Âu Dương Vũ nhanh chóng cúi đầu xuống, trong lòng bang bang nhảy lên không ngừng. Nàng đã tạo cho thanh niên này ấn tượng quá mức sâu sắc đến nỗi nàng cũng không dám xác định, hắn có nhận ra mình từ sơ hở của đôi mắt không.
Trong lúc nàng đang hoảng loạn, tiếng bước chân chỉnh tề đi về hướng của nàng. Trong nháy mắt, những tiếng bước chân dừng lại, đồng thời một người đi về hướng nàng. Thanh niên tóc đỏ Tá Thác đi đến trước mặt của Âu Dương Vũ, thấp giọng quát: "Ngươi hãy ngẩng đầu lên."
Âu Dương Vũ từ từ ngẩng đầu, trong ánh mắt nàng hiện lên sự khủng hoảng cùng với khẩn trương, hai tay ngăm đen đang xoắn vào nhau. Thanh niên tóc đỏ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sưng vù của nàng một lúc liền lắc lắc đầu, vẻ mặt đầy thất vọng.
Hắn xoay người đi sang chỗ khác. Nhìn hắn sải bước rời đi, Âu Dương Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm. Hơi thở này mới thở ra một nửa thì Tá Thác bỗng dừng bước, xoay người lại về hướng nàng.
Nhìn thoáng qua mớ tiêu dại, rau thơm, hành tây,... Tá Thác hỏi: "Những thứ này có ích lợi gì?"
Âu Dương Vũ sửng sốt, không khỏi thầm nghĩ: trời ạ, khó trách không có ai bán hay mua gia vị, nguyên lại người tới đây cũng không biết nó là cái gì. Nàng tự nói với mình, đoạn đường nàng đi qua thì thức ăn cực kì nhạt nhẽo, coi như là thức ăn trong vương cung cũng vẫn nhạt nhẽo, rất ít thấy dấu vết của gia vị. Xem ra, bệnh sơ ý khinh thường của mình lại tái phát.
Trong lúc Tá Thác đang nhìn chăm chú, Âu Dương Vũ khàn giọng nói: "Những thứ này đều rất thơm, có thể ăn." Khoa tay múa chân một chút, nàng dùng lực để nói: "Thảo dân, thảo dân đã ăn."
Thất vọng khi nghe thấy giọng nói như tiếng mài đao của Âu Dương Vũ, Tá Thác nhíu mày, hắn không có kiên nhẫn nghe Âu Dương Vũ chứng minh mình đã thí nghiệm đống rau cỏ dại trên mặt đất là loại mĩ vị thế nào. Hắn không nói tiếng nào, xoay người mang theo mọi người rời đi .
Cho đến khi thân ảnh của bọn họ đã biến mất sau khúc quanh, Âu Dương Vũ mới thở ra một hơi thật dài. Nàng ngồi xuống, đem những thứ còn sót lại cho vào trong sọt, rồi đem buộc cái sọt lên lưng từ từ hướng đi ra ngoài thành.
Một canh giờ này, nàng buôn bán lời được năm khối đồng, cũng chỉ có thể ăn được một bát mì trị giá năm đồng. Thì ra là ở thế này kiếm sống cũng không dễ dàng. Âu Dương Vũ cười khổ thầm nghĩ.
Nhưng hiện tại mục tiêu của nàng là tiến vào trong Đồ Thư Quán của Á Tố quốc - quốc gia cường đại nhất trong mười nước hiện nay. Vì vậy, chút tiền này chỉ đủ lấp đầy bụng một chút hiển nhiên là không đủ.
Nàng có thể làm ra những món ăn không tệ, bất quá điều này lại không có ý nghĩa. Âu Dương Vũ thấy rằng lấy tài trí mình đi khắp đất này để phát huy câu "Người Trung Quốc người người biết kiếm lấy sinh lộ" có chút không có ý tứ. Rồi còn nói, hiện tại lấy biện pháp gì khiến cho người ta không khả nghi thân phận cũng là rất khó khăn.
Như vậy thì còn biện pháp gì đến trong thời gian ngắn có thế kiếm được đại lượng tài phú, có thể cung cấp ình sinh kế ở Á Tố quốc đây? Nghĩ tới đây, tâm thần nàng vừa động: nếu như có thể có một biện pháp giúp mình đạt được quyền cao chức trọng, cho dù có lộ ra diện mục thực sự mà không ai dám đụng vào mình thì thật là tốt.
Lắc đầu, đem cái ý nghĩ kì quái này ném ra khỏi đầu, Âu Dương Vũ sải bước đi ra ngoài thành. Nàng hiện tại cực kì cẩn thận, để ý từng tiếng nói, từng cử động của mình, từng chi tiết phải tạo cảm giác thô lỗ để phù hợp với thân phận này.
Trở lại trong rừng rậm, Âu Dương Vũ cúi đầu, từ từ lục lọc trong trí nhớ mình những loại thực vật quen thuộc. Những kiến thức này nàng học được từ mấy lần hiếm hoi đi trại hè dã ngoại sinh tồn hồi trung học.
