Lăng Vũ muốn lấy lại thơ ca đã tặng để tránh mất mặt.
Hoa Ẩm Sương nắm chặt giấy Tuyên Thành, dùng ngữ khí lạnh nhạt trả lời: "Ngươi giữ lại cũng vô dụng, nếu đã đưa ra, cũng đừng lấy về, nếu không rất không có lễ nghĩa."
"A, được rồi." Lăng Vũ trong lòng chửi bậy, cái này cùng lễ nghĩa có cái quan hệ a......
Nhưng nếu Hoa Ẩm Sương đã nói như vậy, hắn cũng chỉ đành kiên trì đáp ứng.
Xấu hổ một hồi, Lăng Vũ hỏi: "Vậy ta đi đây?"
Hoa Ẩm Sương không gật đầu, cũng không lắc đầu.
Thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của nàng, Lăng Vũ hỏi: "Còn gì muốn hỏi không?'
"Ta hỏi ngươi sẽ nói sao?" Hoa Ẩm Sương ánh mắt như đao.
Thanh đao này mỹ lệ, sắc bén, giống như hùng ưng bay lượn phía chân trời, nhìn chằm chằm thỏ khôn trên thảo nguyên.
Lăng Vũ bị nhìn đến sợ hãi, nhớ tới chính mình rất nhiều bí mật, đồng thời cũng nghĩ đến Hoa Ẩm Sương những kia muốn nói lại không dám nói lời nói.
Thiếu nữ lãnh khốc này, tựa hồ cũng có rất nhiều bí mật không thể cho ai biết.
"Có lẽ sẽ không a..."
Sau khi trả lời, hắn lại hỏi ngược lại: "Vậy còn ngươi? Ta hỏi ngươi, ngươi sẽ nói sao?"
Hoa Ẩm Sương cũng lắc đầu.
Lăng Vũ cười nói: "Vậy lần này công bằng rồi."
Hoa Ẩm Sương ngẩn ra, sau đó cũng nở nụ cười.
Tuy rằng nụ cười chỉ có trong chớp mắt.
Khóe miệng nhếch lên, khóe mắt cong xuống, lộ ra hàm răng trắng noãn, không phải ngoài cười nhưng trong không cười, mà là cười vào trong xương cốt, toát ra ngây thơ.Giống như hoa nở non nửa đóa, nhẹ nhàng lại không dễ phát hiện, giống như cánh hoa trôi nổi dưới đáy suối, hiện lên trên mặt nước, rực rỡ, phân tán.
Nụ cười này thoáng qua rồi biến mất, Lăng Vũ cũng không có phát hiện khi hắn đã xoay người rời đi.
"Này!" Phía sau lại truyền đến thanh âm của Hoa Ẩm Sương.
Lăng Vũ dừng bước: "Lại làm sao vậy?"
Hoa Ẩm Sương vốn định nói, bảo hắn mang mình về cư xá, nhưng lời đến bên miệng lại nói không nên lời.
"Làm sao bây giờ, sẽ lạc đường a......" Nàng âm thầm lo lắng.
Cùng ngày hôm qua đại sư huynh chi ước khác biệt, hôm qua gặp mặt là ở túc xá bên cạnh, mà hôm nay lại bị Lăng Vũ đưa tới rất xa địa phương, vả lại là không quen thuộc địa phương, nếu để cho nàng một người trở về, không lạc đường là không thể nào.
Lăng Vũ vì lãng mạn, đặc biệt đưa nàng tới trong rừng hoa quế này, nơi này nở đầy hoa quế, lá cây xem biếc bóng loáng, tầng tầng tầng sinh cơ màu xem biếc, đóa hoa màu vàng nhạt nở rộ ở đỉnh đầu, uyển chuyển hàm xúc yên tĩnh, hương thơm xông vào mũi, thật sự là thánh địa tán gái.
Không nghĩ tới lại gài bẫy nàng.
Hoa Ẩm Sương không muốn thừa nhận mình là kẻ mù đường, lại không tìm được lý do để Lăng Vũ đưa nàng về, đành khoát tay: "Không sao."
"A, tạm biệt." Lăng Vũ đi rất yên in tâm, ở trong lòng hắn, Hoa Ẩm Sương là một võ lâm cao thủ cường đại, lại là ở Phiêu Miểu Tông bên trong, khẳng định không cần lo lắng.
Nhưng Phiêu Miểu Sơn quá lớn.
Lại không có ánh đèn chỉ dẫn.
Vì thế Hoa Ẩm Sương đi dạo một đêm trong gió lạnh.
.....
Ngày hôm sau, thật vất vả mới tìm được Hoa Ẩm Sương ở tập võ trường đang luyện công với vành mắt thâm quầng và thể lực xói mòn.
Hôm nay là đại khóa, Dịch Kiếm Đường đệ tử đều tập trung ở tập võ trường luyện công, Dịch Kiếm Đường đường chủ Trần Nhu phát hiện Hoa Ẩm Sương cùng bình thường có chút không giống nhau, hỏi: "Tiểu Sương, ngươi làm sao vậy?"
"Không có gì." Hoa Ẩm Sương lắc đầu.
Trần Nhu nghi hoặc nhìn trái nhìn phải, nói: "Nếu thân thể không khỏe thì đừng miễn cưỡng, thời gian luyện công còn nhiều, thân thể quan trọng hơn."
