Những nam nhân mà Âu Dương Vũ đã chứng kiến ở thế giới này đều cao lớn khôi ngô, chưa thấy ai lại thấp bé cả. Vóc người của nàng cũng được tính là khá cao, cũng phải đến một thước bảy, thế nhưng ở thế giới này cũng chỉ có thể coi là cô gái có vóc dáng trung bình thôi.
Chiếc áo trên người nàng thật sự là quá mỏng, mặc lên người so với không mặc gì cảm giác còn giống hơn. Nhưng bốn thị nữ kia, cả bốn người còn không có lấy nổi một cái áo nào. Hiện tại, việc cấp bách mà Âu Dương Vũ muốn làm là thay bộ quần áo khác.
Nghĩ tới đây, Âu Dương Vũ không khỏi cảm thấy hối hận vì đã đem giết bốn nàng, khiến cho hiện tại tiến lùi không được.
Bất quá, bây giờ không phải là lúc để hối hận, phải tìm cách vượt qua mới là quan trọng nhất.
Những thị vệ ở ngoài, mỗi người đều được trang bị khôi giáp, giáp đồng nặng mười mấy cân trên người mà tất cả đều coi như không có gì. Âu Dương Vũ ngó trái quay phải, phát hiện rằng nơi này đề phòng hết sức qua loa, vừa đưa mắt nhìn, trừ cách đó không xa là hai ba người như những chiếc cột ra, còn lại những thị vệ khác đều đã biến mất.
Kiếm được trang phục ổn thỏa thì ta muốn rời nơi đây hẳn là không khó, Âu Dương Vũ thầm suy nghĩ.
Lúc này, mặt trời đã dần dần chìm về phía tây, Âu Dương Vũ nhìn sắc trời cứ từng điểm từng điểm tối đi, nhưng vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp nào tốt.
Quay trở lại đằng sau tấm màn, nàng lấy một chiếc quần của các thị nữ mặc vào. Sau đó do dự một lúc, lại đem một chiếc quần của thị nữ khác cởi ra, dùng sức xé thành từng mảnh rồi quấn lung tung trên người. Cứ quấn như vậy, cuối cùng chỉ còn lộ ra cổ cùng hai cánh tay ngọc, da thịt trắng trẻo ẩn ẩn hiện hiện nhìn vào lại càng mê người.
Âu Dương Vũ không ngừng đi lòng vòng trong phòng, nàng thầm nghĩ: màu da của ta cùng với những người nơi này không giống nhau, ta vừa lộ mặt ra thì cũng như bóng đèn hơn ngàn độ thu hút chú ý người khác. Chết tiệt! Trong gian phòng này không có bùn đất, cũng chẳng có y phục, chẳng lẽ ta chỉ cứ vậy mà ngồi chờ chết?
Mắt nhìn thời gian cứ từng chút một trôi qua, Âu Dương Vũ gấp như kiến bò chảo nóng. Đang lúc nàng phân vân suy nghĩ thì từ ngoài bỗng có tiếng bước chân truyền đến, kèm theo tiếng bước chân là tiếng người cười nói ồn áo náo động.
Âu Dương Vũ cảm thấy vô cùng căng thẳng, vội vàng chạy đến phía sau cửa, thông qua khe cửa nhìn ra ngoài. Cách đó bước là bóng mười mấy người ẩn hiện sau hàng cây. Trong đó, dẫn đầu đoàn người là bóng của Lương Dạ vẫn mặc y phục trắng, khuôn mặt anh tuấn tươi cười ửng đỏ, thoạt nhìn tựa hộ đã uống không ít rượu.
Đi bên cạnh hắn là ba thanh niên cùng tuổi, những thanh niên này đều cao lớn anh tuấn, có thể cùng Lương Dạ vui vẻ trò chuyện thế kia thì ắt hẳn địa vị cũng không thấp hơn bao nhiêu.
"Điện hạ nói chính là trong đây sao? " một thanh niên tóc đỏ cười vang nói, thanh niên này là điển hình của người châu Âu, da trắng, sống mũi cao, khuôn mặt chữ điền, một đôi mắt xanh lam sâu hút. Trên người khoác bộ da bò rừng, thoạt nhìn vô cùng uy vũ.
Lương Dạ nấc lên một cái, cười nói:" Đúng rồi, chính là chỗ này. Ta nói các ngươi a, nàng kia mặc dù toàn thân đầy bùn, bất quá Lương Dạ ta nhìn một cái là nhận ra nàng nhất định là một mỹ nhân hiếm thấy. Không nói cái khác, chỉ riêng đôi mắt kia tựa như hồ nước dập dờn sóng sánh là có thể khiến người trong thiên hạ ngất ngây rồi. Các huynh đệ, lần ta vô cùng rộng lượng phải không? Có mỹ nhân như thế, ta và các người cùng hưởng."
