Tiếng cười của Lưu Bán Tuyết hòa lẫn với tiếng gào khóc của Tô Nhạc khiến những thí sinh và nhân viên công tác ở đây vẫn đang hoảng sợ về vụ nổ có chút bối rối.
Không phải chứ? Tình huống hiện tại là sao? Đây là sự cố cháy nổ đấy, sao hai cô gái vốn là trung tâm của vụ tai nạn này lại càng có sinh lực hơn những người khác, không có chút gì sợ hãi vậy?
Lưu Bán Tuyết thì không nói làm gì, chẳng qua chỉ bị khói bụi của vụ nổ phủ đầy người, nhưng cánh tay của Tô Nhạc còn đang chảy máu đấy! Vì cứu Lưu Bán Tuyết nên cô gái này mới bị thương, nhưng sao không nhanh chóng đến bệnh viện đi?
Lúc này, đội ngũ y tế của đoàn phim cũng đã đến, bác sĩ khẩn trương kéo tay phải đang che lại cánh tay trái chảy máu của Tô Nhạc ra nhưng khi nhìn thấy miệng vết thương thì sững lại.
"Ờ! Vết thương này nhẹ hơn tôi nghĩ nhiều."
Nữ staff bên cạnh trừng mắt: "Miệng vết thương kéo dài cả mấy đốt ngón tay, lại còn chảy nhiều máu như vậy mà kêu nhẹ?"
Vị bác sĩ đeo kính gọng vàng liếc nhìn nữ nhân viên kia khiến cô nàng im thin thít:
"Tiếng nổ vừa rồi không nhỏ, bụi bay khá lớn.
Hơn nữa mấy cô cậu chạy tán loạn, la hét như mấy con gà nhựa bóp, tôi tưởng cô gái này bị thương nặng.
Cô ấy không bị thương trực tiếp do vụ nổ, chẳng qua là không may bị mảnh vỡ nhỏ của đạo cụ nổ sượt qua da thôi.
Nhìn thì có vẻ chảy máu hơi nhiều, nhưng trên thực tế hoàn toàn không tổn thương đến gân cốt.
Sát trùng, tiêu độc, bôi thuốc mấy ngày là kết vảy thôi.
Cũng không ảnh hướng đến sinh hoạt mấy ngày nay, chỉ cần lúc tắm rửa đừng để dây nước vào là được."
(gà nhựa bóp: Screaming Chicken)
Lời nói của bác sĩ đã trấn an được mọi người trong đoàn làm phim khi nãy còn vô cùng lo lắng, đến cả Tô Nhạc khi nghe được những lời này cũng ngây dại.
Lúc này, nhân viên đi kiểm tra hiện trường vụ nổ cũng đi lại đằng này, khi hai người đi đến bên kia kiểm tra thì vẻ mặt rất nghiêm trọng nhưng khi quay lại thì vẻ mặt thoải mái hơn nhiều.
"Chúng tôi đã kiểm tra rồi, không hề có chuyện có người cố tình phá hỏng đạo cụ.
Thực tế, vụ nổ này có thể coi là một vụ nổ bình thường, tức là vị trí mà nhân viên đạo cụ đặt điểm nổ đã bị xê dịch nhẹ một cm.
Sai số này vẫn nằm trong phạm vi cho phép.
Cho dù có nổ mạnh hơn cũng không xảy ra sự cố thương vong, hậu quả lớn nhất là mặt mày xám tro như Lưu Bán Tuyết thôi."
"Nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên quay cảnh có bom mìn nên Tô Nhạc khẩn trương hơn mọi khi, thấy Lưu Bán Tuyết đứng gần điểm nổ nên quá lo lắng nhào qua ôm lấy.
Thật ra nếu cô ấy đứng yên tại chỗ...!Khụ khụ!....!Cô ấy lẫn Lưu Bán Tuyết đều sẽ không bị thương.
