Sau khi hai người kết hợp, trông tiểu Lam Xà có vẻ lớn lên rất nhiều. Trên thân nó hiện ra màu lam óng ánh xinh đẹp, làn da hơi trong suốt nhưng vẫn giống như một con rắn nhỏ vậy. Ôn Tu cầm lấy tiểu Lam Xà nhìn từ trên xuống dưới một lần, sau đó đột nhiên hỏi: "Có phải nó không lớn được nữa không?"
"Em muốn nó lớn đến mức nào?" Giọng Bách Trần mang theo ý cười từ phía sau truyền đến.
"Ít nhất..." Ôn Tu nhìn về phía tiểu Kim Long bằng ánh mắt hâm mộ: "Là phải bằng tiểu Kim Long."
Tiểu Kim Long nhìn chằm chằm tiểu Lam Xà trên tay Ôn Tu, nhân lúc cậu không chú ý lập tức dùng đuôi cuốn lấy tiểu Lam Xà rồi liếm liếm thân thể trơn bóng của nó trông vô cùng thân mật.
Ôn Tu khựng lại, lập tức dời mắt đi. Cậu đỏ mặt lén nhìn trộm Bách Trần. Mặc dù nói tinh thần thể biểu lộ suy nghĩ của chủ nhân nhưng có nhiều lúc cậu vẫn rất nghi ngờ, bởi vì cho dù tiểu Kim Long làm gì thì khuôn mặt Bách Trần đều lộ vẻ bình tĩnh không để ý. Bách Trần lạnh nhạt liếc chúng nó một cái rồi quay sang nhìn Ôn Tu bằng ánh mắt sâu thẳm: "Kích cỡ này vừa vặn, rất đáng yêu."
Ôn Tu da mặt mỏng, lỗ tai hoàn toàn đỏ lên. Chẳng biết câu nói này đang chỉ tiểu Lam Xà hay chỉ cậu nữa.
Nói về phương diện ý nghĩa nào đó, lính gác dẫn đường hoàn thành nghi thức kết hợp có thể coi là cùng sống một sinh mệnh rồi. Bọn họ cần nhau, bọn họ giống như phần còn thiếu bù vào linh hồn của nhau. Từ sau lúc ấy mặc dù Bách Trần vẫn ở lại không nói ra ý định muốn đi nhưng Ôn Tu luôn cảm thấy Bách Trần làm như vậy là chiều theo mình. Dù sao thì cậu cũng không giống Bách Trần, cậu sống ở đây mười tám năm rồi, hơn nữa còn chưa từng rời khỏi đây. Mà quan trọng hơn cả là ba mẹ nuôi của cậu đều đã lớn tuổi rồi, cậu thật sự không dám tưởng tượng sau khi mình đi thì họ sẽ thế nào...
Thế là Bách Trần không đề cập đến, Ôn Tu cũng không hỏi. Bọn họ sống những ngày tháng an nhàn bình yên, thậm chí còn cảm thấy như vậy không có gì không tốt cả.
Cho đến một ngày nào đó, thôn của bọn họ lại nghênh đón một vị khách không mời mà đến khác.
Một thôn dân ở đài quan sát trên núi phát hiện bất thường, thế là gõ chuông cảnh báo. Người bên dưới nhận được tin lập tức hét lớn: "Ác ma! Lại có một ác ma nữa tới!"
Nếu không tính Ôn Tu, trong làng đồng thời xuất hiện hai dị năng giả là chuyện vô cùng hiếm gặp. Mặc dù mọi người đã quen với sự tồn tại của Bách Trần nhưng phần lớn đều tôn kính nhưng cũng sợ hãi. Sự xa cách và ấn tượng khắc sâu như vậy rất khó thay đổi, thế nên lúc ác ma thứ hai đến bọn họ mới khủng hoảng như vậy."Bách Trần?" Trong lúc mọi người đang cảnh báo ngoài kia, Ôn Tu cũng dùng tinh thần thể cảm nhận một vòng. Đúng là có dị năng giả, hơn nữa còn là một lính gác.
