Devil & Angel

chương 37: chương 36 : huyết long (*)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

() Huyết Long: Rồng Đỏ - thủ lĩnh năm một của trường Cẩm Điền, luôn đối đầu với chị hai và Ngũ Thiên Vương.

-Đó là do lỗi của tên Bảo Nam kia chứ không phải em. Hoặc đó là lỗi của anh vì đã không ở bên bảo vệ em khỏi hắn. Anh sẽ không hỏi tại sao em lại ở đó, bên cạnh hắn và hôn hắn.... là lỗi của anh, tất cả là lỗi của anh... anh xin em đấy, hãy cứ mãi bên anh thế này thôi, được không? Chỉ cần em ở bên anh là đủ, chỉ thế thôi...

Từng lời anh nói như những nhát dao cứa vào lòng Nó, Nó tin chắc sẽ chẳng tìm được một chàng trai nào tốt mhu anh trên thế gian này. Một người con trai tốt bụng như thế sao không yêu một ai khác, một người con gái tốt khác mà lại là một đứa con gái xấu xa và ích kỷ mhu Nó chứ ...

Đang cảnh tượng lãng mạnthi đột nhiên ở đâu xuất hiện những vị khách không mới, phá tan mất bầu không khí ngột ngạt khó xử.

-A ... chị hai ... – Tuấn Kiệt giành lấy Nó từ vòng tay Tiến Thanh rồi ôm ghì chặt lấy Nó.

-Em nữa ... em nữa ... ÚT Thành cũng nhớ chị hai lắm lắm cơ. – Văn Thành cũng ùa vào ôm lấy Nó.

Nó chỉ biết cười hiền xoa đầu mấy đứa em đã lớn già đầu rồi mà còn như con nít.

-Thôi, thôi ... mấy đứa tứ từ thôi, ... chị hai ngạt thở rồi kìa – Quốc Minh sốt ruột, cũng muốn nhào vô ôm chị hai nhưng không thể giả vờ hồn nhiên ngây thơ như mấy đứa em được.

-Suyt ... khẽ nào ... đừng quên là chúng ta đang là những kẻ đột n hập bất hợp pháp đấy, không khéo bị chú bảo vệ tống cổ hết cả đám ra ngoài bây giờ - Duy An vốn chẳng giỏi thể hiện tình cảm, mặc dù rất nhớ chị hai nhưng vẵn tỏ vẻ bình tĩnh sáng suốt tong mọi chuyện.

nó nhìn một lượt hết thảy, để xem nào ... ừm ... bây giờ mới thấy Thiên Bình đang đứng ở góc xa đằng kia ... cậu em này chẳng thay đổi chút nào cả, thật đúng là tín đồ nghiện game. No mỉm cười lắc đầu khi thấy Bình vẫn vô tư chăm chú, “bấm khí thế” vào cái laptop, mặc kệ cho ai làm gì thì làm.

Nó cảm thấy mắt mình cay xè, nước mắt như trực trào nơi khóe mi. Gia đình là đây, mấy ai được một gia đình hạnh phúc như Nó hiện tại. Mặc dù chẳng có chung dòng máu nhưng tình cảm còn hơn cả anh em ruột thịt ...

Riêng chỉ có một người nãy giờ đứng bên ngoài quan sát hết sự việc mà lòng thầm ghen tị. “Bỏ cái tay của mấy đứa ra khopi người Quỳnh Như coi! Làm gì mà ôm cứng ngắt vậy?” – Tiến Thanh bực bội trong lòng nhưng chẳng dám lên tiếng.

-Mà chị hai ... thằng này là thằng nào vậy? – cả Tuấn Kiệt, Duy An, Quốc Minh và Văn Thành cùng đồng thanh chỉ tay về phía Tiến Thanh. Thiên Bình cũng rời mắt khỏi màn hình Laptop ngốc đầu lên xem chuyện ồn ào gì đang xảy ra.

