Lục Tiếu Phong đang đứng trước mặt cô, không tin nổi vào mắt mình, cô quay đầu lại nhìn tứ phía đều không có ai. Thực sự là cậu đã cứu cô sao? Trên mặt Thiếu Phong vẫn còn dán băng trên trán. Mới hồi sáng cậu còn bị thương mà sao giờ đã ở đây rồi cô không thể tin vào mắt của mình nữa.
“cô muốn đứng ở đây sao” Thiếu Phong nhìn cô với ánh mắt tức giận, đi về phía trước. nếu vừa nãy cậu không vô tình đi qua mà nhìn thấy thì cô chết chắc dưới tay người đàn ông đó rồi, thật là…
“sao cậu không ở nhà dưỡng thương” cô cũng đi theo sao cậu lo lắng
Cô còn hỏi được thế sao, cậu ở nhà thì ai cứu cô đây?
“sao cô lại tới đây” câu hỏi dường như chẳng liên quan đến chủ đề của cô
“à,thì có người rủ tôi đi” có ấp úng, chẳng lẽ lại bảo Tô Tuấn Kiệt cậu bạn cùng lớp với cậu
“thật không ngờ cô lại..” cậu lắc đầu, đi từng bước nhanh hơn bỏ mặc cô lại phía sau.
Đi được một đoạn, không nghe thấy tiếng bước chân Mộc Anh theo sau nữa, cậu nhìn lại cô đã đi về hướng ngược lại với dáng vẻ ủ rũ.
Đúng là đồ ngốc mà, Thiếu Phong tiến đến nắm lấy tay cô lôi vào xe của mình.
“cậu đưa tôi đi đâu vậy?” cô tò mò
“cô thật đẹp” giọng nói đầy sự châm điếm của cậu khiến cô thương tổn
“là người đó tự làm cho tôi thành như vậy” cô hơi cúi mặt xuống, nói nhỏ.
“là nam hay nữ” cậu hỏi dồn dập
“nam” thôi xong, không biết cậu sẽ làm gì khi biết Tuấn Kiệt là tác phẩm của cô ngày hôm nay.
Chẳng hiểu tại sao khi cô nói thế trong người cậu có chút không vui, bực tức. càng phóng xe nhanh hơn. Thiếu Phong đang có định đưa cô đi ăn khuya, nhưng nghe lời nói vừa rồi cậu đổi ý chẳng đưa đi đâu nữa. một mạch phóng thẳng về khu nhà cô ở. Cả quãng đường đi cô không dám lên tiếng chỉ sợ cậu lại nỏi giận lung tung.
“xuống xe đi” cậu lên tiếng. Mộc Anh cũng chỉ làm theo lẳng lặng ra khỏi xe. Cô vừa ra thì cậu cũng vừa lúc xuống luôn. Cô ngơ ngác nhìn, không hiểu cậu xuống làm gì nhà cậu cũng đâu có ở đây
“cô không lên nhà sao” nói vậy cậu đi trước lên trên, cô lại chạy theo sau. vì cậu quá cao mà m lận trong khi cô có m bước chân cũng phải nhanh hơn mới kịp cậu
“cô không mở cửa để ân nhân cô vào sao” cậu nói như vậy thì hồi sáng ai là người cứu cậu, thật bất công mà. Nghĩ vậy cô vẫn móc chìa khóa trong túi ra mở cửa để cậu vào nhà.
Trong nhà vẫn còn bừa bộn, buổi trưa cô mới sắp xếp xong đồ đạc chưa dọn dẹp được nhiều định để tối về dọn tiếp thì..
“cậu vào đi”
“thôi, tôi về đây” nói rồi cậu quay đầu về ngay để lại cho Mộc Anh một dấu chấm hỏi to đùng.
Sáng hôm sau, cô dạy từ giờ sáng dọn dẹp nhà cửa, làm mấy việc linh tinh cũng đến giờ lên lớp. Cô có thói quen không ăn sáng nên cũng bớt đi được một việc, thay bộ đồ công sở giản dị, đánh chút son lên môi là cô đã có thể ra khỏi nhà. Hôm nay là ngày đi làm thứ ba, mọi thứ đã bắt đầu quen dần hơn với cô.
Trong phòng làm việc đã có , người tới, cô cố bước nhẹ nhàng để không gây ra tiếng động vì ai cũng đang chăm chú vào việc của mình. Cô cũng kéo ghế ngồi vào chỗ để xem lại mấy bài giảng cho học sinh hôm nay.
“chào em”
“dạ” cô ngẩng đầu lên xem, là một thầy giáo trong trường cùng với cô. Mộc Anh lễ phép đứng dậy cúi đầu chào.“anh là Vương Nhất giáo viên toán” anh nở nụ cười hiền từ nhìn cô“anh Vương, em là Hàm Mộc Anh cũng dạy môn toán mới về trường ạ” chắc là anh cũng mới về trường như cô, bởi mấy thầy cô cũ Mộc Anh đều biết.
“em có đi dạy luôn không chúng ta cùng đi”
“có ạ” cô sách theo cặp đi cùng anh luôn
Đi đường hai người trò chuyện rất vui vẻ, hóa ra anh học trên cô hai hóa ngày ấy vì chỉ biết cắm đầu vào học mà cô chẳng bao giờ để ý cả. Anh còn nói đã biết cô từ trước có lần anh và cô đã cùng nhau đi thi học sinh giỏi với nhau nhưng lúc đó cô chẳng quan tâm gì đến xung quanh nên cũng không để anh vào mắt luôn. Cuộc nói chuyện tuy rất ngắn, nhưng cô rất vui vì lại có thêm một người bạn nữa.
“em đến lớp rồi” cô chỉ vào lớp c của mình
“anh dậy lớp bên cạnh” anh cười tươi đi trước cô, hóa ra là cô tưởng bở tưởng anh đi theo cô