Câu nói đơn giản của Lý Giao Viên cũng không làm mọi người ngồi nơi đây phải kinh ngạc, nhưng thần thái kiên quyết của nàng đã đánh động được Nhan Kiều cũng như con người lạnh lùng Dĩ An.
Dĩ An ánh mắt vẫn không rời khỏi thân ảnh của Lý Giao Viên phía bên kia, khóe môi vô tình khẽ nhếch khi thấy rõ sự kiên trì sâu trong đôi mắt ngọc của nàng.
Dĩ An quay đầu nói với Đằng Phong "Đại luật sư, anh rõ nhiệm vụ của mình rồi chứ?"
Đằng Phong uống hết một ly trà, liếc nhìn các vị mỹ nữ xung quanh không biết vì sao cảm thấy có đợt lạnh chạy dọc sống lưng, anh lắc đầu xua đi cái cảm giác không biết tên này mỉm cười "Đương nhiên biết, Tiểu An An cứ yên tâm"
Dĩ An nghe ba chữ "Tiểu An An" liền đanh mày phượng lại nhìn đại luật sư nhưng lời nói ra lại không trách móc "Bằng bất cứ mọi giá, chúng ta phải lấy được quyền nuôi dưỡng Hoan Hoan"
"Chẳng lẽ em không tin học trưởng là anh đây sao?"- Đằng Phong có chút bất mãn.
"Nhớ không lầm học trưởng của tôi là Mã Đại" – Dĩ An không chừa đường sống cho Đằng Phong.
"Nhưng mà bây giờ anh với anh ta cũng như nhau mà" – Đằng Phong cố gắng biện minh.
Nhan Kiều vẫn không nói chuyện lúc này lên tiếng, cô quả thật không nghĩ tên đại luật sư uy danh đỉnh đỉnh lại có thể biểu hiện như mỹ nam nhu nhược trước mặt Dĩ An như thế này chưa kể là mối quan hệ của hắn với Mã giám đốc.
Xem ra dù có chút chuyện không như ý nhưng vẫn có cái vui để cô đùa rồi.
Nhan Kiều xoay chiếc nhẫn trên tay, đôi môi đỏ khiêu gợi khẽ mấp máy "Nếu cậu không giải quyết được chuyện này, e rằng trước khi An An tìm cậu tính sổ thì cũng nên cho cậu khoảng thời gian để lết được xuống giường."
"Gì chứ? Hắn ta mới không xuống được đấy – Đằng Phong kích động, anh không rõ tại sao anh phong độ tuấn tú thế này mà trong giới cũng điều nói anh cả đời là vạn năm thụ là sao? tại sao.?
Không gian nhường như trầm lắng khi chỉ nghe tiếng hít thở của mọi người, ai cũng biết Nhan Kiều là người từng trải không chuyện nào không biết, nhưng không nghĩ một người phụ nữ quyền lực ở thành phố H lại đi lấy chuyện giường chiếu của một vị đại luật sư không kém cạnh ra mà trêu đùa hắn ta mà không sợ bị dìm chết trong đại liên ngôn từ của hắn.
Đằng Phong nhìn thấy biết bao nhiêu ánh mắt đánh về phía mình cảm thấy thật bất đắc dĩ, người ngoài cuộc nhìn thấy thì có thể nói hắn có phút phần ngồi giữa dàn mỹ nữ đầy mỹ vị nhân gian mang đậm số hưởng nhưng có ai biết rõ hắn thật ra đối với các nàng cũng chỉ là mối quan hệ chị em bạn dì với nhau mà thôi.
Chưa kể là phải làm việc với những người phụ nữ không bình thường, đúng là phụ nữ là loài động vật khó dò nhất thế giới.
Hắn không muốn ngồi ở đây nữa, hắn muốn về.
Được rồi, anh sẽ tranh thủ đưa chuyện này giải quyết sớm.
Tuy nhiên... – Nói đến đây, Đằng Phong nhìn về phía Lý Giao Viên Anh sợ chuyện này sẽ không thể giải quyết trong im lặng vì thân chủ đều là người nổi tiếng, truyền thông sẽ không bỏ qua.
