“Ta đã nói Triển Chiêu không đợi được nữa rồi!”
“Quả nhiên là rất vội!”
“Ha ha ha ha!”
Trong tiếng cười vang ồn ào của mọi người, Kim Kiền có thể nhận ra tất cả mọi người ở đây.
Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, Bạch Ngọc Đường, Nhan Tra Tán, Vũ Mặc, Nhất Chi Mai, Đinh Nguyệt Hoa, Đinh thị song hiệp, Tứ Thử Hãm Không Đảo, Bùi Thiên Lan, Bùi Mộ Văn, Giang Ninh bà bà, Trí Hóa, Ngải Hổ, Phòng Thư An….
Tất cả mọi người đều ở đây….
“Tân nhân đến! Nhất bái thiên địa!”
Tân ở đây là tân hôn, tân nhân là ý chỉ cô dâu chú rể, chứ ko phải người mới nhé.
Giọng nói của Chân Trường Đình vang lên.
Tim Kim Kiền nhảy lên, hô hấp dừng lại.
Sao, làm sao bây giờ, hình như hơi sợ….
Một bàn tay ấm áp nắm tay Kim Kiền, đi lên phía trước.
Mồ hôi ướt nhẹp trong lòng bàn tay đã nói rõ người bên cạnh cũng đang cực kỳ hồi hộp.
Quỳ xuống dập đầu xong Kim Kiền cảm thấy hô hấp dễ chịu hơn.
“Nhị bái vi sư….”
Quỳ lạy dập đầu lần nữa.
“Tốt tốt tốt!” Giọng nói của Y Tiên lộ ra vui mừng.
“Sau này phải đối tốt với đồ nhi của ta! Nếu không, hừ hừ!” Giọng nói của Độc Thánh luôn luôn cao ngạo.
“Phu thê giao bái….”
Thân hình xoay qua, cùng người đối diện quỳ xuống đất dập đầu với nhau.
Cho dù cách một lớp khăn voan nhưng Kim Kiền vẫn có thể thấy được ý cười ấm áp trên mặt người đối diện.
“Kết thúc buổi lễ! Đưa vào động phòng!”
Bàn tay đầy mồ hôi nắm chặt tay của mình, chậm rãi đi về phía trước.
Mỗi một bước đều giống như đang dẫm lên tim của mình.
Mợ nó, ta hồi hộp đến nỗi muốn chạy trốn luôn, sao giờ?!
.
Rèm đỏ đêm động phòng, đuốc hoa soi chiếu sáng.
Triển Chiêu nhìn thân hình mảnh gầy ngồi ngay ngắn trong rèm, cánh tay cầm kiếm dài chiến đấu với quần hào trên giang hồ chưa bao giờ run nhưng nay lại vì gậy hỉ trong tay mà hơi run rẩy.
“Tân lang xốc khăn voan, nhất Long khiêu Phượng, Loan Phượng hòa minh….”
Hỉ nương ở bên cạnh cao giọng hô.
Triển Chiêu hít sâu một hơi, đưa gậy hỉ vào dưới khăn, cánh tay run lên, khăn voan bị gậy hỉ vén lên.
Khăn voan rơi xuống, mũ phượng trên đầu tân nương trông rất sống động, vàng sáng lóng lánh, khi cúi đầu để lộ ra một đoạn cổ trắng bóng như ngọc.
Hầu kết Triển Chiêu bất giác nhúc nhích một cái.
“Tân lang ngồi ở bên phải giường, tân nương ngồi ở bên trái giường. Kim bàn thành thái, hành lễ ‘Tát trướng’….”
Triển Chiêu vén áo nhẹ nhàng ngồi ở bên trái Kim Kiền, nhìn Kim Kiền từ nãy đến giờ vẫn luôn không nâng đầu lên, khẽ nở nụ cười.
“Vì sao không dám nhìn Triển mỗ?”
Thân hình tân nương run lên, thình lình ngẩng đầu, kinh hô: “Hả! Không hồi hộp! Không hồi hộp! Ta không có hồi hộp!”
“Phốc!”
Hỉ nương và các tiểu nha hoàn xung quanh lập tức phun cười.
Mà Triển Chiêu thì lại nhìn dung nhan trước mắt đến ngây người…..
Gió nhẹ mang theo mùi hương thơm ngát, nến khẽ soi sáng nửa gương mặt, chỉ thấy: Eo nhỏ tay mềm, mày cong như vẽ, má hồng nõn nà, mắt nhỏ lóng lánh, không phải tuyệt đại khuynh thành, nhưng lại xâm nhập vào trái tim, tình căn thâm sâu, không thể kiềm chế.
