Đèn Trời Thả Giữa Đêm Hè

chương 6: chương 3. trùng phùng (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi và Bạch Hạo Vũ vì Dương Tiểu Nghiêu mà quen nhau, cuối cùng không biết trời xui đất khiến thế nào mà lại bất ngờ trở thành bạn tốt.

Nhắc tới đề tài Bạch Hạo Vũ, tôi liền nhớ tới năm thứ nhất khi Dương Tiểu Nghiêu vẫn còn chưa có cơ hội thổ lộ cùng cậu ta, tôi phát hiện Bạch Hạo Vũ và Lương Thuần càng ngày càng thân thiết, thế là bắt đầu liều mạng tác hợp cho hai bọn họ.

Lúc đó, tôi vẫn còn tưởng rằng Bạch Hạo Vũ có thể thành công ở bên Lương Thuần chủ yếu vẫn nhờ ông mai là tôi đây ở giữa. Mãi sau này tôi mới biết, thì ra ngay từ đầu Bạch Hạo Vũ đã thích Lương Thuần. Cậu ta dò hỏi được chỗ ngồi Lương Thuần nhắm trúng từ một nữ sinh khác nên muốn ngồi bên cạnh đấy, sau đó mới tới chuyện tôi hỏi cậu ta định ngồi ở đâu. Thế nhưng, đó đều là chuyện về sau. Còn khi ấy, mặc cảm tội lỗi trong lòng tôi vẫn chẳng hề nguôi ngoai theo ngày tháng. Chỉ vì mong muốn ích kỷ của bản thân mình, tôi đã trở thành một kẻ đồng phạm dập tắt ngọn lửa tình cảm nhen nhóm trong lòng Dương Tiểu Nghiêu. Nếu tôi đoán không sai, có lẽ tới tận hôm nay, em vẫn chưa biết được chuyện này.

Suốt ba năm cấp ba, ấn tượng sâu sắc nhất Bạch Hạo Vũ để lại cho tôi chính là cái ngày cậu ấy tỏ tình cùng Lương Thuần. Trong số tất cả những sự kiện tôi từng tận mắt chứng kiến, màn bày tỏ đó chắc chắn có thể được xếp vào hàng kinh thiên động địa.

Hai người dây dưa với nhau đến tận học kỳ sau của năm thứ hai, Bạch Hạo Vũ mới quyết định thổ lộ tình cảm của mình với Lương Thuần. Khi đó, rất nhiều người, bao gồm cả tôi, đều biết hai người họ tình trong như đã mặt ngoài còn e, chỉ thiếu mỗi điều nói thẳng ra thôi. Bạch Hạo Vũ nói, cậu ấy muốn bày tỏ, là bởi vì không muốn ba năm cấp ba của hai đứa cứ trôi qua nhàn nhạt như có như không. Thế nhưng cậu ta không muốn bày tỏ tình cảm của mình theo kiểu thẳng thắn đơn giản như người khác vẫn làm, cậu ta muốn chuẩn bị một niềm vui bất ngờ cho cô gái ấy.

Tôi vốn không mấy để tâm đến chuyện này cho tới một buổi tối khi lớp tự học vừa tan, Bạch Hạo Vũ tới lôi lôi kéo kéo, muốn tôi giúp cậu ta thực hiện kế hoạch của mình. Khi cậu ta nói vậy, khóe môi còn nhếch lên một nụ cười xấu xa, khiến tôi cảm giác bất an trong lòng.

Bước khỏi khu vực giảng đường, Bạch Hạo Vũ lấy ra một cái túi to màu đen từ trong bụi cỏ, sau đó kêu tôi giúp cậu ấy khênh túi đến dưới chân ký túc xá nữ. Tôi hỏi cậu ta bên trong là gì, cậu ta còn thần bí cười he he, úp úp mở mở nói lát nữa tôi sẽ biết.

Chúng tôi cùng nhau di chuyển đến mặt bên của ký túc xá nữ, phía trên chính là phòng ngủ của Lương Thuần. Thấy được đống nến bên trong túi, tôi nhanh chóng đoán ra ý định của Bạch Hạo Vũ. Chắc phải đến hơn nửa là xếp hình trái tim, sau đó đứng giữa tỏ tình.

“Cậu còn đứng đấy làm gì? Mau tới xếp giúp tôi đi!”

Bạch Hạo Vũ đã quỳ xuống đất, bắt tay vào xếp nến, thấy tôi đứng chơi không thì lập tức phân công nhiệm vụ.

“Hơi xấu hổ.”

Lời tôi nói chính là lời thật lòng. Tuy đây chỉ là mặt bên nhưng sẽ có không ít các bạn nữ đi qua đường này. Muốn tôi mặt dày ngồi đây xếp nến thành hình trái tim, quả thực tôi không làm nổi.

Bạch Hạo Vũ trừng mắt nhìn tôi, tôi đành phải thở dài ngồi xuống giúp cậu ta.

