CHƯƠNG
Trung tuần tháng chín, thành phố N diễn ra rất nhiều đại nhạc hội cùng các chương trình văn nghệ lớn nhỏ, quán bar nơi Vương Hạo làm việc cũng nhân cơ hội này nhanh tay tổ chức hoạt động Kim Thu Cuồng Hoan, mời các ban nhạc thành phố N đến biểu diễn.
Đã có ban nhạc ông chủ đặc biệt mời tới, ban nhạc thường diễn ở đây liền được nhàn rỗi, đám người Vương Hạo không có việc gì làm, đơn giản mỗi tối vẫn theo lệ tụ tập trong quán bar nghe thử ban nhạc khác biểu diễn, sẵn tiện giao lưu một chút.
Vương Hạo phi thường hài lòng với cuộc sống hiện tại, đại học chính là thiên đường, dựa vào sở thích đàn ghita kiếm chút tiền, cúp tiết, tán gái, nếu như có thêm một cô bồ nữa thì nhân sinh hoàn mỹ.
Không thích ở ký túc xá gò bó tự do, Vương Hạo cùng Lưu Huy hát chính trong nhóm thuê một căn hộ bên ngoài, một phòng khách hai phòng ngủ, đầy đủ tiện nghi, thoải mái hơn nhiều so với ký túc xá.
Vốn dĩ mọi chuyện êm đẹp, kết quả sau vài tháng mọi người đã thân nhau, Lưu Huy lại khai thật với các thành viên còn lại trong ban nhạc, hắn là đồng tính luyến ái, thích nam.
Vương Hạo nhìn trái nhìn phải, đều cảm thấy Lưu Huy là một người rất bình thường. Không giống đồng tính luyến ái a!
Nhắc đến đồng tính luyến ái, Vương Hạo cũng không phải chưa từng gặp qua, chung cư lúc trước của hắn có một đứa, hình như tên là Quý gì đó? Hơi biến thái, lúc ấy còn bị mình giáo huấn một trận.
Rất may Lưu Huy đi theo con đường chính đạo, không bao giờ dẫn những kẻ loạn thất bát tao về. Con người Vương Hạo vốn phóng khoáng, qua một thời gian cũng giống như các thành viên khác trong ban nhạc, không để tâm đến nữa.
Sau đó Lưu Huy từ cổng trường nhặt về một thiếu niên toàn thân ướt sũng tên Trương Tiểu Dã, rồi bận rộn chăm nom như bảo mẫu, Vương Hạo nhìn ra chút ý tứ bên trong.
Xem ánh mắt tiểu gia hỏa kia nhìn Lưu Huy đi, ái chà… Cuối cùng còn thi đỗ đại học, mục đích thế nào người sáng mắt đều thấy rõ.
Vương Hạo khá thích Trương Tiểu Dã, loại tính cách hẹp hòi ra mặt cùng ngang bướng nghĩ gì nói đó rất hợp gu mình.
Quan trọng hơn là, Vương Hạo cảm thấy lớp Trương Tiểu Dã có vài cô em xinh đẹp.
Ban nhạc mời đến hôm nay có chút danh tiếng, quán bar vốn không lớn liền chật ních người, chen chúc nhau, nhiệt khí sục sôi, tay hát chính vẫn đang trình chất giọng khàn khàn đốt cháy bầu không khí, nghe nói đây là ca khúc thành danh của bọn họ, Vương Hạo vểnh tai nghe nửa ngày, tuyệt nhiên không nghe ra được có điểm gì đặc biệt, ca từ thì vô văn hóa, nguyên bài chỉ xào đi xào lại mấy câu đang gào kia.
“Có chút tiếng tăm cũng tốt chứ nhỉ.” Tay trống Triệu Thuận cảm khái.
“Mấy hôm nay nghe nhiều, thấy kỹ xảo mọi người không chênh lệch nhau lắm.” Vương Hạo nói, “Nhưng chẳng có mấy giọng hát hay hơn Huy tử.”
“Ca khúc chúng ta viết còn dễ nghe hơn bọn họ.” Tay đánh keyboard Triệu Đức Đông nói, “Nhưng biết làm sao được, chúng ta rúc ở cái xó này, ngay cả một mảnh cơ hội cũng không có.”
Triệu Thuận gật đầu: “Phải đó, ban nhạc này số đỏ, gặp được Quý Gia Hoành, bằng không tầm thường như thế sao nổi đến vậy.”
Quý Gia Hoành? Vương Hạo cảm thấy cái tên này có chút quen tai, nghĩ kỹ lại, còn không phải là tên hỗn đản hàng xóm đó sao? Kinh ngạc quay đầu hỏi: “Quý Gia Hoành nào?”
“Quý Gia Hoành, là người đại diện của bọn họ, rất biết lăng xê, nhân duyên cũng rộng, danh tiếng vang dội, bất quá nghe nói hắn tra lắm.” Triệu Thuận vươn tay chỉ phòng VIP, “Đấy, hôm nay hắn cũng đến, đang ngồi trong kia.”
