đáng yêu của Mạc U, trái tim Sở Thần như có gìđó chạm vào, ngưa ngứa. Không cần suy nghĩ, hắn liền nghiêng người phủ lên đôi môi hồng phấn ngọt ngào kia. Đầu lưỡi nhanh chóng công thành đoạt đất, mạnh mẽ chiếm lấy từng tấc một trong khoang miệng y, cuốn lấy đầu lưỡi nhỏ nhắn của y dụ hoặc nó cùng mình triền miên.
Mạc U chưa tỉnh ngủđã bị người nọ tấn công không kịp đề phòng đành cam chịu làm bữa sáng cho đầu sói nào đóđánh chén.
“Ư..ưm…đủ…đủ rồi.” Nhận thấy móng vuốt người nọ từ khi nào đã lần vào trong vạt áo vuốt ve qua lại bên hông y, Mạc U vội vàng đẩy đẩy Sở Thần ra.
“Sao đủđược, ngươi quên quan hệ hiện tại của chúng ta rồi sao?” Sở Thần rải những nụ hôn lên má y, có lòng tốt nhắc nhở.
“Ta không quên,nhưng….” y đãđáp ứng hắn nhưng không thể nhanh như vậy chứ. Cảm nhận được hắn đang hôn lên vết sẹo bên má trái của mình, Mạc U hơi cứng người lại….
“Là người quyến rũ ta trước.”Ôn nhu hôn lên vết sẹo như an ủi, Sở Thần nhìn thẳng vào mắt y, nhìn thấy tia bất an trong đó thì thương xót hôn lên, hắn cố gắng dùng sự dịu dàng của mình để trấn an Mạc U. Rốt cuộc thấy vật nhỏ trong lòng dần thả lỏng thì hắn tiếp tục bữa sáng thơm ngon của mình.
Một lát sau Sở Thần không trêu y nữa, hài lòng chấm dứt nụ hôn, nhìn Mạc U thở dốc từng ngụm thì buồn cười nhéo nhẹ mũi y: “Mũi đây sao không biết thở, hử?”
Mạc U đỏ mặt, dùng vẻ mặt uất ức trừng Sở Thần
“Ta không giỏi như ngươi. Trước đây ngươi đã hôn bao nhiêu người rồi?”
Nhận ra câu chuyện đang phát triển theo chiều hướng xấu, Sở Thần nhanh chóng hôn lên khóe môi y, liếm thóa dịch còn sót lại sau nụ hôn vừa rồi. Sau đó, ám muội thì thầm bên tai y: “Ngọt thật!”
Quả nhiên thỏ con ngu ngốc đã bị sói xám đánh lừa, chỉ biết ngồi đó với hai máđỏ bừng bừng.
“Được rồi, rửa mặt rồi ăn sáng, sau đó chúng ta qua nhà Lạc Ô.”
Thấy y nhưđược tha bổng chạy ra thùng nước rửa mặt, Sở Thần cười cười dọn bữa sáng cho vật nhỏ nhà hắn.
.
.
.
“Ồ, hai người tới chơi à, mau vào mau vào.” Lạc Ô nhiệt tình chào đón Sở Thần và Mạc U. Ánh mắt thì vẫn dán vào đôi bàn tay đang đan vào nhau kia. Ngước nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Mạc U thì an tâm nở nụ cười mời bọn họ vào nhà.
Nhà Lạc Ô vàĐiền Ưu nằm dưới chân núi, ngoài bìa rừng, căn nhà không lớn lắm nhưng kháấm cúng. Sở Thần thầm đánh giá căn nhà, nghĩ nghĩ có lẽ hắn cũng nên xây một ngôi nhà tử tế, hiện tại mùa nóng không sao, nhưng khi trời chuyển lạnh thì hang đá không phải nơi thích hợp để cư ngụ.
“Đây là trái cây ở sâu trong rừng, rất ngon nên mang đến cho hai người nếm thử.” Mạc U hưng phấn lấy trái cây ra đưa cho Lạc Ô. “MàĐiền Ưu đâu rồi?”