Đỏ ửng nhàn nhạt tràn ra khắp dung nhan tuấn tú của Triển Chiêu, trong con ngươi đen tuyền là ánh sao lòe lòe tỏa sáng.
Tiểu nha đầu xung quanh và cả hỉ nương kiến thức rộng rãi cùng đỏ mặt xấu hổ.
“Sao, sao vậy? Trên mặt ta dính gì à?” Kim Kiền bị ánh nhìn của Triển Chiêu dọa hết hồn.
Triển Chiêu nhẹ nhàng lắc đầu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt má Kim Kiền, cười: “Rất đẹp.”
Cả khuôn mặt Kim Kiền lập tức đỏ ửng.
“A~….”
Hai tiểu nha đầu đứng gần Triển Chiêu phun máu mũi.
“Nhanh nhanh nhanh, nhanh lên, bắt đầu lễ tát trướng!” Hỉ nương đổ mồ hôi lạnh, kêu lớn một tiếng.
Tiểu nha đầu bốn phía lập tức đỏ mặt làm việc.
“Tát trướng đông, thần nữ vu phong, thốc tiên lang lai, công kiết khởi trùng.”
“Tát trướng tây, cẩm đới lưu tứ, tiện kiến Hằng Nga, dữ tiên lang thiệt.”
“Tát trướng nam, hợp hoài lạc đam, lương nguyệt phong đình, song tú bội nghi.”
“Tát trướng bắc, tân nhất mi sắc, phù dung đêm trướng, nguyệt hỉ ngộ khách.”
Ta ko biết dịch cái lễ này như thế nào, kím trên mạng thì ko viết rõ lắm nên ta đành chuyển sang hán việt.
Lập tức, hoa quả ngũ sắc và lời chúc mừng vung ra.
Triển Chiêu cười nhạt bình tĩnh nhìn gương mặt đỏ thẫm của Kim Kiền, thỉnh thoảng dùng tay tiếp được hoa quả vô ý rơi xuống trên mũ phượng của Kim Kiền.
Ánh mắt trong sạch, giống như nước suối chảy khắp toàn thân Kim Kiền.
Khiến lông tóc toàn thân Kim Kiền dựng đứng.
Trong đầu kêu gào một câu:
Tiểu Miêu dùng ánh mắt đùa giỡn ta! Tiểu Miêu dùng ánh mắt đùa giỡn ta!
Mang theo cái đầu nhão nhoét như thế, Kim Kiền cứ mơ mơ màng màng hoàn thành lễ hợp cẩn búi tóc.
“Kết thúc buổi lễ….” Hỉ nương hô lớn một tiếng.
“Chúc mừng! Chúc mừng hai vị tân nhân!”
Trong phòng hỉ nương và nha hoàn chúc mừng hai người một lần nữa.
Triển Chiêu quay đầu cười với mọi người, vừa muốn lên tiếng nói cám ơn, không ngờ ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tràng ầm ĩ vui đùa:
“Tân lang, khách mời bên ngoài chờ đến sốt ruột rồi!”
“Triển Chiêu, ngươi không thể chỉ lo cho tân nương thôi, cũng phải quan tâm đến các huynh đệ một chút chứ!”
“Hắc hắc, Triển Chiêu, nếu ngươi không ra thì chúng ta sẽ xông vào nha!”
Một trận quậy phá kia đã khiến bầu không khí hồng phấn trong phòng bay sạch.
Vẻ mặt Triển Chiêu bất lực, chuyển mắt bình tĩnh nhìn Kim Kiền hồi lâu mới mở miệng nói: “Triển mỗ đi rồi sẽ về.”
“Được! Được! Không thành vấn đề!” Kim Kiền liên tục gật đầu.
Tiểu Miêu đại nhân ngài đi nhanh đi, ngài còn nhìn nữa thì tế bào não của ta sẽ báo hỏng toàn bộ mất!
Triển Chiêu đứng dậy, lưu luyến nhìn Kim Kiền rồi mới cất bước đi ra khỏi phòng.
Đi ra rồi, tất cả sinh vật giống cái và cả Kim Kiền ở bên trong đều thở dài một hơi.
“Ai ô ô, nhanh chóng mở cửa sổ thông gió đi!”
