Dưới đài luận võ cũng không ít người trông thấy Vương Thành phóng độc tiêu, tiếng bàn tán nhao nhao nổi lên, ngay cả Thẩm Ngọc Thụ không biết chút gì về võ công cũng nhìn ra Vương Thành đang giở trò.
Tiểu công tử xắn tay áo nổi giận đùng đùng chạy đến trước mặt đại hán gõ chiêng mà lớn tiếng: "Này! Kẻ kia vừa chơi xấu, các ngươi mặc kệ không quản sao?"
Đại hán lắc đầu nói: "Công tử, Hoa Các luận võ không có quy củ, chỉ có thắng bại."
"A?! Sao lại như vậy?" Thẩm Ngọc Thụ trách móc, thấy không ai để ý đến mình đành phải tức giận trở về.
Mà trên đài luận võ, mặc dù Lý Trường Thiên nhanh chóng rút độc tiêu nhưng đã trễ, cánh tay phải của hắn dần mất đi cảm giác.
Lý Trường Thiên còn đang chấn kinh vì hành động của Vương Thành thì Vương Thành bỗng dưng giơ chân lên hung hăng đá vào đầu gối Lý Trường Thiên.
"A......" Lý Trường Thiên không kịp đề phòng bị đạp quỳ xuống đất, tay trái hắn nắm thành quyền, hung hăng nện vào cánh tay phải mong lấy lại chút cảm giác.
Nhưng đúng lúc này Vương Thành lại nhấc chân lần nữa, đá vào đầu Lý Trường Thiên đang quỳ.
Lý Trường Thiên dùng tay trái đỡ rồi chụp mắt cá chân Vương Thành kéo một cái, Vương Thành lập tức chật vật ngã xuống đất.
Dưới đài luận võ hò reo khen hay.
Lý Trường Thiên đứng dậy, tay trái bóp chặt cánh tay phải, đau đớn cũng không truyền đến mà trái lại cảm giác chết lặng còn dần lan ra khắp toàn thân, đầu hắn bắt đầu choáng váng, chỉ mới đi hai bước đã hơi lảo đảo, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ.
Lý Trường Thiên lắc lắc đầu để giữ mình tỉnh táo, cánh tay phải đột ngột tê rần, sau đó là đến phần bụng, ngực, lưng, hoảng hốt ngã nhào trên đất.
Vương Thành đột ngột vung tay đấm Lý Trường Thiên, vì lo lắng chất độc trên độc tiêu không còn duy trì được bao lâu nên hắn ra tay cực nặng, chỉ muốn mau chóng đánh ngất Lý Trường Thiên rồi kết thúc luận võ.
Điều khiến Vương Thành không ngờ là dù hắn có đánh bại Lý Trường Thiên bao nhiêu lần trên mặt đất thì Lý Trường Thiên vẫn cắn răng giãy dụa bò lên.
Có lẽ vì trúng độc nên Lý Trường Thiên hai mắt đỏ như máu, sắc mặt trắng bệch, cả người rõ ràng đã là nỏ mạnh hết đà, hết lần này tới lần khác muốn chống đỡ, tay trái nắm chặt cánh tay Vương Thành, cố bám vào hắn để đứng lên, chính là không nhận thua.
Vương Thành không kiên nhẫn túm tóc Lý Trường Thiên, nện mạnh đầu hắn xuống đất.
Đúng lúc này, đột nhiên có người cầm cổ tay Vương Thành ngăn cản động tác của hắn.
Vương Thành còn chưa kịp phản ứng thì trên người đã chịu một cước, hắn bị đạp bay ra ngoài khoảng nửa mét.
Vương Thành vì ngã sấp xuống mà ngực đau nhói, ngẩng đầu nhìn thì thấy một vị công tử mặc cẩm y trắng tinh lạnh lùng đi tới.
"Ngươi!" Vương Thành vừa thốt lên một chữ thì công tử áo trắng kia tiến tới, một tay bóp cổ hắn đè nghiến xuống đất.
"Thuốc giải." Công tử áo trắng nén xuống lửa giận trong mắt, gằn từng chữ nói.
