Dị Giới Chi Thực Linh Sư

chương 7

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nghe được lời này, Trình Dịch Phạn mới yên lòng, cậu cẩn thận từ trong ngực lấy [ Cự Lực Tán ] mà mình luyện chế thất bại ra, để lên bàn.

"Cha bảo ta tới bán." Cậu chỉ nói một câu, còn lại để người kia tự mình tưởng tượng.

Người kia cẩn thận cầm bình sứ, vừa mở nắp dược hương nồng đậm liền ập vào mặt, sau khi hắn nhìn Linh dược bên trong thuộc dạng tán, liền gấp gáp đậy bình lại. Khi phát hiện đứa trẻ một mình đến bán Linh dược hắn cực kỳ giật mình, chẳng qua nghe cậu bé nói do phụ thân sai cậu tới, ngược lại không kinh ngạc nữa, có vài người gặp kỳ ngộ đạt được một ít bảo bối, vì lo lắng bị người phát hiện nên thường nhờ người bán hộ, để tiểu hài tử đi bán hắn cũng từng thấy mấy lần.

"Tiểu công tử chờ một chút, ta mời Giám dược sư tới." Người kia xưng hô với Trình Dịch Phạn đã từ tiểu đệ đệ thành tiểu công tử, thái độ cũng thay đổi. Dược này mặc dù chỉ hạ phẩm lại thuộc dạng tán, nhưng vẫn là trân quý Linh dược. Phải biết Thanh Sơn Thành chỉ là một thành nhỏ xa xôi, toàn bộ Thực Linh Sư trong thành tính cả Dược Đồ cũng mới hơn mười người, còn đều đảm nhiệm chức vụ trong đại gia tộc cùng tông môn, Linh dược luyện chế lưu lạc đến thị trường ít lại càng ít. Dù đệ tử Tứ Phương Tông như bọn hắn, cũng khó có cơ hội nhìn thấy linh dược.

Không lâu, một người đàn ông tuổi trung niên đi đến, mặc trên người một thân trường bào màu lam, trên ngực thêu một gốc Linh Thực nhỏ màu vàng xanh, là Dược Đồ vừa thăng cấp lên Thực Linh Sư Nhất phẩm.

"Thôi đại nhân, dược do tiểu công tử này đưa tới."

"Tiểu công tử, vị này là Thôi đại nhân Thực Linh Sư của Vạn Bảo Trai." Hắn không biết Thực Linh Sư đại nhân này uống nhầm thuốc gì, muốn tự mình đến giám định Linh dược.

"Chào ngài Thôi đại nhân." Trình Dịch Phạn đứng dậy hành lễ, cậu biết Thực Linh Sư có địa vị bất phàm trong Linh Võ Đại Lục, dù người trước mắt mới nhất phẩm, vẫn đủ được xưng đại nhân.

Thôi Hạo mỉm cười gật đầu, ra hiệu cậu ngồi xuống, "Để ta kiểm tra một chút."

"Thôi đại nhân mời."

Thôi Hạo cẩn thận cầm bình sứ trong tay, mở nắp ngửi dược hương, đúng là rất nồng đậm, sau khi liên tục xem xét nhan sắc cùng hương vị rồi cảm ứng năng lượng ẩn chứa trong linh dược, hắn mới đậy bình sứ lại.

"Dược này là [ Cự Lực Tán ], sau khi phục dụng lực lượng tăng cao, tuy nói chỉ Nhất đẳng hạ phẩm, nhưng năng lượng bên trong còn bảo trì hơn tám thành, dược hiệu cao hơn Linh dược loại tán khác một chút." Hắn dừng lại, khẽ cười nói, "Bình linh dược này, giá thị trường là hai Hạ Phẩm Linh Tinh, nhưng ta thấy dược hiệu không tồi, ta mua ba Hạ Phẩm Linh Tinh, tiểu công tử thấy thế nào?"

Trình Dịch Phạn mặc dù không biết giá cả của linh dược, nhưng người này hẳn sẽ không ăn nói lung tung lừa gạt một đứa bé như cậu, huống hồ ba Hạ Phẩm Linh Tinh đã vượt qua giá trị trong lòng cậu, vì vậy cậu giả vờ cân nhắc, lát sau mới gật đầu đáp ứng.

Thực Linh Sư kiếm tiền thật nhẹ nhàng, nhanh vậy đã thu vào ba Hạ Phẩm Linh Tinh, phụ thân cậu mạo hiểm tính mạng làm nhiệm vụ săn yêu thú, chỉ kiếm được tám linh châu mà thôi.

