Trên tivi lớn treo trong phòng làm việc, những đường đỏ xanh thay nhau lên xuống trên màn hình.
Dĩ An xoay bút trong tay nhìn một lần rồi dừng lại tiếp nhận một hợp đồng do Từ thúc đưa.
"Tiểu thư, Phác Thị đang cố gắng chống đỡ dư luận.
Cổ phiếu cũng bắt đầu rớt giá, chúng ta đã mua lại được % rồi.
Còn những nguyên lão vẫn cứng đầu không chịu nhả ra." - Từ Thúc lên tiếng, từ lúc kết thúc vụ kiện bản quyền thì Dĩ An đã bắt đầu tiến hành quá trình thu mua cổ phiếu của Phác Thị, đến hiện tại trong tay đang nắm được % cũng như lôi kéo được hai phần ba số người của hội đồng quản trị.
Tuy là nắm trong tay số lượng nhỏ nhưng cộng lại cũng đã là %.
Khép lại hợp đồng, Dĩ An nhìn báo cáo hiển thị trên màn hình vi tính khẽ nhếch môi " Còn lại là Thiệu Châu và Vương Bành sao? Hai người đó xem như là đi cùng Phác Thị từ những ngày đầu làm sao dễ dàng mà đưa miếng thịt này ra.
Vậy chẳng khác nào bán đi đứa con của mình."
"Vậy tiểu thư tính thế nào?"
Dĩ An ngã dựa vào ghế, mấp mấy môi đỏ "Hai người đó dù sao phong cách làm ăn cũng sạch sẽ hơn Phác Minh nhiều nên xem như cũng có chút bản lĩnh.
Nếu đứa con tinh thần của họ vẫn còn mang lại lợi nhuận được thì họ sẽ không quan tâm ai nắm quyền Phác thị nữa.
Dù sao những năm này, hai nguyên lão này cũng bất mãn với cách làm của Phác Hy.
Thúc cứ tiếp tục đàm phán với họ là được."
"Vâng tiểu thư.
Còn về phần bên Hoa Xã, bên đó cũng báo lại là Phác Hy và Kashama đã xảy ra mâu thuẫn, đợt hàng vừa rồi Phác Hy đồng ý bỏ tiền ra mua lại toàn bộ nhưng do thời gian và cách bảo quản không tốt, hàng hư hết một nửa.
Lợi nhuận đem về không như dự tính nên bên Kashama đang muốn Phác Hy đền lại phần còn lại.
Doãn điều tra được, với tình hình tài chính hiện tại của Phác Hy để giải quyết vấn đề này không dễ.
Nếu cuối tháng này Phác Hy không giao ra, Kashama sẽ tiễn hắn lên đường."
Hai bàn tay trắng, thon dài đan vào nhau, Dĩ An khẽ cười " Thúc nghĩ hắn cần mạng hay cần quyền?" - Nói đoạn Dĩ An cầm điện thoại gọi cho William, sau hai hồi chuông bên kia liền có người tiếp.
"Alo người đẹp" - Vẫn là giọng điệu ngã ngớn nhưng mang theo chút âm trầm.
Dĩ An đơn giản vào thẳng vấn đề, không phải là câu hỏi mà là một câu mang tính khẳng định.
"Tôi muốn % cổ phần của Phác Hy trong ngày" - Không đợi đối phương hồi âm, Dĩ An lại nhẹ nhàng nói thêm "Đổi lại Hoa Xã sẽ có % cổ phần của Từ Vấn"
William bên kia giọng cười sảng khoái truyền qua tai nghe "Tốt, thành giao.
Tôi thích làm việc với những người như Dĩ phó tổng đây."
William những ngày này cũng có theo dõi tin tức bên phía Dĩ An, hắn cũng không ngờ cô nhóc này nhìn vậy nhưng dã tâm cũng không nhỏ.
Hắn cũng đã biết Phó Tổng C.W là danh xứng với thực.
Đợt hàng lần trước, quả thật nhờ có Dĩ An mà Hoa Xã kiếm được lời không ít.
Muốn % của Phác thị đổi lại % của Từ Vấn xem như là Dĩ An mở cho hắn một con đường làm ăn có lời.
Cô bé này, xem ra nên làm bạn chứ không thể trở thành kẻ địch được.
Nói rồi, Dĩ An buông điện thoại.
Ánh mắt nhìn vào khung hình gia đình trên bàn làm việc.
Môi đỏ mọng khẽ nhếch thể hiện sự hài lòng của chủ nhân nó.
- ----------
Lý Giao Viên trở về căn hộ của mình đã là ngày thứ tư rồi, phía công ty yêu cầu nàng không nên ra khỏi nhà mình khoảng thời gian này tránh cho ký giả làm tổn thương.
Trợ lý Tiểu Cảnh cũng không cho nàng lên mạng sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của mình khi đọc đến những bình luận ác ý.
Nàng biết những ngày này trên mạng chắc đang nổ ra bình luận về mình, nhưng vào nghề cũng được năm hơn với mấy cái bình luận nhỏ này có làm gì được nàng.
