Tác giả : Lâm Gia Thành Dịch+biên: Zasw
Âm thanh này vô cùng mờ ảo, như có như không, giống như tiếng kèn phát ra cổ nhạc liên miên không dứt, hàm chứa thứ gì đó tựa như tiếng thở dài lại tựa như tiếng người khẽ kêu, thế nhưng lại cực kỳ dễ nghe.
Trong tiếng nhạc như ẩn như hiện, lúc xa lúc gần, mọi người trên thuyền rõ ràng trở nên hưng phấn hơn. Ngay khi mọi người đang tập trung lắng nghe, bỗng nhiên một tiếng nổ lớn vang lên.
Thì ra, những người chèo thuyền đứng ở mép thuyền chẳng biết từ khi nào đã hòa theo khúc đại cổ [], hòa cùng một tiết tấu nhẹ nhàng hát lên.
[] đại cổ: một loại khúc nghệ của Trung Quốc
Thanh niên thấp bé ở trong tiếng trống vỗ tay theo nhịp ba nhẹ rồi ba mạnh, trong tiếng vỗ tay, tiếng hắn cười sang sảng truyền đi rất xa: “Chư vị, chư vị, khuya hôm nay là ba tháng một lần mở ra cúng tế trên sông. Chư vị ở đây, bất luận là nam hay nữ cũng là người cực kỳ ưu tú, nếu như mà ở trên bờ, ít nhất cũng sẽ xuất hiện một đám người muốn cùng với chư vị trải qua một đêm vui vẻ.”
Hắn nói tới đây, chúng nhân lập tức cười lên ha hả. Trong tiếng cười, một đám nam nữ sóng mắt nhìn nhau.
Thanh niên thấp bé tiếp tục nói: “Bất quá, buổi tối nay đẹp như vậy, nhưng bởi vì chúng ta ngồi lên thuyền này mà khiến mọi người bỏ qua khúc vui vẻ kia, chẳng phải là rất đáng tiếc sao?”
Nói tới đây, hắn lại dừng lại. Nhưng mọi người rõ ràng bị những lời này của hắn gợi lên hứng thú. Mọi người cũng không nói lời nào, quay đầu mong đợi nhìn thanh niên thấp bé.
Thanh niên kia ngửa đầu lên cười đắc ý, chậm rãi nhìn xung quanh, từ từ nói: “Không biết các vị có từng nghe qua đại danh yêu nữ chưa?”
Yêu nữ?
Tất cả thanh âm đồng thời biến mất, ngay cả mấy đôi thiếu niên nam nữ đang bàn luận xôn xao cũng quay đầu lại nhìn hắn. Âu Dương Vũ lại càng hai mắt trợn thật lớn, cái miệng nhỏ nhắn giật giật, kinh ngạc nhìn người nọ một cái, nhanh chóng quay đầu nhìn về Hi Thú.
Hi Thú không chút bối rối khẽ mỉm cười với Âu Dương Vũ, cánh tay nhấc lên ôm lấy eo nàng. Hắn cúi sát vào tai nàng, nói thật nhỏ: “Hắn chẳng qua là cố lộng huyền hư.”
Âu Dương Vũ thở ra một hơi. Tâm tư căng thẳng cũng rơi xuống một nửa.
Sau khi gợi lên hứng thú của mọi người, thanh niên thấp bé nhìn lên trời cao, thản nhiên thở dài nói: “Yêu nữ! Một ngàn năm mới xuất hiện yêu nữ a. Chư vị! Chúng ta sinh vào thời đại này là vô cùng may mắn. Bởi vì chúng ta có thể thấy yêu nữ ngàn năm mới có, cho dù không gặp được, cũng có thể cảm giác được sự rung động mà nàng mang đến, mắt được thấy nàng tạo ra một truyền thuyết mới.”
Một ngón tay phải của hắn giơ lên không trung, thanh âm đột nhiên đề cao: “Các vị, ở trên thuyền chúng ta có vẽ bức họa của yêu nữ. Nhưng là, nó cùng những gì chúng ta nghe được ở trong truyền thuyết là như nhau. Mặc dù nghe được, thấy được, nhưng cái gì cũng không thấy rõ, cái gì cũng không nhìn được.”
“Đừng nói nhảm nữa.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Đừng giả thần giả quỷ nữa. Yêu nữ là như thế nào, mau nói đi.”
“Uy, ngươi rốt cuộc là muốn nói gì? Lòng vòng như vậy khiến ta rất không thoải mái.”
Tiếng quát nổi lên ở bốn phía, thanh niên thấp bé vươn hai tay về trước, chúi xuống đất, ha ha cười nói: “Chư vị an tâm một chút, an tâm một chút. Hảo, ta lập tức đi vào vấn đề chính.” Nhìn mọi người đột nhiên trở nên trầm mặc, thanh niên thấp bé chậm rãi nói từng chữ từng câu: “Ta vốn là đi lại trong thiên hạ để sưu tập một nhóm thiếu nữ với làn da trắng nõn, thùy mị xinh đẹp tuyệt trần. Nghe được yêu nữ xuất hiện, linh cơ vừa động, ta liền mời họa sĩ lợi hại nhất và pháp sư inh nhất trong thiên hạ cùng nhau hợp tác, đem năm thiếu nữ xinh đẹp biến thành bộ dáng của yêu nữ!”
Những tiếng hít vào thật sâu truyền ra từ khắp nơi, mọi người hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt có chút không tin, cũng có chút mong đợi cùng hưng phấn.
