Devil Or Human

chương 43: bữa tiệc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

viét lâu rồi giờ mới đăng

---------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tatsu ngồi dậy từ chiếc giường gỗ cứng ngắc không hề thoải mái chút nào. Những cuốn sách xếp đầy thành từng chồng lớn ở đầu giường, một vài quyển rơi xuống mặt đất thành một đống lộn xộn. Đây là những quyển sách cậu mượn của Eli, nó khá cũ bởi vì theo như cô bé nói chúng là kỉ niệm của cha cô bé để lại. cậu hiểu rằng không nên hỏi về cha cô lúc này nên cậu quyết định im lặng, đến lúc nào đó, cậu sẽ hỏi sau

Những quyển sách khá hữu ích vì hiện tại cậu đang thiếu nhiều thông tin. Và cậu đã dành cả đêm để đọc hết chúng. Các câu chuyện cổ tích trong sách hay thông tin chung về các quốc gia, những thông tin khái quát về thế giới, Tatsu đã nắm bắt được phần nào

Mở cửa sổ đóng kín ra, ánh sáng le lói bé xíu vừa nãy biến thành cả cơn sóng ánh sáng đập vào mặt cậu ấm áp

" Một ngày thật đẹp"- Tatsu không cầm được lòng thốt lên. Thời tiết hôm nay có thể gọi là tuyệt vời

Cốc! cốc! cốc! Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là tiếng nói đầy sức sống của một cô bé

" Tatsu-nii, dậy đi. Bữa sáng đã được chuẩn bị xong dưới nhà"

Không cần phải suy nghĩ, cô bé đó chắc chắn là Eli, cậu bước ra mở cửa

" Hể?" – Uỵch- " Ai da"

Eli ngã vào lòng Tatsu, cậu đưa tay ra đón lấy cô bé.

" Có làm sao không?"

" K...khô..ông, không sao cả"

Cô bé cố vịn tay để lấy lại thăng bằng. Điều đó làm cho Tatsu không biết phải hành động làm sao. Khả năng giao tiếp kém lộ rõ.

" Sao mặt em lại đỏ như vậy"

" Hả? À ừm...ừm, em chỉ muốn xem anh một.... aahhhh"- Chưa nói hết câu, cô bé ôm mặt chạy một mạch xuống nhà

Tatsu ngơ ngác đưa tay về phía trước. Haizzzz, thở dài một hơi.

( Thật khó hiểu, không biết mình nên làm gì đây. Một đứa em như thế này....cũng khá vui)

Cậu vò vò tóc một chút, rồi cũng đi xuống nhà

Bữa sáng đầy đủ dưỡng chất cho một ngày cho thấy kinh nghiệm phong phú của một bà chủ quán trọ. Sau bữa sáng, Tatsu muốn đi đến guild để nhận nhiệm vụ mới

Trong sảnh chờ của guild, có rất nhiều nhóm mạo hiểm gia đang bàn luậnvới nhau. Đặc biệt nhất, ở trước bảng dán giấy nhiệm vụ là đông đảo và sôi nổi nhất. Không khí nhấn chìm trong tiếng ồn ào. Âm thanh của vũ khí cọ vào áo giáp, tiếng chân cọ với mặt sàn, tiaangs hò hét của một vài thanh niên thiếu ý thức, tiếng cười vui vẻ của những người mới đến đăng ký làm mạo hiểm gia. Thính giác cực nhạy của Tatsu nghe thấy câu chuyện của từng người. Bàn luận về đủ thứ trên đời, những thứ liên quan đến nhiệm vụ như cần chuẩn bị những gì, chiến thuật, nhiệm vụ từng người..vv. Ngoài ra, những mẩu chuyện truyền miệng của họ, những điều thú vị họ đã đối mặt trong nhiệm vụ trước đây, những đúc kết nho nhỏ mà họ học tập được trong nhiệm vụ lần trước... Đó đều là những thông tin cực hữu ích cho Tatsu

Đứng ở sảnh một chút thôi, cậu đã thu được nhiều tri thức bổ ích. Nó tốt hơn nhiều so với đọc sách. Vì trong nhứng câu chuyện kia có những trải nghiệm, cảm xúc, những đánh giá nghiêm túc, rất riêng của người đó trong lúc họ trải qua. Điều mà trong sách không có. Đây cũng là một trong hai chính lí do Tatsu đến nơi này

" Ê, nhìn thằng đó kìa. Cái thằng đứng ở kia kìa"

" Thằng đấy có gì hay sao mà mày để ý thế"

" Mày không biết à? Nó thăng liền hạng F lên E trong có một ngày thôi đó"

" Thật thế á?"