“Mẹ ôi trái tim của ta, thình thịch thình thịch, sắp chết rồi!”
“Nhanh lên, mang cho tân nương một chút điểm tâm đi!”
“Còn nước trà nữa!”
Trong phòng hỉ nương và tiểu nha hoàn đều bận rộn loay hoay.
“TỐT!”
Đột nhiên, tân nương Kim Kiền hét lớn một tiếng, từ trên giường nảy lên, tháo mũ phượng xuống, bắt đầu xắn tay áo.
Mọi người nhất thời kinh hãi: “Tân nương, ngươi làm gì vậy?”
Hỉ nương chui lên trước, kéo quần áo của Kim Kiền thét to: “Kim hộ vệ, Kim tổ tông, ngươi lại muốn làm gì nữa?”
“Hắc hắc hắc….” Mắt nhỏ của Kim Kiền sáng kinh người, “Ta phải làm chuyện đại sự liên quan đến dân sinh!”
.
Yến tiệc đàn tấu nhạc mừng, rượu ngon vạn chén ngàn ly;
Trong chính đường của Phủ Hộ Vệ, trăm bàn tiệc bày thẳng hàng, quan viên triều đình, phú thương nông thôn, hào kiệt giang hồ, bách tính bình dân tụ thành một chỗ, uống rượu vung quyền, lớn tiếng náo động, cực kỳ náo nhiệt.
Triển Chiêu mặc hỉ phục qua qua lại lại giữa tiệc rượu, vui vẻ để mọi người mời rượu. Quan gia, phú hào, thân hào nông thôn thì dễ rồi, chỉ cần uống một ly là xong, nhưng đám nhân sĩ giang hồ bên này thì không dễ như vậy.
“Không được không được! Triển đại nhân võ công cái thế, tửu lượng sao có thể kém hơn võ công, ít nhất cũng phải uống ba chén lớn!”
“Ai, không không! Ngày đại hỉ, phải uống số chẵn, sáu chén lớn đi!”
“Tám chén lớn! Tám chén lớn đi!”
Triển Chiêu bị một đám giang hồ vây ở chính giữa, nhìn tám chén rượu trước mắt, bất lực cười cay đắng.
Ba người Đinh Triệu Lan, Phòng Thư An và Hàn Chương bên kia là ầm ĩ nhất, hứng khởi nhất, vừa nhìn là biết không chuốc say ngươi thì quyết không bỏ qua.
“Triển mỗ tửu lượng không cao…”
“Không được! Không được, nhất định phải Uống….uố…ng!”
“Triển mỗ xác thực không…”
“Uống đi uống đi!”
Những chén rượu sắp dính đến trên người Triển Chiêu, đột nhiên một bóng trắng tuyết sắc chen vào, giành lấy bát rượu.
“Uống rượu đúng không, được! Trước qua tay Ngũ Gia ta đã!”
Bạch Ngọc Đường nhướng cao mày kiếm, ngửa đầu uống rượu một hơi, rồi nhìn mọi người nhíu mày cười.
Mọi người giật mình, lập tức không chịu.
“Bạch Ngũ Gia! Ngài làm gì vậy hả!”
“Ngũ đệ, sao đệ có thể khôn nhà dại chợ như vậy hả?”
“Bạch Ngọc Đường, tránh ra tránh ra, đừng quấy rối!”
Bạch Ngọc Đường quăng cái ly ra sau lưng, vọt nhảy lên mặt bàn, ngửa đầu cười to: “Ngũ Gia ta được xưng là ngàn ly không say không phải là hư danh nói chơi, hôm nay ta đứng ở đây, ai chuốc say được Ngũ Gia ta thì mới có thể đi chuốc Tiểu Miêu sau lưng ta!”
Bốn phía yên tĩnh.
Bạch Ngọc Đường nhìn chung quanh một vòng, vẻ mặt khinh thường: “Thôi vậy… Một đám nhát gan!”
Chúng hào kiệt giang hồ lập tức bùng nổ.
“Tới thì tới! Chẳng lẽ chúng ta nhiều người như vậy lại sợ một mình ngươi à?!”
“Các huynh đệ, hôm nay chính là ngày chúng ta đánh bại Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường!”
Mọi người lập tức bưng bát rượu, khiêng vò rượu vọt lên.
“Bạch huynh!” Triển Chiêu biến sắc, vội hô.
Bạch Ngọc Đường quay đầu cười: “Muội phu yên tâm, một mình Ngũ Gia ta dư sức!”