Nó lấy tay áo lau đi giọt nước mắt sắp rơi trên khóe mắt của mình, cười nhẹ với mấy đứa em:

-Cũng chẳng trách sao mấy đứa không thể nhận ra anh ấy ... còn chị thì vì mấy đứa đã quá quen với bộ dạng mỗi khi chị cải trang ra ngoài rồi nên nhận ra ngay ... xem nào ... Nó cười tinh quái cùng lúc đó lấy tay giật phắt cái kính của Tiến Thanh xuống.

-Huyết Long ... Lê Tiến Thanh ... – giờ thì ngay cả anh tư Thiên Bình cũng phải hợp ca bài ca đồng thanh với mấy anh em của mình do quá ngạc nhiên – Sao hắn lại ở đây?

Nó tỏ ra hơi ngượng ngập:

-Ừ thì ... Tiến Thanh là bạn trai chị ...

-Hả??? ... – lại đồng thanh

-Chẳng phải chị và hắn ta xưa nay vốn là kẻ thù không đội trời chung hay sao? – Duy An hết sức kinh ngạc, lần đầu tiên anh mất bình tĩnh như vậy, có phải anh đã nghe lầm chăng.

-ờ ... chuyện dài dòng lắm ... chị sẽ kể sau ... mà mấy đứa làm gì ở đây – Nó tìm cách đánh trống lãng, nhưng Quốc Minh dường như đã đến giới hạn của sự chịu đựng, không thể kìm chế được nữa, nhanh như cắt anh lao đến đấm thẳng vào mặt Tiến Thanh một phát:

-Bốp ... – rồi Minh túm lấy cổ áo của Thanh:

-Sao mày dám ... mày ... chẳng phải mày đã hứa với tao rồi sao ... mày – Quốc Minh giương cao nấm đấm nhưng đã bị Tiến Thanh chặng lại, Thanh đẩy Quôc Minh ra, lấy tay lau đi vết máu trên khóe môi:

-Đó là chuyện ở Cẩm Điền ... còn đây là trường Hồng Đức ... chẳng liên quan gì nhau cả ...

-Mày ... Quốc Minh lại lao vào đánh Tiến Thanh.

Nó nhanh chóng lao vào ngăn cản một cuộc đánh nhau sắp xảy ra.

-Dừng lại ... đủ rồi đấy ... – Nó đứng chắn ngay trước mặt Tiến Thanh. Cũng may là Quốc Minh đã kiểm soát được cú đấm của mình. Chỉ còn khoảng cm nữa thôi là Nó đã hưởng trọn cú đấm của Quốc Minh rồi.

Suốt cả buổi hoc, Tiến Thanh chẳng nói với Nó một lời nào. Nhìn anh im lặng đến mà đáng sợ. Thà rằng anh cứ trách Nó, mắng chửi hay đánh Nó cũng được. Như vậy thì Nó sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Còn đằng này, anh không nmoi không rằng, cứ như chẳng có gì xảy ra vậy. Nó cảm thấy khó chịu lắm. Trong mấy tiết học liền, Nó không tài nào có tâm trí để học hành. Đến cả khi chuông reo báo giờ giải lao Nó cũng chẳng hay biết. Mãi cho đến khi Tiến Thanh lại phải kéo Nó đi. Nó bước theo anh mà lòng như kẻ tử tội đang bị áp giải ra pháp trường xử chém. Nếu anh hỏi, Nó phải trả lời sao đây? Nên nói như thế nào cho ổn đây? Thật tình Nó đang rối trí quá đi. Tiến Thanh đưa Nó đến cái sân thượng trường quen thuộc, nơi mà hai đứa vẫn thường đến đây trong giờ ra chơi. Thanh đứng tựa vào lan can sắt, mắt dõi nhìn về phía xa xăm. Nó nhìn chằm chằm vào dáng người phía sau của Thanh. Ở gốc độ này, nhìn anh thậách, có cái gì đó rất lẻ loi, cô độc. Nó chờ đợi để được nghe từ anh một lời trách mắng, nhưng anh chỉ quay lại nhìn Nó, ánh mắt hằn lên sự đau khổ. Rồi anh ôm chặt Nó vào lòng, nói như thể Nó chẳng làm sai gì cả:

Suốt cả buổi hoc, Tiến Thanh chẳng nói với Nó một lời nào. Nhìn anh im lặng đến mà đáng sợ. Thà rằng anh cứ trách Nó, mắng chửi hay đánh Nó cũng được. Như vậy thì Nó sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Còn đằng này, anh không nói không rằng, cứ như chẳng có gì xảy ra vậy. Nó cảm thấy khó chịu lắm.