Tôi biết, tôi chỉ cần anh giúp tôi dành quyền nuôi dưỡng Hoan Hoan những chuyện còn lại tôi sẽ không quan tâm – Lý Giao Viên ánh mắt có phần cầu tình nhìn về Đằng Phong.
Cô không cần nhìn tôi như thế, đây là trách nhiệm của tôi – Đằng Phong cười cười, hắn không muốn phải bị chiết sát ở đây đâu, chuồng là thướng sách của hắn.
Nói đoạn hắn xoay người chào mọi người rồi ra về, để lại căn phòng như lúc đầu hắn đến.
Dĩ An vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, từ trong mắt cô có thể nhìn ra sự phản chiếu thân ảnh phóng viên của toàn soạn Khai Phong lúc chiều.
Lý Giao Viên tuy mang trong lòng tâm sự nhưng khi nhìn thấy Dĩ An hiểu rõ điều nàng mong muốn trong cuộc ly hôn này và mở lời trước nàng với Đằng Phong.
Điều này vô hình chung đã tạo cho Lý Giao Viên càng thêm thương yêu Dĩ An hơn một phần vì cô ấy có thể thấu hiểu nàng cần điều gì.
Trầm Hạ nhìn theo ánh mắt của Dĩ An, sau đó như chợt nhớ đến chuyện gì liền thốt lên Lại là tòa soạn Khai Phong?
Lời nói của cô thu hút ánh nhìn của mọi người bao gồm Nhan Kiều đang chơi đùa chiếc nhẫn.
Chuyện kiện tụng lần trước của chúng ta và Phác thị, tòa soạn này là một trong hai tòa soạn đứng đầu về khai thác nguồn tin.
Lần này, chuyện ly hôn của Giao Viên e rằng bọn họ không thoát khỏi liên quan – Trầm Hạ giải thích thắc mắc của mọi người.
Khai Phong tuy chỉ là một tuần san nhỏ nhưng người đứng sau nó lại là Triệu Kỳ, Thái Quân là công ty giải trí mới ra đời năm năm nhưng đã đứng vị trí thứ hai sau Hoa Tinh, số lượng diễn viên đầu quân cũng không kém cạnh bên chúng ta.
Tuy nhiên, diễn viên của họ lại không thực lực bằng Hoa Tinh, đa số là đi lên từ scandal và Khai Phong chính là nơi để Triệu Kỳ đạp các công ty khác xuống và đưa người của hắn lên. – Nhan Kiều đối với chuyện này cũng không mấy làm lạ nhưng lần này nhờ Trầm Hạ mà cô phải suy nghĩ lại, chuyện cô nghĩ ở đây là Khai Phong trước giờ chỉ nhắm vào giới giải trí còn tài chính kinh tế thì không phải mảng của bọn họ nhưng sao bọn hắn lại chú tâm vào cuộc kiện tụng của Phác thị và Kim Bản.
Triệu Kỳ hắn muốn làm gì?
Doãn, cậu cho người theo dõi tòa sạn này cho tôi – Dĩ An đơn giản phân phó sau khi nghe lời Nhan Kiều phân tích, ánh mắt cô lại rơi vào thân ảnh của Lý Giao Viên và vô tình hai ánh mắt lại chạm vào nhau tuy khong cần nói gì nhưng Lý Giao Viên có thể an tâm khi nhìn đôi mắt ấy.
Hiện nay bên ngoài phóng viên sẽ nhắm vào em nên chị sẽ tăng cường vệ sĩ bảo vệ nhưng nếu có thể em hãy hạn chế ra ngoài.
Bên mẹ Lý và Hoan Hoan đã đến nhà Trầm Hạ ở tạm trong thời gian này nên em cũng đừng quá lo lắng." – Nhan Kiều dù sao cũng là người trong thế giới hỗn tạp này nên cô hiểu rõ phải làm thế nào.
"Được, em muốn dọn về khu nhà trước đây" – Lý Giao Viên nói ra ý muốn của mình, đối với sự an bài của Nhan Kiều nàng không có ý kiến vì chị ấy là người có kinh nghiệm trong việc giải quyết những vấn đề như thế này, mẹ và Hoan Hoan ở bên Hạ Hạ cũng sẽ an toàn hơn khu nhà cũ kia.