Nói xong, cao giọng cười to: “Tới đây nào!”
Dưới ánh trăng sáng tỏ, áo trắng không tỳ vết bay múa theo gió, đón ngàn chén rượu, quả nhiên là anh hùng vô hạn, người canh giữ vô địch….
Mới là lạ!
Nửa nén hương sau, Bạch Ngọc Đường gác chân ngồi trên ghế bành, nhìn một đám người say bí tỉ bất tỉnh trên mặt đất, mở quạt cái phạch, vẻ mặt phách lối: “Tửu lượng cỡ này mà cũng dám đấu với Ngũ Gia, thật sự là không biết tự lượng sức mình.”
“Oa, Bạch Ngũ ca, tửu lượng của huynh thật là cao!” Ngải Hổ kinh ngạc.
“Hắn làm gì có cái bản lĩnh đó, rõ ràng là trước đó đã uống một viên Giải Tửu Đan của Kim hộ vệ!” Trí Hóa cong cong mắt phượng.
“Ai nha, Ngũ đệ, ngươi cũng quá không phúc hậu rồi.” Hàn Chương nhìn đám người trên mặt đất, liên tục thở dài.
“Sao hả? Chẳng lẽ thật phải đứng nhìn bọn hắn chuốc say Thối Miêu à?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.
“Ít nhất cũng phải để cho chúng ta vui một lát chứ.” Phòng Thư An bĩu môi.
“Bạch huynh, hôm nay đa tạ.” Triển Chiêu thở dài một hơi, đi lên phía trước hướng Bạch Ngọc Đường ôm quyền.
Bạch Ngọc Đường nhìn về phía Triển Chiêu, mắt hoa đào như sóng nước nhộn nhạo, khóe môi nâng lên nụ cười xấu xa: “Thối Miêu, không cần cám ơn Ngũ ca, hôm nay ta giúp ngươi, là vì….”
Nói xong, ánh mắt quét về phía mọi người chung quanh.
Mọi người cùng cười gian.
Triển Chiêu giật mình, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị một đám người vây quanh đẩy về phía phòng tân hôn.
“Náo động phòng!” Mọi người hoan hô vang dội.
“Sư phụ, Ngũ Thử Hãm Không Đảo không phải là người nhà của tân nương à?? Sao lại náo động phòng nữa?” Ngải Hổ chạy ở phía sau hỏi ân sư thụ nghiệp bên cạnh.
“Bọn họ hả, chắc là đi náo Triển Chiêu thì đúng hơn.” Trí Hóa ra vẻ cao nhân thế ngoại, nhưng bước chân tuyệt không chậm.
“Cũng đúng, ai dám náo Kim Kiền, chắc hẳn Bạch Ngũ ca sẽ là người đầu tiên trở mặt.” Ngải Hổ gật đầu nói.
“Hừ, nhàm chán.” Vũ Mặc âm trầm đi sau cùng.
“Vậy ngươi còn theo làm gì?!” Ngải Hổ quay đầu, vẻ mặt khinh thường.
“Ta thích.” Vũ Mặc nghiêng đầu.
Trí Hóa bất lực nhìn hai người: “Được rồi được rồi, đã tới…. A?”
Ngải Hổ, Vũ Mặc nhìn theo ánh mắt của Trí Hóa, cũng sửng sốt.
Đội ngũ náo loạn đã ngừng lại trước cửa phòng, hơn nữa còn hiện ra bầu không khí im lặng quỷ dị.
Ngoài cửa phòng, một đám hỉ nương nha hoàn đứng thẳng ngoài cửa, mặt mày mỗi người đều trắng bệch, quá mức quỷ dị.
“Xảy ra chuyện gì?” Triển Chiêu tiến lên một bước, giọng lạnh như băng.
Sắc mặt mọi người cũng trầm xuống.
Nét mặt của đám nha hoàn lại cứng ngắc, nhưng không thể nói ra nửa chữ.
Vẻ mặt của Triển Chiêu biến đổi, một chưởng đẩy cửa ra, lách mình đi vào.
Mọi người lập tức nối đuôi tràn vào, nhìn thấy thì sợ ngây người.
Trong tân phòng, nến đỏ chập chờn, rèm đỏ vui mừng, rượu ngon món ngon bày trên bàn, mùi thơm xông vào mũi.
Tất cả đều bình thường, ngoại trừ…..
Không thấy tân nương Kim Kiền nữa!