Đổng Tự ở lại bệnh viện làm các kiểm tra trước khi phẫu thuật, Lâm Giản và Trần Hoài thay phiên nhau ở bệnh viện cùng anh. Làm điện tâm đồ lần nữa, khi bước ra hành lang thì gặp mấy cô gái trẻ, họ nhìn Đổng Tự vẻ ngập ngừng, châu đầu thì thầm gì đó với nhau.
Trần Hoài nhìn qua, hai người nọ nhanh chóng im lặng, cất điện thoại vào túi.
“Đổng Tự, anh sao vậy?” Lâm Giản thấy Đổng Tự lại đè tay phải lên ngực, môi tím tái, tình hình giống như hôm trước.
“Anh có mang nitroglycerin không?” Lâm Giản nôn nóng hỏi.
“Để trên đầu tủ cạnh giường.”
“Chúng ta quay về nhanh đi.” Lâm Giản đỡ Đổng Tự. Đổng Tự cao mà Lâm Giản không đủ khỏe để đỡ anh, Trần Hoài đến đỡ một tay thì Đổng Tự mới không ngã.
Nhận định của Cố Tự Giang không sai, triệu chứng phì cơ tim của của Đổng Tự đã rất nghiêm trọng. Vừa về đến phòng bệnh, Đổng Tự đã thở không ra hơi, may mà đang trong bệnh viện nên bác sĩ, y tá có mặt nhanh chóng để cấp cứu mới có thể an toàn.
Phẫu thuật không thể trì hoãn được nữa, Lâm Giản thực sự mong cuộc phẫu thuật của Đổng Tự có thể thực hiện càng sớm càng tốt.
Nhưng mà vẫn còn một báo cáo kiểm tra phải đến ngày mai mới có kết quả. Đối với ca phẫu thuật lớn liên quan lồng ngực, Cố Tự Giang cần phải có đủ các chỉ số kiểm tra toàn diện rồi mới đưa ra phương án phẫu thuật phù hợp. Anh không mạo hiểm trước phẫu thuật, Trần Hoài nghe theo ý Cố Tự Giang.
Lâm Giản lo lắng nhưng không thể hiện ra ngoài. Vất vả chờ đến tối khi toàn bộ kết quả kiểm tra được giao cho Cố Tự Giang, đọc xong, Cố Tự Giang xác định không có vấn đề gì lớn mới quyết định bổ sung ca mổ của Đổng Tự vào tối mai.
Rốt cuộc mọi chuyện ổn thỏa, Lâm Giản nhẹ nhàng thở ra. Khi trở lại phòng Đổng Tự, đột nhiên thấy có mấy người lạ mặt thăm dò bên ngoài phòng Đổng Tự, thi thoảng lại thì thầm to nhỏ, đều là mấy cô gái trẻ.
“Mấy cô tìm ai?” Lâm Giản hỏi.
Nghe hỏi, mấy cô gái kia vội vã bỏ đi không đáp.
Lâm Giản hít một hơi, không nổi đóa lên.
Mở điện thoại ra nhìn, Chu Vi nhắn tin cho cô trên wechat.
“Trên mạng lại xôn xao ảnh chụp Đổng Tự đang chữa bệnh ở Khoa tim mạch bệnh viện Nhân dân, nói là tình cờ gặp được nam thần gì đó. Mày nói coi Đổng Tự không phải là minh tinh, mấy người này sao mà rảnh rỗi đến vậy chứ? Tin này thì có gì mà hot? Tao nhắn cho mày biết để trông chừng, tránh cho đám người kéo tới làm phiền việc trị bệnh của Đổng Tự.”
“Tao biết rồi.” Lâm Giản nhắn lại.
Trần Hoài từ toilet ra, Lâm Giản đưa tin nhắn của Chu Vi cho anh xem. Trần Hoài xem xong, đi đến ngoài cửa phòng Đổng Tự trông giữ, không rời nửa bước.
Sắc mặt anh lạnh lùng, người toát ra khí thế uy nghiêm. Quả nhiên nhờ vậy mà bên ngoài phòng Đổng Tự không còn những người lạ tiếp cận nữa.
Lâm Giản muốn thay ca cho Trần Hoài về nghỉ ngơi một đêm, vì tình huống đột xuất này mà cả hai quyết định ở lại trong phòng bệnh, một tấc không rời.