Bách Trần bôn ba phiêu bạt bên ngoài bao nhiêu năm, kinh nghiệm nói cho hắn biết nhiều dị năng giả cùng ở một chỗ sẽ không có chuyện tốt, cũng rất dễ khiến mọi người sợ hãi, đây cũng chính là lý do hắn không ở một chỗ lâu. Ngoài nửa kia của mình ra, bình thường bọn họ rất ít ra ngoài kết bạn, ngay cả giao dịch hoặc trao đổi thì cũng chỉ gặp mặt ngắn ngủi thôi. Ôn Tu mới thức tỉnh nên nhiều chuyện vẫn chưa rõ, nhưng Bách Trần lại nghe thấy tiếng bước chân của lính gác kia loạn vô cùng, đi tới đâu phá hoại tới đó thật sự như nổi điên vậy.
Lính gác cuồng hóa nguy hiểm nhất, bởi vì bọn họ đã không còn nhận ra ai với ai, thậm chí còn có thể làm tổn thương dẫn đường hoặc người thân của mình. Bách Trần biết việc này rất nguy hiểm, nhưng vì không muốn Ôn Tu lo lắng nên cũng không nhiều lời, chỉ bình tĩnh nói: "Để tôi ra ngoài xem."
"Em..."
"Không được, em không được đi theo." Bách Trần nói xong mới nhận ra ngữ khí của mình hơi nặng, thế là lại bổ sung thêm một câu: "Tôi sẽ em sẽ bị ngộ thương."
Ôn Tu ngơ ngác nhìn Bách Trần.
"Ngoan, ở đây đợi tôi về." Bách Trần dịu giọng nói, hơi lại gần cúi đầu hôn lên môi cậu.
Ôn Tu ôm hắn hôn đáp trả rồi mới nói: "Vậy anh cẩn thận chút."
"Được."
Cửa nhà kho mở ra, Bách Trần đi ra ngoài.
Từ lúc đến thôn đến nay, đây là lần đầu tiên Bách Trần đứng dưới ánh nắng mặt trời. Ngoài lý do tinh thần bị tổn thương ra, Bách Trần luôn cố gắng tránh tiêp xúc với đám đông là bởi vì hắn biết nếu mình thường xuyên xuất hiện thì nhất định sẽ dọa đến mọi người, cho dù hắn có bày tỏ thiện ý đến mức nào đi nữa thì đều vô dụng.
Mọi người vốn đã lo sợ bất an, vừa nhìn thấy ác ma đi ra thì lập tức trốn về phòng mình, thậm chí bọn họ không cảm thấy Bách Trần ra mặt để giúp mình là cho rằng hai ác ma này nhất định sẽ phá làng hủy diệt thôn xóm.
Thấy một màn này, Ôn Tu cảm thấy hơi khổ sở, đáy lòng chua xót không chỉ vì cậu nhìn thấy mà còn vì cậu nghe được tiếng lòng của mọi người ở đây. Bọn họ đều là người quen cậu gặp từ nhỏ đến lớn, có thể bao dung mình nhưng vẫn bài xích Bách Trần ở bên ngoài. Nhưng Ôn Tu càng khổ sở hơn vì chính mình không thể giúp được Bách Trần.
"Tiểu Tu, Tiểu Tu..."
Ngay lúc này, cuối con đường hiện lên hai bóng người lớn tuổi, là ba mẹ nuôi của Ôn Tu tìm tới. Cho dù có sợ hãi Bách Trần nhưng bọn họ vẫn không sợ nguy hiểm mà đi về phía này: "Bên ngoài quá nguy hiểm, chúng ta mau về nhà đi..."
Đáy lòng Ôn Tu khẽ động, cậu vội vàng chạy lên đón. Cậu đỡ lấy hai ông bà, an ủi nói: "Con không sao, không cần lo lắng đâu ạ."
