Dị Biến [Lính Gác Dẫn Đường]

chương 4: bởi vì tôi cần cậu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Mẹ ơi..."

Ôn Tu nhìn thấy mẹ nuôi đang khóc. Bà đứng trước cửa nhà không biết bao lâu, vẫn luôn nhìn về phía nhà kho như đang đợi cậu về. Mà ba nuôi thì nhẹ nhàng vỗ lên vai bà, mặc dù trên mặt có lộ vẻ lo lắng nhưng vẫn không quên trấn an vợ mình. Ôn Tu đi đến trước mặt bọn họ muốn nói là mình không sao, muón bảo bọn họ đừng lo lắng. Nhưng cậu phát hiện hình nưh ba mẹ không nhìn thấy mình, bản thân mình như một u hồn không thể nào chạm được vào bọn họ. Bọn họ cũng không để ý đến mình, thế nên cậu chỉ có thể hô lên không ngừng: "Mẹ đừng khóc... con ở đây..."

Ôn Tu đột nhiên bị một tiếng búng tay gọi lại. Cậu chợt mở mắt ra, phát hiện mình không đứng trước cửa nhà mà vẫn đang ở bên trong nhà kho tối đen. Đầu óc cậu vẫn rất hỗn loạn, chưa kịp nhớ ra trước khi ngủ đã xảy ra chuyện gì thì đã thấy Kim Long lại gần mình. Ôn Tu bị dọa bật dậy, té ngã xuống góc tường ngơ ra nhìn Kim Long, đồng thời cũng chú ý đến Bách Trần để trần nửa người trên để băng bó lại vết thương ở phía sau Kim Long.

Giường bị Ôn Tu chiếm nên Bách Trần chỉ có thể ngồi lên thùng gỗ bên cạnh. Hắn hơi liếc Ôn Tu một cái rồi dùng răng cắn đứt băng vải, thành thạo thắt nút phía bên trên vết thương.

Ôn Tu lập tức hoàn hồn, bởi vì cậu đã nhớ ra trước khi hôn mê đã xảy ra chuyện gì rồi. Vết thương trên người ác ma... hình như do mình gây ra thì phải?

Nhưng mà tại sao? Sao có thể chứ... Mình chỉ là một người bình thường thôi mà...

Trong đầu Ôn Tu có vô số nghi vấn nhưng lại không dám hỏi. Cậu nhìn chằm chằm Bách Trần hoàn toàn không biết nên nói gì, Kim Lông ở bên giường đang từ trên cao nhìn xuống cậu lại càng khiến cậu không biết xử lý thế nào: "Tôi..."

"Nó không có ý xấu." Cuối cùng Bách Trần là người mở miệng: "Hẳn là cậu cũng cảm nhận được."

Đúng là vậy thật, Ôn Tu chỉ bị dọa giật nảy thôi chứ cũng không hẳn là sợ hãi. Dù sao thì tự dưng nhìn thấy một sinh vật lạ mà mình không biết thì không ai giữ bình tĩnh được cả. Cậu thuận thế hỏi ra vấn đề mình đang thăc mắc: "Sao có thể như vậy được? Rốt cuộc tôi..."

"Cậu là dẫn đường." Bách Trần hơi dừng lại dường như đang châm chước cách dùng từ, sau đó tiếp tục nói: "Là... đồng loại của tôi."

Hắn không bận tâm việc mình bị gọi là ác ma, nhưng hắn cũng không muốn dùng từ này trên người Ôn Tu."Đồng loại?" Ôn Tu không biết nên hiểu cái định nghĩa này như thế nào, chỉ cảm thấy mờ mịt không chân thực.