Bệnh nhân giường bên ngày mai phẫu thuật là một ông cụ vẻ mặt hiền từ, con cháu đầy nhà, người đến thăm không ngớt. So với Đổng Tự một mình không ai thăm nom thì hơi quạnh quẽ. Buổi tối những người thân đến thăm ra về, chỉ để lại con gái ông cụ tầm tuổi trung niên ở lại chăm ông. Cô ấy chắc nhà gần bệnh viện nên mang cả chăn bông đến ở cùng ông. Cô thấy từ chạng vạng tối Trần Hoài đã đứng dựa ngoài cửa, hỏi nhỏ Lâm Giản: “Người ngoài cửa là ai vậy?”
“Bạn trai cháu ạ.” Lâm Giản trả lời tự nhiên.
“Cậu ấy đứng mấy tiếng đồng hồ, sao cháu không gọi cậu ấy vào ngồi đi? Đứng mãi mệt lắm.” Người đó thẳng thắn.
Đương nhiên Lâm Giản biết điều đó. Cô ngẫm nghĩ rồi dời cái ghế ra ngoài cửa, vì sợ đánh thức Đổng Tự và ông cụ nên cô khiêng rất cẩn thận. Cái ghế gỗ này rất nặng, Lâm Giản mang ra được đến cửa mệt bở hơi tai.
“Anh ngồi đi.”
Trần Hoài nhìn Lâm Giản thở phì phò, anh biết cô đau lòng vì sợ anh mệt, lòng ấm áp, nhưng vẫn hơi nhướng mày: “Dọn ghế ra đây chắn đường, em sợ không đủ gây chú ý à?”
Lâm Giản thấy anh từ chối, cô định khiêng cái ghế gỗ cồng kềnh về chỗ cũ. Trần Hoài đã xách lên bằng một tay mang đi. Anh quay lại chỗ ban nãy đứng, dựa vào tường, theo thói quen định lấy thuốc ra hút thì nhớ bệnh viện cấm hút thuốc, anh móc bật lửa ra.
“Vậy anh nghỉ ngơi đi, nửa đêm thay cho em.” Lâm Giản lên tiếng.
“Đau lòng vì anh?” Anh cúi người nói nhỏ bên tai cô.
Lâm Giản gật đầu không phủ nhận.
“Có nhiều cách để đau lòng, khi nào chuyện anh trai em và Đổng Tự xong xuôi, em đau lòng cho anh cũng không muộn.” Anh nói giọng trầm trầm, hơi thở nóng bỏng, có ý sâu xa.
Cách đó không xa có một y tá trực đêm đang ngồi, mặc dù cô ấy mơ màng sắp ngủ nhưng Lâm Giản vẫn bối rối.
“Về phòng nghỉ ngơi đi, ngủ không được thì suy nghĩ xem cách nào để bù đắp cho anh, anh rất mong đợi đó.” Nói rồi anh công thành đoạt đất, cạy mở môi răng cô, tay ôm eo cô.
Khi anh buông ra, cô bị anh trêu ghẹo đến mức không còn buồn ngủ nhưng vẫn ừ một tiếng, là đồng ý hứa hẹn với anh.
Đêm nay Đổng Tự ngủ rất yên ổn, hôm sau sắc mặt khá hơn hẳn.
Phiên tòa Lâm Cương diễn ra vào sáng mai, ban đầu Đổng Tự muốn Trần Hoài liên lạc với Cố Tự Giang để xem liệu anh ấy có thể hoãn thời gian phẫu thuật sang tối mai hay không.
Phẫu thuật tim không phải là tiểu phẫu bình thường, sau khi phẫu thuật có thể không thuận tiện hoạt động ngay, có thể bị hôn mê, anh sợ mình bỏ lỡ phiên tòa của Lâm Cương hoặc bỏ lỡ lúc đón Lâm Cương về.
Anh cũng nghĩ đến xác suất một phần vạn trong quá trình phẫu thuật. Anh không sợ chết, nhưng mà anh sợ trước khi chết sẽ không bao giờ được gặp Lâm Cương.
Xa cách nhiều năm, không biết Lâm Cương bây giờ gầy hay mập.
Theo kế hoạch trước đó thì anh sẽ đến gặp Lâm Cương vào buổi chiều.
“Phẫu thuật không thể thay đổi, đã sắp xếp xong là tối nay rồi.” Trần Hoài không cho phép thương lượng.