" Ừm, mặc dù không biết làm cách nào nhưng theo tao nghĩ nó là con của một quý tộc nào đó. Nhìn bộ đồ hắn kìa trông rất đắt tiền và không giống đồ ở thành phố này nên nó chắc đến từ thành phố khác"

" Một con gà hạng E thôi mà hai người bọn mày làm gì mà nâng nó lên cao thế! Tao chắc với mày là nó không biết chiến đấu là gì đâu. Với loại này tao chỉ cần một chiêu là hạ gục được nó"

" Nhìn lại mày đi, thằng chó. Đấu sĩ hạng C như mày đánh với hạng E, chọc cười tao à"

" Ê, nhìn kìa, thanh kiếm kia nhìn không tồi đâu."

" Đâu"

" Cái thanh nó đang đeo trên thắt lưng đó. Tao khá chắc nó thuộc hàng cấp cao, nếu mà có được nó thì giá của nó không rẻ đâu..."

" ừm, nó chắc không dưới vàng"

" Cái gì? vàng, mày có nhầm không?"

" Class của tao là trộm, những thứ quý giá không qua mắt nổi tao đâu"

" Hahaha, được. chúng mày để tao đi tìm nó, lấy nó về đây"

Tatsu bắt được cuộc trò chuyện của người đối thoại với nhau. Người mà họ nói đến không ai khác là cậu, cậu dĩ nhiên cảm nhận được ánh mắt tởm lợm của chúng đang nhìn chằm chằm vào thanh kiếm một cách thèm khát. Một gã to lớn, có vài vết sẹo gạch trên mặt, trông rất tục tĩu đứng dậy và hùng hổ đi đến chỗ Tatsu bằng cái không khí đe dọa, hung hãn. Trên đường đi, hắn xô đẩy vài người đang trò chuyện đứng chắn đường hắn khiến họ ngã nhào. Một cuộc lộn xộn xuất hiện

Hắn đứng trước mặt Tatsu lớn tiếng nói

" Này nhóc, cây kiếm đẹp đấy. đưa nó cho tao"

" Yên tâm từ giờ nhóc sẽ được nhóm anh bảo vệ, không ai dám làm phiền vì vậy đưa cây kiếm đây như phí dịch vụ được chứ"- Một kẻ gầy còm, khuôn mặt xanh xao gần như không còn chút sinh khí gì bước đến phía sau cậu vỗ nhẹ vai, ghé sát vào tai cậu nói. Hắn dường như rất tự tin vào tốc độ của mình. Bằng cách dùng tốc độ nhanh nhẹn của đôi chân và sự cản trở tàm nhìn của những người xung quanh, nó khiến người bình thường có cảm giác hắn bất ngờ xuất hiện đằng sau họ làm lầm tưởng rằng hắn di chuyển tức thời

Nhưng trong mắt Tatsu, việc làm phủ đầu đe dọa của chúng không khác gì trò cười. Lúc đó, cậu còn tự nghĩ rằng sao chúng lại di chuyển chậm và yếu ớt đến vậy. Giữ gìn thực lực? Không. Chúng quá yếu

Mọi người trong guild đều hướng ánh mắt về phía này, có những tiếng thì thầm về nhứng kẻ này. Những người bị đẩy ngã vừa nãy không dám lên tiếng nói lại bởi vì danh tiếng của chúng ở guild này đã quá rõ ràng. Một nhóm được mọi người gọi với cái tên " Huy hiệu đỏ". Những kẻ chuyên tìm cách gϊếŧ người chống đối chúng, ai rơi vào tầm ngắm sẽ chết rất thảm. Mặc dù ai cũng biết chúng gϊếŧ người nhưng lại không có chứng cứ. Những kẻ xấu số trong tay chúng hầu như là chết trong nhiệm vụ bới quái vật hay là mất tích ở trong rừng,... Cái chết rất bình thường như các mạo hiểm giả khác, cho nên guild không thể truy cứu được là ai đã ra tay.