Quả nhiên không bao lâu sau, đã có không ít nữ sinh dạo qua khu vực này. Trông thấy hai đứa con trai ngây ngốc quỳ trên đất cắm đầu xếp nến, chắc hẳn trong lòng bọn họ đã cười không biết bao lâu. Thậm chí còn có mấy bạn nữ không hề ngần ngại mà bật cười thành tiếng. Tất nhiên, tôi cũng chẳng thể trách gì bọn họ. Nếu lúc ấy mặt đất nứt ra một cái lỗ, tôi nhất định sẽ nhảy xuống ngay tức khắc.

Xếp xong được hình trái tim, Bạch Hạo Vũ còn bày thêm cả ba chữ I love you ở giữa. Định hình xong xuôi, cậu ta bắt đầu thắp nến. Ánh nến lung linh rọi sáng tầm nhìn của tôi. Hồi ấy, cái kiểu xếp nến thành hình trái tim thổ lộ tâm tình vẫn còn chưa được thịnh hành như bây giờ. Tôi cũng không biết cậu ta học được trò này ở đâu, nhưng nếu tôi là con gái, chắc hẳn cũng sẽ động lòng. Ngay khoảnh khắc đó, tôi đã thực sự nghĩ: Nếu có thể giúp Bạch Hạo Vũ theo đuổi Lương Thuần, có mất thể diện thì cũng chẳng đáng là bao. Đương nhiên sau ấy không lâu, tôi lại quay đầu thuyết phục chính mình rằng trong cái thế giới coi trọng danh dự thế này, không có thể diện thì sống sao cho nổi.

“Lương Thuần… Lương Thuần!”

Bạch Hạo Vũ dùng hết sức bình sinh mà gào lên ban công cô nàng. Cậu ta không chỉ gọi được Lương Thuần, mà còn thành công gọi luôn cả mấy cô bạn cùng phòng nhòm ra xem trò vui nữa.

Khuôn mặt rạng ngời của Bạch Hạo Vũ lấp lánh ánh sáng, trong mắt cậu ta lóe lên sự can đảm tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ. Dưới ánh nến lãng mạn long lanh, chàng trai dũng cảm nói lời bày tỏ cùng người con gái trong lòng, không biết Lương Thuần sẽ cảm giác thế nào đây?

Nhìn thấy cái dáng vẻ này của Bạch Hạo Vũ, tôi đã thực sự ngưỡng mộ cậu ta. Trông cậu ấy bây giờ giống hệt như Naruto trong bộ anime cùng tên, nói được là làm được, quyết không lùi bước, như thể tất cả mọi thứ trên thế gian này đều phải nhường bước trước ý chí ấy, chẳng khác nào một kẻ chiến thắng đội vòng nguyệt quế trên đầu. Từ xưa tới nay, tôi chưa bao giờ có cái gan đó.

“Lương Thuần, tôi thích cậu!”

Tiếng tỏ tình của Bạch Hạo Vũ vọng lên đinh tai nhức óc, lôi kéo sự chú ý của gần như toàn bộ nữ sinh sống tại khu này. Ngay cả ký túc xá nam sinh đối diện cũng có rất nhiều chàng trai chạy ra ban công hóng hớt. Khán giả hai bên rốt cuộc cũng khiến tôi hiểu được cái gì gọi là mây đen áp sát tường thành, thế nhưng Bạch Hạo Vũ lại hoàn toàn chẳng mảy may cảm giác gì trước áp lực này, vẫn cứ đứng đó điềm nhiên nói lời ong bướm.

Cuối cùng, người kết thúc màn hài kịch này lại là các cô quản lý ký túc. Mấy bà cô năm sáu mươi tuổi mặt mày méo xệch hớt ha hớt hải chạy tới, cầm chổi trên tay, hằm hằm tức giận bao vây chúng tôi. Bạch Hạo vũ vừa nói xong một lèo thì lập tức co giò bỏ chạy, tôi vội vội vàng vàng đuổi theo sát bước cậu ta. Cũng may là thể lực hai đứa tôi vẫn vượt xa mấy bà cô đó, cuối cùng cũng thành công đột phá vòng vây, bỏ trốn mất dạng khỏi sự kìm kẹp của những cô quản lý hung hãn đó. Sau khi thoát khỏi kiếp nạn, chúng tôi đứng thở hồng hộc, rồi cứ thế phá lên cười.

Đương nhiên, Bạch Hạo Vũ đã tỏ tình thành công, nếu không hai người bọn họ cũng sẽ chẳng lượn tới lượn lui bày trò ân ái ngay trước mũi tôi suốt hai năm trời.

Nhưng sau hai năm đó, tình cảm của Bạch Hạo Vũ và Lương thuần cũng không hẳn luôn thuận buồm xuôi gió. Quãng đường hai người họ đi cũng đã vấp phải không ít gian nan.

Tôi nhớ rõ buổi tối tốt nghiệp ngày hôm đấy, Bạch Hạo Vũ và Lương Thuần vẫn còn say đắm mặn nồng rải rắc cẩu lương trước mặt mọi người. Khi ấy tôi hoàn toàn không ngờ được, chỉ chưa đầy mấy tháng ngắn ngủi sau đó, họ đã chia tay.