"Nói một cách đơn giản, dẫn đường có sức mạnh tinh thần lớn vô cùng, có thể cẩm nhận được cảm xúc của người khác nhưng cũng dễ dàng bị cảm xúc của người khác ảnh hưởng. Năng lực cộng tình cua dẫn đường cao hơn người bình thường rất nhiều." Bách Trần lựa những từ ngữ đơn giản để nói, chứ hiểu biết của hắn về dẫn đường không chỉ có như vậy, hiện giờ Ôn Tu chưa cần biết những thứ phức tạp hơn. Sau đó tiếp tục nói: "Ban nãy trong lúc cậu đang ngủ thì ý thức đã bay đi nơi khác, điều này rất nguy hiểm. Cậu phải học cách khống chế sức mạnh của mình để tránh rơi vào hỗn độn."

Ôn Tu chợt nhớ ra cái búng tay gọi cậu về ban nãy, hóa ra do Bách Trần làm. Cậu luôn có một cảm giác rất kỳ quái, bởi vì trò chuyện khiến cho khoảng cách giữa bọn họ gần hươn, Ôn Tu cũng không sợ Bách Trần như lúc đầu nữa: "Ý là anh cũng thế?"

Bách Trần giải thích: "Tôi là lính gác, khác cậu một chút, năm giác quan của tôi nhạy cảm hơn người bình thường rất nhiều. Cậu vừa thức tỉnh, phải học được cách dựng tấm chắn tinh thần để bảo vệ mình."

"Tại sao anh phải nói cho tôi biết những điều này? Tại sao lại muốn tôi biết..."

Từ trước đến nay lính gác và dẫn đường luôn gắn bó mật thiết không thể tách rời, cho dù không phải bạn đời thì cũng có thể làm cộng sự kề vai chiến đấy. Nhưng Bách Trần cũng không định giải thích dài dòng như vậy, hắn chỉ nói: "Bởi vì tôi cần cậu."

Ôn Tu có thể nhìn rõ tinh thần thể của hắn là gì, điều này chứng tỏ độ phù hợp giữa hắn và Ôn Tu không thấp. Bách Trần tin tưởng điều này, cho dù đây chỉ là giác quan thứ sáu. Dị năng giả đã thức tỉnh trên đời này quá ít, lính gác ít, dẫn đường còn ít hơn. Không phải hắn chưa từng gặp những dẫn đường khác, nhưng trong số bọn họ không ai có thể nhận ra Kim Long cả. Dưới tình huống đồng loại còn hiếm như hiện tại thì muốn tìm kiếm bạn đời có độ phud hợp cao quả thực là hi vọng xa vời. Nhưng Bách Trần không chịu từ bỏ, vất vả tìm kiếm ba năm cuối cùng cũng tìm được rồi.

Ôn Tu không rõ quan hệ mà Bách Trần nói la quan hệ nào. Từ nhỏ cậu đã lớn lên trong núi, xuy nghĩ vô cùng đơn thuần, chỉ đơn giản cho rằng Bách Trần đang cần giúp đỡ thôi, nghĩ thế nào cũng không tới được cái quan hệ kia. Cậu nhìn Bách Trần một cái, không biết nên trả lời thế nào. Sau đó ánh mắt lướt qua người đối phương thấy bên ngoài trời đã tối, thảo nào trong phòng cũng tối như vậy, rốt cuộc mình đã ngủ bao lâu rồi?

Cậu nhớ tới những gì xảy ra trong giấc mơ, nhớ tới mẹ nuôi đứng trước cửa nhà khóc. Nếu những gì cậu nhìn thấy không phải là mơ...

Ôn Tu lập tức xuống giường, sốt ruột muốn trở về nhà nhưng lại sợ Bách Trần không cho đi, thế là mở miệng hỏi: "Tôi có thể đi không? Tôi phải về, ba mẹ tôi đang lo lắng..."

Bách Trần không ngăn cản, chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng. Trong lúc Ôn Tu hôn mê, thông qua trưởng thôn hắn đã hiểu tình hình của nhà Ôn Tu rồi. Với tính tình ngoan ngoãn nghe lời này của Ôn Tu, hắn không lo lắng người sẽ chạy mất, chỉ là trước khi Ôn Tu đi hắn dặn dò một câu: "Chuyện xảy ra hôm nay tuyệt đối không được nói cho bất kỳ ai biết, kể cả ba mẹ của cậu. Nếu có ai hỏi về âm thanh hồi chiều thì cứ nói là tôi làm."