Những người muốn trả thù " Huy hiệu đỏ" cho đồng đội hay người thân của mình đều nhận kết cục tương tự. Trong guild chúng xếp hạng C+ nằm trong top nhóm mạnh nhất của thành phố này. Chúng luôn nhởn nhơ và không ai dám động đến chúng

Tatsu thấy khó chịu khi bị tên trộm khoác vào vai, cậu muốn cho hắn biến mất lúc này nhưng tình hình hiện tại không cho phép cậu làm thế. Cố giữ sức chịu đựng của mình, cậu bình tĩnh nói

" Tránh ra lũ sâu bọ"

Những chữ này mang theo luồng áp lực lạnh như sương giá tấn công thẳng vào bên trong cơ thể tên trộm, không rét mà run, tên trộm rời tay khỏi Tatsu run rẩy lùi ra, mặt tái mét. Nhưng tên Đấu sĩ lại không hề cảm nhận được luồng khí lạnh, hắn điên lên

" Mày nói cái gì"

Từ trước đến nay, chưa ai dám nói với chúng như thế ngay cả người trong nhóm " Red rain"- top thành phố. Điều đó khiến hắn nổi khùng

" Ranh con chết đi'

" Thôi rồi, cậu bé này sẽ chết rất thảm. Gặp phải bọn chúng thì thật là đen đủi"

" Ai đó cứu cậu ta nhanh đi"

"...."

Những người ở cạnh đó cũng hét lên. Một số sợ quá còn đứng im không dám làm gì

Cú đấm của tên Đấu sĩ giơ lên và tung thẳng về phía mặt Tatsu. Bao tay đúc từ thép lạnh đen bóng vung mạnh, áp lực từ đòn đánh đủ để khiến những mạo hiểm giả dưới cấp đầu nát bét ngay tức khắc. Những người đang xem nhắm mắt lại vì họ không muốn chứng kiến cảnh tượng đẫm máu xáy ra. Duy chỉ có Tatsu vẫn đứng im ở đó, bất động mắt nhìn thẳng vào cú đấm mà không có biểu cảm gì. Trong mắt cậu không có sự sợ hãi thay vào đó là đang nhìn một trò hề không hơn không kém. Đúng lúc ánh mắt cậu lóe lên tia sáng lạnh lẽo chết người, chỉ trong một tích tắc thôi nó đa dừng lại vì có một người đang đứng chắn trước mặt cậu và cậu biết đó là ai

" Dừng tay"- Giọng một người phụ nữ cất lên

Keng

Tiếng va chạm của kim loại vang lên. Cú đấm bị chặn lại bởi một thanh kiếm. Mọi người xung quanh cũng từ từ mở mắt ra

" Ồ là Mayne-sama của nhóm Red Rain"

" Tại sao cô ấy lại ở đây"

" đúng là cô ấy rồi, cô ấy luôn giúp người khác như vậy'

" Thật là tuyệt vời quâ đi"

Những tiếng trầm trồ xuất hiện, không khí im ắng sợ hãi ban nãy đã biến đi, mọi thứ trở về bình thường hơn khi Mayne xuất hiện

" Hãy dừng tay lại. Đây là Công Hội mạo hiểm giả không cho phép đánh nhau"

" Hử? Thì ra là nhóm Red Rain nổi tiếng, xin lỗi xin lỗi. Tất cả chỉ là hiểu lầm"- Một kẻ trong nhóm " Huy hiệu đỏ" đang ngồi ở ghế đứng dậy khi thấy cô, hắn chính là đội trưởng của nhóm. Khuôn mặt của hắn trông vô cùng gian xảo và độc ác, ai nhìn vào cũng sẽ bảo là khuôn mặt của kẻ xấu chính hiệu. Hắn nói xin lỗi nhưng trong lời nói của hắn không mang vẻ ăn năn mà mang tính khiêu khích nhiều hơn