Những ngày sau thi, tôi luôn luôn lo lắng sốt ruột đợi chờ công bố kết quả. Tôi cũng không rõ đó có phải là ông trời đang giễu cợt lòng người hay không, nhưng tôi biết chắc cảm giác phiền muộn này chính là một loại dự báo cho điềm xấu chuẩn bị xảy ra trước mắt. Nỗi lo lắng trong đêm tốt nghiệp của tôi đã trở thành hiện thực khi giấy báo điểm gửi về. Ba năm nỗ lực của tôi suốt thời cấp ba đổ sông đổ bể chỉ trong chớp mắt. Trong suốt một thời gian dài sau đó, tôi chẳng nghĩ ngợi được gì, cuối cùng cũng chỉ đành chấp nhận học lại. Lúc đưa ra quyết định ấy, tôi cũng gần như đã cắt đứt mọi ràng buộc với quá khứ, chỉ muốn tìm cách chứng minh bản thân trong lần thi đại học tới càng nhanh càng tốt.

Học lại, ở một mức độ nào đó, cũng là cả một quá trình tràn ngập khổ đau. Không chỉ phải gánh chịu áp lực học hành, áp lực tâm lý thậm chí còn đè nặng hơn trên đôi vai tôi. Suốt những tháng ngày đơn điệu chỉ ăn và học, tôi cố gắng hết sức tập trung lên từng trang giấy, bỏ bẵng tất cả mọi thứ xung quanh để có được thành tích tốt hơn, nôn nóng chờ đợi kỳ thi sẽ diễn ra trong vài tháng tới.

Tôi không ngờ rằng sau đó, một cuộc gọi đột ngột của Bạch Hạo Vũ đã cắt ngang cuộc sống tẻ nhạt của mình, khiến những con người xưa cũ dần dần xuất hiện trở lại trong tầm nhìn của tôi, ép tôi lần nữa quay đầu trông về quá khứ.

Đó là hai ngày trước kỳ nghỉ đông năm ấy.

“Lăng Tử Dương, cậu nghe rõ tôi nói không?”

“Nghe rõ.”

Tôi đáp lời cậu ta. Ngoài câu chữ, tôi cũng có thể nghe được sự mỏi mệt từ đầu bên kia điện thoại.

“Tôi và Lương Thuần chia tay rồi, tháng trước.” Bạch Hạo Vũ nói, thanh âm nghèn nghẹn trong cổ họng.

Tôi có chút kinh ngạc trong lòng. Mấy tháng qua tôi mặc kệ mọi chuyện xung quanh, thật không ngờ tin tức đầu tiên nghe được lại là cái tin động trời như vậy. Mối quan hệ giữa hai người họ như thế nào thì tôi vẫn luôn hiểu rõ. Ngoài việc thỉnh thoảng Bạch Hạo Vũ hay giở tính trẻ con trước mặt Lương Thuần, còn lại giữa bọn họ không hề có vấn đề gì, thậm chí xích mích nhỏ nhặt cũng chưa từng thấy. Khắng khít đến vậy, ấy thế mà mới chỉ mấy tháng không gặp tôi, hai người họ đã chia tay.

“Sao lại thế? Là Lương Thuần mở lời trước à?” Tôi hỏi.

“Không, là tôi.”

Chuyện này, tôi lại càng không hiểu.

Sau đó, Bạch Hạo Vũ kể lại với tôi, chuyện hai người họ bất hòa bắt nguồn từ việc điền nguyện vọng sau kỳ thi đại học.

Thành tích học tập của Bạch Hạo Vũ không được ổn lắm, nhưng Lương Thuần lại luôn vững chân trong tốp năm của lớp. Lương Thuần làm bài thi cũng tương đối tốt, đăng ký được vào đại học Vũ Hán. Bạch Hạo Vũ thì lại không được may mắn như thế. Kết quả thi cử của cậu ta không cao, mặc dù đã rất cố gắng nhưng vẫn không đủ để ghi danh vào các trường đại học tuyến đầu. Điểm số ấy thực ra cũng có thể đưa Bạch Hạo Vũ vào một trường hạng hai trong tỉnh, nhưng cậu ta lại giấu giếm người nhà và Lương Thuần, đổi nguyện vọng của chính mình thành một đại học hạng ba cách trường Lương Thuần không xa.

Bạch Hạo Vũ vốn định mang tới cho Lương Thuần một niềm vui bất ngờ, nhưng Lương Thuần lại đùng đùng nổi giận, nói đầu cậu ta đã bị úng nước mất rồi, trường tốt không học, lại nhất định phải chạy đi thật xa để nhập học vào một ngôi trường xoàng xĩnh. Bố mẹ Bạch Hạo Vũ đương nhiên không ủng hộ, nhưng Bạch Hạo Vũ không ngờ ngay cả Lương Thuần sau khi biết chuyện cũng mắng mỏ cậu ta không tiếc lời như thế. Bạch Hạo Vũ giận sôi máu, trực tiếp phớt lờ Lương Thuần suốt cả tháng trời.

Một tháng sau, Bạch Hạo Vũ tự mình đến trường Lương Thuần, tìm bạn gái xin lỗi, thế nhưng Lương Thuần vẫn một mực không chịu bỏ qua.