Nhận lấy trái cây, Lạc Ô cũng khá vui, loại trái cây này hắn từng ăn qua một lần, mãi đến bây giờ mới lại thấy chúng, rừng sâu đâu phải dễ vào. Nam nhân này của Mạc U cũng khá thật. Trong lòng Lạc Ôâm thầm tăng điểm cho Sở Thần.
“Hắn ta vào rừng săn thú chắc cũng sắp về rồi. Hai người ở lại đây dùng bữa với bọn ta nhé?! “
“Nhưng Sở Thần bảo phải làm gìđó…” băn khoăn trả lời Lạc Ô, mặc dù y cũng muốn ở lại tâm sự với Lạc Ô nhưng Sở Thần có việc nha.
“Không sao, ngươi cứởđây chơi, chiều tối ta ghé rước ngươi.” Nhẹ nhàng xoa đầu Mạc U, Sở Thần ôn nhu nói. Lại quay sang Lạc Ô:”Chăm sóc y giùm ta.”
Nói xong hắn đứng dậy rời đi, trước khi đi còn không quên hôn lên má y một cái. Hai má Mạc U ửng hồng, ngượng ngùng không dám nhìn ánh mắt trêu chọc của Lạc Ô, nghiêng đầu tránh đi.
“Chăm sóc y giùm ta, ôi, ngọt ngào quá!” Lạc Ô biết y mắc cỡ nhưng vẫn cốý trêu ghẹo, nhìn bộ dạng quẫn bách của y thì cười lớn. Cười chán chê, Lạc Ô mới buông tha cho Mạc U, bắt đầu hóng hớt
“Thế nào rồi? Kể ta nghe xem nào?”
“Cũng không có gì… chỉ là ta muốn đánh cược một lần.” Thử tin tưởng hắn, y biết ván cược này khá nguy hiểm nhưng y vẫn muốn thử. Bởi vìđối phương là Sở Thần nên y nguyện tin tưởng một lần.
“Ừm, ngươi xứng đáng cóđược hạnh phúc. Thôi, chúng ta vừa nấu cơm vừa trò chuyện, Điền Ưu cũng sắp về tới rồi.” Lạc Ô kéo tay Mạc U vào bếp, rất nhanh tiếng cười nói từ trong đó vang vọng ra.
.
.
Trong lúc này đây, Sở Thần đang loay hoay trong rừng sâu. Hắn tỉ mỉ chọn từng cây gỗ cứng cáp cho việc dựng nhà, sau đó dùng sức đốn gãy chúng. Cây rìu bén ngót cùng bộ dao, cung tên này là Sở Thần dùng một con hươu lớn đổi được từ một thợ rèn trong thôn bên cạnh. Cộng với sức khỏe kinh người của hắn, rất nhanh Sở Thần đãđốn xong những cây gỗ tốt nhất, lại còn sẵn tiện cắn chết một con heo rừng.
Vác xong số cây cuối cùng về tới hang, Sở Thần thở phì phò, ngồi xuống nghỉ mệt. Từ miệng Lạc Ô, Sở Thần biết bảy ngày nữa là giỗ phụ mẫu Mạc U, hắn muốn dựng nhà nhanh nhanh để tổ chức một đám giỗđàng hoàng cho họ. Nghỉ ngơi một lát, Sở Thần vác một con heo rừng đi thẳng về phía nhà người thợ rèn ở thôn Mặc Tú. Hắn cần một cái cưa lớn.
Theo tính toán của Sở Thần thì hắn muốn cưa gỗ thành từng lát phủ hết toàn bộ ngôi nhà, sau đó mới dùng rơm rạ phủ lên trên. Thật ra Sở Thần muốn dựng một ngôi nhà bằng đá nhưng đáng tiếc không có gìđể kết dính nên đành phải dựng nhà gỗ.
Bận rộn cưa gỗ hết cả buổi chiều, nhìn sắc trời đã dần sẫm tối, Sở Thần dọn dẹp dụng cụ, đi qua nhà Lạc Ô. Đãđến giờ rước vật nhỏ của hắn về rồi.
Khi Sở Thần đến nhà Lạc Ô thì thấy một bóng người nhỏ nhắn đang ngồi xổm trước cửa nhà, nhìn thấy hắn đến thì vui mừng chạy lại.