Hắn tên là Vergo- một kiếm sĩ, hắn rất thích thanh kiếm của Tatsu và sẽ giành được nó bằng mọi giá. Hắn nắm rõ điểm yếu của Mayne là bà và em trai cô ta ở một ngôi làng ngoài thành phố nên hắn không sợ cô chút nào

" Dừng tay lại Bucher, "cô gái" Đội trưởng của chúng ta đã xuất hiện ở đây rồi. Chúng ta cũng không làm gì được nữa, đi thôi."- Trong câu nói hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ " cô gái" nhằm hàm ý dù là đội trưởng cô cũng chỉ là một cô gái mặc sức hắn trêu đùa trong lòng bàn tay

Tên đấu sĩ tên Bucher thu tay lại, rời đi. Mayne cũng thu kiếm về lại

" Tatsu-san, không sao chứ"- Mayne quay lại quan sát Tatsu một chút hỏi thăm cậu xem có bị gì không?

" Thằng nhóc, lần này coi như mày may mắn. Lần sau, không có Red Rain bảo hộ thì sẽ là ngày chết của mày"- Lời đe dọa chứa đầy sự tức giận của Bucher nhưng hắn không dám để cơn giận lấn áp lý trí của mình, hắn nhìn Vergo và ngoan ngoãn chấp nhận nó như nột con cún vâng lời

Tên đội trưởng đã bảo hắn dừng lại nên hắn sẽ không dám làm trái ví tên Bucher này biết đằng sau vẻ mặt tươi cười kia, Vergo là kẻ khủng khiếp thế nào. Một kẻ không từ thủ đoạn, tàn ác nhất để hành hạ người khác, ngay cả cùng một nhóm, khi nhìn Vergo hành hạ kẻ khác không khỏi rùng mình. Hắn không dám nghĩ đến việc ngày nào đó bị đối xử như vậy, Vergo rất mạnh, mạnh hơn hắn, hắn không dám làm trái ý hay phản đối. Hắn đã hình thành nên nỗi sợ với chính đội trưởng của mình, khác với vẻ ngoài hung hãn đáng sợ, bên trong hắn là một kẻ nhát gan

Tên trộm trong nhóm " Huy hiệu đỏ" cũng ngoan ngoãn vâng lời

Bọn chúng định rời đi, Tatsu có chút không muốn nhưng cậu cũng không thích dây vào quá nhiều rắc rối, đành để chúng rời đi

" Này, các anh đứng lại. Chúng tôi yêu cầu mọi người giải thích rõ ràng sự việc xảy ra ở đây"- Đội bảo an của guild xuất hiện đúng lúc, họ là người nắm giữ trị an ở đây. Ngay khi cuộc ồn ào xảy ra, họ đã lập tức được điều động, thật may là chữa xảy ra chuyện gì quá lớn nên tất cả được yêu cầu khai báo

Mayne nói với Tatsu rằng đây là việc bình thường và nhắc cậu không phải lo lắng gì cả. Cô đi cùng và giúp đỡ cậu

Nhóm " Huy hiệu đỏ" bị sử phạt sau khi guil điều tra rõ ràng. Chúng không bị phạt quá nặng vì hành động của chúng chưa gây ra thương tích hay cái chết gì cả. Guild chỉ cảnh cáo chúng và phạt vài đồng vàng cho việc gây rối trật tự guild.

Còn Tatsu được Mayne bảo hộ, và không có lỗi gì trong chuyện này, cậu không phải chịu hình phạt gì.