Giao Viên nhìn kéo màn nhìn xuống cửa khu nhà, nơi đó tràn đầy phóng viên trực chờ.
Vì sợ ảnh hưởng đến Hoan Hoan nên những ngày qua nàng đưa cô bé cho Trầm Hạ trông nom giúp.
Cũng may Hoan Hoan là đứa bé hiểu chuyện, không khóc không nháo mà ngoan ngoãn ở nhà Trầm Hạ ăn chơi ngủ nghĩ cùng Tiểu Huân, thỉnh thoảng cũng gọi video cho người mẹ là nàng đây.
Giao Viên quay lại sofa ngồi nhìn hai ba kịch bản trên bàn.
Đây là Nhan Kiều đưa cho nàng xem trong mấy ngày này, thật ra trong đó chỉ có một kịch bản của đạo diễn Hoàng là đầy đủ phẩm vị.
Đạo diễn Hoàng là một người đang nắm trong tay nhiều giải thưởng danh giá bậc nhất trong nước và ngoài nước.
Để diễn được vai trong tác phẩm của đạo diễn này, diễn viên từ chính đến phụ được chọn lọc rất kỹ càng, đạo diễn Hoàng rất khó tính trong việc tuyển chọn cái ông muốn là diễn viên phải diễn được cái hồn của nhân vật nên những tiểu sinh hoa đán mới ra nghề nhờ quan hệ điều bị trợ lý của ông bỏ từ vòng ngoài.
Bộ phim lần này tên > là tác phẩm điện ảnh thời chiến, khi đó đất nước chịu sự bốc lột hà khắc của chế độ quân phiệt và đô hộ.
Nữ chính Trần Nguyệt là con của một phú hộ được cha cho xuất ngọai du học và mang trong mình tầm ảnh hưởng, cái nhìn của thế giới trở về với quê hương.
Nhưng cô nhìn không nổi sự đàn áp và bốc lột tàn khốc của những kẻ đô hộ, sự tham nhũng sâu mọt của người cầm quyền, cô quyết định tham gia vào phong trào kháng chiến.
Và tại đây cô quen được một vị bác sỹ tên Trình Thanh.
Người ấy cũng như cô, mang trong mình một mối thù quốc gia dân tộc và rồi trong những lần vào sinh ra tử cùng nhau hai người nảy sinh tình cảm.
Nhưng ở thời chiến, tình cảm yêu đương không thể so với tình cảm quốc gia nên nữ chính chấp nhận dừng chuyện tình cảm mà hy sinh cho tổ quốc trong trận chiến cuối cùng, để lại vị bác sĩ mang trong lòng nỗi đau đến tận cùng.
Cốt lõi nội dung vẫn như cũ nhưng vào tay của đạo diễn Hoàng, những thước phim sẽ khác đi và mang đến cho khán giả một cái nhìn ở mọi góc độ.
Đó chính là cái xuất sắc làm nên tên tuổi của đạo diễn Hoàng.
Cái ông muốn không chỉ là cái hồn mà là khi bước ra khỏi rạp phim, khán giả vẫn sẽ bị mâu thuẫn, dằn vặt bởi cái nhìn mà họ nhìn được vì giá trị quan ở mỗi con người là khác nhau.
Lý Giao Viên biết đáng lẽ ra lịch trình tháng này của nàng rất bận mà sau khi tin tức ly hôn phát ra lịch trình của nàng giảm đi phân nửa thì không cần ai nói tự nàng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhan Kiều đã nhắc với nàng từ rất lâu rồi, chỉ là chưa có kịch bản chính thức nên nàng cũng không nắm chắc nội dung trong tay.
Hôm trước nàng còn nghĩ bộ phim này sẽ không đến tay mình nhưng không ngờ là tối qua trợ lý Tiểu Cảnh lại mang đến cho mình, bảo là Nhan Kiều muốn nàng xem thử, nếu được thì nhận nó.
Chỉ là....!
Nghĩ tới đây, Giao Viên gọi cho Nhan Kiều "Alo, Kiều tỷ..."
"Sao vậy?" - Giọng Nhan Kiều có chút mệt mỏi
Lý Giao Viên cảm nhận được nên cũng có chút áy náy, nàng biết những ngày gần đây Nhan Kiều cũng không khá hơn, phải kiếm cách giúp đỡ nàng "Kiều tỷ, kịch bản em xem rồi.
Chị thật sự muốn em đóng bộ phim này sao?"
Bên kia Nhan Kiều xoa xoa thái dương, dựa vào sofa, đôi môi mang màu đỏ rượu khẽ nhấp nháy "Không phải là chị muốn hay không.
Thứ nhất là chính tay đạo diễn Hoàng gọi cho chị xác nhận hy vọng em nhận vai nữ chính trong phim này.
Thứ hai là bản thân em cảm thấy thích kịch bản này hay không? Tính tình của chị chẳng lẽ em không biết, đó giờ Nhan Kiều này chưa bao giờ ép ai cả đặc biệt là em."