Chỉ là cô ấy quá căng thẳng nên lúc nhào qua, không may bom nổ, mảnh vỡ nhỏ nhỏ sượt qua khiến cánh tay bị thương."
Người phụ trách kiểm tra đạo cụ nói xong còn cười hiền với Tô Nhạc: "Em gái Tô Nhạc à, em phải tin tưởng nhân viên đạo cụ của đoàn làm phim bọn anh chứ.
Mỗi lần quay cảnh bom mìn cháy nổ, bọn anh đều tính toán kỹ.
Nói cho cùng đây cũng là cảnh quay có độ nguy hiểm nhất định, bọn anh cũng rất căng thẳng mà.
Nên là bọn anh chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo an toàn cho các diễn viên.
Lần sau em đừng xúc động như vậy nữa nhé."
Tiếng nổ to vừa rồi cộng với hình ảnh Tô Nhạc gào thét nhào về phía Lưu Bán Tuyết khiến những nhân viên chuẩn bị đạo cụ như bọn họ gần như sợ chết khiếp.
Mấy nhân viên nữ khác còn ồn ào thêm khiến bọn họ cho rằng thực sự xảy ra sự cố cháy nổ.
Đúng là bị rút ngắn mấy năm tuổi thọ mất thôi.
Tô Nhạc: "......" Không phải chứ?! Sao lúc đó ba nói khiến cho Lưu Bán Tuyết không cách nào đóng phim được nữa mà???
Nếu như này mà gọi là ra tay thì chắc đầu óc ba cô bị lừa đá hỏng rồi hả?
Với cả nếu cô cứ đứng yên thì không có gì nguy hiểm cả.
Vậy thì nỗi day dứt điên cuồng như đứng trên vựa thẳm suốt từ đêm qua đến giờ được gọi là gì?
Toàn bộ những việc cô làm là thừa thãi sao?
Tô Nhạc quệt nước mắt trên mặt, lại muốn khóc tiếp.
Nhưng lúc này, cô chợt nhìn thấy Mai Như Ngọc đang đứng trước mặt mình mỉm cười vui vẻ với cô.
Nụ cười này khác với tất cả những nụ cười trước đây mỗi khi Mai Như Ngọc nhìn cô cười.
Không phải nụ cười ác ý, cũng không phải nụ cười lịch sự giữ lễ với tất cả mọi người.
Nụ cười này tràn ngập niềm vui và sự dịu dàng từ trái tim.
Còn cả sự công nhận mà cô vô cùng muốn có từ người khác.
Sự công nhận này lại còn từ Mai Như Ngọc - đỉnh lưu ảnh đế, càng khiến người ta cảm thấy hạnh phúc đến tột cùng.
Lúc Tô Nhạc cho rằng Mai Như Ngọc định khen cô thì Mai Như Ngọc lại nói: "Nếu đã xác định không phải là sự cố tai nạn gì nghiêm trọng, Tô Nhạc cũng không có gì chuyện gì rồi, mọi người giải tán đi.
Buổi quay hôm nay cũng hòm hòm rồi.
Cứ kết thúc vậy đi.
Mọi người nghỉ ngơi thật tốt nhé!"
"Còn về phần Tiểu Tuyết với Tô Nhạc, hai em theo tôi đến phòng nghỉ của tôi một lát.
Tôi có chuyện muốn nói riêng với hai em."
Lưu Bán Tuyết nghe vậy gật đầu đi theo, nhưng trong lòng Tô Nhạc lại nảy sinh một loại dự cảm không lành.
Sắc mặt cô lập tức tái nhợt, chùn chân không dám bước đi.
Lúc đi ngang qua Tô Nhạc, Lưu Bán Tuyết liếc cô một cái, với tính cách của cô, cô cũng không phải là người thích an ủi người khác.
Nhưng cô vẫn nghĩ gì đó rồi nói với Tô Nhạc: "Trốn tránh không giải quyết được vấn đề."
Tô Nhạc: "......" Đương nhiên là cô không sợ vì cô là người bị hại mà.