Thấy Trình Dịch Phạn đáp ứng, nụ cười trên mặt Thôi Hạo càng tươi, vội vàng cất bình sứ, từ trong ngực lấy ba Hạ Phẩm Linh Tinh đưa cho cậu, còn tỉ mỉ bọc vải bên ngoài, để cậu dễ cất giấu.

Trình Dịch Phạn rất cảm kích bọn họ quan tâm, cất bao nhỏ vào trong ngực. Như vậy bớt cho cậu không ít chuyện, cậu không dám trực tiếp dùng tay cầm Linh Tinh, vạn nhất Linh Tinh ngay trước mặt bọn họ bị hệ thống hấp thu, cậu có mọc mấy cái mồm cũng không giải thích được.

Mà thanh niên kia đã ngây người, hắn không nghĩ Thôi Hạo lại tự bỏ vốn mua bình Linh dược cấp thấp này, phải chăng bình linh dược này có chỗ đặc biệt? Cự Lực Tán chủ yếu gia tăng lực lượng, có tác dụng không nhỏ với Võ Đồ, nhưng tới Lực Võ Cảnh liền không dùng loại linh dược này nữa. Võ Đồ phần lớn là học viên trong Võ Phủ, bán cho bọn họ cũng không được bao nhiêu, giá ba hạ phẩm Linh Tinh thực sự rất cao.

Hắn không biết gian nan khi Thực Linh Sư lên cấp và phương thuốc khó tìm, nhưng linh dược cấp thấp thuộc Nhất Nhị phẩm có phương pháp phối trí không phức tạp, một vài Thực Linh Sư sẽ mua Linh dược cấp thấp về phân biệt, chỉ cần nhận ra loại Linh Thực bên trong, có khả năng lớn nghiên cứu ra phương thuốc. Mà Thôi Hạo vừa tấn cấp Nhất phẩm Thực Linh Sư, đang lo không có dược dùng, Trình Dịch Phạn liền đưa tới cửa, hắn tự nhiên vô cùng vui mừng, vội vàng mua bình Linh dược không mấy tác dụng này.

Lúc này Trình Dịch Phạn vẫn là tay mơ đương nhiên không rõ những điều này, còn cho là mình kiếm đại tiện nghi.

"Ta có thể lên tầng nhìn sao?" Lúc Trình Dịch Phạn tiến vào rõ ràng thấy Vạn Bảo Trai có ba tầng, nhưng thang lầu lên tầng có hai võ giả trấn giữ, cho nên cậu rất hiếu kì trên lầu ra sao.

"Đương nhiên có thể." Thôi Hạo nhìn thanh niên tiếp đãi Trình Dịch Phạn, "Đường Ninh, ngươi mang vị tiểu công tử này lên lầu dạo đi."

"Vâng, Thôi đại nhân."

Sau khi tiễn Thôi Hạo rời đi, Đường Ninh mang Trình Dịch Phạn lên lầu hai, vừa đi vừa giới thiệu về Vạn Bảo Trai cho cậu.

Vạn Bảo Trai chia làm ba tầng, tầng một chủ yếu mua bán các loại tài liệu cấp thấp cùng trang bị, lầu hai là một vài công pháp bí tịch cấp thấp cùng vũ khí, lầu ba thì bán các loại bảo vật quý giá như Linh khí Linh Thực Linh dược Linh Bảo. Lên lầu nhất định phải có đệ tử Tứ Phương Tông dẫn dắt, nếu vi phạm quy tắc xông vào, lập tức bị diệt sát.

Người lầu hai rõ ràng ít hơn tầng một rất nhiều, những bí tịch cùng công pháp đều được đặt trong hộp lưu ly để ngăn nhìn trộm, về phần những vũ khí thoạt nhìn thập phần mạnh mẽ, đáng tiếc cậu không hiểu biết nhiều. Tiếp đó bọn họ lên lầu ba, vừa bước vào lầu ba, Trình Dịch Phạn liền cảm nhận được Mộc khí nồng đậm, từng gốc Linh Thực phẩm tướng hoàn hảo được trưng bày ở chậu hoa trong màn phòng hộ lưu ly, chờ Thực Linh Sư chọn mua.