Còn nàng, nàng chỉ muốn trở về căn nhà trước đây – một nơi không có bóng dáng của Phác Hy, một khi nàng đã quyết tâm rời xa anh ta cũng là lúc nàng nên từng bước trở lại cuộc sống thường nhật khi chưa kết hôn, xem ra khoảng thời gian này cũng không phải vô nghĩa.
"Cứ theo ý em đi, chị sẽ nói với Tiểu Cảnh sắp xếp cho em " – Nhan Kiều đương nhiên là đồng ý với nàng vấn đề nhỏ này.
Cứ như vậy trôi qua ba ngày, chuyện ly hôn của thiếu gia Phác thị cùng nhất tỷ của Hoa Tinh vẫn không lắng xuống, mọi tòa soạn đồng loạt thi nhau đưa ra hàng trăm tiêu đề hấp dẫn về mối tình không mấy xa lạ trong giới thượng lưu này.
Hàng loạt tiêu đề báo không đâu vào đâu ngày ngày xuất hiện ở các sạp báo bên lề đường hay thậm chí chỉ cần mở google, lướt mạng xã hội thì điều có thể bắt gặp các tin tức liên quan đến vụ việc này.
Bên phía công ty Hoa Tinh vẫn đang cố gắng giải quyết vấn đề củng cố hình ảnh của Lý Giao Viên sau sự việc này đồng thời ngăn chặn những tin tức xấu nhất mà các nhà báo đem đến.
Về phần Lý Giao Viên cũng cố gắng hạn chế không xuất hiện trước công chúng, nàng cũng chỉ có thể nói chuyện điện thoại với Hoan Hoan thông qua điện thoại và mọi hoạt động sinh hoạt cũng do trợ lý Tiểu Cảnh hỗ trợ.
Nàng biết đây là một trong những giai đoạn khó khăn nên rất phối hợp với bên công ty nhưng vẫn không ngăn được nỗi nhớ Dĩ An.
Tuy nhiên, nàng là một người lý trí nên không gọi điện khi biết rõ Nhan Kiều và Dĩ An cũng đang bận giải quyết hậu quả.
Trong văn phòng Tổng Giám Đốc của tập đoàn Phác thị, Phác Hy vẫn hiên ngang một thân tây trang nhưng gương mặt lại lộ biểu cảm không mấy phù hợp khi bị chất vấn bởi Phác Minh.
"Mày xem mày và cô ta đã làm gì?" – Phác Minh quăng một sắp tài liệu có hàng loạt con số lên bàn làm việc, hơi thở có chút rối loạn do tức giận, ánh mắt như phát hỏa nhìn chằm chằm Phác Hy đứng trước mặt "Tao đã nói sẽ không quản chuyện của mày và cô ta.
Nhưng hiện tại chuyện ly hôn đã ảnh hưởng đến tỷ số giao dịch của cồng ty trên thị trường chứng khoán.
Chuyện này phải giải quyết như thế nào đây? Đừng nói với tao sẽ lại dùng chiêu trò cũ, không phải mày không biết phía bên điều tra kinh tế đã nhắm vào chúng ta rồi."
Phác Hy không lạ vì bản báo cáo này, hắn cũng đã nhận được một bộ như thế từ trợ lý, bản thân hắn cũng không nghĩ lần này lại gây ra chuyện lớn như thế này.
Dạo gần đây Phác thị luôn gặp rắc rối liên tiếp khiến hắn không kịp trở tay nhưng chuyện ly hôn Phác Hy cũng không nghĩ sẽ có người phát hiện, dù sao hắn cũng chưa có ý định buông tha Lý Giao Viên.
"Con sẽ tìm cách giải quyết nhưng sẽ không ly hôn" – Hắn kiên định.
Cập nhật truyện nhanh tại T R U м t г ц у e Л .V N
"Tìm cách? Tìm cách thế nào? Tao không hiểu mày cũng chẳng yêu thương gì nó nhưng lại không ly hôn" – Phác Minh thật không thể biết được suy nghĩ của con trai mình.
Cuộc đời bao năm của ông chỉ thua một người là Dĩ Hào từ sự nghiệp cho đến gia đình.