"Đa tạ đường chủ quan tâm, ta thật sự không sao."
Trần Nhu lặng lẽ ghé vào tai Hoa Ẩm Sương, hỏi: "Ngươi sẽ không đến kỳ chứ?"
Hoa Ẩm Sương đỏ mặt, đáp: "Không có, ta chỉ ngủ không ngon."
"Ừ." Trần Nhu gật đầu, đi đến nơi khác, chỉ điểm cho người khác.
Luyện hai canh giờ, đại khóa kết thúc, chúng đệ tử lục tục rời khỏi tập võ trường, Hoa Ẩm Sương ở trong đám người tìm được Phương Tẫn, đem hắn gọi lại.
"Phương Tẫn!"
Nghe được tiếng la, Phương Tẫn quay đầu lại: 'Chuyện gì?"
"..." Hoa Ẩm Sương giật giật mí mắt, chỉ vào một góc yên tĩnh, nói: "Chúng ta qua bên kia nói chuyện."
"Được." Phương Tẫn đi qua bên kia.
Hoa Ẩm Sương và Phương Tẫn đi vào góc, rời xa tiếng ồn ào, Phương Tẫn hỏi: 'Chuyện gì?"
"Hợp tác."
"Hợp tác?" Phương Tẫn sửng sốt, chợt cười nói: "Đổi chủ ý? Không phải nói không liên quan đến ngươi sao."
"Ta chỉ là tò mò thôi, nếu như ta giúp ngươi, ngươi có thể cho ta chỗ tốt gì?"
"Chỗ tốt? Đường đường là Hoa gia đại tiểu thư, muốn chỗ tốt gì?"
"Vậy phải xem ngươi có thể cho cái gì."
Phương Tẫn cúi đầu trầm ngâm, sau đó mở miệng: "Tài vật bình thường ngươi tất nhiên chướng mắt, công pháp bí tịch ta cũng không có, như vậy đi, ta cho ngươi một lời hứa hẹn, nếu ngày sau có chỗ hữu dụng, ta tất ra tay tương trợ."
"Tốt." Hoa Ẩm Sương đối với chỗ tốt này tương đối hài lòng, Phương Tẫn đứng hàng một trong" Phiêu Miểu Tam Kiếm ", thực lực rất mạnh, vả lại rất nặng lời hứa, được hắn một câu hứa hẹn tương đương với được một thanh thần binh lợi khí.
Hơn nữa thứ nàng thật sự để ý, căn bản không phải là chỗ tốt gì...
Nói xong lợi ích, kế tiếp nên bàn kế hoạch, Hoa Ẩm Sương hỏi: "Ngươi định làm thế nào?"
Phương Tẫn cười nói: "Vốn định g·iết hắn, nhưng có ngươi tương trợ, tự nhiên không thể dùng b·ạo l·ực nữa. Cái gọi là thượng tướng phạt mưu, tiếp theo phạt giao, lại phạt binh. Dùng b·ạo l·ực giải quyết vấn đề chung quy là hạ sách, hơn nữa còn có Trừng Giới Đường, nếu làm người ta b·ị t·hương g·iết c·hết, luôn có chút dong dài."
Có người thì có giang hồ, Phiêu Miểu Tông nhân số đông đảo, vì duy trì trật tự, bởi vậy thành lập Trừng Giới Đường.
Mỗi đệ tử mới đi vào Phiêu Miểu Tông, đều phải đến Trừng Giới Đường tiếp nhận tuyên quán, được cho biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm, thí dụ như ác ý gây chuyện, đánh nhau ẩ·u đ·ả là không được, nếu là g·iết người, Trừng Giới Đường càng phải truy cứu.
Hoa Ẩm Sương tự nhiên hiểu được đạo lý này, nói: "Đã dong dài, vậy ngươi cần gì phải ra tay."
Phương Tẫn tiếp tục nói: "Ta đương nhiên không cần ra tay, phương pháp tốt nhất, chính là ngươi đi câu dẫn Lăng Vũ, chúng ta lại làm một ván, để tiểu sư muội gặp được, chỉ cần nàng c·hết tâm, mục đích của ta liền đạt được."
Hoa Ẩm Sương gật đầu tán thành, Phương Tẫn vầng trán óc tỉnh táo, trí dũng song toàn, nếu dấn thân vào quân lữ, tất là một gã mãnh tướng.
Phương Tẫn lại nói: "Chỉ là kế này sẽ hy sinh thanh danh của cô nương, thậm chí để cho tiểu tử kia chiếm tiện nghi, không biết sư muội ngươi..."
Hắn cười cười nhìn Hoa Ẩm Sương, chờ đợi đáp án.
Mây đen phá vỡ, ánh mặt trời giống như một tấm lưới lớn màu vàng, lặng lẽ rơi xuống, bao phủ toàn bộ diễn võ trường, chiếu sáng khuôn mặt tâm tình bất định của Hoa Ẩm Sương.
Hoa Ẩm Sương ngập ngừng nói: "Cho ta nghĩ lại."
Phương Tẫn cười ha ha, vươn ba ngón tay ra: "Ba ngày, ta chờ ngươi ba ngày, nếu ngươi đáp ứng, liền đến Dịch Kiếm Lâu tìm ta." Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/di-gioi-giai-tri-chi-vuong/chuong-46-hop-tac