Một khi mâu thuẫn đã nảy sinh mà đôi bên không thể giải quyết được ngay, thời gian càng dài thì càng khó sửa.

Mấy tháng sau đó, sự bất hòa giữa Bạch Hạo Vũ và Lương Thuần mở rộng từ việc điền nguyện vọng tới cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, chuyện bé cũng xé ra to. Bạch Hạo Vũ cũng chẳng hiểu được tại sao mối quan hệ giữa hai người họ lại thành ra như vậy, thế là cậu ta bỏ học, trở về Vĩnh Châu ôn thi lần nữa, đồng thời đề nghị chia tay Lương Thuần.

“Đấy là lỗi tại cậu. Nguyện vọng điền lung tung như thế, nếu là tôi tôi cũng sẽ mắng cậu một trận nên thân.” Tôi nhún vai.

“Nhưng mà dù sao chăng nữa cũng vẫn là chuyện đã rồi, bao dung lẫn nhau một chút thì khó lắm sao?” Bạch Hạo Vũ tủi thân nói.

“Thế bây giờ cậu tính thế nào?” Tôi hỏi cậu ta.

“Chả biết nữa. Lúc trước quyết định bỏ học chỉ là hứng chí nhất thời, hiện giờ quay về học lại cũng chẳng tập trung được gì. Trước kia học hành đã chẳng tốt rồi, huống hồ còn lâu như vậy không hề động vào sách vở.” Bạch Hạo Vũ càng nói càng nhụt chí.

“Nhưng nếu đã lỡ bước thì đâu thể quay đầu được nữa, hiện giờ vẫn buộc phải cố gắng thôi.” Tôi cũng chẳng biết nên an ủi cậu ta thế nào cho phải.

“Lăng Tử Dương, đợt này nghỉ đông cậu có về đây không?” Bạch Hạo Vũ uể oải hỏi tôi.

“Sao, có gì cần tìm tôi à?”

“Không có. Chỉ là hơi nhớ cậu thôi.”

“Hở…” Tiếng nói từ đầu dây bên kia khiến tôi nổi hết da gà. Những câu kiểu này phát ra từ miệng một thằng con trai, lại là nói cho một đứa con trai khác nghe, đúng là buồn nôn không chịu nổi.

“Cậu sẽ về chứ?”

“Sẽ.” Tôi hứa với cậu ta.

Đợt nghỉ này, tôi đi từ Trường Sa về nhà cũng sẽ ngang qua Vĩnh Châu, tạm coi là có tiện đường.

Buổi tối trước kỳ nghỉ, tôi sắp xếp đồ đạc, muốn bắt chuyến tàu sớm nhất để tới Vĩnh Châu sáng ngày hôm sau. Như vậy sau khi gặp mặt Bạch Hạo Vũ, tôi vẫn còn có thời gian đón chuyến xe cuối về nhà.

Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính. Thời điểm gần Tết đương nhiên không mua nổi ghế, tôi cũng chẳng oán thán gì, có thể miễn cưỡng ngồi trên vali mấy tiếng tàu chạy. Nhưng chuyến tàu này lại còn đến chậm, chậm tới cả tiếng đồng hồ. Tôi lên tàu ở Trường Sa lúc mười giờ sáng, tới tận ba giờ chiều mới đặt chân xuống Vĩnh Châu.

Bước chân ra khỏi sân ga, cả thể xác lẫn tinh thần của tôi đều đã rã rời bải hoải. Ra tới cổng, tôi bắt gặp Bạch Hạo Vũ đứng bên kia đường, lưng hơi còng xuống, hoàn toàn không còn chút nào vẻ ngoài sôi nổi khi xưa.

Tôi chưa từng nghĩ rằng người thiếu niên khí phách hăng hái hồi đó cũng sẽ có lúc trông như thế này.

Trong phút chốc, tôi bỗng cảm thấy hai đứa tôi có chút đồng bệnh tương liên.

“Bạch Hạo Vũ, cười cái xem nào, trông cái bộ dạng của cậu hiện giờ khó cua gái lắm.” Tôi tiến về phía cậu ta.

Bạch Hạo Vũ đút tay trong túi quần, thất thểu bước tới chỗ tôi. “Tôi đã thế này rồi mà cậu còn trêu được hả.”

“Sao nào, không phải cậu gọi tôi tới đây để an ủi cậu sao?” Tôi thẳng thắn vạch trần mục đích của cuộc gặp này.

Bạch Hạo Vũ lười nhác xua tay: “An ủi thì không cần. Tôi đây đã không ló mặt ra đường cả tháng nay rồi, người khác an ủi cũng vô dụng thôi. Chẳng qua bây giờ chỉ muốn tìm ai đó hiểu mình uống cùng mấy chén, tâm sự này kia, sau đó rồi lại ai đi đường nấy.”

“Thế xong cậu liền nghĩ tới tôi sao?”

“Hai đứa chúng ta chẳng phải quan hệ đồng minh à? Ngoài cậu ra, làm gì còn ai hiểu tôi được nữa?” Bạch Hạo Vũ cười khổ.

“Nhưng mà cái lúc điền nguyện vọng cậu cũng đâu có hỏi qua ý tôi, bằng không đã chẳng đến bước đường này.”