Phác Hy ánh mắt đăm chiêu như suy nghĩ về lá bài mình nắm trong tay, hắn biết Phác Minh không hề thích mình nhưng có lẽ nhờ việc này mà có thể thay đổi được suy nghĩ của cha hắn thì sao "Hiện tại con vẫn chưa thể nói, đến lúc đó cha sẽ biết"
"Tao cho mày một cơ hội cuối cùng, đừng để tao thất vọng" – Phác Minh nhìn người con trai mà hắn nuôi dưỡng hơn ba mươi năm, ông kỳ vọng vào Phác Hy rất nhiều nhưng lại cũng bị thất vọng quá nhiều lần.
Lần này xem như là lần cuối cùng ông có thể tin Phác Hy.
Tại phòng làm việc của chủ tịch thành phố, Khang Chánh Bình chính trực ngồi ở chiếc ghế xoay loại lớn cao ngạo nhìn Phác Hy đang tức giận nhìn chằm chằm ông ta.
"Chàng trai trẻ, nên nhớ cậu là đang cầu xin tôi" – Khang Chánh Bình vuốt lên chiếc nhẫn ngọc thạch thượng hạng đeo trên ngón tay cái bình thản nói với Phác Hy.
Phác Hy lúc này đâu còn vóc dáng của một doanh nhân điển trai hấp dẫn biết bao nhiêu cô gái, tây trang có chút rối loạn, gương mặt chữ điền đỏ bừng có thể nhìn thấy vài sợi gân hai bên thái dương, hắn ta căm tức hướng Khang Chánh Bình gằng từng chữ "Ông nên nhớ, để ngồi lên được chiếc ghế này ông đã nhận không ít tiền của tôi"
"Hà.." – Khang Chánh Bình đanh ánh mắt lại "Cậu giỏ trò uy hiếp với tôi sao? Nên nhớ cậu còn rất trẻ, cậu có thể nói với bên ngoài ai sẽ tin cậu, cho dù người khác tin tôi bị truy tố thì liệu cậu có thoát khỏi?"
"Ông...đừng có ngang ngược như thế? Nhận tiền của tôi rồi qua cầu rút ván sao?" – Hắn không nghĩ sẽ có ngày bị người khác quay đầu cắn như vậy.
"Sai rồi." – Khang Chánh Bình lúc này mới đứng lên, ông ta vòng qua bàn làm việc đứng trước mặt Phác Hy trầm tĩnh nói "Tôi nhận tiền cha con các người nên đã mắt nhắm mắt mở cho Phác thị một con đường sống với những chuyện vi phạm pháp luật.
Bây giờ cậu nói tôi qua cầu rút ván? Tại sao không nói hai cha con các người quá tham để bây giờ bên tổ điều tra thị trường để ý.
Sắp tới tôi còn không biết bên đội điều tra hình sự có nhìn đến các người hay không, đừng nói tôi không nhắc trước."
"Được, ông giỏi.
Xem như tôi nhìn sai người vậy" – Phác Hy cắn môi trừng mắt nhìn Khang Chánh Bình, người mà hắn đã từng đánh giá và hợp tác, hắn không nghĩ ông ta lại cáo già đến che mắt được cả cha hắn.
Nhưng nghĩ đến lá bùa hộ mệnh của mình Phác Hy cười khẩy "Ông nên hy vọng tôi không có ngày trở mình, nếu không ông đừng mong bản thân sẽ còn ngồi được trên chiếc ghế này lâu dài"
Nói xong, Phác Hy tức giận bỏ đi.
Lúc này, Khang Chánh Bình mới trở lại ghế ngồi gọi điện cho một người "Vâng, tôi đã làm theo lời ngài."
"Cọc, cọc" – Ngón tay thon dài từng nhịp từng nhịp va chạm vào mặt bàn tạo nên âm thanh tuy không lớn nhưng có thể nghe được không căn phòng yên tĩnh này.
Dĩ An chọn áo sơ mi tay dài chất liệu lụa mới từ Burberry, mái tóc dài màu đen pha chút nâu trầm được thả tự nhiên rơi vài sợi vươn nơi phía bờ vai che lấp một phần xương quai xanh quyến rũ sẽ lộ ra khi cử động.
Cô dựa vào thành ghế, ngón tay trỏ khẽ di chuyển vuốt nhẹ lên cánh môi mềm màu đỏ rượu mê người của bản thân, ánh mắt cô nhìn vào những sắp tư liệu rãi dài trên mặt bàn làm việc nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy tận sâu trong đôi mắt đó hiện lên vài điểm sáng nho nhỏ khiến người khác phải chìm đắm.
