Tại đài truyền hình Tô Giang đang phát sóng trực tiếp chương trình « Trò chuyện lúc trưa » và nhân vật khách mời hôm nay không ai khác đó chính là dàn diễn viên chính của bộ phim truyền hình đang mong chờ nhất hiện tại « Hồng nương thất ».
MC chủ trì là người khôn khéo và hoạt ngôn nên dẫn dắt cuộc trò chuyện diễn ra khá vui vẻ khiến mọi người tại trường quay điều rất thoải mái.
"Lý Phong, trong phim Hồng nương thất lần này đóng chung với tiền bối Giao Viên anh có cảm thấy áp lực không?" - MC cười vui vẻ hỏi nam diễn viên chính trẻ tuổi
Lý Phong nhìn vào MC nho nhã đáp "Lúc mới đầu, thật sự tôi rất lo sợ và chịu áp lực khá nhiều vì khả năng diễn xuất còn rất kém.
Nhưng sau này, khi đã gặp và tiếp xúc nhờ sự giúp đỡ của tiền bối mà tôi đã đỡ sợ hơn và cảm thấy rất thoải mái."
MC và mọi người có vẻ hài lòng với câu trả lời nên tiếp tục hướng sang Lý Giao Viên "Vậy còn Giao Viên, sau gần ba năm không nhận đóng phim cổ trang thì lý do gì lại khiến chị nhận kịch bản lần này?"
Lý Giao Viên mặc chiếc váy dài hồng nhạt, tóc búi trễ và phía trước để lại vài sợi tóc mái rũ phía hai bên thái dương.
Nhìn tổng thể vẫn rất đẹp mắt, khiến cho con người ta có cảm giác rất thoải mái khi tiếp xúc trò chuyện "Là vì nội dung kịch bản Hồng nương thất rất hay cũng như vai diễn nửa chính nửa tà lại có sức hấp dẫn kỳ lạ nên tôi đã nhận lời"
"Vậy chị có cảm thấy khó khăn trong lúc diễn không? Dù sao cũng có thể xem như nhân vật này có hai tính cách" - MC lại tiếp tục đặt câu hỏi
"Cũng có nhưng tôi là người trung thành với kịch bản và chỉ biết cố gắng hoàn thành tốt vai diễn của mình" - Lý Giao Viên mỉm cười vui vẻ trả lời
Sau một hồi đáp trả thì chương trình cũng kết thúc và tỷ lệ người xem cũng đạt con số khá tốt.
Lý Giao Viên chào mọi người rồi đứng lên chuẩn bị ra về thì Lý Phong tiến lại cười nói "Chị Giao Viên, cám ơn vì đã giúp đỡ em trong quá trình quay phim"
Lý Giao Viên nhìn cậu trai trẻ đứng trước mặt mình, nở nụ cười khích lệ "Là do em có tư chất và rất chịu khó.
Cố gắng phát huy, chị có việc nên về trước." - Nói rồi cô quay người bước ra xe, cùng lúc này điện thoại cô vang lên, nhìn tên hiển thị trên màn hình bất giác khóe miệng nở nụ cười
"Phác Hy, công việc xong rồi sao?"- Cả tuần nay, cả hai điều bận rộn với công việc của mình, cô thì phải tham gia tuyên truyền phim còn anh thì đi công tác ở Nhật nên cả hai đành gửi Hoan Hoan cho bà ngoại và chỉ liên lạc với nhau qua điện thoại.
Phác Hy có vẻ mệt mỏi "Uhm, đáng lẽ là xong rồi nhưng lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên phải ở lại thêm vài ngày.
Em ở nhà giữ sức khỏe, nhớ ăn uống đầy đủ.
Biết không?"
Lý Giao Viên khẽ nhíu mày lo lắng cho Phác Hy nhưng chuyện của anh và công ty cô cũng không xen vào, anh nói sao thì cô nghe thế.
Đó chính là nguyên tắc của cô trong cuộc hôn nhân này, cô muốn cả hai sẽ có không gian riêng, công việc riêng của bản thân, nếu cần chỉ là tham khảo ý kiến của nhau mà thôi "Em biết rồi, anh cũng nên chú ý một chút.
Ăn đồ không quen thì cũng cố ăn một ít chứ đừng cứ ăn mỳ ăn liền, sẽ không tốt"
Phác Hy nghe vợ hiền dặn dò như thế, giọng vui hơn một chút "Anh biết rồi.