" Tatsu-san,tôi biết anh rất mạnh nhưng tôi vẫn nên nói cho anh biết điều này"- Ngồi trong phòng, trong lúc đang chờ người quản lí guild đi xử lí vụ việc, Mayne nói chuyện với Tatsu – " Hôm nay anh đã chọc phải một lũ không nên chọc, anh phải cẩn thận. chúng không mạnh so với tôi, bốn người trong nhóm chúng một mình tôi có thể xử lí được, nhưng tên đội trưởng của chúng thì khác. Hắn gọi là Vergo-kẻ khát máu. Sức mạnh của hắn không thể xem thường, trong cuộc thi đấu trước đây, nhóm của tôi từng đụng độ hắn. Tuy đã thắng nhưng đấy là đấu theo nhóm, nhờ sự phối hợp của các thành viên trong nhóm đánh thắng được hắn. Nhưng tôi tin rằng khi đấu vs tôi sẽ thua. Tôi không bết vì sao đội của hắn mới chỉ xếp C+, mọi người đồn rằng nhóm của hắn nằm trong top nhóm mạnh nhất nhưng tôi biết chúng chỉ xếp sau chúng tôi, có nghĩa là đứng số hai. Chúng có rất nhiều âm mưu để hãm hại anh. Vì thế, tôi muốn anh vào nhóm của tôi để chúng tôi bảo vệ anh"

" Cảm ơn. Nhưng tôi xin lỗi, tôi không nghĩ là mình sẽ thích hợp vào nhóm các bạn. sự phối hợp của mọi người có lẽ đã rất tốt, theo sự suy đoán của mạo hiểm giả thông thường, tôi vào nhóm chỉ càng làm thêm rắc rối cho mọi người"

( Và tôi không nghĩ rằng với khả năng đó, chúng có thể làm gì tôi)

Tatsu giữ lại những lời phía sau và không định nói ra chúng. Cậu rất biết ơn Mayne vì đã lo lắng cho cậu, cô đã giúp cậu nói chuyện với người khác tốt hơn. Còn giúp cậu tìm được nhà trọ, nói chuyện với Eli.

" Anh không thể nghĩ lại sao?"- Mayne nhắc lại một lần nữa

" Không cần lo lắng, tôi rất mạnh"- Cậu nói và hơi cười một chútbg-ssp-{height:px}

Đây là nụ cười khá lâu rồi cậu mới thực hiện nhằm làm cô yên tâm hơn

" Được rồi. Anh thật là bí ẩn kể từ lúc chúng ta mới gặp mặt. Điều cuối cùng, hãy cẩn thận"- Cô quẳng cho cậu một lời nhận xết như thế rồi im lặng

Cậu không biết phải hành động và nói gì tiếp theo " Tôi sẽ chú ý" rồi hai người đợi đến lúc người quản lí quay lại

Xong xuôi mọi việc, Tatsu cũng nhận được một nhiệm vụ dành cho mình. Cậu đã nghĩ sẽ chọn bừa một nhiệm vụ nào đó để làm nhưng Mayne đã gợi ý cho cậu và cậu quyết định chọn nó

Bước ra ngoài cửa của Công hội với lá đơn nhiệm vụ trên tay Tatsu thấy những gương mặt quen thuộc đang đứng ở ngoài đợi họ

" Hoại người đây rồi"- Người đầu tiên nhận ra họ là Eliza, cô thông báo nó với ba người còn lại

" Haizzz, cuối cùng họ cũng ra rồi. Tôi đợi chán đến muốn chết rồi đây"- Người đang than vãn là Rad, anh thể hiện một vẻ mệt mỏi, chán nản. Dù kêu ca một chút nhưng anh vẫn đứng đây đợi cho thấy anh cũng quan tâm đến họ

" Chúng em đã nghe chuyện rồi. Hai người không sao chứ"- Tieza

" Thật may mắn. Lúc mọi người dến quán trọ của anh thì Eli-chan bảo anh đã đến công hội mạo hiểm giả rồi, chúng tôi định đi tìm anh. Nhưng tên Rad này cứ nài nỉ mọi người cùng đi bán thảo dược với hắn. Cho nên chúng tôi đã chia tay với Mayne-san. Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, may là cô ấy đã đến đúng lúc" – Eliza chỉ vào Rad và đổ tội lên đầu anh

" Không phải vì có quá nhiều thảo dược sao? Một mình tôi bán chúng sẽ mất rất lâu đấy biết không hả? Vì muốn bán nó nhanh và đưa tiền cho Tatsu-san thôi mà, tôi mới nhờ mọi người giúp chứ."

" Không phải vì anh quá tham hay sao?"