Nhan Kiều một thân phong vị váy đỏ tiêu soái đứng dựa vào bàn làm việc, mái tóc dài bồng bềnh cũng không che được khe rãnh chết người của cô, giữa hai ngón tay thon dài điểm chút đỏ tươi của máu kẹp một điếu thuốc đã cháy một nữa, ánh mắt sắc bén nhìn về cảnh đêm bên ngoài cửa sổ sau lưng Dĩ An, làn khói lan tỏa mờ ảo hòa cùng nụ cười kiều mỵ tạo nên bước tranh quỷ dị nhưng đầy ma lực.
Trong không gian yên tĩnh, mọi rắc rối tựa như bóng đêm che phủ hết mọi thứ nhưng trên gương mặt của hai người phụ nữ này lại không mang chút sắc thái của sự hoảng sợ hay lo lắng.
Vẫn ngũ quan tinh sảo động lòng người, khóe môi hiện hữu nụ cười đặc trưng và trong ánh mắt lại hiện rõ sự quyết tuyệt mà ít người nào có thể nhìn thấy.
"Em xem, bên ngoài đã lên đèn rồi.
Đẹp thật, phải đùa thế nào mới vui đây?"
Dĩ An không trả lời Nhan Kiều mà nhìn lại toàn bộ những tư liệu trên bàn mà những ngày qua người của cô thu thập được.
Chuyện ly hôn của Phác Hy và Lý Giao Viên đưa ra đầu sóng ngọn gió sự thật là do Triệu Kỳ động tay vì hắn ta có dã tâm lật đổ ngôi vị đệ nhất giải trí của Hoa Tinh.
Không chỉ thế, Triệu Kỳ còn muốn tiến quân sang lĩnh vực kinh doanh tài chính địa ốc của thành phố H và Phác thị đang trên bờ vực thẳm là mục tiêu của hắn, quả thật tham vọng không phải nhỏ.
Chỉ là ánh mắt của cô lại rơi vào một dấu chấm hỏi đỏ trên những trang tài liệu, tư liệu điều tra cho thấy ngày đó sau khi Phác Hy gặp mặt Khang Chánh Bình và không được giúp đỡ liền qua ngày sau hắn chạy đến thành phố C.
Nhưng hắn đến thành phố C để làm gì thì Doãn lại không thể điều tra được.
Đây chính là dấu hỏi lớn của cô cùng Kiều tỷ.
"Này, đừng nhìn nữa.
Em tính nhớ luôn từng dấu chấm phẩy luôn sao?" – Nhan Kiều đợi một khoảng thời gian không nhận được câu trả lời của Dĩ An bèn quay lại nhìn, nhưng lại trông thấy dáng vẻ suy tư của Dĩ An nên bất mãn lên tiếng.
Trên thế giới này, người có thể xem nhẹ cô chỉ có hai người mà thôi.
Dĩ An nhìn thấy thái độ bất mãn của Nhan Kiều không khỏi cười nhẹ, người này dù sao cũng đã thuộc hàng lão luyện nhưng lại bày ra tư thế không khác gì thiếu nữ với cô, nếu có ai nhìn thấy chắc phải đi rửa lại mắt vì không tin rằng.
Một người luôn xuất hiện trước mắt thế nhân là nữ vương cao cao tại thượng thấm nhiễm phong trần ủy mị, hành sự lại độc đoán máu lạnh lại sẽ có lúc bất mãn như con gái mới yêu.
"Đừng tưởng chị không biết em đang cười chị.
Hừ, nhanh trả lời chị xem chơi thế nào mới vui" – Nhan Kiều cũng chẳng tính toán với Dĩ An làm gì, ai bảo em ấy có được phiếu bảo vệ dài hạn của ai đó, nếu Dĩ An mà mất một sợi lông khi ở bên cạnh cô thì Nhan Kiều này cũng đừng mong sống yên ổn.
"Khụ..Nơi đây là của chị, chơi thế nào là do chị chọn, sao phải hỏi em?" – Dĩ An hỏi lại
"Nhưng chị đây lười suy nghĩ, em đang sống ở địa bàn của chị thì nên cống hiến sức lực cho chị chơi đùa.
