Trường bắn tư nhân Kim Dã là một trong những tài sản của công ty Kim Bản, nơi dành cho giới thượng lưu thử tài với bộ môn bắn súng.
Trường bắn đạt tiêu chuẩn quốc tế với đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp, sân bắn hiện đại được cải tiến qua từng ngày cùng những thiết bị cao cấp hiện đại bậc nhất hiện nay.
Bên cạnh đó, trường bắn Kim Dã cũng được chọn là một trong ba trường bắn diễn ra các cuộc thi bắn súng tầm cỡ quốc gia và thế giới.
Cuối năm là thời điểm vắng khách của trường bắn nên nhân viên khá thoải mái.
Cùng lúc này tại sân bắn lớn bên khu A, mọi người đang cùng nhau xem cuộc thi đấu bắn súng của hai người phụ nữ xinh đẹp, bảng điểm của họ khiến cho những vị khán giả ở đây phải trầm trồ tán thưởng.
Một hồi chuông vang lên báo hiệu cuộc so tài đã đến hồi kết, cả hai cùng buông khẩu súng ngắn Beretta nhìn lại quá trình thi đấu của mình.
Lúc này trọng tài tuyên bố kết quả " Dĩ tiểu thư bắn trúng tất cả ba mươi tên cướp và giải cứu con tin trong vòng sáu phút mười hai giây.
Nhan tiểu thư bắn hạ ba mươi tên cướp giải cứu con tin trong vòng sáu phút mười lăm giây.
Dĩ tiểu thư là người chiến thắng vòng thi đối kháng lần này."
Sau khi nghe trọng tài tuyên bố, mọi người cùng vỗ tay tán thưởng.
Họ không ngờ trên đời này ngoài những nhà thi đấu chuyên nghiệp và đặc vụ thì còn có người hoàn thành vòng đối kháng với kết quả tốt như vậy chưa kể đó là hai người con gái xinh đẹp.
Dĩ An tháo headphone và kính bảo hộ xuống đưa cho trợ lý sau đó rảo bước về phía Nhan Kiều đang tháo xuống đồ bảo hộ.
Nhan Kiều nhìn thấy cô liền cười " Đúng là già rồi, động tác cũng không còn nhanh nhẹn nữa, bây giờ là thời đại của mấy người trẻ tuổi các em rồi."
Dĩ An vừa tháo dây đai vừa khẽ cười " Không đâu, Kiều tỷ vẫn còn đẹp đấy thôi."
Sau khi cả hai hoàn tất việc thay trang phục liền cùng nhau đi dạo quanh sân cỏ trong khu trường bắn.
Làn gió đông nhẹ nhàng thổi qua làm Dĩ An rùng mình, cô kéo lại chiếc áo khoác màu tím để giữ ấm.
"Sức khỏe em thế nào rồi?" – Nhan Kiều nhìn thấy hành động của cô liền quan tâm hỏi
Dĩ An nhìn thẳng phía trước thản nhiên trả lời " Vẫn như vậy thôi, sợ lạnh hơn một chút"
"Ừ" – Nhan Kiều tiếp tục bước đi thong thả "Sao đến bây giờ mới liên lạc với chị?"
" Phải giải quyết một số việc" – Dĩ An vừa bước đi vừa nhìn ngắm bầu trời xanh
Nhan Kiều chợt dừng chân lại, đưa bóng lưng về phía Dĩ An " Chuyện của Phác Hy ở Nhật là do em làm?"
Dĩ An nhìn bóng lưng ấy, ánh mắt có chút phức tạp " Đúng vậy.
Là em"
Nhan Kiều thở dài quay đầu nhìn Dĩ An " Chị không ngăn cấm em trả thù nhà họ Phác.
Nhưng Giao Viên là cô gái tốt, đừng tổn thương hai mẹ con em ấy.