Vương Hạo cảm thấy Quý Gia Hoành mà hắn nói cùng với Quý Gia Hoành mà bọn Triệu Thuận nói chưa hẳn là cùng một người, nhưng nghe Triệu Thuận bảo người kia rất tra, lại cảm thấy có điểm giống, vì vậy ngóng cổ nhìn phía phòng VIP.
Triệu Đức Đông vỗ vai Vương Hạo: “Được rồi, đừng nhìn nữa, không nhờ cậy được gì đâu, dạo này ban nhạc chạy theo đuôi hắn nhiều vô số, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái, cậu nếu ở thành phố B chịu khó phấn đấu nói không chừng sẽ được nổi, còn ban nhạc cây nhà lá vườn như chúng ta, người ta đời nào ngó ngàng tới.”
Vương Hạo ngẫm lại thấy cũng phải, cứ coi như là Quý Gia Hoành mà hắn nghĩ đi, hôm nay đại lộ thênh thang mỗi người một hướng không ai cản trở ai, cho dù hắn đường quan rộng mở cũng chẳng có xu nào liên quan đến mình.
Vương Hạo đương nhiên không ngờ rằng Quý Gia Hoành ngàn dặm xa xôi từ thành phố B bay đến thành phố N là vì hắn, càng không biết Quý Gia Hoành phí bao nhiêu công sức mới tra ra được quán bar mà ban nhạc bọn họ thường diễn ở chỗ nào.
Nếu là bình thường, loại quán bar hạng bét này, Quý Gia Hoành liếc cũng lười liếc một cái, cho dù hôm nay có đến, cũng làm mặt lạnh thờ ơ, ông chủ quán bar thuốc tốt rượu ngon hầu hạ cũng không thấy biểu tình hắn chuyển biến tốt, Chu Lượng đi cùng lần này nhanh trí, quay sang nói với ông chủ: “Nhìn một đám đàn ông chán quá.”
Ông chủ hiểu ý: “Vậy tôi gọi vài cô đến khuấy động không khí.”
Quý Gia Hoành mỉm cười, thong thả nói: “Ừm, cũng được, các người cứ chơi đi.”
Chu Lượng chợt nhớ tới lời những người bên ngoài văn phòng của Quý Gia Hoành, thấp giọng căn dặn: “Tìm thêm vài ‘thiếu gia’ đến đây nữa.”
Đợi trong phòng đầy oanh oanh yến yến, không khí tự nhiên náo nhiệt hẳn, Quý Gia Hoành trên mặt rốt cuộc cũng lộ một nụ cười.
Tiểu ‘thiếu gia’ ngồi bên cạnh Quý Gia Hoành rất thanh tú, cũng rất ngoan ngoãn, nhanh chóng nhận biết ai là nhân vật trung tâm ở đây, vừa mời rượu Quý Gia Hoành đồng thời còn làm vài động tác thân mật, thấy đối phương không phản cảm, trong lòng càng hiểu thêm vài phần, động tác cũng càng bạo dạn, sau cùng thuận thế mời rượu kéo khóa quần âu của Quý Gia Hoành, luồn tay vào bên trong, hoạt động với biên độ nhỏ.
Thiếu gia kia vừa nhìn liền biết là người lão luyện, động tác rất nhuần nhuyễn, ánh đèn mờ ảo liên hợp với bàn trà che khuất, giúp hắn làm đến kín đáo bí mật.
Quý Gia Hoành một bên nói chuyện một bên hưởng thụ, bên tai toàn những lời nịnh hót, lại được thiếu gia kia hầu đến cả người khoan khoái, trong lòng tràn ngập một chữ phê, thoải mái dựa trên sô pha mắt khép hờ nhìn ra bên ngoài.
Trùng hợp bên ngoài cũng có người nhìn vào, bốn mắt nhìn nhau, Quý Gia Hoành trong lòng ầm một tiếng, hai mắt lim dim đột nhiên mở to.
Vương Hạo đi vệ sinh, lúc ngang qua phòng VIP, vô thức nhìn vào bên trong.
Toàn quán bar chỉ có một gian phòng VIP này, dùng thủy tinh đặc chế, bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài không nhìn thấy bên trong, đám người Vương Hạo nói chỗ này vừa nhìn liền biết là nơi uế, luôn gọi là “động ”.
Nhìn thử, khẳng định không thấy được người bên trong, chỉ là động tác vô thức, Vương Hạo cũng không dừng lại, lững thững đi WC.
Người nhìn cái gì cũng không thấy, không cảm giác, nhưng trong phòng lại có người bị nhìn đến hồn vía lên mây.
Chỉ tội cho tiểu thiếu gia bên cạnh Quý Gia Hoành, nỗ lực nửa buổi trong tay, nháy mắt đổ sông đổ biển.