Cô không cần phải sợ, tôi thấy thầy Mai hình như rất thích cô đấy."
Tô Nhạc: "......" Thầy Mai mới không thích tôi! Thẳng thắn mà nói tôi kém hơn cô rất nhiều.
Cô mới là "con cưng" của mọi người!
Nhưng chuyện cũng đã phát triển đến nông nỗi này rồi, Tô Nhạc cũng cảm thấy không còn gì phải sợ hãi nữa.
Cùng lắm là cô gánh trên lưng tội danh rồi bị cư dân mạng toàn quốc phỉ nhổ hoặc là không thể đóng phim được nữa....
Nói cho cùng thì ba cô đã làm sai.
Cô cũng không tốt.
Tô Nhạc ủ rũ che lại cánh tay đã được băng bó đi về hướng phòng nghỉ của Mai Như Ngọc.
Nói là phòng nghỉ của Mai Như Ngọc nhưng thật ra là phòng nghỉ ê-kíp chương trình chuẩn bị riêng cho tổ huấn luyện viên.
Vừa bước vào cửa cô đã nhìn thấy một người rất căng thẳng đang đứng ở góc tường, khuôn mặt vừa sợ hãi lại như đang cầu cứu....!chính là nhân viên đạo cụ kia.
Chính là người nhân viên đạo cụ cố tình liếc nhìn cô trước khi quay phim, khiến cô lầm tưởng rằng người này đã giở trò với đạo cụ quay phim.
Khiến cô nghĩ rằng ba mình thật sự đã mua chuộc được nhân viên đạo cụ trong đoàn làm phim.
Mai Như Ngọc thấy cô đi vào liền hất cằm ra hiệu cho Ninh Hào, anh họ nhanh nhẹn đóng cửa lại sau đóng đứng cạnh cửa ra vào như một vệ sĩ đạt tiêu chuẩn.
Lúc này ngoại trừ anh họ vệ sĩ đang canh cửa, trong phòng cũng chỉ có Mai Như Ngọc, Tư Không Tịch, Tô Nhạc, Lưu Bán Tuyết và nhân viên đạo cụ.
Giờ Mai Như Ngọc mới ngồi xuống ghế, lộ ra vẻ mặt ác liệt như mấy kẻ chuyên đi bắt nạt người khác: "Nói đi!"
Nhân viên đạo cụ đã hối hận đến xanh ruột, Mai Như Ngọc vừa hỏi khai hết hoàn toàn giống như tách hạt đậu ra khỏi vỏ:
"Chiều hôm qua, ba của tiểu thư Tô Nhạc hẹn tôi ra gặp mặt, sẵn sàng bỏ ra tỷ mua chuộc tôi gây ra sự cố trong vụ cháy nổ hôm nay.
Ông ấy nói sự tồn tại của tiểu thư Lưu Bán Tuyết ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiểu thư Tô Nhạc.
Người làm ba như ông ấy không thể cứ đứng nhìn tiểu thư Tô Nhạc bị huỷ hoại như vậy.
Cho nên ông ấy mới tìm đến tôi, muốn tôi làm tiểu thư Lưu Bán Tuyết bị thương một chút trong cảnh cháy nổ này, từ đó không đóng phim được nữa."
Nhân viên đạo cụ vừa dứt lời, sắc mặt Tô Nhạc đang trắng bệch chuyển sang đỏ bừng, tức giận gào lên với hắn: " tỷ mua được lương tâm của anh à?! Một mình ba tôi ngu ngốc không nói, đầu óc anh cũng hỏng rồi à?! Lại còn tỷ?! Mấy người khinh thường người khác đấy à?! tỷ có thể mua được sự nghiệp diễn xuất cả đời của Lưu Bán Tuyết sao?!!!"
"Cô ấy ưu tú như vậy chỉ đáng giá tỷ thồi à?!!!"