Em cũng biết họ không hề biết chuyện"
Mi tâm Dĩ An khẽ nhăn, trước đây ngoài chuyện của Sam ra thì Nhan Kiều không bao giờ đề cập đến bất cứ chuyện gì liên quan đến công việc cùng cách làm của cô nhưng lần này vì một người con gái mà chị ấy lại..
Dĩ An cười hỏi " Chị thích cô ta?"
" Không!" – Nhan Kiều nghe cô hỏi liền trừng mắt rồi nhu hòa nhẹ nhàng hỏi đến người làm cô luôn đau lòng "Hiazz, em đó.
Sam thế nào rồi?"
Dĩ An nhìn người phụ nữ bất lực trước mặt khẽ cười " Sam rất tốt, em biết chị không muốn Sam tham gia vào chuyện của em nên em để chị ấy bên đó quản lý C.W thay em."- Dĩ An báo cáo tình hình của Sam cho Nhan Kiều biết nhưng chợt nhớ tới điều gì đó cô liền nói tiếp "Nếu chị không nhanh chân một chút, Sam sẽ theo người khác đấy.
Trước khi em về đã nhìn thấy một kẻ tỏ tình với Sam"
Đáy mắt Nhan Kiều khẽ động nhưng rất nhanh liền che dấu, Nhan Kiều cô là một người không sợ trời cũng chẳng sợ đất nhưng cư nhiên lại sợ một người.
Đó chính là Sam – người con gái cô yêu đến mất cả tôn nghiêm nhưng đến hiện tại cô vẫn không hiểu rốt cuộc trong lòng người đó thế nào.
Lần đầu gặp Sam là mười năm trước khi cô qua bên Mỹ giúp đỡ cha xoay chuyển cục diện C.W đang trên đà đi xuống.
Lúc ấy, tuy chỉ mới là sinh viên nhưng Sam đã đưa ra khá nhiều ý tưởng hay cho công ty nhờ đó mà C.W có thể qua được cơn nguy kịch và vững mạnh đến bây giờ.
Cũng từ lần đó mà trong lòng Nhan Kiều nảy sinh tình cảm với cô gái thông minh như Sam.
Đâu phải cuộc sống này luôn theo ý chúng ta muốn, vì một số chuyện mà cả hai cứ dằn vặt nhau đến hiện tại.
Sam không chịu gặp cô, Nhan Kiều cũng đành chấp nhận bay về nước tương tư giai nhân, luôn âm thầm quan sát.
Dĩ An nhìn thấy Nhan Kiều chìm đắm trong sự nhớ nhung liền an ủi " Yên tâm đi, Sam vẫn còn thương chị."
Nhan Kiều khẽ cười khổ " Rồi làm được gì đây"
"Hiazz"- Dĩ An khẽ thở dài, cô thật sự không hiểu tình cảm nó có gì thu hút mà ai cũng phải đau khổ vì nó.
Từ lúc được Sam cứu về, cô không phải không nhìn ra tình cảm của hai người này, chỉ là...!một người cứng đầu, một người luôn lo sợ nên thành ra như thế.
Nhìn hai người chị, người bạn thân nhất đau khổ như vậy, cô cũng muốn giúp chỉ là không biết phải nói thế nào mới tốt vì tình cảm là chuyện của hai người nên tự để họ giải quyết sẽ tốt hơn.
Nhan Kiều thấy Dĩ An thở dài liền nhanh chóng lấy lại phong thái của nữ vương "Nếu cần chị giúp thì cứ nói."
Dĩ An xoa xoa đôi tay của mình " Hiện tại thì chưa đâu"
Nhan Kiều đã gặp và tiếp xúc với rất nhiều cô gái từ xinh đẹp đến quý phái nhưng Dĩ An lại mang cho cô cảm giác khác.
Nhan Kiều nhìn cô bé trước mặt mình, gương mặt xinh xắn khi cô cười lên rất đẹp sẽ khiến cho rất nhiều người yêu thích và cảm giác rất ấm áp và an toàn, nói thật là bản thân cô đã từng ghen tị với Dĩ An khi cô chiếm được sự quan tâm của Sam.