“Chuyện qua rồi, đừng nhắc nữa.”

“Nếu thực sự là chuyện đã qua thì cậu đâu cần tìm người kể khổ làm gì.” Tôi trêu cậu ấy.

Bạch Hạo Vũ nhún vai: “Đi thôi, vừa đi vừa nói.”

Đối với những người thất tình, mọi lời an ủi đều là vô nghĩa. Riêng chuyện này, tôi hiểu.

Chín tháng trước, kẻ mang dáng vẻ này là tôi. Cho tới tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại, vết thương ngày ấy vẫn sẽ khởi động bộ máy ký ức vốn đã đóng bụi trong tôi, khiến trái tim tôi đau xót.

Tôi kéo vali đi cạnh Bạch Hạo Vũ, bốn bánh xe quay lọc cọc suốt cả quãng đường.

Bạch Hạo Vũ đưa mắt nhìn tôi: “Hôm nay có định về không?”

“Chỉ sợ là không về nổi. Nếu bây giờ tôi đi luôn, may ra kịp bắt chuyến xe cuối cùng,” tôi cười khổ. “Nhưng nếu làm vậy thì chuyện đến đây đâu còn ý nghĩa gì nữa.”

“Năm nay cậu định thi trường nào?” Bạch Hạo Vũ hỏi.

“Vẫn chưa xác định được trường, chỉ cần lúc thi nỗ lực hết mình là được.”

“Có chuyện này, trước kia tôi vẫn luôn muốn hỏi,” Bạch Hạo Vũ nhìn tôi. “Hồi đó cậu thi cử thất thường như vậy, có phải là vì Dương Tiểu Nghiêu không?”

Tôi nghĩ lại một chút, sau đó lắc đầu: “Chỉ là bởi tự tôi không đủ cứng cỏi thôi.”

Năm đó, tôi vốn tưởng rằng cho dù Dương Tiểu Nghiêu có thích Bạch Hạo Vũ đi chăng nữa thì cũng chẳng sao, tôi vẫn có thể giả bộ như không hề hay biết mà ở bên cạnh em, sẽ chẳng chuyện gì có thể đả kích tôi thêm lần nữa. Thế nhưng đến năm thứ ba, tôi mới biết mình đã đánh giá định lực của bản thân mình cao quá mất rồi.

Đáng nhẽ tôi nên sớm biết, cuối cùng người đứng bên em vẫn sẽ không phải là tôi. Nếu không hi vọng xa vời, đương nhiên cũng không thất vọng.

Bạch Hạo Vũ bước vào một cửa hàng ven đường, bảo tôi đứng chờ cậu ta bên ngoài.

Chẳng mấy chốc sau cậu ta đã đi ra, trên tay cầm hai chai bia, còn chìa một chai đến trước mặt tôi.

“Cậu quên là tôi không uống được à?” Tôi xua tay từ chối.

“Chẳng phải hôm tốt nghiệp cậu vẫn uống đấy thôi?” Bạch Hạo Vũ không có vẻ gì là muốn từ bỏ cả.

Hiện giờ tôi không muốn uống, đương nhiên là bởi tôi không có chuyện gì buồn. Tôi nhận lấy chai bia từ tay cậu ta, cầm chắc trong tay, nhưng cũng không mở nắp.

Bạch Hạo Vũ nhanh nhẹn mở bia tu ừng ực, một hơi hết hơn nửa chai.

“Chưa từng nghe nói nâng chén tiêu sầu sầu càng sâu sao?”

“Chẳng nhẽ không uống thì sẽ không sầu nữa?” Bạch Hạo Vũ hỏi lại tôi.

Tôi chẳng còn gì để nói, chỉ đành mặc kệ cậu ta nốc cạn chai bia kia, sau đó quẳng cái chai không vào trong thùng rác.

“Tôi mời cậu ăn cơm nhé?” Bạch Hạo Vũ nói.

“Đương nhiên là cậu mời rồi, chẳng nhẽ tôi chạy tít từ xa tới đây chỉ là để trả tiền cơm cho cậu thôi sao?”

Hình như cậu ta thấy giọng điệu của tôi lúc này thực sự hài hước, cũng không nén nổi nụ cười.

Mùa đông rét buốt. Năm nay Vĩnh Châu vẫn không có tuyết rơi, chỉ có những cơn gió bắc cắt ngang yết hầu.

Chúng tôi sóng bước bên nhau. Tôi kéo vali, đổi bên liên tục, nhưng hai bàn tay tôi cũng không vì thế mà tránh được đông cứng trong giá lạnh.

Bạch Hạo Vũ có vẻ cũng chịu không nổi nữa: “Tới cái bến trước mặt thì mình bắt xe buýt đi.”

“Không dạo bộ nữa sao?”

“Ăn cơm quan trọng hơn.”

Sau đó, Bạch Hạo Vũ dẫn tôi tới một hàng lẩu. Những năm cấp ba, chúng tôi đã từng nhóm năm tụm ba tại đây không biết bao nhiêu lần, tất nhiên Lương Thuần cũng là một phần trong đó. Đây chính là hàng ăn yêu thích của mấy đứa tôi, hoàn toàn xứng đáng với ba chữ ngon bổ rẻ, chỉ cần khoảng một trăm tệ cũng đủ cho ba đứa học sinh ăn no bét nhè.