Huống chi, chuyện này cũng có liên quan đến Giao Viên." – Nhan Kiều đơn giản nói ra suy nghĩ của mình nhưng khi nhắc đến Lý Giao Viên thì ánh mắt cô nhìn Dĩ An một cách thích thú, giọng nói cũng cao hơn một chút.
"Nhìn em làm gì, chị ta chẳng phải là người của chị sao?" – Dĩ An không có ý định né tránh ánh mắt của Nhan Kiều.
Tuy nhiên, với thực lực của Nhen Kiều làm sao không nhìn ra chút chột dạ trong đó, người ta bảo ánh mắt là cửa sổ của tâm hồn quả không sai.
"Em nha, nói bao lần rồi.
Giao Viên không phải là người của chị mà em ấy là người của công ty dưới sự quản lý của chị.
Còn em, đừng tưởng chị không biết lòng em đang loạn cái gì." – Nhan Kiều vừa nói vừa lấy tay chỉ vào vị trí trái tim của Dĩ An.
Dĩ An vẫn không né tránh, cô cũng biết bản thân mấy ngày nay lao đầu vào giải quyết vấn đề và mục tiêu trả thù ngày càng gần lòng của cô càng vui mừng.
Nhưng bên cạnh đó, cô cũng không biết tại sao có một niềm hoan hỉ khác vẫn âm ỉ chạy dọc trái tim khi biết đại minh tinh sắp độc thân.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến những chuyện cô làm trong bảy năm nay lại nhớ đến gương mặt có nụ cười tươi sáng như thần tiên lại khiến lồng ngực Dĩ An khẽ thắt chặt lại, cái cảm giác này làm cô không hề thích.
Nó đến quá bất ngờ không thể nào kiếm soát được và cô lại không thích có quá nhiều chuyện vượt qua tầm kiểm soát của mình.
"Chị đừng đùa nữa, nghiêm túc đi" – Dĩ An nhăn mi nhìn Nhan Kiều tiếp tục chăm điếu thuốc khác, ánh lửa nhỏ lại lập lòe sáng.
"An An, ai cũng có quá khứ cả hà tất phải vì nó mà khổ sở.
Qua lần này, những chuyện buông được thì nên buông thôi, chị và Sam cũng không muốn em phải vì nó mà dằn vặt nội tâm đã đầy rẫy vết thương.
Mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên đi" – Nhan Kiều trầm ngâm nói một câu nhắc nhở Dĩ An cũng như muốn nhắc nhở chính mình.
"Em biết rồi." – Dĩ An cũng đồng ý với Nhan Kiều, cô cũng biết cuộc sống đầy màu đen của bảy năm đã sắp kết thúc nhưng sau đó cô phải sống tiếp với mục đích gì đây? Có lẽ như Kiều tỷ nói...!Thuận theo tự nhiên, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
"Vậy..." – Nhan Kiều nhếch khóe môi nhìn vài bức ảnh trên bàn, sau đó cô nhẹ nhàng dùng điếu thuốc đang cháy dang dỡ đặt vào tấm ảnh có gương mặt Triệu Kỳ, tấm hình gặp hơi nóng liền bị cháy tạo thành một lỗ nhỏ
"Hắn là con cá nhỏ nhưng lại có tham vọng bơi ra đại dương, chị đây đại phát từ bi chơi đùa hắn giúp em.
Còn em...lo người của em đi" – Nhan Kiều mỵ hoặc cười to khi cố tình nhấn mạnh câu "Người của em" đối với Dĩ An.
"Chị..." – Dĩ An bất đắc dĩ nhìn Kiều tỷ cười đến sáng lạn – một nụ cười giữa những người thân trong gia đình: không tính toán, chẳng suy tư, vô ưu vô lo mà quan tâm nhau sống bình đạm qua ngày.
Quả thật sống ở nơi đầy rẫy những mưu mô hiểm độc đã vô hình tạo nên một người con gái mạnh mẽ cô độc đến đau lòng.
Tự hỏi bao lâu rồi chị ấy mới cười như thế và bao lâu rồi bản thân mình chưa từng nở nụ cười như vậy đây?.