" hahahaha"

Mọi người vui vẻ nói chuyện và đều bật cười

" Thôi không nói nữa. Đây, Tatsu-san, số tiền bán thảo dược được, cậu hãy cầm lấy. Do có nhiều thảo dược và không được bảo quản cẩn thận nên một số chúng đã giảm hiệu quả đi khá nhiều. Vì thế giá cả có chút giảm xuống nhưng yên tâm đi đây đều là giá cả tốt nhất của chỗ thảo dược đó"- Nói rồi, Rad đưa ra một cái túi vải nặng trịch chứa đầy tiền vàng trong đó, những đồng vàng cạ vào nhau kêu leng keng

" Vậy còn tiền lãi của anh thì sao?"- Tatsu cầm lấy tiền và hỏi lại

" Yên tâm tôi đã lấy đủ số tiền dành cho mình rồi %"

" Há? Anh có lấy quá lên không đấy %-% không sợ là lấy một nữa luôn đấy chứ?"- Eliza thể hiện sự nghi ngờ

" Này, tôi có lòng tự trọng của riêng mình đấy"- Rad thể hiện sự trong sạch của mình

" Ài, không tin được. Nhắc đến tiền thì có bao giờ anh thiệt được đâu. Đôi lúc tôi còn sợ anh vì tiền mà bán đứng chúng tôi nữa đấy"

" không cần phải đợi đâu, tôi sẽ cho cô biết sự lợi hại đã"

Hai người bọn họ luôn tranh cãi nhau gay gắt, nhưng trong giọng điệu của họ không hề có ác ý với người kia mà nó mang tính trêu đùa nhiều hơn. Họ hiểu rõ và tin tưởng nhau gần như tuyệt đối

Hai người họ vẫn ở một chỗ cãi nhau

Mayne kéo Tatsu lại gần và nói nhỏ vào tai cậu

" Yên tâm đi. Tôi tin Rad không có lấy thêm tiền của anh đâu, Tatsu-san"

" Ừm, tôi không có nghi ngờ mọi người đâu. Thậm chí tôi còn phải cảm ơn Rad-san đã bán giúp tôi đống thảo dược ấy chứ"- Đôi mắt của Trí tuệ không phải là chuyện đùa, qua đôi mắt này Tatsu có thể nhận ra người đó có nói dối hay không qua những cử động nhỏ nhất, nhịp đập của trái tim là thứ không biết nói dối. Cậu đọc được nó thông qua đôi mắt nên cậu tin tưởng họ

Bỗng một giọng nói nhẹ nhàng xóa tan cuộc trnh cãi của họ ngay tức khắc

" Chị hai và anh Rad nhìn thật giống một cặp đôi đang yêu nhau"

" ĐỪNG CÓ MƠ"

" ĐỪNG CÓ MƠ"

Cả hai người đang cãi nhau, lập tức hét lên ngay cùng một lúc. Khí thế của họ thể hiện ra như hai cực của nam châm vậy, cả hai người không ai chịu nhường ai, nhìn như vậy không ai bảo họ là một đôi vì sự đối lập này. Nhưng nhìn sâu vào bên trong, chỉ có hiểu rõ nhau thế nào, họ mới có những cuộc cãi nhau vu vơ, thêm gia vị cho cuộc sống nhạt nhẽo vô vị. Chính họ đem đến sinh khí cho Red Rain, đem đến sự giao tiếp thấu hiểu cho các thành viên. Điểm chung giữa họ chính họ cũng không nhìn thấy, chỉ có người ngoài mới nhận ra. Tatsu là người ngoài và do cậu đã xem khá nhiều tiểu thuyết về chuyện tình cảm như này rồi, họ chắc chắn có thể đến với nhau. Thứ gắn kết họ sau này chắc chỉ có thời gian mà thôi. Một khoảng thời gian nữa, trong tương lai, thật mong muốn nhìn thấy con của hai người họ. Tatsu nghĩ vậy.