"Em biết, em cảm thấy mình có thể diễn vai này chỉ là..." - Lý Giao Viên cầm kịch bản lên, nhìn đi nhìn lại "Chỉ là..."
Nhan Kiều hiểu nàng khó khăn cái gì, mỉm cười " Chỉ là lần đồng đóng vai đồng tính nữ nên sợ? Chị không nghĩ Lý Giao Viên em còn có thể loại vai nào làm em sợ ah.
Hay là em sợ người nào đó?"
Đúng vậy, là câu chuyện tình yêu lâm ly bi đát của hai nữ nhân vật chính.
Đây mới là bước đi mới hoàn toàn của đạo diễn Hoàng, ông đã nhắm đến Lý Giao Viên từ khi chưa có kịch bản, có thể nói nhân vật này là đo ni đóng giày cho Lý Giao Viên.
Lý Giao Viên cắn môi mình, đây không phải là lần đầu tiên nàng nhận kịch bản đồng tính nữ chỉ là chưa có cơ hội đóng vì lịch trình dày đặc.
Lần này, kịch bản này đến đúng lúc chỉ là nàng vừa ly hôn lại nhận bộ phim mang nội dung đồng tính, sợ lại phải leo lên hotsearch.
Nhưng bản thân nàng cũng không phải là chưa gặp qua thời kỳ đầu sóng ngọn gió mà quả thật...!Nàng có chút sợ người...!
Nhan Kiều thấy bên kia im lặng, tin thần cũng thả lỏng hơn " Yên tâm đi, bộ phim này dù sao cũng giữa năm mới quay.
Lúc đó, tin tức ly hôn cũng lắng xuống rồi nếu có chuyện Hoa Tinh sẽ tiếp tục đánh thủy quân cho em.
Với lại cũng nên tập làm quen trước một chút..." - Nói đoạn Nhan Kiều cười cười mang ý xấu.
"Kiều tỷ...!Chị..." - Lý Giao Viên không biết phải nói gì với Nhan Kiều nữa "Làm quen cái gì ah?"
"Em giả ngốc hay em chưa đọc hết kịch bản?" - Nhan Kiều không tin là Lý Giao Viên không biết trong bộ phim này sẽ có cảnh hôn tình cảm thắm thiết và cảnh nóng táo bạo của hai nữ diễn viên ah.
"Em....em không biết." - Lý Giao Viên cảm thấy rất khó khi nào nàng nói chuyện qua được Nhan Kiều, cảnh hôn cảnh nóng nàng trước đây đóng rất nhiều lần nhưng đó là chức nghiệp của nàng.
Đóng phim là đóng phim, sau đó nàng cũng chằng quan tâm gì cả...chỉ là bây giờ....!Hiazz.
Nhan Kiều nghe nàng khó xử, môi khẽ cong hơn.
Cái cô nàng này cũng hơn ba mươi rồi mà làm như thiếu nữ mới yêu không bằng mà nghĩ đi nghĩ lại Nhan Kiều lại thấy đúng.
Có lẽ đây là lần đầu tiên một tiên nữ tỷ tỷ biết yêu một người mà người được yêu lại là đầu gỗ mặt than.
Hai người này nàng quả thật không biết phải nói sao, rốt cuộc cũng đơn giản nói "Yên tâm đi, đầu gỗ đó không dám dị nghị đâu."
Nói xong Nhan Kiều cúp máy, để lại Lý Giao Viên ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tập tài liệu mang tên trên tay.
- --------------------------------------
Góc tám:
Chào cả nhà, hôm nay ngồi viết liên tiếp chương cho mọi người đây.
Thật có lỗi khi đào hố mà không lấp hố đúng hẹn.
Thật là ngại, vậy mà vợ Đan còn muốn Đan tiếp tục đào hố mới khi kêu viết thực văn của Đan với chị ấy.
kakakak
Mà Đan nghĩ đi nghĩ lại thôi để lấp hố này rồi tính tiếp nghen.
À, Đan béo tính là viết hết luôn rồi đăng luôn lần được không? Hay cả nhà muốn viết chương nào đăng chương đó nhỉ? Thật ra ý, Đan không phải không muốn viết tiếp đâu mà tại mỗi lần muốn viết Đan phải có cảm hứng nếu không ngồi cả buổi cũng bôi bôi viết viết à.
huhuhuh
Mà quả thật lâu rồi không viết cái quên luôn nội dung, phải mất gần tiếng lật lại từ đầu đến cuối vẽ lại cây sơ đồ rồi mới viết tiếp được.
hhahaha.
Đan ngốc hâm dỡ kinh khủng.
Cuối cùng nè, đang có dịch bệnh, các bạn nhớ ra ngoài mang khẩu trang, cố gắng chăm sóc sức khỏe bản thân thật tốt nhé.
Chúc các bạn sức khỏe bình an.
Cám ơn cả nhà vẫn còn theo dõi Đan.
Love you pặc pặc.