Anh phải vào họp đây"
"Uhm, vậy em cúp máy.
Giữ sức khỏe" - Lý Giao Viên nghe nói Phác Hy phải họp nên cô ngắt máy, cô không muốn vì cô mà ảnh hưởng đến công việc của anh.
"Anh rể gọi sao chị?" - Tiểu Cảnh ngồi phía trước quay đầu ra sau tám chuyện
Giao Viên lắc đầu cười nhìn cô bé trợ lý của mình bát quái "Uhm, đúng rồi."
Tiểu Cảnh gật gật cái đầu mới cắt nhìn ngô ngố của mình rồi như chợt nhớ gì liền nói "Hiện tại thì quá trình tuyên truyền phim gần như xong rồi nên tuần sau công ty cho chị nghỉ ngơi.
Chị có muốn đi đón Hoan Hoan không? Em nhớ con bé một tuần này đã ở bên ngoại rồi"
Lý Giao Viên nhìn màn hình điện thoại, tay bỗng nhiên xoa xoa gương mặt bầu bĩnh của con gái được đặt làm ảnh nền rồi vô thức cười "Đi đón Hoan Hoan thôi"
- -----------------oo------------------
Từ lúc được mẹ đón từ nhà ngoại về, Phác Tư Hoan đều nằm ở trong lòng của Lý Giao Viên không chịu rời đi, buộc cô chậc vật bồng con bé trong khi đang mặc chiếc váy dài bước xuống xe để vào nhà.
"Hoan Hoan, xuống nào.
Tớ nhà rồi" – Lý Giao Viên hôn trán cô bé nhỏ nằm trong ngực mình
Hoan Hoan dụi qua dụi lại thêm hai cái rồi tụt xuống khỏi người cô, ngoan ngoãn đổi dép rồi lạch bạch chạy vào ghế sofa rồi hí hửng nói to " Mẹ ơi, lúc nãy ở nhà ngoại con có xem đoạn quảng cáo phim mới của mẹ đó.
Mẹ thật đẹp nha, con sẽ luôn là fan trung thành của mẹ" – Nói rồi cô bé làm hành động bắn tim của giới trẻ hiện nay với cô.
Lý Giao Viên bất ngờ trước hành động của cô bé mà cười " Vậy sao, cám ơn con đã là fan trung thành của mẹ nha.
Cơ mà ai chỉ con hành động bắn tim này thế" – Vừa nói cô vừa bắn tim lại cho cô bé.
Hoan Hoan vui vẻ nói " Là Tiểu Huân tỷ đấy, chị ấy chỉ con đấy"
Bước vào bếp lấy sữa rồi đem lại cho Hoan Hoan, Lý Giao Viên ngồi xuống cạnh cô hỏi " À, ra vậy.
Tiểu Huân tỷ vẫn bảo vệ con sao?" - Lý Giao Viên không quên cô bé khả ái đấy vì cô cảm nhận được bé gái ấy mạnh mẽ quật cường như cô lúc nhỏ và đặc biệt rất bảo vệ Hoan Hoan nhà cô.
" Vâng, đúng rồi ạ" – Hoan Hoan cầm ly sữa uống xong rồi hỏi " À mẹ ơi, cái kẹp nơ hôm trước mẹ mượn của con đâu rồi? Mẹ lại làm mất rồi sao? Con tìm không thấy nha"
Lý Giao Viên nghe con gái hỏi liền hơi xấu hổ, cười trừ nói " Uhm, để mẹ dẫn con đi mua cái khác nha" – Thật ra, lúc đó kẹp tóc của cô bị gãy đúng lúc nhìn thấy kẹp nhỏ của con gái trong túi nên đành mượn tạm thôi mà, sao con bé này lại nhớ kỹ đến vậy chứ.
Hoan Hoan lộ vẻ mặt cam chịu " Thôi được rồi, lần nào mẹ cũng vậy"
Nghe con gái nói thế, trên mặt Lý Giao Viên hiện ra ba đường hắc tuyến.
Đây là con gái cô sao?
- ------------------oo-------------------
Chiếc xe được Từ thúc điều khiển nhẹ nhàng quẹo vào đường núi, xe tiếp tục chạy thêm khoảng mười phút thì dừng lại, Dĩ An đeo kính râm bước ra khỏi xe.