Trong mấy tiết học liền, Nó không tài

nào có tâm trí để học hành. Đến cả khi chuông reo báo giờ giải lao Nó cũng chẳng hay biết. Mãi cho đến khi Tiến Thanh lại phải kéo Nó đi. Nó bước theo anh mà lòng như kẻ tử tội đang bị áp giải ra pháp trường xử chém. Nếu anh hỏi, Nó phải trả lời sao đây? Nên nói như thế nào cho ổn đây? Thật tình Nó đang rối trí quá đi. Tiến Thanh đưa Nó đến cái sân thượng trường quen thuộc, nơi mà hai đứa vẫn thường đến đây trong giờ ra chơi.

Thanh đứng tựa vào lan can sắt, mắt

dõi nhìn về phía xa xăm. Nó nhìn chằm chằm vào dáng người phía sau của Thanh. Ở gốc độ này, nhìn anh thật xa cách,có cái gì đó rất lẻ loi, cô độc. Nó chờ đợi để được nghe từ anh một lời trách mắng, nhưng anh chỉ quay lại nhìn Nó, ánh mắt hằn lên sự đau khổ. Rồi anh ôm chặt Nó vào lòng, nói như thể Nó

chẳng làm sai gì cả:

- Đó là do lỗi của tên Bảo Nam kia chứ không phải em. Hoặc đó là lỗi của anh vì đã không ở bên bảo vệ em khỏi hắn. Anh sẽ không hỏi tại sao em lại ở đó, bên cạnh hắn và hôn hắn.... là lỗi của anh, tất cả là lỗi của anh... anh xin em đấy, hãy cứ mãi bên anh thế này thôi, được không? Chỉ cần em ở bên anh là đủ, chỉ thế thôi...

Từng lời anh nói như những nhát dao cứa vào lòng Nó, Nó tin chắc sẽ chẳng tìm được một chàng trai nào tốt như anh trên thế gian này. Một người con trai tốt bụng như thế sao không yêu một ai khác, một người con gái tốt khác mà lại là một đứa con gái xấu xa và ích kỷ như Nó chứ ...

Đang cảnh tượng lãng mạn thì đột

nhiên ở đâu xuất hiện những vị khách không mời, phá tan mất bầu không khí ngột ngạt khó xử.

- A ... chị hai ... – Tuấn Kiệt giành lấy

Nó từ vòng tay Tiến Thanh rồi ôm ghì

chặt lấy Nó.

- Em nữa ... em nữa ... Út Thành cũng

nhớ chị hai lắm lắm cơ. – Văn Thành

cũng ùa vào ôm lấy Nó. Nó chỉ biết cười hiền xoa đầu mấy đứa

em đã lớn già đầu rồi mà còn như con nít.

- Thôi, thôi ... mấy đứa tứ từ thôi, ...

chị hai ngạt thở rồi kìa – Quốc Minh

sốt ruột, cũng muốn nhào vô ôm chị

hai nhưng không thể giả vờ hồn nhiên ngây thơ như mấy đứa em được.

- Suỵt ... khẽ nào ... đừng quên là

chúng ta đang là những kẻ đột nhập

bất hợp pháp đấy, không khéo bị chú

bảo vệ tống cổ hết cả đám ra ngoài bây giờ - Duy An vốn chẳng giỏi thể hiện tình cảm, mặc dù rất nhớ chị hai

nhưng vẵn tỏ vẻ bình tĩnh sáng suốt

trong mọi chuyện.

Nó nhìn một lượt hết thảy, để xem

nào ... ừm ... bây giờ mới thấy Thiên

Bình đang đứng ở góc xa đằng kia ...

cậu em này chẳng thay đổi chút nào

cả, thật đúng là tín đồ nghiện game.