Hai người họ đã im lặng trở lại, cả hai đều nhìn về hai hướng khác nhau, có vẻ họ quá ngượng ngùng để nhìn vào mặt nhau

" Im lặng rồi. Nào, đã ai ăn gì chưa hay chúng ta đi ăn một chút nhỉ?"- Mayne đưa ra đề nghị

" Ồ một bữa tiệc vào giữa ngày, tôi thích nó"- Rad thoát khỏi chế độ im lặng, lên tiếng

"..."- Người đàn ông im lặng nhất trong nhóm cũng gật đầu đồng ý

Không khí thân thiện, chất phác như mặt đất bao quanh người nhưng gần như là im lặng toàn tập như cục đất luôn, cứ như thể người vô hình không có chút hiện diện nào cả

Đôi lúc Tatsu cũng hỏi không biết anh ấy có bị câm không, nếu không câm, anh ta thậm chí còn kém giao tiếp hơn cả cậu sao. Cứ im im thế này thật đáng sợ. Cậu tự nhủ mình không được trở thành như thế.

Một nhóm thực sự thú vị, đầy đủ những nét riêng của từng người

Họ được Rad đưa đến một quán ăn, nơi mà anh gọi là " Ông hoàng của ẩm thực Cassando"

Họ cùng nhau đi đến một phố ẩm thực, xung quanh đường đi là la liệt những quán ăn từ nhỏ đến lớn, các xe hàng đồ nướng và những đồ ăn vặt khác nhau đến những nhà hàng cao đến mấy tầng. Mọi thứ đều đậm chất fatasy cho thấy thế giới này được thực hiện gần như đã đạt đến hiện thực. điều bất cập duy nhất là nó thực hiện bởi vi tính và dữ liệu và Tatsu không phải là một vị thần nếu không thế giới này đã thật sự là một thế giới đúng nghĩa.

Hương thơm đặc biệt của thức ăn bốc lên thơm nức hai bên đường. Nó có thể khiến cho bụng của một người trở lên cồn cào, chảy nước miếng và lao vào ăn chúng bất cứ lúc nào

Hương thơm của sự nấu nướng làm nên tay nghề của một đầu bếp chân chính

Tatsu vô cùng tò mò về những món ăn. Cậu cố giữ bình tĩnh và đi theo đằng sau. Sau một đoạn đường dài chinh chiến của Tatsu với sự hấp dẫn của những món ăn, câu được đưa đến phía trước một quán ăn trông bình thường, điều lạ lùng khác biệt duy nhất của quán này với những quán khác là bảng hiệu tên của quán " Đồ Tể"

Bước vào trong quán là sự trong lành của không khí, nó đã được xử lí qua bằng vật phẩm ma thuật, cho thấy chủ của hàng quan tâm thế nào đến cảm nhận của thực khách.

Một người đàn ông trẻ ăn mặc theo phong cách bồi bàn nhanh chân chạy đến cửa đón khách

" xin kính chào quý khách, mời mọi người qua bên này"

Uốn cong cơ thể gần như song song với mặt đất, anh ta cúi đầu chào. Sau đó nhanh chân đi đến cái bàn đang trống ở giữa kéo ghế ra và mời mọi người ngồi. Tiếng nói chuyện của những người trong nhóm vẫn ríu rít, menu được đưa lên trước mặt mọi người đợi gọi món.

" Thế nào, Tatsu-san. Nơi này được chứ hả? Quán này không đông nhưng chất lượng phục vụ là số một đấy, món ăn cũng ngon tuyệt. Anh sẽ không phí khi bỏ qua những món ngoài kia để vào đây thưởng thức bữa ăn đâu"

Rad bày vẻ mặt tự hào trong khi nói chuyện

Tatsu chỉ khẽ gật đầu. Cậu nhìn vào những món ăn ghi trên menu.

Thịt Orc nướng

Súp chim Kecra

......

Rượu Rum

Rượu Bolea

Rượu Pierlant Fantassia

.....

Những món ăn, thức uống mới lạ chỉ tồn tại trong các bộ phim huyễn tưởng hay phiêu lưu không có thật được bày ra ngay trước mắt và muốn cậu lựa chọn.