Mọi người sẽ nhận ra Dĩ An là một cô gái tốt khi mà cô thật lòng đối xử với họ nhưng sẽ chẳng mấy ai được nhìn ra con người thật đó của cô khi mà bản thân cô gái nhỏ này luôn mang theo mặt nạ lạnh lùng cùng cách hành sự quyết đoán khiến người khác ví cô như quái vật không nhân tính.
" Cha chị có làm khó em không?" – Nhan Kiều có chút áy náy với Dĩ An khi đáng ra vị trí phó tổng C.W là của cô.
Chính cô cũng góp phần làm Dĩ An trở nên máu lạnh, thủ đoạn hơn nhưng như thế Dĩ An mới có thể bảo vệ được bản thân vốn dĩ yếu đuối của em ấy.
Dĩ An bước lên phía hồ nước trước mặt " Chủ tịch muốn em nhanh trở về bên cạnh ông" – Nói đoạn, Dĩ An xoay người nhìn lại Nhan Kiều, ánh mắt sắc bén hơn " Kiều tỷ, em không muốn làm con rối của người khác nữa kể cả chủ tịch"
Nhan Kiều hiểu ý tứ trong lời nói của Dĩ An, cô cũng rất hiểu cha mình " Dù ông ấy không phải là người cha tốt nhưng tôi vẫn muốn ông ấy sống tốt.
Chị mong em sẽ nể mặt chị mà cho ông ấy một bậc thang" – Nhan Kiều cô biết, thời của cha cô đã sớm nên kết thúc và Dĩ An chính là người có thể làm được điều ấy.
Dĩ An khẽ cười trao cho Nhan Kiều lời hứa kiên định " Được, em hứa với chị" – Dĩ An nói đoạn, bước đến gần Nhan Kiều hơn " Nhưng về Lý Giao Viên, cô ta là một con cờ trong kế hoạch của em.
Không thể thay đổi" – Dĩ An nhấn mạnh từ cuối cùng với Nhan Kiều.
Đây không phải là thông báo mà là sự khẳng định của cô.
"Em.." – Nhan Kiều bất đắc dĩ chỉ thốt lên được một chữ.
- -----------oo-------------
Chiếc xe Juguar F-type R couple màu trắng đang chạy băng băng trên đường lớn, Dĩ An vận trang phục thể thao đơn giản của adidas, gương mặt được che bởi chiếc kính râm dòng Ami Adam mới nhất của Gentle Monster nghiêm túc lái xe.
Vừa lái xe cô vừa nói chuyện với Wiliam thông qua chiếc tai nghe bluetooth màu trắng đeo bên tai phải.
Wiliam cười thỏa mãn bên đầu dây bên kia "Yêu cầu của cô tôi đã làm xong rồi.
Số thuốc phiện hơn hai mươi triệu đô của họ đã bị cảnh sát thu rồi."
Dĩ An biểu cảm không thay đổi " Tốt lắm, chuyện tiếp theo khi nào cần tôi sẽ báo.
Tiền sẽ được chuyển khoản cho anh vào chiều nay"
" Tốt.
Tôi rất thích làm việc với người sòng phẳng như cô đây" – Wiliam cười hào sảng, hắn ta thích cách làm việc nhanh gọn lẹ của cô và muốn hợp tác lâu dài hơn.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Dĩ An nhấn số gọi cho Từ thúc, tiếng chuông vang được hai hồi liền có người nghe máy " Vâng thưa tiểu thư"
"Bên phía Hoa Xã đã giải quyết xong chuyện.
Thúc kiểm tra lại rồi chuyển khoản cho họ đi" – Dĩ An ra lệnh
" Vâng" – Từ thúc nhận lệnh
" Có chuyện gì cứ điện cho tôi" – Dĩ An nói xong liền cúp máy.