Hàng lẩu này nằm trong một con phố thương mại nhỏ hẹp nhưng sầm uất, lúc nào cũng chật kín người đi đi lại lại.

Sau khi đặt chân vào trong, chúng tôi chọn một chiếc bàn nhỏ cạnh bên cửa sổ, từ chỗ đó có thể phóng tầm mắt bao quát cả dãy phố này. Đôi khi, việc ngồi ở chỗ cao mà dõi mắt trông theo dòng người nhốn nháo phía dưới thực sự hấp dẫn một cách lạ kỳ, giống hệt như cảm giác của những đứa trẻ ngồi xổm ven đường xem từng đàn kiến bò ngang không biết mệt, đến quên hết giờ giấc vậy.

Nhưng bây giờ là mùa đông, cũng thưa thớt người đi đường.

Chúng tôi xì xụp nồi lẩu nóng hổi suốt hơn hai tiếng đồng hồ, đương nhiên chủ yếu vẫn là vì muốn kéo dài thời gian ngồi hưởng máy sưởi nơi đây.

“Đêm nay cậu định đi đâu?”

“Cũng chưa biết nữa. Mới nhìn qua mấy khách sạn quanh đây thì có vẻ hơi đắt đỏ, mà nhà nghỉ lại kín hết chỗ rồi.” Tôi vừa nói vừa rà ứng dụng tìm kiếm khách sạn cài trong điện thoại.

“Hay để tôi đưa cậu tới chỗ này nhé? Mười tệ một đêm, có máy sưởi, có cả internet miễn phí.” Bạch Hạo Vũ vừa nói vừa ra vẻ thần bí, tôi cũng chẳng hiểu cậu ta đang muốn bày cái trò gì.

“Sao có thể có chỗ như vậy được? Không phải cơ sở vật chất vô cùng xập xệ đấy chứ?” Tôi không quá tin lời cậu ta.

“Thế có muốn đi thử không?”

Bởi vì tò mò, tôi theo chân Bạch Hạo Vũ lên trên xe buýt.

Chưa tới mười phút sau, chúng tôi đã dừng chân trước cửa quán net. Không sai, là một quán net.

“Đây chính là cái khách sạn cậu bảo đó sao?” Tôi sững sờ chỉ vào cái quán trước mặt.

“Cậu đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời. Trước kia tôi thiếu tiền, không biết đã ngủ qua bao nhiêu đêm trong mấy tiệm net rồi,” Bạch Hạo Vũ liếc mắt nhìn tôi. “Quán này ông chủ tốt tính lắm, tôi đến nhiều tôi biết.”

“Không phải, chỗ này làm sao mà ngủ được?”

“Ghép mấy cái ghế vào nhau là có chỗ ngay, trong này đều là ghế đệm. Nếu không thì cậu bỏ hai trăm tệ mà ra ngủ khách sạn đi?”

Tình cảnh túng quẫn lúc này khiến tôi xấu hổ. Bạch Hạo Vũ nói không sai, tôi hiện giờ quả thực đã sắp sửa không xu dính túi.

Tôi nghe theo lời nửa dọa nửa khuyên của Bạch Hạo Vũ, đi vào quán, bỏ mười tệ mua một chiếc thẻ qua đêm.

Nhưng có một điều Bạch Hạo Vũ không hề lừa tôi, đó là bên trong tiệm net này vô cùng ấm áp, ông chủ chắc hẳn cũng là một người rất có lương tâm.

“Cậu thấy chưa, ở đây có thể nghịch máy tính, xem TV, mệt thì đi ngủ, có gì không tốt?”

Bạch Hạo Vũ và tôi ngồi xuống cạnh nhau, đồng thời khởi động hai cái máy tính trước mặt hai đứa.

Tôi đặt vali cạnh chân, mở phần mềm chạy video trong máy ra xem anime. Bạch Hạo Vũ ở cạnh bên tôi chơi game, nói là tựa game hot nhất bấy giờ gì gì đó, hình như tên là “Liên minh Huyền thoại”.

Tôi trước giờ chưa từng hứng thú với kiểu game này, nhưng lại bị hấp dẫn bởi thao tác tay của Bạch Hạo Vũ, chẳng mấy chốc đã bỏ quên luôn bộ anime đang bật.

“Muốn học à?” Bạch Hạo Vũ hỏi tôi, mắt vẫn không hề rời khỏi màn hình vi tính.

“Không, sắp thi đại học tới nơi rồi, không muốn phân tâm nữa.”

“Sao lúc nào cậu cũng có thể nhạt nhẽo như vậy được nhỉ?”

“Tôi sinh ra đã nhạt rồi.” Tôi không phản đối cậu ta.

Sau đó, cả hai đứa tôi im lặng suốt gần nửa tiếng đồng hồ. Cậu ta tập trung chơi game, tôi tập trung xem phim, không hề quấy rầy đối phương. Mãi cho tới khi một chữ Victory to đùng nhảy ra trên màn hình trước mặt, Bạch Hạo Vũ mới ngả người ra ghế nghỉ tay một lát.