Người lầu ba nhiều ngoài ý muốn, chỉ là Thực Linh Sư quá mức thưa thớt, người đến lầu ba mua bán đều là võ giả, bọn họ chen chúc ở quầy bên phải, nơi đó bán Linh dược cấp thấp. Trình Dịch Phạn nhìn thoáng qua thẻ tên, trong đó chỉ có ba loại, phẩm cấp thuộc Nhất phẩm, do vị Nhất phẩm Thực Linh Sư Thôi Hạo kia luyện chế.

Lúc thấy một người bỏ mười Hạ Phẩm Linh Tinh mua [ Tụ Khí Tán ], Trình Dịch Phạn không khỏi nghĩ đến [ Đại Lực Hoàn ] của mình không biết có phẩm cấp gì, giá bao nhiêu Linh Tinh?

Chỉ là hiện tại không phải lúc lấy ra bình Linh dược kia, cậu một đứa trẻ không quyền không thế, có Linh dược cấp thấp còn có thể lấy lý do phụ thân vận khí tốt ngẫu nhiên đạt được, nhưng lấy ra thứ cao cấp hơn, tất khiến người hoài nghi, dù sao về sau luôn có cơ hội xuất thủ bán Linh dược.

Đường Ninh một đường đưa cậu đến cửa, vẻ mặt tươi cười tiễn cậu rời đi, mặc kệ mua hoặc bán, hắn đều nhận được chỗ tốt, cho nên dù Trình Dịch Phạn lên lầu đi dạo một vòng không mua gì, hắn vẫn rất khách khí với cậu.

"Đa tạ Đường đại ca." Sau khi cáo từ Đường Ninh, Trình Dịch Phạn đi đến tửu lầu đối diện.

Tiểu nhị trong tửu lầu thấy cậu quay lại, chán ghét tiến lên xua đuổi, "Đứa trẻ này sao ngươi lại tới rồi! Cũng không nhìn đây là nơi nào! Ngươi đủ tiền vào ăn sao?"

Trình Dịch Phạn không nhìn hắn, đi thẳng vào trong.

"Ôi ôi ôi! Ngươi đứng lại đó cho ta!" Tiểu nhị đuổi theo sau cậu rống to, lại không ngờ Trình Dịch Phạn đi tới bàn trống ngồi xuống, tay hướng trong ngực tìm kiếm, sau đó thân thể đột nhiên cứng đờ.

Khi cậu đưa tay vào trong ngực, vừa chạm đến Linh Tinh, hệ thống hố cha lại nhảy ra.

【 Tích tích tích. . . Phát hiện nguồn năng lượng có thể sử dụng. . . 】

【 Tích tích tích. . . Đang rút năng lượng. . . 】

【 Năng lượng đạt %, không gian hệ thống đã kích hoạt, người sử dụng có thể tùy thời tiến vào. . . Trước mắt thừa % nguồn năng lượng, có thể thăng cấp hệ thống, người sử dụng có lựa chọn thăng cấp hệ thống không? Có / không 】

Không! Không! Không!

Trình Dịch Phạn cơ hồ rít gào rống giận trong lòng.

【 Tích tích tích. . . Hệ thống tạm dừng thăng cấp. . . 】

Âm thanh điện tử rốt cuộc dừng lại, chỉ là không biết có phải ảo giác của cậu không, cứ cảm thấy tựa hồ âm cuối có cảm giác uể oải ỉu xìu.

Mà bên kia tiểu nhị mắt chó nhìn người thấy cậu không sợ hãi, còn tưởng cậu xuất ra thứ đáng giá gì, trong lòng thấp thỏm, nghĩ rằng mình đắc tội quý khách, lại thấy cậu biến sắc, thân thể cứng ngắc, liền nhận định cậu không có tiền, khí thế lập tức kiêu ngạo, đập tay lên bàn, quát lên, "Không có tiền thì đừng ở đây giả đại gia, sớm cút ra ngoài, miễn bị đuổi đi!"

Trình Dịch Phạn liếc hắn, thong thả ung dung từ trong ngực lấy Hạ Phẩm Linh Tinh để lên bàn, "Ngươi vừa nói gì? Ta không nghe rõ. . ."

Tiểu nhị lập tức tắt tiếng, như gà bị bóp chặt yết hầu, không phát ra được thanh âm.

Chưởng quỹ tửu lầu đứng cạnh thờ ơ lạnh nhạt nửa ngày, lúc này thấy sự tình phát sinh biến hóa, vội vàng tươi cười tiến lên tiếp đón.