Cô nhìn thẳng về phía trước, cô biết nơi đó là một nghĩa trang yên tĩnh không bóng người dù đó là ngày tiết thanh minh.
" Tường không cần theo tôi" – Không nóng không lạnh Dĩ An buông ra câu nói rồi bước chân vững chãi đạp lên con đường sỏi mà tiến vào khu nghĩa trang, Từ thúc vẫn lặng lẽ đi theo phía sau cô.
Phong cảnh nơi đây thật sự rất đẹp, những ngôi mộ nằm san sát nhau lưng dựa vào núi mặt hướng ra biển lại yên tĩnh, nói ít người viếng là vì có lẽ nó nằm khá xa thành phố nên mọi người thường không chọn nơi này.
Phong thái vẫn nhẹ nhàng điềm tĩnh, Dĩ An cuối cùng cũng đứng trước ba ngôi mộ nằm kế bên nhau ở hướng Đông.Một cơn gió nhẹ thổi qua làm cho chiếc áo khoác bay nhè nhẹ, Dĩ An vẫn đứng ở đó, nhìn rất lâu rất lâu, không ai biết cô đang nghĩ gì.
Cuối cùng, Dĩ An bước đến đưa tay nhổ hết đống cỏ dại mọc ven ba ngôi mộ rồi ngồi xuống bậc thềm kế bên cùng hướng ra biển.
Dĩ An ngồi đó, nhưng từ trên gương mặt dường như không biểu lộ cảm xúc lại có hai hàng lệ khẽ rơi, đôi mắt đỏ hoe lại được che dấu bằng chiếc kính râm, Dĩ An cố gượng cười thì thào " Con về rồi"
Bảy năm trước
" Con về rồi đây" – Dĩ An cầm balo nhảy chân sáo vui vẻ chào cả nhà sau khi hoàn thành xong ngày học ở trường.
Dĩ phu nhân từ trong bếp nghe tiếng con gái liền đi ra " Hiaz, con gái con lứa, gần hai mươi tuổi đầu rồi mà vẫn không nết na đầm thấm được là sao?"
Dĩ An quăng balo lên sofa nhào vào ôm lấy mẹ, dụi dụi " Mẹ à, mẹ muốn con gái mẹ giống như là mấy cô tiểu thư đài cát giả giả tạo tạo sao?"
Dĩ phu nhân bất đắc dĩ cười, đẩy đầu cô ra " Con đó, lúc nào cũng chối cũng cãi.
Mẹ không nói với con nữa, mẹ vào bếp giúp dì Từ đây"
" Vâng" – Dĩ An cười đắc ý vì thắng được mẹ cô, cô biết rằng mẹ cũng chỉ nói thế cho có lệ, nếu muốn thì cô đã không thoải mái như bây giờ.
Xoay người cô nằm lên trên sofa trong phòng khách, nơi đây chính là chỗ thứ hai cô thích nhất sau căn phòng của mình.
Trụ cột gia đình Dĩ Hào vẫn nhàn hạ ngồi kế bên xem văn kiện, ông luôn để ý động tĩnh từ khi cô con gái vừa về, chỉ là ai đó vô tình chỉ nhớ đến mẹ mình mà không nhìn đến người cha như ông.
" Khụ..khụ.." Dĩ Hào ho khan vài tiếng như thể cho Dĩ An biết trong nhà vẫn còn có ông.
Dĩ An vừa nằm vừa cắn trái táo " Cha à, con biết ba ngồi đó lâu rồi nên đừng ho nữa.
Uống nước đi nha"
"Con..." – Dĩ Hào không thể nói nên lời đành bất lực trước cô con gái nhỏ.
Ông tiếp tục đọc văn kiện, dường như nhớ đến điều gì ông mở lời " An, cha tính tu sửa tòa nhà CT ở khu Đông Trung thành khách sạn.
Cha thấy bản thiết kế và phối cảnh của bên chú Phác rất tốt, con có muốn xem không?"
Dĩ An nghe cha hỏi, liền ngồi dậy nhìn ông " Chú Phác? Chẳng phải đó giờ bên chú ấy không tham gia bộ phận thiết kế sao? Cha có bản thiết kế ở đây không?"