“Sau này cậu vẫn định cứ thế mãi à? Còn đại học thì sao?” Tôi quay sang hỏi.

Bạch Hạo Vũ nhìn tôi một chút, rồi lại nhanh chóng rời mắt qua chỗ khác. “Thì cứ thi đại thôi, dù sao cũng chỉ cần không ở cùng chỗ với trường cô ấy nữa là được rồi.”

“Nhất định cứ phải tuyệt tình thế à?” Tôi không hiểu.

“Nếu không thì còn cách nào nữa đây? Cứ ở gần bên nhau, tôi lại không quên nổi.”

“Vậy sao lúc trước còn nói chia tay? Bây giờ cậu đi xin lỗi, chưa biết chừng người ta vẫn bằng lòng tha thứ cho cậu đấy.”

Bạch Hạo Vũ bật cười nhìn tôi: “Cậu nói nghe nhẹ nhàng nhỉ. Có giỏi thì chạy đến trước mặt Dương Tiểu Nghiêu mà bày tỏ đi?”

“Tôi…” Tôi thừa nhận, tôi không dám.

Xem ra, bản thân tôi cũng chẳng có tư cách gì mà khuyên bảo Bạch Hạo Vũ nữa rồi.

Tôi không tiếp tục nói chuyện với Bạch Hạo Vũ, cậu ta cũng không chủ động nói chuyện với tôi. Tôi biết, cậu ta không thiếu những lời an ủi, càng không cần người khác an ủi. Bạch Hạo Vũ bây giờ cũng giống như tôi khi ấy, cũng chỉ là cần ai đấy bầu bạn bên mình. Sau khoảng thời gian đó, giữa đêm khuya tĩnh lặng, tôi vẫn thường nằm trên giường mà chầm chậm nhớ, chầm chậm hồi tưởng, mãi cho đến khi nước mắt dần khô, bóng hình người ấy cũng dần phai nhạt trong lòng.

Tôi đã từng thực sự ngưỡng mộ Bạch Hạo Vũ và Lương Thuần. Tình cảm của bọn họ giống hệt như những gì đẹp đẽ nhất tôi vẫn hằng mong đợi, cậu thích cô, mà trùng hợp là cô cũng thích cậu. Chỉ có điều, một đôi uyên ương quấn quít tới vậy, không ngờ lại cứ thế mà tan vỡ ngay trước mắt tôi. Muốn nói rõ vấn đề nằm ở nơi đâu, quả thực tôi không dám chắc. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ nguyên nhân chủ yếu cũng có thể vẻn vẹn gói trọn trong hai chữ mà thôi, đó chính là thỏa hiệp.

Bạch Hạo Vũ thỏa hiệp, thỏa hiệp với Lương Thuần, thỏa hiệp với thời gian, thỏa hiệp với khoảng cách chen giữa hai người. Lương Thuần đã từng nói thẳng tính khí Bạch Hạo Vũ vốn rất trẻ con, lúc nào cũng cười hì hì trước mặt cậu ấy. Thực ra, đó là một cách cậu ta biểu đạt tình cảm của mình. Bạch Hạo Vũ muốn Lương Thuần luôn luôn vui vẻ, luôn luôn yêu thích cậu ta, nhưng lại không biết thể hiện thế nào, cuối cùng cũng chỉ biết hi hi ha ha cười như vậy suốt. Cũng giống như mỗi lần đối diện với Dương Tiểu Nghiêu, tôi lại trở nên mất tự nhiên, không còn là chính mình nữa. Đó là bởi vì cả hai chúng tôi đều sợ mất đi, sợ những mảng tối trong mình sẽ ảnh hưởng đến đối phương. Thật trùng hợp, chúng tôi càng muốn thay đổi, càng muốn thỏa hiệp, lại càng khiến tình cảm giữa hai người trở nên tồi tệ.

Tôi nghĩ Lương Thuần cũng yêu Bạch Hạo Vũ, nhưng tình yêu của cậu ấy trưởng thành hơn Bạch Hạo Vũ rất nhiều. Không phải cậu ấy không sợ mất đi, mà chỉ là muốn gắn chặt tình yêu với ước nguyện ban đầu. Cũng giống như hôm đó thả đèn, Lương Thuần đã viết: Mong Bạch Hạo Vũ mau mau lớn lên. Cậu ấy hi vọng một ngày nào đó, bọn họ có thể dùng cùng một thái độ chín chắn ngang hàng để đối diện với một nửa của mình.

Mười một giờ đêm, tôi cảm thấy mắt bắt đầu díp lại, thế là liền lấy một chiếc áo khoác to rộng từ trong vali ra đắp lên người.

“Bạch Hạo Vũ, nói không chừng Lương Thuần đang chờ cậu đi xin lỗi, sau đó tha thứ cho cậu đấy.” Tôi nằm trên ghế nhìn Bạch Hạo Vũ.

“Cậu vẫn chưa bỏ cuộc à?” Bạch Hạo Vũ đưa mắt nhìn tôi, cười đầy ẩn ý.