Dĩ An tay lái rẽ vào đường con bên tay phải, cô giảm tốc độ chạy thêm vài mét liền dừng lại trước trường tiểu học tư nhân Từ Khang.
Ngồi trên xe nhìn đồng hồ trên tay vừa điểm ba giờ ba mươi phút, còn cách nửa tiếng nữa là tan học.
Dĩ An muốn vào xem môi trường học thế nào và nhìn Tiểu Huân một chút vì nó chính là người mang cùng dòng máu họ Dĩ như cô.
Dĩ An bước xuống xe, khóa cửa liền cất bước vào trường.
Bảo vệ thấy khí thế của cô cùng chiếc xe nên hòa nhã chào " Xin chào, còn nửa tiếng nữa học sinh mới tan học phiền cô đợi bên ngoài cổng trường"
Dĩ An chỉ buông một câu " Tôi tới gặp hiệu trưởng" rồi bước vào bên trong không đợi bảo vệ ngăn cản.
Dĩ An không khó để tìm được lớp học của Tiểu Huân, tuy nhiên lại không thấy cô bé trong lớp.
"Xin lỗi, cô là..." – Một giọng nữ trẻ tuổi vang lên phía sau lưng Dĩ An.
Dĩ An xoay người nhìn cô gái khoảng chừng hai mươi lăm, ăn mặc chỉnh tề liền nói " Tôi tìm Trầm Dĩ Huân"
Cô gái nghe Dĩ An nhắc đến học trò lớp mình nhưng lại chưa gặp qua lần nào liền hỏi " Cô là gì của tiểu Huân?"
"Tôi là cô của bé" - Dĩ An trả lời thắc mắc của cô giáo nhưng thấy cô còn nghi hoặc Dĩ An liền nói thêm " Tôi vừa đi du học về"
"À" – Cô giáo liền hiểu ra là do đi du học về nên chưa bao giờ đến trường đón cô bé.
" Tiểu Huân đang ở phòng hiệu trưởng, mời cô đi theo tôi"
Dĩ An nghi hoặc không biết vì sao cháu mình lại ở nơi đó, Dĩ An cất bước đi theo cô chủ nhiệm đến phòng hiệu trưởng.
Vừa đứng trước của cô liền nghe thấy bên trong giọng một người phụ nữ đanh đá vang lên " Cái đứa con hoang này mày dám đánh con bà sao?"
Sau đó là tiếng " Bốp!" vang lên khiến cho người khác phải chói tai vừa lúc đó cửa phòng cũng mở và đương nhiên Dĩ An nhìn thấy gò má của cháu gái in dấu năm ngón tay đỏ thẫm.
Tay Dĩ An bất chợt nắm chặt lại rồi sau đó nhẹ nhàng mở ra bước vào bên trong.
Dĩ An nhìn thấy ánh mắt đỏ hoe rưng rưng nước mắt của Tiểu Huân trừng người đàn bà đó nhưng cô bé quật cường không để nó rơi.
Dĩ An tháo kính râm xuống, cô bước đến xoa lên mái tóc buộc hai bên có chút lộn xộn của cô bé, lạnh lùng nói với hiệu trưởng " Tôi là cô của Tiểu Huân"
Khí thế của Dĩ An khiến cho hiệu trưởng cảm thấy kinh hách vì chuyện lúc nãy, bà cũng áy náy " À, ra là người nhà của Tiểu Huân, mời ngồi"
Dĩ An không nhìn họ, ánh mắt của cô rơi lên trên người lấm len của cháu gái mà đau lòng, cô ngồi xuống mặt đối mặt với Tiểu Huân, đôi tay trắng trẻo mịn màng của cô khẽ lau đi vết máu nhỏ trên trán của cô bé rồi sờ đến vết thương trên má mà lúc nãy bị người đàn bà đó đánh.