Dĩ Hào tìm bản vẽ trong trong đống văn kiện rồi đưa cho Dĩ An, cô nhận lấy xem chăm chú sau đó nêu lên ý kiến của bản thân " Nhìn sơ bộ thì đường lối kiến trúc khá tốt, biết tận dụng tất cả các yếu tố từ giếng trời, khe hở nhỏ để lấy ánh sáng tự nhiên một cách tốt nhất, đây có thể xem là một điểm nhấn.
Tuy nhiên, hình thức khá giống với những xu hướng khách sạn hiện tại, không có gì mới mẻ chưa kể lại dùng những vật tư từ các công ty lỗi thời mà giá thành lại đội cao hơn thị trường.
Nếu cha ký hợp đồng với bên đây, con nghĩ chi phí sẽ rất cao nhưng không mang lại lợi nhuận đâu."
" Vậy em thấy nên làm thế nào?" – Bỗng nhiên có một chàng trai đứng sau lưng cô lên tiếng
Dĩ An bị làm cho giật mình liền quay lại ném gối nhỏ vào người anh trai " Anh, anh làm người không muốn lại muốn làm ma.
Dọa chết người"
Dĩ Thần nghe vậy liền làm mặt quỷ chọc tức cô em nhưng sau đó lại quay lại vấn đề chính " Em trả lời cho anh nghe xem"
Dĩ An suy nghĩ một hồi lại nói " Con thấy cha nên tìm công ty Q ở khu Tây xem sao.
Con đã từng tham dự qua vài buổi hội thảo của công ty họ.
Tuy là một công ty nhỏ không bằng bên công ty chú Phác nhưng có thể xem xét vì ở đó tập hợp những nhà kiến trúc trẻ tuổi, mỗi người mang một xu hướng thiết kế độc đáo.
Nếu trong thị trường khách sạn hiện tại, thiết kế đan xen giữa hiện đại và hoài cổ là một ý tưởng khá tốt.
Cha tìm họ thử đi"
Dĩ Hào suy nghĩ một chút rồi nhìn sang Dĩ Thần " Con thấy sao?"
Dĩ Thần véo má cũa Dĩ An " Theo ý kiến của em đi cha"
" Được rồi, ăn cơm thôi.
Tại sao hai cha con các người lại đem công việc từ công ty về nhà.
Các người không thấy mệt sao? Còn lại lôi kéo con gái tôi vào.
Tôi nói rồi, tôi không muốn Dĩ An theo ông làm kinh doanh đâu đấy" – Dĩ phu nhân oán thán từ phòng bếp đi ra phòng khác
" Được rồi được rồi.
Nghe bà cả, để Dĩ An theo ngành kiến trúc nó thích đúng không?" – Dĩ Hào ôm lấy vai vợ mình gật đầu chiều theo ý bà.
" Em thì sướng rồi" – Dĩ Thần làm mặt xấu với em gái tỏ vẻ không hài lòng vì khác biệt.
Dĩ An đu lên cổ anh mình bắt anh cõng cười ha hả " Đó là đặc quyền"
Bốn tháng sau,
Đêm nay là một đêm mưa tầm tã ở New York, Dĩ An đứng trong phòng vừa cầm điện thoại mà tim như nghẹn lại " Thúc...thúc nói gì?"
" Chủ tịch và phu nhân vừa qua đời rồi" – Giọng run rẩy của Từ thúc truyền qua tai nghe khiến cho Dĩ An như không tin vào tai mình nữa.
Dĩ An gắt giọng hẳn lên " Nói dối, thúc nói dối.
Tối qua tôi còn nói chuyện với họ mà"
"Tiểu thư..." – Từ thúc nghẹn ngào
Yết hầu Dĩ An như nghẹn lại, tay nắm chặt điện thoại trong tay " Tôi..
tôi trở về liền"
" Tiểu thư đừng về.
Đừng"- Từ thúc gấp gáp khuyên ngăn
"Tại sao?"- Dĩ An dường như nhận ra có điều gì bất thường từ thúc nên lạnh giọng hỏi.
Trong lúc Dĩ An chờ câu trả lời thì cửa phòng bị đạp tung, vài tên áo đen tiến vào hung hăn, nhìn có vẻ như là người của một tổ chức " Mày là Dĩ An?"
Dĩ An sắc mặt đanh lại, con ngươi cũng sắc hơn " Đúng"
" Vậy thì tốt rồi.