Nhân viên đạo cụ bị mắng đến nỗi ngẩn ra, nhìn Lưu Bán Tuyết bên cạnh không vui cũng không buồn, chẳng có biểu hiện gì mấy, khiến hắn suýt chút nữa nghi ngờ ai mới là người bị hại trong vụ này.
"Đại tiểu thư à, đối với người bình thường tỷ đã là một con số không hề nhỏ rồi.
Nhiều người có kiếm cả đời cũng chẳng kiếm nổi số tiền này."
"Hơn nữa thật ra tôi cũng không định tạo ra sự cố gì nghiêm trọng đâu, dù sao tôi cũng sợ lắm.
Cùng lắm là khiến vị tiểu thư kia gãy xương hoặc bị bỏng thôi......"
Nói đến đây nhân viên đạo cụ không dám biện bạch nữa, bởi vì hắn phát hiện mọi người trong phòng đều nhìn hắn với ánh mắt vô cùng nguy hiểm.
Hắn sợ tới mức giọng nói cũng thay đổi: "Nhưng cuối cùng tôi cũng có làm gì đâu! Lúc tôi định động thủ đã bị Mai tiên sinh phát hiện, dăm ba câu đã lừa tôi khai ra bằng sạch.
Cuối cùng lúc chôn bom tôi chưa làm cái gì hết, kể cả vụ sai số một cm kia cũng không phải tôi cố ý chôn sai chỗ.
Tại lúc ấy tôi căng thẳng quá!"
"Lúc Mai tiên sinh bắt được tôi còn ghi âm lại nắm nhược điểm của tôi, tôi chỉ có thể phối hợp Mai tiên sinh diễn một vở kịch.
Lúc đó, Mai tiên sinh bảo tôi liếc nhìn cô mấy lần và đứng ở vị trí chôn bom kia lâu một chút.
Tôi sợ tôi không nhớ được yêu cầu của ngài ấy nên tôi mới căng thẳng hơn một chút."
"Cô bị thương là do chạy lung tung, vị trí của mỗi người đều đã quy định cả rồi.
Tự cô chạy lung tung mới ra cơ sự này, cô đừng ụp nồi lên đầu người khác thế chứ?"
Nhân viên đạo cụ xổ một tràng dài, càng nói càng cảm thấy tủi thân.
Hắn bị người ta nắm được nhược điểm rồi, sau này chắc chắn hắn sẽ không thể tiếp tục công việc này nữa, tỷ kia cũng phải trả lại.
Trong chuyện này hắn chẳng những kiếm được tí hời nào thậm chí còn mất bát cơm.
Người thảm nhất chính là hắn đây này!
Nhưng đúng là đáng đời hắn.
Nói đi nói lại cũng là tại hắn nhất thời bị ma đưa lỗi quỷ dẫn đường, kết cục như này còn tốt hơn để Lưu Bán Tuyết thật sự bị thương.
Giờ ngẫm lại mới thấy hắn thật may mắn vì mình không làm điều ác.
Bằng không, hắn không những cắn rứt lương tâm suốt đời, mà có khi tương lại còn phải ngồi sau song sắt nữa.
Ai ~~ Làm người không thể làm điều ác
Tô Nhạc nghe những lời nhân viên đạo cụ nói, mở to mắt nhìn về phía Mai Như Ngọc.
Cô không phải đồ ngốc nên nhanh chóng hiểu ra từ đầu đến cuối đây là một vở kịch được Mai Như Ngọc dựng lên.
Lúc đầu cô còn cảm thấy tức giận vì bị người khác bày mưu tính kế, nhưng sau đó lại thấy xấu hổ vì sự ghen ghét đố kỵ của chính mình.
Nhưng lúc cô ngẩng đầu lên nhìn Mai Như Ngọc, nhìn thấy nụ cười dịu dàng ấy, tất cả cảm xúc phức tạp trong lòng đều hóa thành cảm giác chua xót vì đã sống sót sau tai nạn, cảm thấy được giải thoát.
Sau đó nghe thấy người đàn ông xinh đẹp này hỏi mình:
"Chiến thắng chính mình cảm giác thế nào?"