“Đúng đó, anh yên tâm đi, anh không cần thiết tự mình đến gặp Lâm Cương. Hay là anh viết tờ giấy, anh trai tôi sẽ nhận ra nét chữ của anh. Chiều nay tôi nhờ luật sư Vương mang đến cho anh ấy.” Lâm Giản tán thành ý kiến Trần Hoài, tình trạng sức khỏe của Đổng Tự đang hết sức nguy hiểm, cô và Trần Hoài không thể mạo hiểm như vậy. Nhưng đồng thời cô cũng thầm thấy may mắn, may mắn đã đưa Đổng Tự từ Mêdog về đây, nếu không thì tình trạng bệnh tật của anh như thế, một khi phát sinh việc ngoài ý muốn ở trạm khác thì với điều kiện y tế bên đó, chết là điều chắc chắn.
Nghĩ vậy thì tình hình hiện giờ khả quan hơn rất nhiều, cô thấy cần ăn mừng.
“Được.” Trần Hoài tán đồng, anh ra chỗ y tá mượn giấy bút đem về để trên bàn đầu giường Đổng Tự.
Đổng Tự tựa vào đầu giường, im lặng phản kháng.
Anh vẫn kiên trì khẳng định: gặp Lâm Cương trước mới là điều quan trọng.
“Anh giữ mạng lại mới có thể gặp Lâm Cương ra ngoài, nếu lỡ có chuyện ngoài ý muốn, anh có nghĩ đến cảm giác của Lâm Cương không?” Trần Hoài nói tiếp, giọng nặng nề.
Đổng Tự vẫn im lặng nhưng cuối cùng cũng ngồi dậy, bước khỏi giường đến bàn, nghiêm túc viết.
Anh viết rất chậm, tựa như mỗi chữ nặng ngàn cân.
“Lâm Cương, em đã chuyển ngành, hiện giờ đang ở Hàng Châu, mọi thứ đều ổn. Chờ anh bình an quay về.” Đổng Tự viết tên và ngày tháng hôm nay, chữ anh rất đẹp, nét chữ cứng cáp.
Trần Hoài nhận lấy gấp lại, đưa cho Lâm Giản.
“Anh đừng lo, chắc chắn sẽ không có việc gì cả. Anh nghĩ xem, anh trai tôi vô tội được tuyên bố trắng án là có thể đến bệnh viện thăm anh, chuyện này giúp tiết kiệm thời gian chờ đợi sau phẫu thuật, thật ra là chuyện tốt mà.” Lâm Giản cố hết sức an ủi Đổng Tự, lúc này anh như một thiếu niên đang thời kỳ phản nghịch, sắc mặt nặng nề, tựa như cố ý bày vẻ mặt đó ra cho cô và Trần Hoài nhìn.
Lâm Giản nhìn vừa đau lòng vừa thấy buồn cười.
So với bạn bè cùng trang lứa thì Lâm Cương trưởng thành về lý trí hơn, cái tính ông cụ non không chỉ là hay nói mà còn là điều khiển bầu không khí. Mà tính cách Đổng Tự phần lớn là nặng nề, hành động bốc đồng. Tính cách hai người thật ra là bổ sung cho nhau, chẳng trách hai người thích nhau.
Vương Hối Khang biết Đổng Tự tạm thời nằm viện, anh ta không làm phiền Lâm Giản, tự lái xe đến bệnh viện lấy tờ giấy Lâm Giản nhờ đưa cho Lâm Cương.
Buổi tối, Vương Hối Khang gọi lại.
“Tất cả thuận lợi. Anh trai cô khá hợp tác, đảo ngược lời khai. Quan trọng nhất là gì cô biết không? Anh ta nói trong cục cảnh sát có nội gián, là người đầu tiên phụ trách vụ án này, không biết tại sao trước đây anh trai cô không chỉ ra. Hiện giờ xoay ngược lời khai lại, bên cục cảnh sát tổ chức lại một đội điều tra mới để tránh bị nghi ngờ, tập trung điều tra lại.”
“Anh có nói với anh trai tôi bây giờ tôi đang ở cùng với Đổng Tự và rất an toàn không?”
“Đương nhiên có rồi, tôi làm việc mà cô không tin sao! Ít ra cũng phải xứng với thù lao mà cô đã trả chứ.” Vương Hối Khang vốn mồm mép, vẫn còn ghim vụ Lâm Giản nói lần trước nên mỉa mai lại.
“Anh nhớ là được.” tâm trạng Lâm Giản thoải mái không thèm so đo với anh ta.
“Luật sư Vương nói anh trai tôi sau khi đọc tờ giấy anh gửi thái độ thay đổi ngay, anh ấy nói hết tình hình thực tế. Sự thật không có liên quan gì đến anh ấy, người phạm tội là đồng nghiệp anh ấy. Đừng lo lắng nữa, ngày mai sẽ có tin tốt, anh cứ yên tâm ở đây chờ anh ấy là được.” Lâm Giản nói ngay cho Đổng Tự sau khi cúp máy để anh yên lòng.