( Nên chọn gì đây, mình không biết gì cả. Cái này... nghe có vẻ ngon, cái kia nữa cũng có lẽ rất ngon, chọn cái gì bây giờ)

Mỗi người đều gọi món cho mình và nhiều món khác, nhưng Tatsu vẫn chưa biết chọn gì cả. Cậu lén nhìn mọi người

( Họ đều đang đợi mình)

" Thưa ngài, vui lòng chọn món mà ngài thích"

"Đây"- Tatsu nhắm mắt chỉ vào một món ăn được đánh dấu đặc biệt

"..."- Người bồi bàn ngẩn người ra một giây-" Ngài chắc là gọi nó chứ ạ"

" ừm"- Gật đầu

" Xin mọi người đợi một chút, các món ăn sẽ được chuẩn bị ngay đây"- Người bồi bàn chạy đi vào bên trong nhà bếp nói chuyện với đầu bếp trong đó

" Gọi món gì vậy, Tatsu-san"- Rad ngó sang và mặt mũi cậu ta tái mét ngay lại-" Thứ đó, khẩu vị thật đặc biệt"

Những người khác gần như biết được món cậu gọi là gì nên cũng nhanh chóng bịt miệng lại và quay đi chỗ khác.

Không lâu sau, các món ăn bày trên mặt bàn. Mùi thịt nướng thơm nức, hương vị nhẹ nhàng lan tỏa.

Người bồi bàn bê một cái hũ nhỏ bằng đất, đặt lên bàn rồi quay vào trong " Mời các ngài thưởng thức"

Chiếc bình không dược mở ra nên Tatsu định với lấy chiếc lắp nhấc ra

" Không nên mở nó ra, Tatsu-san. Xin lỗi nhưng thứ này nên để về anh ăn sau thì hơn"- Rad đưa tay ngăn càn ngay khi chiếc nắp sắp sửa mở ra

Mọi người còn lại đồng thanh gật đầu theo

Nhìn họ như vậy, Tatsu đồng ý và để nó sang một bên

Bữa tiệc diễn ra vui vẻ, những bình rượu cứ hết dần dần đến khi những chiếc vỏ rỗng rơi đầy trên nền đất họ vẫn không ngừng lại. Rad như cái máy uống hết cốc này đến cốc khác, mặc dù đã say bí tỉ, mặt đỏ ngầu, anh ta vẫn không ngừng kêu ca uống tiếp. Những cô gái mới là những con quái vật thực sự, trong khi Rad gục xuống do không chịu nổi được nữa, họ vẫn nâng chén và uống như thể chưa có việc gì xảy ra. Còn Tatsu mặc dù là đối tượng tấn công không thương tiếc của họ, cậu uống hết những chén rượu nhưng cũng không bị say, có lẽ là do đặc thù cơ thể ác quỷ

Bữa tiệc của họ kết thúc khi ánh hoàng hôn buông xuống. Rad được đưa về nhờ Mayne dù lúc đầu mới ra khỏi quán anh ấy bị tấn công bởi mùi hương phía bên ngoài khiến anh nôn thốc nôn tháo, mặt mày xanh lét, tái nhợt, má hóp lại trông như thể xác chết

(Nghỉ một đên chắc là có thể khỏe lại ngay thôi)- Tatsu

Họ chia tay nhau và đi về những hướng khác nhau. Tatsu quay trở về nhà trọ. Cậu không quên mang chiếc bình đất về làm quà cho Eli, thức ăn vừa ăn khá ngon nên có lẽ cô bé sẽ rất thích

Nhưng cậu không thể ngờ được rằng thứ trong bình đó là một món ăn đặc biệt, khi mở chiếc bình ra cho Lily xem. Một mùi thối không thể diễn tả được xộc thẳng vào mũi

" Ahhhhhh. Xin lỗi anh, thứ này em không ăn được. Anh ăn đi, em vào giúp mẹ"- Eli chạy thẳng vào bếp và không thấy ló đầu ra nữa

Tối hôm đó, Tatsu mới nhận ra thế giới này cái gì cũng có, một món ăn cũng có thể được chế tạo kinh dị như thế này.Quá là đáng sợ

Chữ trên Menu: Chồn hôi Kanran ủ đậu hũ thối

Truyện Chữ Hay