Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

chương 1: một lần xuyên thành phạm nhân

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lý Trường Thiên chết vào một chiều hoàng hôn.

Tà dương như máu, Lạc Hà cô vụ.

Máu ấm trên trán chảy vào mắt trái làm hắn muốn mở ra cũng không được.

Lý Trường Thiên bảo vệ bé gái sợ hãi khóc thút thít bên cạnh, hắn rất muốn an ủi cô bé một chút, bảo bé đừng lo lắng, bởi vì các huynh đệ trong lực lượng gìn giữ hòa bình của hắn sẽ mau chóng tới đây, đến lúc đó cô bé sẽ được an toàn.

Nhưng Lý Trường Thiên nói không nên lời, ngực và phổi hắn đều đau đớn, há miệng ra, mùi ngai ngái buồn nôn liền tràn vào khí quản.

Gia nhập lực lượng gìn giữ hòa bình đặc biệt, khi lao ra tiền tuyến Lý Trường Thiên đã nghĩ đến chuyện hy sinh vì nhiệm vụ.

Các huynh đệ của hắn đều nghĩ tới.

Nhưng khi thời điểm này thật sự đến, phát giác nhiệt độ cơ thể xói mòn từng chút quả nhiên vẫn cảm thấy sợ hãi.

Điều duy nhất Lý Trường Thiên thấy may mắn chính là người thân của hắn đều không còn trên đời để khổ sở vì hắn, chắc chỉ có huynh đệ trong đội mà thôi.

Nghĩ đến dáng vẻ khóc sướt mướt của các huynh đệ thường ngày nghiêm mặt, tóc cạo đầu đinh, lưng hùm vai gấu, Lý Trường Thiên đã thấy buồn cười.

Lại nghĩ chắc cũng không phải khóc sướt mướt, chỉ đỏ cả vành mắt thôi.

Cô bé bên cạnh còn đang khóc, bên tai tựa hồ vang lên tiếng gọi hắn tê tâm liệt phế của đồng đội chạy đến chi viện.

Nhưng Lý Trường Thiên không còn nghe rõ nữa.

Hắn cố ngẩng lên đầu, dùng hết sức lực, một lần nữa đưa mắt nhìn hoàng hôn Lạc Hà đẹp đến ngạt thở, sau đó chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.

Thanh âm bên tai đều biến mất, nhưng vào lúc này Lý Trường Thiên chợt nghe thấy tiếng tim đập của hắn.

Trong yên lặng có chút quỷ dị, từng chút, từng chút xuyên qua màng nhĩ.

Lý Trường Thiên đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.

Lạnh cũng rất quỷ dị.

Đây không phải cái lạnh vì mất máu mà vì phiến đá lạnh buốt dưới thân vô tình hút hết nhiệt độ còn sót lại của hắn.

Ơ? Phiến đá?

Hắn rõ ràng ngã xuống trên cát, sao đầu ngón tay lại chạm vào phiến đá được chứ.

Lý Trường Thiên cử động thân thể, kinh ngạc cảm thấy mình lại có khí lực, hắn hoang mang mở mắt ra, phát hiện mình đang ngửa mặt nằm trên đất.

Trăng sáng nhô cao, đêm lạnh như nước.

Lý Trường Thiên đờ đẫn nửa khắc rồi chậm rãi ngồi dậy, sau đó cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.

"Shhhh......" Lý Trường Thiên ấn chỗ đau, hít một hơi thật dài rồi từ từ thở ra.

Khi đầu không còn đau như muốn nứt ra, Lý Trường Thiên ngẩng lên ngắm nhìn bốn phía, phát hiện chung quanh mình đều là nhà cổ có mái hiên hình cánh chim, hắn mặc một bộ đoản sam rách rưới bằng vải đay thô, ở trong con hẻm nhỏ đưa tay không thấy được năm ngón.

Một trận gió lạnh thổi qua, Lý Trường Thiên nhịn không được rùng mình một cái.

Đột nhiên hắn phát hiện......

Bên cạnh hắn còn có người nằm.

Đó là một cô nương, bờ môi thâm tím, sắc mặt xanh xám mà chỉ người chết mới có, búi tóc của nàng tán loạn, y phục màu trắng trên thân không hiểu sao bị xé thành một bộ dáng thảm không nỡ nhìn, bởi vì áo rách quần manh mà lộ ra khuỷu tay và đùi, trên da thịt trần trụi đều là máu ứ đọng cùng vết máu.

"Fuck! Cô gái?! Này! Cô có ổn không vậy?" Lý Trường Thiên đầu tiên là giật nảy mình, sau đó vội vàng cởi áo khoác xuống che đi thân thể bán lõa của cô nương.