Khu rừng này cây cối mọc san sát, Âu Dương Vũ đi một canh giờ, trên đỉnh đầu lá cây dày đặc dần dần che khuất hết ánh mặt trời. Lúc này, nàng liếc nhìn mấy chiếc lá cách đó không xa, có điểm giống lá nhân sâm liền không khỏi xông về phía trước đào lên.
Chỉ trong chốc lát, hai củ nhân sâm trắng nõn mập mạp, có cả tay cả chân hiện ra trong tay nàng. Âu Dương Vũ không biết tính niên kỉ của nhân sâm, chẳng qua là nhìn chiều dài cái tay cùng độ lớn của đầu thì nàng đoán chừng cũng trên trăm năm tuổi.
"Không biết cái này có đổi được thành tiền không nữa." Âu Dương Vũ âm thầm suy tư, bỗng nhiên vang lên những tiếng bước chân dồn dập đang tiến về hướng này. Tiếng bước chân lộn xộn mà vội vàng, ước chừng cũng phải có ít nhất là mười người trở lên.
Âu Dương Vũ cảnh giác đứng dậy, nàng thấy một đoàn người xuất hiện tại con đường nhỏ trong rừng. Đây là một nhóm gồm mười hai mười ba thiếu niên nam nữ tầm mười sáu mười bảy tuổi. Có hai người đi trước dẫn đường, hai người bọc hậu, hai bên trái phải đều có người cảnh giác quan sát bốn phía hết sức chỉnh tề.
Cùng lúc Âu Dương Vũ nhìn thấy bọn họ, đội thiếu niên nam nữ này cũng đồng thời phát hiện ra nàng. Bọn họ đầu tiên là ngẩn mặt ra, sau đó trên mặt hiện lên vẻ buông lỏng.
Trong hai thiếu niên dẫn đường, có một thiếu niên tóc đen mắt đen, da vàng nhạt, ngũ quan tuấn tú ngay thẳng, khí chất nhã nhặn cao quý. Hắn thấy Âu Dương Vũ cũng có tóc đen mắt đen như mình thì nhếch miệng cười một tiếng, từ trong đám người đi ra.
Trực tiếp đi tới trước Âu Dương Vũ hai mươi bước, thiếu niên này vỗ tay phải lên ngực, khách khí hỏi: "Bằng hữu, làm sao ngươi lại ở nơi rừng rậm hoang vu này?"
Âu Dương Vũ chỉ cái sọt trên lưng, mỉm cười nói: "Ta tới để thu thập một số thực vật."
Thiếu niên nhìn thoáng qua những thứ trong sọt thì thấy hơn một nửa đều là thực vật, hắn gật đầu, chỉ về những người phía sau nói: "Chúng ta cũng là đồng môn, vào trong khu rừng này để du ngoạn[]."
[]du ngoạn: dạo chơi
Trong khi hắn nói chuyện thì những thiếu niên kia đã xông tới. Một thiếu nữ thanh tú đi tới phía trước, nắm chặt lấy cánh tay của thiếu niên cao quý, nhìn Âu Dương Vũ tò mò hỏi: "Na Tư, đây là con dân của ngươi sao? Cũng là tóc đen mắt đen."
Na Tư cười cười, tròng mắt đen nhánh ân cần nhìn Âu Dương Vũ, nói: "Ta cũng rất tò mò đây. Vị tiểu huynh đệ này, chúng ta có phải là người một nước không?"
Âu Dương Vũ đã từ Lang La biết được phân bố của đại đa số nhân khẩu ở thế giới này, nàng cười nói: "Không, ta lớn lên ở một vùng sơn dã, ta không có quốc gia."
Nàng tò mò nhìn Na Tư, biểu lộ sự vui sướng: "Ta nhìn ngươi cũng tương tự ta, hay là ngươi là tộc nhân của ta sao?"
Na Tư ha ha cười lên, nhìn thiếu nữ bên cạnh chớp mắt vài lần rồi quay đầu lại nói với Âu Dương Vũ: "Cũng có thể nói như vậy đi."
Một thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn tung tăng chạy lại gần, nàng cúi đầu nhìn cái sọt của Âu Dương Vũ, cầm củ nhân sâm lên tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"
Thiếu nữ bên cạnh Na Tư kêu lên: "Đây là nhân sâm, ngươi thậm chí ngay cả nhân sâm cũng không nhận ra, thật là kém cỏi."
Nhìn hai nàng tranh luận, Âu Dương Vũ khổ sở thầm nghĩ: "Nguyên lai người nơi này cũng biết nhân sâm, nhìn thái độ của họ thì nhân sâm cũng không có gì cần thiết. Xem ra con đường kiếm tiền này cũng không được rồi."
Na Tư tựa hồ hơi có hứng thú với Âu Dương Vũ, hắn nhìn chằm chằm từ đầu đến chân nàng đánh giá. Trong lúc hai thiếu nữ còn đang tranh luận miệng lưỡi, hắn đi đến bên cạnh Âu Dương Vũ, hứng thú nhìn nàng hỏi: "Ngươi rất đặc biệt, những ta cũng không rõ là đặc biệt ở chỗ nào nữa. Ngươi có muốn thành người hầu của ta, theo ta tới Á Tố quốc không?"