Tô Nhạc khụt khịt cái mũi, nghẹn ngào nói: "Đã lắm ạ." Nhưng thầy cũng chơi ác quá!
Mai Như Ngọc liền nở nụ cười: "Vậy tôi có thể mời cây non vừa niết bàn dục hỏa trùng sinh này trở thành một thành viên của công ty giải trí Tàng Kim không? Tôi nhìn trúng em lâu lắm rồi đấy!"
Tô Nhạc ngạc nhiên ngẩng phắt đầu dậy, đôi mắt mở to không tin vào những gì mình nghe được.
Sau đó cô đột nhiên nhìn Lưu Bán Tuyết lom lom, Lưu Bán Tuyết nói: "Thầy Mai không mời tôi."
"Người thầy ấy mời là cô."
Dường như sợ Tô Nhạc không tin, Lưu Bán Tuyết lại bổ sung thêm một câu: "Trước đây tôi từng nói rồi mà, tôi cảm thấy thầy Mai rất thích cô."
Lúc này, một giọt nước mắt đột nhiên rơi xuống từ khóe mắt Tô Nhạc.
Sau đó cô nhanh chóng lau sạch nước mắt trên mặt, kiêu ngạo hất cằm: "Tất nhiên rồi.
Tôi ưu tú như vậy, về sau nhất định sẽ trở thành Nhất tỷ của giải trí Tàng Kim!"
(Nhất tỷ: "Nhất Tỷ" là người hội đủ yếu tố nhan sắc và tài năng.
Và tất nhiên, họ luôn giành được những giải thưởng quan trọng hàng năm của nhà đài, được giao cho vai nữ chính trong các tác phẩm trọng điểm đầu tư lớn hàng năm.
Bên cạnh đó, "Nhất Tỷ" cũng phải giữ phong độ của mình, khi phim do họ đóng chính cần phải có tỷ suất người xem cao.)
Mai Như Ngọc liền nở nụ cười.
"Nhưng trước khi ký hợp đồng, tôi thấy em nên về nhà nói chuyện rõ ràng với ba mình đi đã.
Nhân tiện, nhắn ông ấy hãy suy ngẫm lại và đền bù cho những hành động của mình."
"Cái này không phải là thương lượng, mà là uy hiếp." Nụ cười của Mai Như Ngọc lại trở nên rất nguy hiểm: "Những lời nhân viên đạo cụ kia vừa nói, tôi đều ghi âm lại hết cả rồi."
Tô Nhạc vừa mới kiêu ngạo không lâu đã bị chuyện của cha mình khiến cho tan nát cõi lòng, vẻ mặt cũng trở nên nặng nề.
Cô biết ba mẹ cô luôn yêu và ủng hộ cô suốt thời gian qua.
Nhưng những gì ba cô làm lần này khiến cô cảm thấy tức giận, xấu hổ và....!sợ hãi.
Cô chưa từng thấy một khía cạnh khác như vậy của ba mình.
Và cô cũng thật lòng hy vọng lần này ba cô giống như cô, chỉ vì quá quan tâm cô nên mới bị ma xui quỷ khiến đi vào con đường sai lầm.
Cô không muốn ba cô là một người đàn ông bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.
"......!Em biết rồi ạ.
Em nhất định sẽ về nhà nói chuyện rõ ràng lại với ba."
Tô Nhạc dứt lời liền cúi đầu thật sâu nói với Mai Như Ngọc và Lưu Bán Tuyết:
"Em cảm ơn thầy.
Nếu không có thầy, em không biết chuyện này sẽ kết thúc như nào......!Có thể kết thúc sẽ rất đáng sợ.
Sau này em chắc chắn sẽ ký hợp đồng với công ty giải trí Tàng Kim.
Có thầy trong công ty em cảm thấy rất an tâm."
Sau đó nói với Lưu Bán Tuyết: "......!Xin lỗi.