“Nếu tôi nói nguyện vọng của Lương Thuần là cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, cậu ấy đều mong hai người có thể hòa hợp với nhau, cậu có tin không?”

“Lại nữa, đừng có ăn ốc nói mò. Tại sao tôi lại chưa từng nghe cô ấy nói gì về nguyện vọng này?”

“Nửa năm trước, cậu ấy đã viết như thế lên trên đèn trời, từng nét từng nét, vô cùng trịnh trọng.”

Bạch Hạo Vũ nửa tin nửa ngờ nhìn tôi: “Thật không?”

“Cậu không tin à? Tôi còn có thể kể cho cậu nguyện vọng của tất cả mọi người luôn. Tôi đã nhìn trộm hết rồi, kể cả của cậu.”

“Thế cậu nói thử xem?”

Tôi ra hiệu cho Bạch Hạo Vũ đưa tai đến gần, sau đó nhẹ giọng nói lại nguyện vọng cậu ta đã viết lên trên chiếc đèn của mình hôm đó.

Bạch Hạo Vũ nghe xong, lập tức đỏ mặt: “Lăng Tử Dương, cậu đúng là cái đồ không biết xấu hổ, lại dám nhìn lén nguyện vọng của người khác.”

“Bây giờ tin chưa, he he,” tôi cười cười. “Khi ấy Lương Thuần còn giấu không cho cậu xem cậu ấy viết gì, thế mà cuối cùng lại bị tôi nhìn thấy.”

“Nhưng mà kể cả có thế thì đã làm sao? Hiện tại tôi cũng đâu thể không biết ngượng mà mặt dày quay lại tìm cô ấy.”

“Không phải hiện tại, mà là sáu tháng sau.”

“Sáu tháng sau?”

“Không phải cậu vẫn thích cho người ta mấy cái niềm vui bất ngờ đó à? Nếu bây giờ cậu ra sức học hành, đỗ vào một trường đại học thật tốt, sau đó nghiêm túc nói lời xin lỗi, chẳng nhẽ cậu ấy vẫn không tha thứ cho cậu hay sao?”

“Nhưng những trường đại học có chất lượng quanh chỗ cô ấy thì tôi đều không vào nổi.” Bạch Hạo Vũ cười cười tự giễu.

“Ai nói nhất định phải ở cạnh nhau? Nếu hai người cứ tách nhau ra là sẽ quên mất đối phương, yêu xa rồi sẽ không còn mặn mà gì với người kia nữa, vậy thì tình cảm của các cậu cũng chỉ đến thế mà thôi.”

“Nhưng mà…”

“Thôi đừng nhưng nhị gì nữa. Tôi mệt rồi, tôi muốn ngủ.” Tôi xoay sang một bên, kéo áo khoác đắp lên người, nhắm hai mắt lại.

Cơn buồn ngủ ập đến, đầu óc tôi dần dần mơ mơ màng màng, nhưng một bóng hình lại hiện lên vô cùng rõ nét trong tâm trí tôi. Tôi cũng hi vọng có một ngày, tôi có thể lấy hết can đảm để đứng đối diện với em, dũng cảm nói ra ba chữ tôi yêu em.

Tình yêu cũng như thủy triều, khi nước lên thì mênh mang cuồn cuộn, nhưng khi nước rút, lại cần rất nhiều dũng khí để có thể đối mặt với bờ cát ấy.

Ngày hôm sau, chưa tới sáu giờ sáng tôi đã mở mắt ra, vì không có giường chiếu thoải mái nên cũng chẳng thể ngủ nướng thêm chút nào nữa. Tôi gấp gọn chiếc áo trên người mình, nhìn thoáng qua Bạch Hạo Vũ còn đang say ngủ cạnh bên.

Nếu xuất phát ngay bây giờ, chắc là có thể bắt kịp chuyến xe sớm nhất.

Tôi không đánh thức Bạch Hạo Vũ, cứ để cậu ta ngủ tiếp cho tròn giấc. Nhưng nếu cứ vậy mà đi thì lại có vẻ không được đường hoàng chính trực cho lắm. Tôi mượn ông chủ một tờ giấy và một cái bút, định bụng nhắn lại mấy dòng.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không biết nên viết gì cho ổn. An ủi đã an ủi, khuyên nhủ cũng đã khuyên nhủ hết lời. Hiện giờ, tôi chỉ hi vọng cậu ấy có thể tự mình cố gắng đứng lên.

Thế là tôi viết: Lương Thuần bảo với tôi rằng, cậu ấy đang đợi cậu.

Tôi lại nói dối, nhưng tôi biết, Lương Thuần sẽ không trách tôi. Lương Thuần mong Bạch Hạo Vũ sẽ trưởng thành hơn trong chuyện tình cảm, mà giờ phút này, thứ duy nhất cậu ta đang thiếu chỉ là một chút động lực đẩy mình tiến lên phía trước.

Tôi đặt tờ giấy dưới đáy chai bia còn lại, ngay trên mặt bàn cậu ấy.

Sau đó, tôi kéo vali, vẫy tay tạm biệt Bạch Hạo Vũ giữa làn gió buốt giá của buổi sớm mùa đông năm ấy.

Truyện Chữ Hay