Phác thiếu gia nhờ bọn tao xử mày cho mày đoàn tụ cùng gia đình" – Tên cầm đầu hung tợn vừa nói vừa bước đến phía Dĩ An, trong tay hắn cầm một đoạn chủy thủ đang giơ lên chuẩn bị hướng đến Dĩ An mà đâm tới.
Thấy tình huống không tốt, Dĩ An đành bỏ qua cuộc điện thoại với Từ thúc mà ngẫm lời những tên này vừa nói.
Có lẽ, cô đã hiểu được tình hình, điều này làm cho tim cô như vỡ toan ra, máu chảy đầm đìa Ánh mắt của Dĩ An lúc này dường như không còn tiêu cự người như vô hồn, Dĩ An thì thào tự lẩm bẩm với bản thân " Cha, mẹ..
anh.."
Nhân lúc cô thất thần, tên cầm đầu liền đâm tới một nhát cũng may là Dĩ An vô tình vấp cái ghế dưới chân té ngã tránh được đòn trí mạng nhưng tay phải vẫn bị cắt trúng một đường dài, máu nhiễm đỏ cả cánh tay ướt cả chiếc áo sơ mi xanh cô đang mặc.
Vết đâm này khiến Dĩ An bừng tỉnh lại giữa cơn u mê, cô đứng lên tìm chiếc khăn tắm mỏng cần đó buộc vào vết thương ngăn không cho máu chảy.
Ánh mắt cô đã không còn độ ấm nữa thay vào đó chỉ có sát khí, Dĩ An nhìn từng tên trong căn phòng khiến cho bọn chúng có chút sợ sệt lùi lại vài bước
" Mày tưởng sẽ trốn thoát sao? Nằm mơ, dù sao mày cũng phải chết, xinh như vậy chết cũng uổng thôi thì để bọn tao vui vẻ một chút rồi tao tiễn mày lên đường" – Một tên không biết tốt xấu vừa cười nham nhở tiến lên định vuốt má Dĩ An cũng cùng lúc đó, cô né người dùng sức của tay trái nắm chặt lấy cổ tay của tên đó đặt lên vai làm điểm tựa rồi xoay người đưa lưng về phía hắn dùng lực " Rắc" tiếng gãy của xương tay vang lên cùng tiếng la đau đớn của hắn..
Dĩ An không buông tay, cô tiếp tục thêm lực đạo, nhìn về phía đồng bọn, lạnh giọng " Phác thiếu gia các ngươi nói là Phác Hy?"
Những tên kia nhìn cô không trả lời, cô liền dùng thêm lực khiến tên kia phải la oai oái " Đúng..
đúng"
Dĩ An hít sâu một hơi, liền đẩy tên đó ra xa.
Thấy thế cả đám côn đồ liền thừa cơ nhảy vào ngươi đấm ta đá về phía Dĩ An, cô cố gắng né tránh các đòn của bọn chúng, tìm được khe hở liền cúi người gạt chân vài tên nhưng lại bị trúng thêm một vết thương ở bụng dưới, máu tô đậm cả chiếc khăn quấn trên tay và dọc theo bụng chảy ra do vận động.
Dĩ An nhăn mi chịu đau đớn, cô cảm giác có người tấn công từ phía sau, liền cúi người lùi về sau hắn mất trớn rồi sau đó lại xoay người đá thẳng vào ngực của tên cầm đầu, ép hắn vào tường, mũi chân phải của cô bây giờ đang ở yết hầu của hắn, chỉ cần cô dùng lực tên đó sẽ chết.
Lúc này cô tuy mệt, máu chảy càng nhiều, đôi môi đã chuyển sang trắng bệch nhưng vẫn cố chấp "Hắn đã làm gì với họ?"
Tên cầm đầu run sợ, lẩy bẩy " Phác thiếu gia cho người phá hỏng thắng xe của lão già đó làm như một vụ tai nạn Còn về phần anh mày, tao bắt người yêu đang mang thai của hắn làm con tin, dụ hắn đến rồi sau đó diệt khẩu, đáng tiếc để con tiện nhân đó chạy thoát."
Tay của Dĩ An nắm chặt thành quyền, cô nhắm mắt lại rồi mở ra, liền một đòn cổ tên đó liền gãy.