Thanh niên thấp bé ha ha cười nói: “Ta biết mọi người sẽ không tin tưởng. Nhưng là, ta nói với các vị, ở lại là các vị sẽ biết vẻ đẹp của năm thiếu nữ này tuyệt đối đã tiến tới gần yêu nữ.”
Lương Dạ lười biếng tựa vào mép thuyền, nghe vậy thì giơ tay phải lên, nói: “Ngươi nói đi, có phải muốn nói cho chúng ta biết rằng cái tốt đẹp trong tối nay là, vào dịp cứ ba tháng một lần cúng tế trông sông này, các ngươi chuẩn bị đem năm kẻ giống yêu nữ mời đi ra, cùng những người may mắn trong chúng ta cùng nhau vui vẻ a?”
Thanh niên thấp bé trừng to mắt nhìn Lương Dạ, một hồi lâu sau mới cười khổ nói: “Vị công tử này đoán giỏi như thần, một câu nói liền nói xong toàn bộ những gì ta muốn nói.”
Nghe được hắn thẳng thắn thừa nhận như vậy, tất cả mọi người đều trở nên kích động. Nam nam nữ nữ tụ ở chung một chỗ bàn luận xôn xao không ngừng, nhìn về phía thanh niên thấp bé kia, trong ánh mắt đã tràn đầy lửa nóng.
Lương Dạ quay đầu đi, hướng thiếu niên tóc đen bên cạnh nói khẽ: “Thật buồn cười, bọn họ cho là tùy tiện tìm mấy mỹ nhân là có thể thay thế yêu nữ sao? Vẻ đẹp của yêu nữ mê hoặc tâm tâm hồn, ta từ sau khi gặp nàng, hàng đêm đều trong mộng gặp nàng, đối với bất kỳ nữ nhân nào cũng giảm hăng hái đi. Ai.”
Gật đầu một cái, thiếu niên vương tử với ngũ quan thanh tú linh động cũng khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy a, nữ nhân như vậy là sự thống khổ lớn nhất của bất kỳ người đàn ông nào đã gặp qua. Từ đó sẽ không cách nào quên được, không cách nào xóa được. Sự thống khổ khi không chiếm được một nữ nhân, ta từng cho là cả đời này cũng sẽ không có.”
Thanh âm hai người rất thấp, rất nhỏ, những người xung quanh không ai nghe được. Vừa nghĩ tới Âu Dương Vũ, hai công tử quyền quý không khỏi có chút mất hứng.
Lương Dạ có khí chất bên ngoài cực kỳ xuất sắc. Có thể nói, ở bên trong con thuyền toàn những người quyền quý này, trừ Hi Thú quá mức xuất sắc ra, người luôn khiến cho luôn có không ít người chú ý, hắn kia cũng là một người trong số đó. Thanh niên thấp bé kia thấy Lương Dạ dù nghe được có năm cô gái giống như yêu nữ sắp sửa xuất hiện cùng mọi người cộng hoan, chẳng những trên mặt không có vẻ vui mừng mà ngược lại, vẻ mặt càng thêm bực mình, hắn không khỏi cực kỳ kỳ quái.
Ho khan hai tiếng, đem lực chú ý của mọi người hấp dẫn, thanh niên thấp bé nhìn về hướng Lương Dạ, hắng giọng nói: “Xem ra, có chút quý nhân vẫn không tin. Đã như vậy, nhạc lên!”
Tiếng “Nhạc lên” vừa dứt, tiếng cổ nhạc lại mãnh liệt nổi lên, thanh âm mờ ảo cổ quái kia lại tiếp tục.
Thanh niên thấp bé từ từ lui về phía sau mấy bước, hai tay lại vỗ lên “Ba ba ba ba”. Trong tiếng vỗ tay của hắn, một mùi hương của son phấn từ trong khoang thuyền từ từ bay ra, một lát sau, mùi son phấn kia càng lúc càng nồng nặc, kèm theo mùi son phấn, còn có những tiếng lục lạc thanh thúy.
Những tiếng lục lạc này rất có tiết tấu vang lên, vừa nghe thanh âm này, mọi người liền biết sẽ có mấy thiếu nữ đang đong đưa đi về nơi này.
Những nữ tử này sử dụng rất nhiều hương liệu, mùi hương nồng nặc này vừa xuất hiện, mọi người trên thuyền đã đầy vẻ say mê trên mặt, đến khi nghe được tiếng lục lạc dễ nghe kia nhè nhẹ du dương, đại đa số người lại càng là hai mắt sáng lên.
Chỉ có Âu Dương Vũ lặng lẽ nghiêng người lấy tay che mũi. Nàng nhướng mày, rầu rĩ thầm nghĩ: những kẻ dã thú này, chẳng lẽ không biết là hương liệu cũng không được dùng quá nồng sao? Thật là sặc chết người.
Hơn trăm người đồng loạt nhìn hướng lối ra khoang thuyền, dần dần, những thân thể mềm mại đầy lửa nóng hiện ra trong mắt mọi người. Những thân thể mềm mại kia vừa hiện, kể cả Lương Dạ ở bên trong chúng nam nhân đều là hai mắt tỏa sáng. Cánh tay lộ ra kia cùng với bờ vai mềm mại, rõ ràng là so với những cô gái tầm thường thì vô cùng trắng nõn, chẳng lẽ năm nữ tử này thật đúng là có vẻ thùy mị của yêu nữ?