Mỉm cười ôm lấy Mạc U, Sở Thần nói: “Chúng ta về nhà thôi.”Đúng vậy, là nhà, nhà của hắn và Mạc U.
Mạc U cũng nở nụ cười tươi, nắm lấy tay hắn gật đầu: “Ừm, về nhà thôi.”
Nhìn thân ảnh hai ngươi nắm tay nhau rời đi, Lạc Ô tựa người vào ngực Điền Ưu khóe miệng cong lên.
Là á chủng thì sao chứ, rồi cũng sẽ tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình.
.
.
Về tới trước cửa hang, nhìn thấy gỗ, cây chất đống, Mạc U ngạc nhiên vô cùng. Vừa ngồi xuống giường, y liền quay sang nhìn Sở Thần đang nằm dài kế bên
“Là ngươi đốn à?”
“Ừ, phu quân ngươi đang rất mệt đây.” Lật người ôm lấy eo Mạc U, Sở Thần than nhẹ một hơi.
“Rất mệt sao? Mà ngươi đốn chi nhiều củi vậy?” Nghe hai tiếng ‘phu quân’ Mạc U đỏ mặt nhưng cũng không lên tiếng. Lại nhìn cái đầu xám đang cọ cọ bên eo mình, Mạc U khẽ vươn tay vuốt nhẹ, đốn nhiều cây như vậy.
“Không phải củi, ngốc. Ngươi cứôm như vậy một lát làđược.”
Không phải củi?!!! Mặc dù nghi hoặc nhưng nhìn Sở Thần mệt mỏi như vậy, Mạc U ngoan ngoãn để hắn ôm, nếu đãđưa ra quyết định tiếp nhận Sở Thần, y cũng không nên vì ngượng ngùng mà chống lại những hành động thân mật của hắn.
Qua một hồi lâu, cảm thấy cơ thể dần khôi phục năng lượng, Sở Thần mới ngồi dậy, đi vào trong đun nước chuẩn bị tắm rửa. Pha nước đầy bồn gỗ lớn, dĩ nhiên bồn gỗ này cũng là hắn ‘mua’ về, Sở Thần bước đến bế bổng Mạc U lên.
“Chúng ta cùng tắm cho nhanh.”
“Không cần… ngươi tắm xong rồi đến lượt ta làđược.” Nghe Sở Thần nói vậy, Mạc U xấu hổ ngập ngừng từ chối.
“Chỉ tắm thôi, ta cóăn thịt ngươi đâu mà sợ, với lại chúng ta đã xác định quan hệ rồi, ngươi còn ngại gì? Ngoan, tắm nhanh rồi đi ngủ, hôm nay ta mệt lắm.” Vừa dỗ vừa than, cuối cùng Mạc U cũng đồng ý.
Bắt Sở Thần quay đầu đi, Mạc U cởi y phục bước vào trong bồn, làn nước ấm khiến y thoải mái híp mắt thở hắt ra một hơi. Bỗng nhiên cả người y rơi vào một cái ôm, cảm nhận được da thịt tiếp xúc nhau, y hơi cứng người lại một chút, đây là lần đầu tiên y gần gũi một người như vậy. Quay người lại nhìn Sở Thần, thấy hắn đang nhắm mắt ngửa đầu vào thành bồn, có vẻ mệt mỏi, một tay thì vẫn choàng qua eo y, đáy lòng y chậm rãi dâng lên tia yêu thương, gạt qua những ngại ngùng, Mạc U vươn tay nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay và vai hắn, giúp hắn thả lỏng.
Sở Thần mệt thật nhưng không đến mức như vậy, hắn chỉ muốn y bớt căng thẳng, nhưng khi Mạc U xoa bóp cho hắn thì hắn lại cười khổ trong lòng. Vật nhỏ này xoa bóp gì như gãi ngứa, không chút lực nào, nhìn vẻ mặt nhu thuận đang chuyên tâm xoa bóp, Sở Thần chồm người qua hôn lên môi y. Mặc dù có hơi cương cứng người nhưng lần này Mạc U không hềđẩy hắn ra, ngoan ngoãn cho hắn hôn, không ngoài dựđoán, Sở Thần nổi lên phản ứng.