Tôi hay mặt ba mình xin lỗi cô.
Tôi nhất định sẽ bắt ông ấy đích thân đến xin lỗi cô, mặc dù khả năng này không cao cho lắm.
Thực sự xin lỗi cô.
Tất cả là vì tôi mới khiến cô gặp nguy hiểm."
Lưu Bán Tuyết lắc đầu nhìn Tô Nhạc: "Không sao đâu.
Cô đã làm rất tốt rồi."
So với những người cô từng gặp trong trường, lúc nào cũng tràn ngập hận thù, ác ý, ghen tị, làm sai nhưng không chịu thức tỉnh thừa nhận lỗi sai, thì Tô Nhạc đã là người đáng yêu nhất mà cô từng gặp rồi.
Tuy rằng Tô Nhạc cũng đố kị, ghen ghét cô nhưng cuối cùng cô ấy vẫn lựa chọn chạy đến che chắn cho cô.
Con người của Tô Nhạc bản chất thật ra vẫn là thiện.
"Sau này chúng ta làm bạn với nhau đi." Lưu Bán Tuyết nhìn Tô Nhạc, nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy chúng ta có thể thành bạn thân của nhau."
Trong thế giới của thiên tại, trước nay "tình bạn" vốn là thứ bảo vật rất khó giữ được.
Tô Nhạc vẻ mặt nghiêm túc của Lưu Bán Tuyết, đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp, trong lòng cô có chút phức tạp lại có chút mong đợi.
Từ nhỏ đến lớn nàng cô chưa từng có một người bạn thân nào, nhưng trở thành bạn thân với thiên tài đôi khi cũng là một loại khiêu chiến.
"......!Vậy cứ thử xem sao.
Không được thì giải tán, không ai được trách móc ai đâu đấy."
Lưu Bán Tuyết cười: "Được!"
Sự việc kết thúc, Tô Nhạc ngồi máy bay trở về ngay trong đêm.
Giữa trưa hôm sau, sắc mặt cô đen sì, kéo vali chuẩn bị chuyển đến ký túc xá của công ty sống.
Mai Như Ngọc nghe thấy Tô Nhạc đang tức giận phân bua với Lưu Bán Tuyết đến nỗi lỗ tai cậu cũng đau luôn: "Tôi với ba tôi cãi nhau rất to!! Ông ấy thật quá đáng mà! Tôi bảo ông ấy đích thân đến xin lỗi cậu, ổng không chịu! Chỉ đồng ý chi tỷ coi như tiền bồi thường cho cậu!!"
"Ông ấy nói ổng cũng cần thể diện!! Nếu đã muốn giữ liêm sỉ như vậy tại sao lúc đầu còn làm ra mấy chuyện không biết xấu hổ như thế?!"
"......!Đều tại tôi cứ nhất định phải tranh giành!"
Lưu Bán Tuyết: "......"
Tô Nhạc dúi cái thẻ vào tay Lưu Bán Tuyết: "Tiền này cậu cầm đi.
Chừng nào ông ấy đồng ý nghiêm túc chân thành xin lỗi cậu, tôi mới về nhà!"
"Từ nay về sau tôi chính là đứa trẻ không có nhà!"
Lưu Bán Tuyết nhìn tấm thẻ trong tay mình, bật cười nhận lấy.
Điều cô quan tâm chưa bao giờ là một lời xin lỗi.
Là một người bạn thành thật, tâm thiện.
Nếu một vụ nổ có thể đổi lấy một người bạn như Tô Nhạc, thật ra cô cũng không xui xẻo.
Mấy ngày sau đó, mọi người phát hiện Tô Nhạc và Lưu Bán Tuyết vốn đối chọi khốc liệt vậy mà lại trở nên thân thiết kì lạ.
Hai người cũng không giống như những người bạn thân khác, khoác tay nhau cùng đi muôn nơi, chỉ là cùng nhau đối diễn, cùng nhau thảo luận kịch bản, cùng nhau đi dạo, đi ăn.