Nghe được hai chữ cùng hưởng, Âu Dương Vũ rùng mình một cái. Nàng cắn răng, lui lại hai bước thầm nghĩ: cùng lắm thì hôm nay giết một đường ra ngoài. Lấy công phu của ta, khi bọn hắn bất ngờ không đề phòng, giết ra ngoài hẳn không khó khăn. Điều duy nhất phải sợ là, từ nay về sau sợ rằng không còn được bình yên.
Âu Dương Vũ vốn là được gia đình giáo dục cho tài nhìn người. Chẳng qua lần này tình cảnh không giống bình thường, nàng đã phạm phải hai sai lầm lớn khiến cho tự mình lâm vào hiểm cảnh.
Trong khi Âu Dương Vũ khổ tư tìm đối sách, đoàn người dần dần đi tới ngoài viện. Lúc này, thanh niên tóc đỏ hắng giọng nở nụ cười, hắn vừa cười vừa sải bước vào căn nhà đá:" Thật là có mỹ nhân xuất sắc như vậy? Ha hả, ta không tin chút nào, đành phải kiến thức thử thôi."
Chỉ hai ba bước, hắn đã đi tới ngoài cửa phòng, đem cửa đẩy ra, hắn nở nụ cười:" Mỹ nhân, mỹ nhân của ta đâu?"
Vừa đi vừa cười cợt kêu la, hắn đi vào trong phòng, đảo mắt nhìn xung quanh. Đúng lúc này, hắn đột nhiên ngửi thấy một hương thơm dị thường. Ngay sau đó, một cánh tay trắng nõn như ngọc bỗng chốc đã đưa đến cổ hắn. Thanh niên tóc đỏ thân hình vốn cao lớn, còn Âu Dương Vũ thì nhỏ bé, thấp hơn hắn một cái đầu. Để làm động tác này, nửa người của Âu Dương Vũ phải áp vào sau lưng đối phương.
Một hương thơm khác thường tràn vào mũi của thanh niên tóc đỏ, một thân thể vô cùng mềm mại dán vào lưng mình, thanh niên tóc đỏ trong khoảng thời gian ngắn liền trở lên ngây dại cả người.
Vèo một tiếng, Âu Dương Vũ rút lấy trường đao từ bên hông hắn. Hơi lui lại một bước, Âu Dương Vũ gác đao lên gáy đối phương, thấp giọng quát nói:" Cẩn thận một chút, nếu không thì đừng trách ta không giữ lấy cái đầu ngươi."
Mặc dù giọng nàng đằng đằng sát khí, nhưng thanh niên tóc đỏ vẻ mặt vẫn ngây dại quay lại nhìn. Vừa thấy Âu Dương Vũ, hạ thân hắn lập tức dựng lên như lều cao, mắt đến nháy một cái cũng không nỡ.
Âu Dương Vũ nhẹ nhàng rung trường đao, một vòi máu từ cổ thanh niên tóc đỏ chảy xuống. Hắn giật bắn mình một cái, lúc này mới thanh tỉnh đôi chút. Khi đã tỉnh táo lại, hắn nhìn Âu Dương Vũ nói:" Vừa rồi là nàng dùng đao cứa qua cổ của ta sao?"
Âu Dương Vũ trăm triệu lần không nghĩ tới là hắn lại nói cái này, nàng không khỏi sửng sốt, đến khi nhìn thấy ánh hắn như si như dại của hắn thì mới thanh tỉnh lại. Lập tức nàng trầm mặt xuống, giọng căm hận nói:" Người còn muốn mạng hay không?"
Thanh niên tóc đỏ vội vàng nói: "Dĩ nhiên là mạng quan trọng. Mỹ nhân, nàng đừng hung dữ như vậy. Hay là vậy đi, nàng hạ đao xuống, ta cùng Lương Dạ nói chuyện, bảo hắn lập tức thả nàng, ta phong nàng thành Vương Hậu của ta."
Âu Dương Vũ có chút dở khóc dở cười, chẳng lẽ đao đã kề tận cổ rồi mà hắn còn xem đây như là trò chơi trẻ con?
Trong lúc hai người nói chuyện, tiếng bước chân từ ngoài vang lên. Đồng thời, tiếng cười của một thanh niên truyền đến:" Như thế nào rồi Tá Thác, đấy có phải hay không đúng là một đại mỹ nhân a? Ngươi không phải đã leo lên luôn rồi chứ?"
Dứt tiếng cười, cửa phòng bị một người đẩy ra, ánh sáng chiếu rọi vào trong phòng. Đám người Lương Dạ còn đang cười nói thì thấy được Âu Dương Vũ và Tá Thác. Vừa thấy cảnh này, tất cả mọi người lập tức ngây người u mê, lập tức dừng lại, hồi lâu vẫn không thể nhúc nhích.
----------------------
Ta còn môn thi khá là khó nữa, do đó tiến độ sẽ chậm lại, đành đợi thi xong sẽ dịch đều đều vậy.