Vương Thành chỉ cảm thấy cổ họng bị siết chặt, người kia bóp mạnh khiến hắn không thể hít thở, trong mắt dần tối đi, hắn lúng túng gỡ tay công tử kia ra nhưng chỉ phí công.
Rơi vào đường cùng, Vương Thành đành phải hoảng hốt lấy thuốc giải từ trong ngực đưa cho công tử áo trắng kia.
Yến Thù cầm thuốc giải rồi buông Vương Thành ra, không thèm liếc hắn mà quay người đi về phía Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên còn đang giãy dụa muốn bò lên, hắn hiển nhiên đã thấy không rõ, ánh mắt mờ mịt không có tiêu cự, hắn cắn răng đứng lên rồi lảo đảo mấy bước, nghiêng người đụng vào ngực Yến Thù đang đi tới.
Tay trái Yến Thù ôm hắn, tay phải nắm chặt cổ tay Lý Trường Thiên đang vung nắm đấm, nói khẽ: "Là ta."
Lý Trường Thiên sững sờ: "Yến Thù?"
"Là ta." Yến Thù lặp lại.
Lý Trường Thiên thả lỏng tay, toàn thân không còn sức lực, dưới chân mềm nhũn lại ngã xuống.
Yến Thù vội vàng ôm hắn ngồi xuống đài luận võ.
Lý Trường Thiên cắn răng mắng một câu thô tục, có chút ủ rũ.
Yến Thù mở bình sứ nhỏ chứa thuốc giải, không dám mạo hiểm cho Lý Trường Thiên uống ngay mà đổ chút bột trắng trong bình sứ ra đầu ngón tay, đưa lên môi nhẹ nhàng nhấp một chút, nếm dược tính xong mới đút cho Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên nắm tay Yến Thù, ngoan ngoãn nuốt thuốc giải vào, hít sâu hai lần, cảm giác ánh mắt đang từ từ khôi phục, trên thân cũng có chút khí lực.
Hắn chớp mắt cố nhìn về phía trước thì mơ hồ thấy một bóng người đang đứng sau lưng Yến Thù cầm đao vung lên.
Trong lòng Lý Trường Thiên hoảng hốt, đang muốn gọi Yến Thù thì đột nhiên cảm thấy mình bỗng dưng bay lên không.
Thì ra Yến Thù đã sớm phát hiện nguy hiểm, khi Vương Thành vung đao bổ tới liền ôm ngang Lý Trường Thiên lên, mũi chân điểm nhẹ, dễ dàng tránh đi.
Vương Thành vung đao vào khoảng không, chém trúng đài luận võ, lưỡi đao bị mắc kẹt vào đó.
Vương Thành vội vàng rút đao ra nhưng Yến Thù không cho hắn cơ hội, đá một cước vào cổ tay ngăn cản hắn rút đao, sau đó lại là một cước nữa, Vương Thành bị đạp xuống đài luận võ, va mạnh vào cây cột Hoa Các, nghiêng đầu hôn mê bất tỉnh.
Mà Yến Thù vẫn luôn ôm Lý Trường Thiên vững vàng, thậm chí còn không làm hắn bị xóc nảy nửa phần.
Sự việc tiến triển ngoài ý muốn, Hoa Các trở nên lộn xộn, các cô nương đều cố gắng an ủi quần chúng.
Yến Thù ôm Lý Trường Thiên nhảy xuống đài luận võ đến trước mặt Thẩm Ngọc Thụ, rũ mắt nói với hắn: "Thẩm công tử, chúng ta đi thôi."
"Ơ? Nhưng các chủ Hoa Các, thẻ bài, các ngươi......" Thẩm Ngọc Thụ có chút bối rối, nói cũng không rõ.
"Ta làm hỏng quy củ luận võ, ầm ĩ đến mức này, chỉ sợ các chủ Hoa Các không muốn gặp chúng ta nữa." Yến Thù bình thản nói.
"Ồ? Vì sao công tử chắc chắn rằng các chủ của chúng ta không muốn gặp các ngươi?"
Bỗng nhiên một cô nương áo đỏ chặn lại trước mặt ba người.