"Tiểu công tử, đừng nóng giận đừng nóng giận, mong công tử đừng chấp nhặt với loại ngu xuẩn này, công tử xem muốn ăn gì? Hôm nay ta giảm giá % cho công tử, công tử thấy sao?" Dù sao chỉ là đứa bé, ăn không được bao nhiêu, % mà thôi, không thua thiệt nhiều.

"Vậy cho ta ba cân thịt Xích diễm thú nướng, một chén canh cá quả hầm, ta muốn mang về." Trình Dịch Phạn thị lực không tệ, chiếu theo tên món ăn viết trên tường, chọn mấy món chiêu bài, tổng cộng vừa vặn giá một viên hạ phẩm linh thạch. Ca ca bị trọng thương như vậy, khẳng định cần bồi bổ, cha cùng Từ thúc thúc chắc chắn còn chưa ăn cơm, mẫu thân cùng tiểu muội cũng không biết ăn chưa, vừa lúc mang về cho bọn họ cùng hưởng dụng.

Chưởng quỹ vẻ mặt tươi cười vội vàng đáp ứng, sau đó túm tên tiểu nhị không nhãn lực kia đi, một đường hùng hùng hổ hổ đánh người ra sau bếp.

Thấy người đều đi hết, Trình Dịch Phạn lúc này mới gương mặt khó coi, cẩn thận rũ quần áo, phủi hết bột Linh Tinh vứt trong ngực dưới tình thế cấp bách vừa rồi. Mới qua một lúc, lại bị hệ thống hố mất một khối Linh Tinh. . .

Đồ ăn rất nhanh được chuẩn bị kỹ càng, thịt thú dùng giấy dầu gói kỹ, canh cá quả đặt trong nồi gốm, bị dây cỏ buộc chặt lại với nhau, tiện để cậu xách trên tay.

"Tiểu công tử ba cân thịt Xích diễm thú nướng, một chén canh cá quả hầm, tốn một Hạ Phẩm Linh Tinh, giảm giá % cho công tử, tổng cộng tám linh châu."

Trình Dịch Phạn sảng khoái thanh toán, cầm đồ ăn nóng hổi rời đi. Về viên Hạ Phẩm Linh Tinh dư lại, còn chưa phải lúc lấy ra. Chờ cậu trở về, trước chữa thương cho nhị ca, lại tìm cơ hội để phụ thân biết mình có thiên phú 'Hồn Lực', sau này có thân phận Thực Linh Sư, tài nguyên sẽ cuồn cuộn không dứt, về sau cũng có thể quanh minh luyện dược, cải thiện điều kiện trong nhà. Còn tu vi võ đạo của phụ thân nhiều năm chưa đột phá, quan hệ rất lớn với việc không có linh dược phụ trợ, xem ra cậu phải nhanh thăng cấp, tranh thủ luyện chế cho phụ thân Linh dược thích hợp.

Có vẻ cậu nắm bắt thời gian không tồi, cậu vừa tiến vào nhã thất Dược Phường Vương Thị, còn chưa kịp nói một tiếng với phụ thân, liền thấy sát vách truyền đến tiếng mở cửa, xem ra Vương Hoành Thịnh đã luyện chế xong Linh dược.

Trình Văn Đào lập tức kích động liền xông ra ngoài, Từ Chân cùng Trình Dịch Phạn theo sát phía sau.

"Vương đại sư, thế nào rồi?" Trình Văn Đào trong mắt chứa đầy chờ mong nhìn Vương Hoành Thịnh, nhưng Vương Hoành Thịnh lại vẻ mặt khó xử, như có chuyện gì khó mở miệng, trong lòng ông lập tức trầm xuống.

"Hazz, xác suất luyện thành Tiểu Hoàn đan thực quá thấp, đều do Vương mỗ học nghệ không tinh, Linh Thực chư vị mang tới đều tiêu hao sạch, nhưng dược lại chưa luyện thành, Vương mỗ thực thấy thẹn với chư vị, hai mươi Hạ Phẩm Linh Tinh này nên trả lại." Vương Hoành Thịnh sau khi than thở, liền lấy hai mươi Hạ Phẩm Linh Tinh nhận lúc trước trả lại bọn họ

Trình Văn Đào thần sắc ảm đạm, Từ Chân dáng vẻ cũng vô cùng ảo não, nhưng chỉ có thể nén giận thu lại Linh Tinh.