“Vậy là tốt rồi.” Đổng Tự nhẹ nhàng thở ra.
Đúng ra Cố Tự Giang lên lịch phẫu thuật cho Đổng Tự lúc giờ tối, trước khi làm phẫu thuật một giờ thì phải chuẩn bị các vấn đề liên quan, nhưng lạ là y tá không hề đến thông báo với Đổng Tự.
Lâm Giản thấy lạ nên đến bàn y tá hỏi thăm.
“Thế này ạ, theo kế hoạch thì ca phẫu thuật buổi chiều nay của bác sĩ Cố sẽ hoàn thành lúc một giờ trước, có khả năng là có vấn đề gì phát sinh nên chưa kết thúc. Lát nữa khi ca mổ kết thúc, hết gây mê thì các phụ tá phẫu thuật phải nghỉ ngơi ăn uống một lúc, ca mổ của thân nhân chị sẽ phải hoãn lại một thời gian. Nếu bệnh nhân cảm thấy không khỏe, chúng tôi có thể truyền cho anh ấy một ít đường gluco để bổ sung thể lực.” Y tá giải thích.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ đi hỏi anh ấy.” Lâm Giản gật đầu, vào phòng hỏi Đổng Tự, “Y tá nói thời gian cuộc giải phẫu trước kéo dài nên cuộc phẫu thuật của anh sẽ phải hoãn lại một thời gian. Từ sáng đến giờ anh chưa ăn gì, y tá nói nếu anh thấy mệt thì có thể truyền đường glucose cho anh.”
“Tôi không sao, không cần truyền.” Đổng Tự đáp.
“Vậy được.”
“Bác sĩ Cố buổi chiều làm phẫu thuật, ca này đã hơn sáu tiếng rồi. Không biết ca của tôi sẽ kéo dài bao lâu?” Đổng Tự lẩm bẩm một mình, nhìn qua giường bên cạnh trống trơn như đang suy nghĩ gì đó. Giường bên đó là bệnh nhân đang phẫu thuật, không biết Đổng Tự lo lắng cho bản thân hay vì người bệnh cùng phòng với mình.
“Trường hợp của anh chỉ lắp máy tạo nhịp tim, không phải những phẫu thuật khó về tim mạch, chắc chắn sẽ nhanh hơn nhiều.” Lâm Giản cam đoan.
Đổng Tự hơi gật đầu, không nói gì nữa.
Trong phòng có hai giường, bệnh nhân bên cạnh đi phẫu thuật, người nhà đều theo qua đó, giờ chỉ còn Trần Hoài, Lâm Giản và anh, trong phòng yên tĩnh đi rất nhiều.
Lâm Giản nhìn đồng hồ, còn đi qua ngoài cửa thang máy bên kia đợi rất lâu.
Cô đã chờ ở đây hai ngày, cha mẹ Đổng Tự vẫn không hề đến.
Đến giờ này, xem ra họ sẽ không đến.
May mà trước đó cô không nói gì với Đổng Tự, nếu không thì đã mừng hụt.
Thang máy mở ra, một nhóm người hùng hổ bước ra đi thẳng đến bàn y tá. Nghe cách họ nói chuyện thì hình như là gia đình ông cụ bên cạnh, họ sống gần đây nên có việc là lao tới kịp thời.
“Bình Trân vừa điện thoại nói là ca phẫu thuật mất thêm vài giờ nữa, bác sĩ nói tình hình có thay đổi, cô ấy thấy rất nhiều bác sĩ, y tá chạy vội vàng vào phòng phẫu thuật, cầu trời đừng có chuyện gì không hay.” Một giọng lớn tiếng nói đầu tiên.
“Bác sĩ này không phải nghe nói là giỏi lắm sao? Chắc không có gì đâu nhỉ.”
“Y tá, chúng tôi là người nhà bệnh nhân giường số , chúng tôi muốn đi tìm người nhà, phòng phẫu thuật ở đâu, chúng tôi muốn qua đó xem ngay bây giờ.” Tình hình chưa rõ mà người nhà đã kích động.
Y tá trực kiên nhẫn giải thích để họ bình tĩnh.
Nhóm người không biết ai dẫn đầu, sau khi trả lời một cuộc điện thoại thì họ vội vàng quay trở lại và đi thang máy xuống.
Bàn y tá đang ồn ào lập tức trở lại im lặng.