Tiểu Huân từ lúc cô bước vào liền nhìn cô chằm chằm, đến khi nghe cô nói là cô của mình, đôi mắtTiểu Huân lại càng đỏ hơn.
Đến lúc này như tìm được đồng minh và cảm nhận được sợi dây liên kết của tình thân, cô bé lao đến ôm chầm lấy Dĩ An mà khóc nức nở "Oa..Oa.."
Dĩ An ôm cô bé, vuốt lưng cô bé, giọng nói ấm áp an ủi " Tiểu Huân ngoan, có cô đây, sẽ không ai bắt nạt con nữa."
Sau vài phút, Tiểu Huân nín khóc chỉ còn thút thít dụi vào người cô.
Người đàn bà đó thấy thế liền la lên " A, người nhà của đứa con hoang đó đây rồi.
Cô xem đi, con nhỏ đó đánh con tôi như thế này đây"
Dĩ An nghe đến từ con hoang liền cảm nhận được người Tiểu Huân khẽ run lên, cô liền đưa ánh mắt sắc bén như dã thú nhìn người đàn bà đó khiến bà ta khiếp sợ lui vài bước không dám hó hé gì nữa.
Dĩ An buông Tiểu Huân ra, bước lại phía bà ta "Xin lỗi"
"Cái gì" – Bà ta gắt giọng lên, muốn bà ta xin lỗi oắt con đó sao?
Dĩ An lạnh giọng hơn "Xin lỗi"
Bà ta thấy Dĩ An như thế cũng sợ hãi nhưng nhất quyết không xin lỗi.
Liền sau đó một tiếng " Bốp!" còn to hơn lúc nãy vang lên.
Bà tay ôm lấy bên má nóng rát, phẫn hận nhìn cô lấp bấp " Cô..cô" – Bà không nghĩ cô ta sẽ ra tay nhanh như vậy.
Dĩ An không quan tâm bà ta liền quay sang nhìn hiệu trưởng, tuy ánh mắt đã hòa nhã hơn nhưng vẫn không khiến người khác bớt sợ hãi " Đừng bao giờ cho tôi nhìn thấy thêm vết thương nào trên người Tiểu Huân.
Nếu không chức hiệu trưởng này bà cũng đừng ngồi nữa." Nói xong, Dĩ An bế Tiểu Huân lên đi ra khỏi phòng hiệu trưởng.
Vừa bước ra cô liền thấy Lý Giao Viên đang nắm tay Hoan Hoan đứng trước mặt.
Dĩ An đanh mắt lại nhìn cô quan sát, cô không phải chưa từng thấy qua Lý Giao Viên nhưng hôm nay là lần đầu tiên cả hai trực tiếp đối diện nhau, Dĩ An cảm thấy cô ta bên ngoài đẹp hơn trong hình ảnh rất nhiều đặc biệt là ánh mắt đó – nó khiến cô có một chút rung động nhỏ.
Dĩ An khẽ nhíu mày quên đi loại cảm giác kì lạ này.
Lý Giao Viên sau khi đến đón Hoan Hoan thì nghe cô bé lo lắng nói Tiểu Huân lại đánh nhau bị đưa đến phòng hiệu trưởng, cô bé liền kéo cô theo với lý do muốn gặp Tiểu Huân tỷ nên cô liền theo đến đây nhưng không ngờ thấy được một tình huống như vậy.
Nhìn người con gái xinh đẹp ăn mặc đơn giản đứng trước mặt, cô không nghĩ trông cô ta có vẻ yếu đuối nhưng lại có thể ra tay mạnh như vậy.
Nó khiến người ta phải dè chừng và sợ hãi, đến cả cô chưa từng sợ ai mà hiện tại cũng chùn chân một chút.
Tuy nhiên, nhìn ánh mắt yêu thương cùng cách cô gái ấy quan tâm và che chở cho Tiểu Huân lại khiến cô cảm giác được sự ấm áp của hai chữ tình thân.