Sau đó, Dĩ An mặc kệ những tên còn lại nằm la liệt trên nền nhà mà lê từng bước ra khỏi căn phòng đó.
Hòa mình vào cơn mưa tuôn như trút nước, Dĩ An cực nhọc bước chân vô hồn để mặc vết thương trên người.
Cô không đau, nó vẫn không đau bằng chuyện cô mất đi người thân của mình, ngay cả lần cuối cùng cô cũng không thể nhìn thấy họ.
" Ba..mẹ..
anh..
tại sao?" – Dĩ An gào lên trong màn mưa dày đặc, nước mưa đã hoàn toàn che lấp đi những giọt nước mắt tuyệt vọng của cô.
Dĩ An hồn nhiên tươi vui ngày xưa cũng đã chết theo họ vào ngày mưa ấy.
- -------------oo------------
" Tiểu thư..."- Từ thúc vẫn yên lặng đứng sau lưng Dĩ An nhìn bóng lưng cô đơn của cô không khỏi đau lòng.
Dĩ An bừng tỉnh từ trong hồi ức ấy trở về với thực tại " Có phải, họ đã biết trước nên mới đưa tôi ra nước ngoài gấp như vậy?" – Đây là câu hỏi mà cô vẫn luôn tự hỏi biết bao nhiêu lần trong mơ
Từ thúc im lặng cuối đầu như muốn khẳng định câu trả lời là đúng, chỉ là ông không muốn tiểu thư đau lại càng thêm đau.
" Tại sao?" – Dĩ An nhìn về nơi biển xa xăm nghẹn ngào, tay bất giác siết chặc thành quyền " Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?"
" Vì chủ tịch và phu nhân muốn con sống an yên" – Từ thúc cuối cùng cũng lên tiếng trả lời
Dĩ An cười lạnh " Sống an yên sao?"
Từ thúc nhìn tiểu thư bây giờ không còn là đứa nhỏ hay quấn quít lấy ông đòi chở đi chơi hay năn nỉ ông che dấu chuyện xấu nữa.
Bây giờ, người sống hơn nữa đời người như ông cũng không biết cô đang nghĩ gì.
Dĩ An thật sự rất xa lạ.
Yên tĩnh lại trở về thêm một lúc, Dĩ An đứng lên những giọt nước mắt cũng không còn hiện hữu và cũng không để lại một dấu vết.
Dĩ An lại đứng trước cả ba ngôi mộ cười " Con đã tham gia vào con đường thương trường rồi.
Xin lỗi vì không thể đáp ứng nguyện vọng sống an yên của hai người" – Nói đoạn, cô dừng lại nhìn sang mộ Dĩ Thần " Còn anh nữa, anh từng hứa sau khi em tốt nghiệp trở về sẽ đón em ở sân bay.
Hóa ra anh cũng là đồ lừa đảo, thật không đáng tin.
Nhưng em không tiểu nhân mà ghi thù đâu, chị dâu và tiểu Huân em sẽ giúp anh chăm sóc họ thật tốt.
Yên tâm"
Dĩ An cúi đầu chào " Con sẽ lại đến" – Cô khoan thai bước đi như thể con người yếu đuối vừa rồi không phải là cô.
Dọc trên đường đi, Dĩ An không nhanh không chậm nói với Từ thúc " Chỗ của chị dâu và tiểu Huân thúc an bài cho người âm thầm bảo vệ họ.
Đừng để xảy ra chuyện gì, con không muốn họ bị lôi vào chuyện này
" Đã an bài thưa tiểu thư.
Tiền trợ cấp hằng tháng tôi vẫn nói là quỹ của thiếu gia dành riêng cho họ" – Từ thúc trả lời tình hình hiện tại.
"Uhm" – Dĩ An bước chân có hơi chậm lại nhìn thấy Tường đang đứng phía bên chiếc xe quan sát tình hình " Chủ tịch tuy không nhúng tay vào nhưng ông ta cũng sẽ không buông tha cho tôi."
" Vậy..." – Từ thúc biết Chủ tịch là người đã cưu mang tiểu thư trong lúc nguy khó nhưng ông cũng biết đó chỉ là xuất phát từ lợi ích cá nhân là một cuộc giao dịch không hơn không kém.
" Giải quyết chuyện ở đây trước" – Dĩ An âm trầm trả lời Từ thúc " Bảy năm đã quá nhiều với họ rồi.".