"Tại sao?"

"Đừng hỏi tại sao, làm theo là được." Bách Trần nhìn chằm chằm Ôn Tu rồi lạnh lùng cảnh cáo như vậy.

Ôn Tu bị dọa vội vàng gật đầu: "Được..."

"Còn nữa, bắt đầu từ ngày mai, cứ nửa đêm thì đến chỗ này của tôi, nếu không muốn mất khống chế dẫn tới hại thôn dân thì hãy nghe tôi."

Ôn Tu suy nghĩ một lát, cuối cùng trả lời: "Được."

Ôn Tu tạm không muốn nghĩ rốt cuộc dẫn đường là gì, cậu chỉ muốn về nhà để ba mẹ nuôi yên tâm. Ôn Tu chạy thẳng về nhà, quả nhiên thấy cha mẹ nuôi đang đứng đợi trước cửa.

"Con khong sao chứ? Không bị thương chứ..."Mẹ nuôi sờ mặt Ôn Tu, lại xoay người cậu một vòng để xem xét.

Ôn Tu bảo không sao rất nhiều lần thì mẹ nuôi mới yên tâm. Lúc bị hỏi đến chuyện xảy ra ở nhà kho hồi chiều, cậu cũng nói như những gì Bách Trần đã dặn.

Mẹ nuôi bước về phía trước ôm lấy Ôn Tu, lẩm bẩm: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi. Từ giờ trở đi chúng ta tránh xa cái nhà kho kia một chút, đừng đến gần ác ma kia nữa, không tiếp xúc gần với ác ma nữa là không sao rồi..."

Nụ cười trên mặt Ôn Tu dần phai đi, hình như cậu đã hiểu tại sao Bách Trần lại muốn cậu nói như vậy rồi. Bách Trần hi vọng mình sẽ không bị đối xử như hắn, không bị người trong thôn xem như ác ma sao?

Giống như chuyện Bách Trần ngăn lại tảng đá khổng lồ trên vách núi rơi xuống thôn vậy, rõ ràng hắn đã cứu mọi người nhưng lại không giải thích, là vì giả thích cũng vô dụng ư? Bởi vì không có ai tin lời ác ma nói, nên hắn chỉ có thể dùng cách uy hiếp và lời nói lạnh lùng để diễn tả ý của mình.

Ôn Tu luôn cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng cậu đã đồng ý với Bách Trần rồi.

Không sao cả, cậu nghĩ. Mình biết Bách Trần là người tốt, mình sẽ đối xử tốt với Bách Trần.

───

Thiết lập thứ hai của bộ này là: Lính gác dẫn đường có độ phù hợp cao mới có thể thấy được tinh thần thể của nhau.

Chú thích:

Hỗn độn (混沌/Chaos):

Là tình trạng có thể xảy ra khi dẫn đường bị chìm trong tâm trạng phức tạp nặng nề hoặc khi tấm chắn bị cưỡng ép phá hủy. Nó không nguy hiểm như thần du nhưng sẽ sinh ra cảm giác hỗn loạn hoặc hôn mê.

Tấm chắn (屏障/Shield):

Là thứ mà lính gác và dẫn đường dùng để bảo vệ mình khỏi các cảm giác/cảm xúc của thế giới bên ngoài. Dẫn đường am hiểu về điều này hơn lính gác, bọn họ có thể tùy ý mở ra hoặc đóng tấm chắn lại, còn lính gác thì phải cần đến trợ giúp. Một dẫn đường mạnh có thể chọn dùng tấm chắn làm suy yếu hoặc ngăn cách hoàn toàn cảm giác của lính gác với thế giới bên ngoài, dựa vào cái này để bảo vệ bọn họ.

Truyện Chữ Hay