Lý Trường Thiên run rẩy vươn tay ra tìm kiếm hơi thở của cô nương thì phát hiện nữ tử này không còn thở nữa.

Lý Trường Thiên vội hít sâu hai cái để ép mình tỉnh táo lại, nhưng lúc này hắn phát hiện trên cổ cô nương kia có vết bầm xanh tím, Lý Trường Thiên vội vàng đưa tay sờ ngực nàng thì thấy vẫn còn ấm.

Không chút do dự, thậm chí cũng không kịp suy nghĩ tại sao mình lại gặp chuyện quỷ dị như vậy, Lý Trường Thiên hấp tấp đặt cô nương nằm ngang, sau đó tiến hành hồi sức tim phổi.

Sau khi làm xong biện pháp cấp cứu, Lý Trường Thiên nâng cằm cô nương lên rồi bắt đầu hô hấp nhân tạo.

Nhưng đúng lúc này ngoài hẻm nhỏ có ánh nến lập lòe, sau đó là một tiếng thét thất thanh: "Có ai không! Giết người! Có người chết! Người đâu mau tới đây!"

Tiếng gào thét vang khắp trấn, chỉ chốc lát sau mọi nhà liền thắp đèn đuốc sáng trưng.

Bởi vì tiếng thét vừa rồi, rất nhiều người lập tức ùa vào hẻm nhỏ, ngoại trừ hai thủ vệ tuần tra đeo đao còn có dân chúng thấp cổ bé họng cầm đèn lồng.

Lý Trường Thiên đầu đầy mồ hôi, căn bản không kịp giải thích, tiếp tục hồi sức tim phổi cho cô nương, hắn biết đôi khi chậm trễ một giây thì phải trả giá bằng cả mạng sống.

Nhưng vào lúc này chợt có người tiến lên túm lấy Lý Trường Thiên, kéo hắn ra khỏi cô nương bên cạnh.

"Tránh ra, để tôi cứu cô ấy đã! Không thể bỏ dở được!!!" Lý Trường Thiên cảm thấy không hiểu nổi, tức giận gầm lên một tiếng, muốn tiếp tục hồi sức tim phổi cho cô nương kia.

Hai tên thủ vệ tuần tra vội vàng khống chế cánh tay hắn, không cho Lý Trường Thiên lại gần cô nương.

"Tránh ra, vẫn còn cứu được, hẳn là vẫn có thể cứu." Lý Trường Thiên lòng nóng như lửa đốt, trong đáy lòng lại vang lên giọng nói "Đừng tùy tiện".

Cứu không được nữa rồi, lúc nãy mấy lần ép lồng ngực cuối cùng thân thể cô nương đã hoàn toàn lạnh như băng.

Chỉ là hắn không thể nhìn một cô nương chết ngay trước mắt mình.

Hắn không cam tâm.

Bỗng nhiên không biết là ai nhặt một cục đá đập vào đầu Lý Trường Thiên, Lý Trường Thiên bị nện đến choáng đầu ù tai, cả người đều lơ mơ.

"Con của ta!!!"

Giữa lúc hỗn loạn bỗng nhiên một tiếng khóc đau khổ vang lên, cô nương kia được một phụ nhân ôm vào lòng, bà mẹ già ôm thi thể lạnh băng của con gái, ngồi quỳ trên đất khóc đến nỗi muốn thổ huyết.

Nhưng vào lúc này Lý Trường Thiên nhìn thấy trong tay cô nương có thứ gì đó rơi trên mặt đất, lọt vào rãnh nước.

Bốn phía đều là tiếng nghị luận ồn ào.

"Ôi, là cô nương Tô gia, thật đáng thương."

"Cô nương Tô gia thiện tâm thấy tên ngốc này lưu lạc đầu đường không có cơm ăn nên luôn bố thí cho hắn, ai ngờ......"

"Ai, đã bảo nàng tránh xa tên ngốc này một chút rồi."

"Đồ chó lấy oán trả ơn!!"

Đột nhiên có người nhổ nước bọt vào Lý Trường Thiên.

Sau đó bách tính lòng đầy căm phẫn vây quanh Lý Trường Thiên, bắt đầu hung hăng đấm đá hắn, hai thủ vệ tuần tra cũng không ngăn nổi.

Lý Trường Thiên bị trút lửa giận bất đắc dĩ ôm đầu, mặt đầy hoang mang.

Fuck!!!

Mẹ nó, đây là tình huống gì a?

Truyện Chữ Hay