Nó mỉm cười lắc đầu khi thấy Bình

vẫn vô tư chăm chú, “bấm khí thế” vào cái laptop, mặc kệ cho ai làm gì thì làm.

Nó cảm thấy mắt mình cay xè, nước

mắt như trực trào nơi khóe mi. Gia

đình là đây, mấy ai được một gia đình hạnh phúc như Nó hiện tại. Mặc dù chẳng có chung dòng máu nhưng tình cảm còn hơn cả anh em ruột thịt ...

Riêng chỉ có một người nãy giờ đứng

bên ngoài quan sát hết sự việc mà lòng thầm ghen tị. “Bỏ cái tay của mấy đứa ra khỏi người Quỳnh Như coi! Làm gì mà ôm cứng ngắt vậy?” – Tiến Thanh bực bội trong lòng nhưng chẳng dám lên tiếng.

- Mà chị hai ... thằng này là thằng nào vậy? – cả Tuấn Kiệt, Duy An, Quốc Minh và Văn Thành cùng đồng thanh chỉ tay về phía Tiến Thanh. Thiên Bình cũng rời mắt khỏi màn hình Laptop ngốc đầu lên xem chuyện ồn ào gì đang xảy ra.

Nó lấy tay áo lau đi giọt nước mắt sắp rơi trên khóe mắt của mình, cười nhẹ với mấy đứa em:

- Cũng chẳng trách sao mấy đứa không thể nhận ra anh ấy ... còn chị thì vì mấy đứa đã quá quen với bộ dạng mỗi khi chị cải trang ra ngoài rồi nên nhận ra ngay ... xem nào ... Nó cười tinh quái cùng lúc đó lấy tay giật phắt cái kính của Tiến Thanh xuống.

- Huyết Long ... Lê Tiến Thanh ... – giờ

thì ngay cả anh tư Thiên Bình cũng

phải hợp ca bài ca đồng thanh với mấy anh em của mình do quá ngạc nhiên – Sao hắn lại ở đây?

Nó tỏ ra hơi ngượng ngập:

- Ừ thì ... Tiến Thanh là bạn trai chị ...

- Hả??? ... – lại đồng thanh

- Chẳng phải chị và hắn ta xưa nay vốn là kẻ thù không đội trời chung hay sao? – Duy An hết sức kinh ngạc, lần đầu tiên anh mất bình tĩnh như vậy, có phải anh đã nghe lầm chăng.

- Ờ ... chuyện dài dòng lắm ... chị sẽ kể sau ... mà mấy đứa làm gì ở đây – Nó tìm cách đánh trống lãng, nhưng Quốc Minh dường như đã đến giới hạn của sự chịu đựng, không thể kìm chế được nữa, nhanh như cắt anh lao đến đấm thẳng vào mặt Tiến Thanh một phát:

- Bốp ... – rồi Minh túm lấy cổ áo của

Thanh:

- Sao mày dám ... mày ... chẳng phải

mày đã hứa với tao rồi sao ... mày –

Quốc Minh giương cao nấm đấm

nhưng đã bị Tiến Thanh chặng lại,

Thanh đẩy Quốc Minh ra, lấy tay lau

đi vết máu trên khóe môi:

- Đó là chuyện ở Cẩm Điền ... còn đây

là trường Hồng Đức ... chẳng liên quan gì nhau cả ...

- Mày ... Quốc Minh lại lao vào đánh

Tiến Thanh.

Nó nhanh chóng lao vào ngăn cản một cuộc đánh nhau sắp xảy ra.

- Dừng lại ... đủ rồi đấy ... – Nó đứng

chắn ngay trước mặt Tiến Thanh. Cũng may là Quốc Minh đã kiểm soát được cú đấm của mình. Chỉ còn khoảng cm nữa thôi là Nó đã hưởng trọn cú đấm của Quốc Minh rồi.

() Huyết Long: Rồng Đỏ - thủ lĩnh năm một của trường Cẩm Điền, luôn đối đầu với chị hai và Ngũ Thiên Vương.

Truyện Chữ Hay