Cô ta rốt cuộc là người thế nào?
" Tiểu Huân tỷ.
Tỷ có đau không?" – Hoan Hoan buông tay của Lý Giao Viên ra liền chạy đến bên Dĩ An nhìn Tiêu Huân đang được bế quan tâm hỏi, ánh mắt đã có chút rưng rưng
Dĩ An nhìn bé con trước mặt rồi nhìn Tiểu Huân dụi dụi vào cổ mình thút thít " Chị không sao.
Hoan Hoan đừng lo"
"Oh.
Vậy thì tốt rồi." – Lúc này Hoan Hoan mới nhớ đến Dĩ An liền ngước đầu nhìn cô, sau đó lui lại vài bước vì sợ.
Lúc nãy cô bé cũng thấy cảnh Dĩ An tát mẹ cậu bé kia.
Lý Giao Viên thấy con gái sợ hãi liền đi lên nắm tay con bé trấn an rồi nhìn Dĩ An "Chào, tôi là Lý Giao Viên.
Hôm nay mẹ Tiểu Huân đi công tác nên nhờ tôi chăm sóc con bé vài ngày"
Dĩ An chẳng quan tâm lời giới thiệu của Lý Giao Viên, cô lướt qua người Lý Giao Viên bước thẳng ra cổng trường.
Lần đầu tiên Lý Giao Viên bị người khác ngó lơ như vậy nên không thể không có chút tức giận liền kéo Hoan Hoan đuổi theo sau Dĩ An nói " Tối nay, tôi sẽ chăm cho Tiểu Huân"
Dĩ An bế Tiểu Huân đến gần cổng trường liền dừng lại nói "Tôi là cô của Tiểu Huân nên tôi sẽ chăm sóc cho con bé.
Cám ơn cô."
Lý Giao Viên đó giờ chưa bao giờ thấy người thân nào của Tiểu Huân trừ mẹ của cô bé nên Lý Giao Viên có hơi nghi hoặc " Làm sao tôi biết cô có phải người xấu bắt cóc con nít hay không?"
Dĩ An không ngờ cô ta lại nói mình là kẻ bắt cóc con nít, trông cô giống lắm hay sao.
Lúc này, Tiểu Huân ngẩng cái đầu bé nhỏ đang chôn trong cổ của Dĩ An ra nói với Lý Giao Viên " Dì Lý, cô chính là cô của con.
Con sẽ không sao đâu.
Mai con sẽ đến thăm cô và chơi với Hoan Hoan nhé."
Lý Giao Viên nghe con bé nói thế lại thêm thái độ ỷ lại của Tiểu Huân với người trước mặt nên cô cũng không nói nữa, cô khẽ cười ôn nhu với Tiểu Huân " Được, mai cô sẽ nấu món Tiểu Huân thích ăn nhất nhé."
"Vâng"- Tiểu Huân ngoan ngoãn gật đầu
Dĩ An thấy thế liền xoay người đưa Tiểu Huân ra xe, cô vừa định đóng cửa xe thì có người ngăn lại, ngước lên thì lại là Lý Giao Viên đang nhìn mình chầm chầm " Cô tên gì? Đưa số điện thoại cho tôi? Lỡ mai Tiểu Huân không đến hay có chuyện gì tôi sẽ báo cảnh sát"
"Cô" – Dĩ An nhìn người đang chặn cửa mình, cô bất đắc dĩ thở dài nói " Dĩ An, xxxxxx"
Lý Giao Viên lúc này mới hài lòng liền buông tay ra.
Dĩ An thấy cô chịu buông ra liền đóng cửa lại thắt dây an toàn cho Tiểu Huân rồi lên ga chạy thẳng một đường nhưng ánh mắt cô lại xuyên qua gương chiếu hậu nhìn Lý Giao Viên vẫn đang đứng đó trong vòng vây của vài người hâm mộ do nhận ra cô bằng ánh mắt phức tạp..