Lâm Giản tâm sự nặng nề quay lại phòng bệnh, Trần Hoài bước tới nói: “Em nghỉ ngơi trước đi. Anh ra ngoài mua đồ ăn.” Anh thấy Lâm Giản không ăn được đồ ăn trong bệnh viện, hai ngày ở đây gần như cô không ăn gì.
“Dạ.” Lâm Giản gật gật đầu.
“Em muốn ăn gì?” Trần Hoài hỏi.
“Mua cho em tô cháo, nếu có đường thì cho đường vô, không cần đồ ăn kèm.” Lâm Giản đáp, cô vừa lo chuyện Lâm Cương, vừa lo chuyện Đổng Tự, tâm trạng nặng nề nên ăn không nổi, cháo trắng thì có lẽ sẽ nuốt được vài miếng.
Gia đình Đổng Tự không đến, cô và Trần Hoài cùng nhau ký bản đồng ý phẫu thuật. Mặc dù Cố Tự Giang nói đây xác suất rủi ro chỉ là / nhưng những chuyện đó cũng làm người nghe phát run.
Trần Hoài gật đầu, đang định ra ngoài, Lâm Giản chợt thay đổi, “À mà em có thể gọi đồ ăn giao đến, anh không cần đi ra ngoài.”
Trần Hoài quay lại, Lâm Giản lấy điện thoại, hỏi Trần Hoài muốn ăn gì rồi đặt hàng.
Không đầy phút sau, nhân viên giao hàng đã điện thoại đến nói quy định bệnh viện không thể giao đến phòng bệnh, kêu Lâm Giản xuống lầu một sảnh chính nhận hàng.
“Để anh đi cho.” Trần Hoài đứng lên đi ra.
Lâm Giản dựa lưng vào ghế gỗ, nhắm mắt nghỉ ngơi, hơi buồn ngủ.
Đổng Tự đợi trong phòng bệnh cả ngày không ăn uống, có lẽ khá mệt. Anh nằm trên giường bệnh nhắm mắt, có vẻ ngủ rồi.
Trần Hoài rời đi chưa đầy một phút, Lâm Giản nghe tiếng cãi vã gay gắt từ bàn y tá bên ngoài, hình như có người đánh mắng y tá.
Không lẽ người nhà ông cụ giường bên?
Lâm Giản nghe tiếng cãi vã bên ngoài ngày càng kịch liệt, y tá sợ hãi hét lên, cô bật dậy, vội vàng bảo Đổng Tự cũng mới bị đánh thức, “Anh đừng dậy, để tôi ra ngoài xem được rồi!”
Lâm Giản dặn vội một câu rồi chạy nhanh ra ngoài đến mức không kịp mang giày, cô thấy hai người đàn ông lạ đang túm tóc dồn y tá vào tường mà đánh.
Cô sốt ruột nhào thẳng tới kéo ra. Hai người này khỏe mạnh, mắt hiện vẻ hung dữ, không phải người nhà ông cụ giường bên. Một người nhìn thấy cô đến thì kéo cô lại muốn đánh, Lâm Giản bị người đó ném vào tường, may cô chống tay kịp nên không bị va đập, một khuỷu tay cô thúc mạnh về phía sau, người đó không ngờ cô gái nhìn gầy yếu thế mà lại ra tay, bị đòn đau bất ngờ nên vội buông ra. Lâm Giản nhanh chóng kéo cô y tá đang sợ run bần bật về khu vực an toàn.
Gây ra ầm ĩ lớn vậy, người nhà bệnh nhân các phòng bệnh khác cũng ra ngoài xem, không ít người lên tiếng mắng, hai người vừa đánh y tá kia biết mình đuối lý, thấy xung quanh nhiều người vây xem thì đột ngột quay đầu chạy về thang lầu.
Lâm Giản nhìn thấy một trong hai người cầm một cây kéo sắc bén trên tay, cô không đi theo.
Thang máy vừa lúc kêu ‘đinh’ một tiếng, Trần Hoài bước khỏi thang máy, tay cầm đồ ăn.
“Sao vậy?” Anh vừa nhìn thấy Lâm Giản và y tá là biết có chuyện không ổn.
“Vừa nãy có hai người đột nhiên đến đánh y tá, phải rồi, gọi điện thoại cho bảo vệ nhanh lên, đừng để họ chạy thoát.” Lâm Giản vẫn còn hoảng, bảo y tá gọi điện thoại cho bảo vệ bên dưới.
Trần Hoài lại lao thẳng vào phòng bệnh.
Trên giường bệnh trống rỗng.
Không có Đổng Tự.