Thỉnh thoảng Tô Nhạc sẽ vừa ghen ghét vừa hâm mộ tài năng thiên phú của Lưu Bán Tuyết, nhưng cô sẽ dùng phương pháp của chính mình cố gắng đuổi theo Lưu Bán Tuyết, thậm chí vượt qua cô ấy.
Còn Lưu Bán Tuyết vẫn đam mê đóng phim, nhưng cô ấy không còn cô đơn nữa.
Cuối cùng cô cũng đã có một người bạn, có thể tâm sự nhiều hơn một chút.
Đây chính là "tình bạn" kỳ quặc mang phong cách của riêng bọn họ, nhưng lại mang cho người khác cảm giác bọn họ là người bạn tốt nhất của nhau, nhất định sẽ cùng nhau đồng hành.
"Ai ~~~ Đây chính là tình bạn giữa người thường và thiên tài." Mai Như Ngọc nhìn hai cô gái nói: "Thật sự khá là tốt mà, đúng không?!"
Tư Không Tịch ngồi bên cạnh nói: "Người thường và thiên tài thật ra không có gì khác nhau cả.
Chỉ cần họ tiếp tục hướng tới mục tiêu của mình, thì họ chính là thiên tài trong cuộc đời của chính mình.
Đối với người khác mà nói, Tô Nhạc cũng là thiên tài."
Mai Như Ngọc gật đầu đồng ý.
Tâm trạng cậu vui vẻ hẳn lên: "Hai người này nhất định sẽ lọt vào vòng bán kết, hơn nữa Trương Bân......!Ai ~~ em sắp được nằm đếm tiền luôn rồi! "
Tư Không Tịch nhìn thấy cái đuôi hồ ly kiêu ngạo của cậu sắp vểnh thẳng lên trời đến nơi vô cùng đáng yêu, nhịn không nổi muốn đưa tay định chạm vào bé cưng của mình thì cậu đã chuẩn xác tránh được.
Con hồ ly xinh đẹp kia híp mắt lườm hắn: "Anh đừng có mà hòng táy máy tay chân với em! Trên có trời, dưới có đất, đằng kia còn bao nhiêu con mắt đấy!"
Ngón tay thon dài của Tư Không Tịch dừng lại, Mai hồ ly hừ lạnh nói: "Quan trọng nhất chính là anh vẫn chưa nói chừng nào anh khỏa thân bơi ở sông Tân Giang đâu đấy! Anh đừng hòng lấp liếm cho qua! Đã đánh cuộc thì phải chơi xanh chính biết không?! Nếu anh định giở trò với em...!Hưa hưa!...! Cả đời này anh đừng hòng động đất một cọng lông của em!"
"Anh vẫn đang trong thời kỳ thực tập làm người yêu đấy....!Chậc, chậc...!Đúng là miệng lưỡi đàn ồng!"
Tư Không Tịch nghe giọng nói không hề nhỏ kia đang lẩm bẩm không khỏi tức quá hóa cười:
"Lúc đó em nói muốn đánh cuộc, nhưng anh đã nói đồng ý đánh cuộc với em đâu."
Mai Như Ngọc trừng mắt: "Quả nhiên là anh muốn giở trò! Miệng lưỡi đàn ông đúng là! Á?!"
Tư Không Tịch nhanh chóng đưa tay bịt miệng Mai Như Ngọc lại: "Nhưng nếu em đặc biệt muốn nhìn, anh có thể bơi một vòng cho em xem!"
"Đêm nay đi nhé?"
Mai Như Ngọc: "......" Gưỡng mặt trắng nõn của cậu dần ửng hồng, đôi mắt từ từ mở to.
Tính sai rồi!
Điều đầu tiên chính là, cậu không nghĩ đến chuyện có thể khỏa thân bơi sông vào buổi tối để che giấu thân thể mà.
Điều thứ hai chính là, không ngờ thằng cha này thực sự dám khỏa thân!!!.