Chỉ có Trình Dịch Phạn phát hiện bất thường, theo lý Thực Linh Sư sau khi luyện dược, mặc kệ thành công hay không, trên thân đều nhiễm một tia dược hương, đồng thời còn hao tổn rất nhiều Hồn Lực, nhưng cậu thấy Vương Hoành Thịnh sắc mặt hồng nhuận, chỗ nào giống người vừa hao tổn Hồn Lực chứ?

Trình Dịch Phạn càng nghĩ càng thấy không đúng, nhìn cánh cửa dược thất khép hờ, đôi mắt cậu chuyển động, rồi lặng lẽ nhắm mắt, tiến vào trạng thái minh tưởng, bắt đầu cộng hưởng cùng nguyên tố hệ Mộc bốn phía. Chung quanh tối đen, mà hướng dược thất, có vài điểm màu xanh lục cùng màu vàng dần dần sáng lên, Trình Dịch Phạn cảm ứng một lúc lâu, mới xác định mấy điểm sáng kia chính là Linh Thực mà Từ Chân giao cho Vương Hoành Thịnh luyện chế linh dược chữa thương!

Tuy không có Linh dược, cậu cũng có thể dùng [ Bách Lộ Hoàn ] trên người để cứu nhị ca, nhưng hành động của Vương Hoành Thịnh thực sự khiến người ghê tởm, đây quả thực chính là nhân lúc cháy nhà hôi của! Cực kỳ vô sỉ! Nếu cậu không có hệ thống, không có [ Bách Lộ Hoàn ], như vậy Vương Hoành Thịnh chính là hi vọng duy nhất cứu được nhị ca, mà kẻ này thoạt nhìn ra vẻ đạo mạo kì thực lại cực kỳ hèn hạ bỉ ổi, còn làm chuyện tham ô Linh Thực! Đây không khác tự tay đoạt mạng nhị ca a!

Cậu sẽ không để lão gia hỏa này thực hiện được! Vừa lúc cậu cũng có thể thừa cơ hội này, triển lộ thiên phú 'Hồn Lực' của mình.

Sau khi Trình Dịch Phạn quyết định, liền kéo tay áo Trình Văn Đào, dùng âm thanh mà ông cùng Từ Chân đều nghe thấy nói, "Cha, chúng ta phải đi sao? Tiểu hoa Từ thúc thúc mang tới không cần lấy về sao?"

Trình Dịch Phạn một bên chớp chớp đôi mắt to giả vô tội, một bên ở trong lòng buồn nôn gần chết với hành vi giả ngây thơ của mình.

Trình Văn Đào cười khổ lắc đầu, "Tiểu hoa đã không còn, đi, chúng ta về nhà."

Trình Dịch Phạn vờ như nghe không hiểu, mặt đầy nghi hoặc chỉ hướng dược thất nói, "Sao lại không còn? Con rõ ràng cảm giác được tiểu hoa ở bên kia. . ."

Nghe vậy, Từ Chân cùng Vương Hoành Thịnh đều thay đổi sắc mặt.

Từ Chân một tay kéo Trình Dịch Phạn đến trước người mình, hạ giọng nói, "Tiểu Phạn, con nói cảm giác được là có ý gì?"

Trình Dịch Phạn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Con cũng không biết, chính là mơ hồ cảm giác được vị trí của tiểu hoa."

"Con xác định cảm giác được Ngưng Thần Hoa ở bên trong sao?" Trong mắt Từ Chân lóe sáng.

"Vâng. . . Còn có cỏ vàng vàng kia cũng ở bên trong. . ." Trình Dịch Phạn khẳng định gật đầu.

"Ranh con này! Ở đây ăn nói linh tinh cái gì? !" Vương Hoành Thịnh ngoài mạnh trong yếu lớn tiếng quát.

"Con, con mới không có nói bậy! Con thật sự cảm giác được!" Trình Dịch Phạn ỷ vào hai đại nhân chống lưng cho cậu, cũng lớn tiếng hét lên.

Các Thực Linh Sư chuyên tâm luyện dược, mỗi ngày tiến hành Tu luyện Hồn Lực, thông thường đều có nhược điểm là tu vi võ đạo không cao, cho nên đừng nhìn Vương Hoành Thịnh là Tam phẩm Thực Linh Sư, nhưng tu vi võ đạo của ông ta, chỉ sợ khó khăn lắm mới đạt tới Lực Võ Cảnh sơ kỳ, chỉ bằng một mình ông ta khẳng định đánh không lại phụ thân cùng Từ thúc thúc.

。。。

Truyện Chữ Hay