Nhưng khi cậu quay đầu muốn nhìn Bách Trần thì Bách Trần đã ra ngoài rồi.
"Tiểu Tu, về nhà thôi."
Ôn Tu nắm chặt bàn tay thô ráp của ba mẹ nuôi, trên mặt họ đã đầy nếp nhăn rồi. Nhớ lại lời dặn dò của Bách Trần, cậu chậm rãi nói: "Vâng, chúng ta về nhà."
Bách Trần chạy lên núi, đến một vị trí tốt có thể quan sát rồi nhìn về phía ngôi làng. Một lính gác cách thôn năm cây số đang chạy loạng choạng như ruồi không đầu, cây cối chỗ hắn ta chạy qua đều bị san phẳng. Cuối cùng Bách Trần cũng hểu tại sao mọi người lại hoảng loạn như thế rồi, bởi vì đây là một lính gác rơi vào trạng thái phát cuồng. Chỉ là... nguyên nhân phát cuồng là gì? Rõ ràng trên người không có ngoại thương, hiển nhiên không phải do thiếu chải vuốt tinh thần...
Bách Trần híp mắt nhìn một cái, ánh mắt dừng lại trên mặt lính gác nọ. Sau đó hắn hơi sững sờ, đây chính là lính gác lớn tuổi và cũng là lính gác đầu tiên hắn gặp khi phiêu bạt bên ngoài.
Bách Trần vẫn nhớ rõ người này rất lý trí, lúc ấy còn chỉ bảo hắn rất nhiều việc, thật sự không giống người tùy tiện phát cuồng.
Giữa dị năng giả có thể cảm ứng được lẫn nhau, thế là sau đó Bách Trần trông thấy lính gác kia quay đầu nhìn về phía này, hơi ngẩng đầu lên chuẩn xác đối mặt với hắn. Đúng là đã coi hắn thành mục tiêu.
Bách Trần lập tức cảm nhận được địch ý mãnh liệt ập tới.
Chuyện gì đây? Lính gác cuồng hóa biết tự chọn kẻ địch à? Đây là chuyện trước đó Bách Trần chưa từng nghe nói.
Nhưng chưa đợi hắn suy nghĩ, lính gác kia đã nhắm thẳng về phía hắn chạy tới, trên đường phá hủy mọi thứ xung quanh. Bách Trần nhìn xuống, ngay bên dưới chính là thôn xóm, nhà Ôn Tu còn ở ngay cạnh đó. Thế là hắn lập tức chạy lên núi định dẫn gã lính gác cuồng hóa kia rời khỏi thôn.
Lính gác kia đuổi theo đúng như ước nguyện, nhưng hiện giờ hắn đã rơi vào trạng thái điên cuồng không nhận ra ai cả.
Sau khi về đến nhà, Ôn Tu vẫn tiếp tục dùng tinh thần lực cảm nhận trạng thái của Bách Trần. Chỉ là năng lực của cậu có hạn, Bách Trần lại chạy càng ngày càng xa, xa đến mức ngay cả cậu cũng sắp không nắm giữ được rồi.
Ôn Tu buồn bực vuốt ve tiểu Lam Xà, không ngừng sờ lên da thịt bóng loáng của nó như muốn chọc thủng da của nó vậy. Tiểu Lam Xà không phát ra tiếng kêu, chỉ quay đầu cắn bàn tay Ôn Tu ra hiệu cho cậu buông ra.
Ôn Tu lại như chẳng cảm thấy đau đớn, động tác vẫn lặp lại không dừng. Đột nhiên đáy lòng cậu chẳng hiểu sao lại run lên, dường như có một dự cảm không tốt.
Cậu đứng ngồi không yên, không có cách nào ngoan ngoãn đợi Bách Trần trở về. Cậu đi đến trước mặt ba mẹ nuôi thừa nhận: "Ba, mẹ... Con xin lỗi... Con, con muốn đi... Con muốn đi tìm Bách Trần..."